Say Mộng Giang Sơn

Chương 206: Phong ba


Đọc truyện Say Mộng Giang Sơn – Chương 206: Phong ba

– Mời vào, mời vào, ngài đi…

Cửa nhà Mã gia bày một chiếc bàn nhỏ, một vị kế toán được mời đến ghi sổ, hai phường đinh đứng hai bên giúp phụ trách nhận quà, vừa nhìn thấy vị công tử áo bào xanh bước vào, vị kế toán vừa mới rảnh rỗi được tí lại vội vàng nhặt bút lên.

Thẩm Mộc cười híp mắt nói:

– Tại hạ Thẩm Mộc, là bằng hữu của Dương Phàm, chỉ là tri kỉ của tân lang, ha ha ha….

– Ồ! Bằng hữu của nhị lang à!

Vị kế toán này cũng là người trong phường, nghe vậy vội vàng ghi tên của Thẩm Mộc lại, bên cạnh còn ghi chú rõ là bạn của Dương Phàm, đây đều là bằng hữu, như thường lệ là phải trả lại.

Phường đinh bên cạnh nhận bánh hỉ và vải vóc Thẩm Môc đưa, Thẩm Mộc nói:

– Tân lang đang bận, Thẩm mỗ không quấy rầy hắn nữa.

Chỉ không biết Dương Phàm ở chiếu nào, Thẩm mỗ ngồi chung với hắn mới được.

Một phường đinh chỉ về phía chiếu bên tường nước nói:

– Dạ, Dương nhị ở bên đó.

Thẩm Mộc nghiêng đầu, thấy Dương Phàm ngồi ở bàn thứ hai ở thủy chiếu, ngồi cùng bàn hắn toàn là trai tráng phường đinh, mọi người đang ăn uống vui vẻ, Thẩm Mộc khẽ mỉm cười, cảm ơn người phường đinh đó, rồi đi về bên cạnh Dương Phàm.

Dương Phàm là tiểu bối, người ngồi trong chiếu tiệc trong sân đều là trưởng bối chí thân của hai họ Mã, Giang. Bởi vì sân quá nhỏ, tổng cộng bày liền ba bàn, ngay đến các bô lão hàng xóm láng giềng cũng ngồi không được, phải ra ngoài dùng cơm, hắn tự nhiên không thể đặc biệt được. Dương Phàm cũng những phường đinh, võ hầu ngày xưa đang cười cười nói nói, bỗng một người đứng lại bên cạnh, cười ha ha:

– Nhị lang, đã lâu không gặp!

Dương Phàm ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi bất ngờ đứng dậy, nói:


– Ôi trời, Thẩm huynh, sao huynh lại ở đây?

Thẩm Mộc nói:

– Ha hả, vừa khéo đi qua thì thấy huynh. Ta vừa nghe ngóng được, hôm nay là ngày đại hỉ của bạn huynh cũng không thể tay không mà đến được, liền mua đại chút quà trong phường, để có thể ngồi cùng nhị lang một khắc.

– Mời, mời!

Dương Phàm nhanh chóng bảo mọi người hai bên nhường một chỗ cho Thẩm Mộc ngồi cùng, rồi lại gọi người mang lên một bộ bát đũa, giúp Thẩm Mộc rót một chén rượu đầy, cười nói:

– Thẩm huynh, rượu trong phường mạnh, chỉ sợ huynh uống không quen.

Thẩm Mộc khẽ mỉm cười, nói:

– Thẩm Mộc ngày xưa nếm qua đau khổ, chưa chắc ít hơn Nhị Lang đâu.

– Hả?

Dương Phàm kinh ngạc nhìn Thẩm Mộc một cái, Thẩm Mộc lại không nói nữa, chỉ bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng hít hít rồi hung hăng uống một ngụm lớn, rồi cầm đũa gắp một miếng thịt lợn béo nhét vào mồm.

Chiếu đầu tiên sát cửa là Mã gia và một số người hàng xóm giống Hoa đại nương và nữ nhân Tiểu Đông, bận rộn thu xếp việc nhà họ Giang, cũng tức là ở bên đó uống rượu rồi, bởi vì nhà họ Giang neo người, thân thích cũng chẳng có mấy người, con gái đi lấy chồng rồi trong nhà chỉ còn lại có mình bà, tiệc rượu không thu xếp nổi.

