Say Mộng Giang Sơn

Chương 205: Hôn lễ


Đọc truyện Say Mộng Giang Sơn – Chương 205: Hôn lễ

Khi Dương Phàm đến nhà Mã Kiều mới vừa qua giờ mùi, Mã gia trong ngoài
đâu đâu cũng toàn người. Ngoài hàng xóm láng giềng, một số lượng bạn bè
thân hữu khổng lồ cũng đến, trong thành có, ở nông thôn có, người già
có, trai gái tấp nập, khung cảnh trông rất tráng lệ.

Khu vườn nhỏ nhà họ Mã vốn chứa không nổi nhiều người như thế này, trong phòng thì
càng không phải nói rồi, thế nên bèn làm một chiếu tiệc trên nước ở phía dưới bức tường bên ngoài cửa, bởi vì tiệc rượu chưa mở, nên khách khứa
người thì ngồi, người thì đứng, hô thân hoán hữu, châu đầu kề tai kể
chuyện phiếm. Góc phía đông tường là nhà bếp lộn xộn, đầu bếp được mời
tới đang bận rộn ở đó, từng đợt mùi thơm thỉnh thoảng bay qua.

Nhà của Mã gia là một căn nhà ba gian, giữa là nhà chính, hai bên là phòng
ở, vốn phòng phía đông là rộng nhất, trước nay đều do Mã mẫu ở, hiện giờ sớm đã được dọn dẹp sạch sẽ, vách tường đều được quét vôi qua làm thành phòng mới. Mã mẫu chuyển sang phía tây. Mã Kiều tuy hiếu thuận, không
muốn mẹ chịu chút thiệt thòi nào, nhưng ở điểm này thì lại không lay
chuyển được mẹ già, vả lại con gái về nhà chồng, dù sao cũng không thể ở trong phòng nhỏ chịu ấm ức, đành phải thuận theo ý của mẹ già.

Khi Dương Phàm đến, Mã Kiều đã thay xong công phục màu đỏ, đầu đội lương
quan, căng thẳng đến mức mặt đầy mồ hôi. Bổng công phục màu đỏ vốn là
triều phục của quan viên tứ chí lục phẩm của triều đình, nhưng triều
đình trong trường hợp đặc biệt, tân lang cùng tân nương có thể phá lệ
mặc công phục cải cách, mũ phượng khăn quàng, Mã Kiều có thể ăn mặc theo cách này.

Thấy Dương Phàm vội vàng đến, Mã Kiều hướng về phía
hắn nhếch nhếch miệng, da mặt có phần cứng nhắc, xem ra hôn lễ này thực
sự làm Mã Kiều căng thẳng quá rồi. Cũng may có Tô phường chính và mấy
người đại diện nhiệt tình giúp đỡ lo liệu hôn lễ, mọi việc đều do mấy
người này xắp xếp, cũng bận nhưng không loạn.

Đến giờ Thân buổi
chiều, bởi vì mới đầu hạ nên trời vẫn còn sáng lắm, hơn nữa nhà Diện
Phiến Nhi cũng cách nhà họ Mã không xa, cùng ở trong một cái phường, vốn không cần phải đi đón dâu sớm như vậy, nhưng mà bạn bè khách khứa đã
đợi đến nỗi không kiên nhẫn được nữa rồi, Tô phường chính đánh một hồi
trống quyết định, đi đón tân nương, thế là một đoàn người đánh trống reo hò từ Mã gia xuất phát.

Dương Phàm đi bên cạnh Mã Kiều, ra khỏi
cửa sân Mã gia, một cỗ xe ngựa sớm đã dừng ở ngoài cửa, trên cổ ngựa
treo một mảnh vải đỏ, thể hiện một tinh thần, một bầu không khí vui vẻ.
Mã Kiều là tân lang, tân lang phải đi đón tân nương vì thế nên Mã Kiều
mang xe ngựa đi nhanh về phía nhà Diện Phiến Nhi.

Đến Mã gia rồi, có bấn tương đi cùng Mã Kiều vào sân bái kiến nhạc mẫu đại nhân và thân thích bên thông gia, sau đó đón tân nương lên xe. Nhà Diện Phiến Nhi do Hoa đại nương và một nhóm các bà thím giúp đỡ, Tiểu Đông cô nương và
một nhóm con gái trong phường thì ở trong phòng cùng với Diện Phiến Nhi

trang phục lộng lẫy.

Chiếu theo phép tắc, lúc này nhà trai nên
đọc “Thôi trang thi”, nhưng đó toàn là những trò vui cao nhã của những
văn nhân sĩ tử, bách tính bình thường rất nhiều người đến cả chữ to còn
không biết, làm sao đọc được cái thơ thúc giục gì đó, thế là Mã Kiều dẫn theo một nhóm con trai ở bên ngoài gõ cửa hò hét cái tên Diện Phiến
Nhi, đám con gái bên trong cười toe toét không chịu mở cửa, chỉ để ý ra
mấy câu hỏi làm khó bọn họ.

Nếu đám con gái cố ý gây khó dễ, Mã
Kiều muốn thuận lợi đón vợ ra, e rằng phải đứng ngoài cửa quá nửa canh
giờ, không ngờ Diện Phiến Nhi nghe chị em hoạnh họe vài câu , trong lòng không nỡ, không kìm nổi lên tiếng nói giúp Dương Phàm năn nỉ các chị em tha cho Mã Kiều một lần, đám tỉ muội thấy tình cảnh này, lúc này mới
giễu cợt Diện Phiến Nhi vài câu, mở cửa phòng, đỡ cô đi ra.