Nên ban đầu khi bàn bạc hôn sự, Diện Phiến Nhi nương và Mã mẫu hạch toán một chút, sẽ làm tiệc rượu cùng nhau, như vậy sẽ náo nhiệt hơn, nhất là hai gia đình họ cùng ở trong một phường, nếu làm riêng, người trong phường cũng không biết nên tham gia tiệc cưới bên nào cho thích hợp, cũng không thể phân hai phần quà đúng không?

Tiệc mừng làm cùng một chỗ, mẹ Diện Phiến Nhi lại không chịu chiếm phần hơn của nhà thông gia, tiệc rượu này bà cũng bỏ tiền ra, đây cũng là người nhà nghèo cố gắng hết khả năng làm một tiệc mừng cho hoành tránh, lại là cách không đến mức gánh vác tạm quyền quá nặng.

Thân thích của Mã gia ở bàn này đa số là từ quê lên, vì hiếm có cơ hội vào thành một chuyến, tất cả người già trẻ con cả đoàn dẫn dắt nhau lên, buổi sang đi dạo thành Lạc Dương, buổi chiều tới dự tiệc, làm chiếu tiệc chen chúc trật trội.

Những người dưới quê thật thà chất phác, đâu sợ đại danh không biết, nhưng cách làm người xử sự của hắn người biết sách đạt lễ trong phường ai cũng tự ti không bằng; song bên trong cũng có người thích tham chút lợi nhỏ mà chiếm chỗ tốt của người, so với những người cùng loại trong phường còn xa mới bằng.


Bởi vì những người trong thành cứ cho là trong lòng họ nghĩ vậy, ít nhiều cũng phải để ý cách nghĩ của người khác và sĩ diện của chính mình. Hôm nay bọn họ lên, đến nhà bạn bè thân thích ngủ nhờ một đêm, sáng sớm hôm sau là đi, với những người vốn không quen biết này, sau này cũng không cần giao thiệp, căn bản không cố kị điều này.

Đồ ăn vừa được bưng lên, một vài người trong số họ liền đứng lên đem đĩa thức ăn chuyển đến trước chân mình, một đám đông phụ nữ trẻ em, như một bầy yến tước gào khóc đòi ăn, chẳng khác gì gió thổi mây bay gắp sạch nhẵn đĩa đồ rau, lại một đĩa nữa bưng lên vẫn như vậy.

Hoa đại nương chẳng còn mặt mũi nào cũng tranh ăn như bọn họ, nhưng mấy đĩa đồ ăn cũng không được miếng nào, Hoa đại nương lúc này trong lòng tức giận. Hoa đại nương cố tình nổi cáu, nhưng dù Hoa đại nương hung dữ, nhưng hôm nay là ngày đại hỉ của con gái bà chị em già, nên đành nén cơn giận xuống, không lên tiếng nữa.

Một lát sau, lại có mầy đĩa rau xào xong được bưng lên, mấy người không biết ý tứ gì kia lại vẫn đứng lên tranh như cũ, khi thấy con mình ăn sắp no rồi, ăn không nổi đám thức ăn kia nữa rồi, một người phụ nữ trong số đó lại móc tay vào ngực, móc ra một cái túi da, đem đĩa đồ ăn đổ vào đó quá nửa, chỉ để lại một chút nước canh thừa vứt lại trên bàn.

Một người phụ nữ già từ dưới quê lên ngồi bên cạnh, bởi vì không phải bạn bè của nhau,đều không quen biết nhau, trông thấy người phụ nữ đó như vậy có chút ngứa mắt, mới trầm trầm nói bà vài câu, người phụ nữ đó không cho đó là đúng bũi môi nói:

– Này! Ngũ thẩm, bà muốn ăn ta sẽ để lại cho bà một tí, chuyện người bên cạnh bà để ý cái gì.

Người đối diện Hoa đại nương hai hàng lông mày từ từ dựng lên, Tiểu Đông cô nương tuy mắt không tốt, nhưng đã nhận thấy mẫu thân có chút tức giận, vội vàng kéo kéo ống tay áo bà, hạ giọng nói với mẹ:

– Mẹ à, hôm nay là ngày đại hỉ của Kiều ca….

Hoa đại nương nghe xong nén cơn giận xuống, thở một hơi dài.

– Tới đây, tới đây, nhường chút, nhường chút, cẩn thận dầu!

Một mâm thịt béo hấp cách thủy với rau đầy nước được bưng lên, vừa mới đặt đến mặt bàn, người phụ nữ tay xách túi da ban nãy lại đứng dậy, một lần nữa đem đĩa đồ ăn đổ vào cạnh mình, làm bộ như đổ vào túi da đó.

Hoa đại nương tức sùi bọt mép, không thể nhịn thêm được nữa, ném mạnh đôi đũa lên bàn, ngoạc mồm mắng:

– Ngươi cái loại nông dân không biết xấu hổ không biết ngượng không da không mặt không mắt vào thành làm trẻ ăn mày à, cả một nhà như lũ quỉ đói đầu thai tranh nhau ăn thì thôi lại còn tiện thể lấy đồ, ngươi xem lão nương này là phật bùn gỗ trong miếu không tí bực tức hay sao?

Đôi đũa Hoa đại nương vừa ném, đập vào bàn rồi lại bắn tung lên, vừa vặn gõ ngay vào trán một phụ nữ trong thôn, người phụ nữ trong thôn đó phát bực, mắng ngược lại:


– Người đàn bà thành thị đanh đá không kiến thức mập như con lợn đen, vẫn còn muốn ăn nữa, bà cũng không sợ chết no à, phải nhanh chóng đưa đến nhà Đồ Nhi mua một cái giá tốt sao?

– Loại nhà quê thối tha, loại ăn mày không sĩ diện…

Hoa đại nương cầm một chiếc đĩa không chỉ còn thừa một ít dầu mỡ dưới đáy ném qua, đồng thời mắng thao thao bất tuyệt. Người phụ nữ thôn quê đó cũng không chịu lép vế, đĩa đồ ăn trên tay vẫn chưa cho vào túi, bà ta không nỡ vứt, thuận tay quơ luôn cái đĩa không bên cạnh ném trả, đồng thời mỉa mai lại.

Hoa đại nương phẫn nộ vô cùng, nhảy dựng lên lao sang, hai người đàn bà trong chốc lát đánh lộn lẫn nhau, hai bên chốc lát tản ra tránh, vừa khuyên vừa can, còn có những đứa trẻ sợ quá thì kêu khóc, lộn xộn đến mức không can ra nổi.

Bên kia, Dương Phàm và Thẩm Mộc đang vừa nói vừa cười, Thẩm Mộc nói:

– Nhị lang lát nữa vào cung hay là…..

– À, đêm nay không vào cung, đợi tiệc tan xong, cung thành e là cũng khóa rồi, ta tìm đại một chỗ ở một đêm, sớm mai vào cung vậy.

Thẩm Mộc vui vẻ nói:

– Vậy được, vi huynh hôm nay cũng không muốn xuất thành nữa. Phường Tu Văn này có Túy Xuân lầu, không tệ, chi bằng ta và huynh tới đó mua say một đêm, hàn huyên tâm sự, thế nào?

Dương Phàm mơ hồ cảm thấy Thẩm Mộc giống như có ý thân cận với hắn, lại không đoán ra mục đích của Thẩm Mộc là gì, nghe Thẩm Mộc nói vậy, liền làm ra vẻ hớn hở nói:

– Được!vậy thì tối nay Dương Phàm sẽ nghe theo sự xắp xếp của Thẩm huynh vậy.

Hai người vừa mới nói đến đây, thì nghe thấy bên cạnh tranh cãi ầm ĩ không thôi, Dương Phàm ngẩng đầu, chỉ thấy Hoa đại nương như mãnh hổ, một tay túm búi tóc người đàn bà thôn quê kia, một tay “ bốp bốp bốp” tát không ngừng, đánh đến mức người đàn bà kia đầu óc như trống bỏi. Người đàn bà kia bị Hoa đại nương túm tóc ấn xuống không ngẩng đầu lên được, hai tay giơ lên không trung khua loạn xạ, cào cho Hoa đại nương mặt mày nở hoa.

Dương Phàm cả kinh nói:

– Chuyện này là thế nào?

Mã Kiều và Diện Phiến Nhi đang ở trong sân mời rượu, nghe thấy bên ngoài có vụ cãi vã, liền vội vàng ra xem.

– A nương, a nương, đừng đánh nữa! ôi!

Tiểu Đông cô nương vội vàng tiến lên khuyên can, Hoa đại nương và người đàn bà thôn quê kia vừa đánh nhau thì rất nhiều thân thích của người đàn bà kia xông lên, có người khuyên can nhưng có người lại là trợ chiến, Hoa đại nương ở trong thành cũng có láng giềng thân thích, thấy vậy cũng không chịu yếu thế, lập tức xông lên giúp đỡ, lúc này đã biến thành đánh hội đồng rồi.


Tiểu Đông cô nương lúc này tiến lên, trước mắt một mảng mịt mờ, cũng không nhìn rõ người tóm được có phải mẫu thân hay không, bị cánh tay người nọ giơ lên vùng thoát khỏi, Tiểu Đông cô nương váng đầu ngã ra, từ từ ngã xuống chiếu tiệc, thì Dương Phàm vừa kịp chạy đến đỡ được, ân cần hỏi han:

– Tiểu Đông cô nương, cô không sao chứ?

Tiểu Đông nghe tiếng vui vẻ, vui vẻ nói:

– Nhị lang là huynh sao? Lời còn chưa dứt, Dương Phàm đã buông cô ra, nhào vào đám người can ngăn, Tiểu Đông cô nương thấy người nhẽ phỗng, một cảm giác buồn bã bất giác chạy lên não.

Dương Phàm thấy đám người đánh nhau loạn lên, không khỏi vừa lo vừa tức, xông lên trước cố phân hai bên ra, với bản lĩnh của hắn thì muốn bắt hai bên thôi ẩu đả cũng không khó, nhưng mà những người ẩu đả hai bên toàn là phụ nữ với con gái, khi Dương Phàm xông lên, trông thấy một bà lão thôn quê tóc bạc phơ,tuổi đã ngoài bảy mươi cũng dũng mãnh gia nhập chiến đoàn. Đối mặt với đám người như vậy, hắn có bản lĩnh đầy người thì cũng làm được gì ?

Dương Phàm dốc hết sức, nhóm này vừa mới lôi ra được, nhóm kia lại bò lên, căn bản là không thể lôi ra nổi, vừa nhìn thấy nữ nhân của mình bị bắt nạt, đám đàn ông cũng nhanh chóng ra tay, khi Mã Kiều và Diện Phiến Nhi từ trong sân vội vàng chạy đến, trong hẻm nhỏ vô số người bắt đầu khởi động, đang quần đấu khí thể ngất trời, từng chiếu tiệc một bị hất tung trên đất, dẫm đạp dưới chân kêu ken két.

Hai người không khỏi sợ đơ người…

Lúc này, trong trạch iên của một vị thị lang cho thuê , vị Thất cô nương này đang cầm roi ngựa đứng trước mặt Khương công tử mặc bạch y. Khương công tử mày nhíu chặt, bộ dạng phiền não nói:

– Thất Thất, đang yên lành cô từ Trường An chạy tới đây làm gì?

Thất cô nương đúng lý hợp tình mà nói:

– Tìm Thẩm Mộc! ngươi nghĩ ta muốn nói nhảm cùng ngươi không bằng?Thẩm Mộc ở đâu, ngươi đem hắn giao ra đây, ta tuyệt đối không phiền ngươi.

Khương công tử cam chịu mà nói:

– Hắn có tay có chân, muốn đi chỗ nào có quan hệ gì với ta? Ngươi tìm ta đòi người gì chứ!

Thất cô nương nói:

– Chẳng lẽ hắn không phải thuộc ngươi quản sao? Ngươi không cần tìm cớ nói không biết tung tích của hắn, nếu ngươi không nói, bổn cô nương hôm nay sẽ không đi!

Khương công tử lấy tay xoa xoa trán, bất đắc dĩ khoát tay nói:

– A Nô, đưa Thất Thất đi tìm Thẩm Mộc, nhanh đi, nhanh đi….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.