Diện
Phiến Nhi mặc một bộ áo màu xanh thẫm, tân lang mặc đồ đỏ, tân nương mặc đồ xanh, đây là trang phục kết hôn của người Đường, câu thành ngữ Trai
thanh gái lịch cũng do đó mà ra. . Diện Phiến Nhi tay áo rộng, khoác lụa trên vai, long trọng, đoan trang, trang sức vàng bạc ngọc lưu ly thoa
cài tóc đủ loại, tuy không phải là trang sức bằng vàng bạc thật nhưng
nhìn cũng không có gì khác biệt, bộ dạng đầy đầu châu ngọc hiện ra vẻ
cao quý khác thường.

Chỉ tiếc là, Dương Phàm có nghển mũi chân
lên cũng không nhìn thấy hình dạng của cô. Diện Phiến Nhi không dùng
khăn voan che mặt, tuy rằng kiểu che mặt này đã có từ thời Hán, nhưng
đến thời Đường kiểu che mặt vẫn không thật thịnh hành, đại bộ phận những người thành thân đều dùng quạt tròn, trong tay Diện Phiến Nhi cầm một
chiếc quạt tròn, một chiếc quạt tròn ở viền có gắn lông vũ trắng, che
kín khuôn mặt cô, chỉ có thể nhìn thấy một chút da dẻ bên má.

Nhà tân nương cũng thuê hai cỗ xe ngựa, Tiểu Đông cô nương và một cô gái
khác trong phường dìu Diện Phiến Nhi khoan thai bước lên xe ngựa, Mã
Kiều làm một kẻ đánh xe ngựa, lái xe đi về phía trước, bánh xe vừa lăn
được ba vòng, Mã Kiều liền xuống xe lên xe ngựa của mình, đổi cho phu xe thay tân nương đánh xe, Mã Kiều tức khắc đánh ngựa giơ roi, vội về
trước chuẩn bị đón dâu.

Kiểu quy củ này gọi là “ phản mã”. Nếu
phát hiện tân nương không phải là trinh nữ hoặc là trong lúc này có bất
kì hành vi không tuân thủ nữ tắc nghiêm trọng nào, nhà trai có thể trả
người về, nguyên do tân nương tử tự chuẩn bị xe ngựa là ở đây, tuy thành thân rồi, cô ấy bây giờ vẫn không được chân chân chính chính coi là
người nhà họ Mã.

Khi Mã Kiều đánh xe rời đi Dương Phàm không đi

cùng, thân phận của hắn là tự do nhất, vừa là người nhà trai lại là
người nhà gái, Dương Phàm cười ha ha theo đám họ hàng thân thuộc đi đưa
dâu của Diện Phiến Nhi, đi bên xe ngựa của Diện Phiến Nhi, chậm rãi đi
về Mã gia, đã thấy Mã kiều mặc lễ phục tân lang tết đứng ở cửa khôn cổ
đã đứng chờ rất lâu rồi.

Kế tiếp, bước qua chậu lửa, cưỡi ngựa,
nhảy qua túi gạo….một trình tự đón dâu liên tiếp rườm rà, thật vất vả
mới xong cái quy trình này, hai “Kim Đồng Ngọc Nữ” tung lương thực ngũ
cốc lên người Mã Kiều và Diện Phiến Nhi, tân lang phía trước, tân nương
đi sau nửa bước, chậm rãi đi vào nhà chính trong con mắt chăm chú hoan
hô của mọi người.

Vào nhà chính rồi, nên tiến hành “”Lại quạt chi lễ” rồi, lễ lại quạt cũng tương đương với mở khăn che mặt sau này, chỉ
có điều là tân nương khi đó vẫn không chịu gò bó như vậy, không phải là
tới nơi tổ chức hôn lễ thì là bị đưa về phòng tân hôn, lúc này phụ mẫu
bên nhà trai chỉ chịu trách nhiệm nói chuyện uống rượu ăn tiệc cùng
những người bạn thân, nhân vật chính lo liệu hôn lễ là tân hôn song
phương, nên “lễ lại quạt” nàyđược tiến hành ngay tại nhà chính.

Mã kiều không biết nói “ lại quạt thơ”. Liền hướng về phía Diện Phiến Nhi
tiến hành “Lại quạt lễ”. Diện Phiến Nhi lúc này mới nhẹ nhàng di chuyển
chiếc quạt tròn che mặt đi.

Quạt tròn vừa dời đi, cô vẫn là cô, cô lại không phải là cô!

Diện Phiến Nhi mặt mày duyên dáng, cười e thẹn, dáng điệu quyến rũ đó, đến
cả những kẻ quen biết cô là Mã Kiều và Dương Phàm cũng nhìn ngây ra.

Tân nương, quả nhiên là khoảnh khắc đẹp nhất của con gái!

Mã mẫu ngậm cười, nhẹ nhàng lau giọt lệ nơi khóe mắt.

Tân Tương cao giọng xướng họa, để tân lang và tân nương bái lễ lẫn nhau. Lễ lúc này vẫn chưa có lễ giao bái, cũng không phải bái thiên bái địa, chỉ là hai vợ chồng đứng đối diện nhau, Diện Phiến Nhi duyên dáng khom lưng xuống, hướng về phía chồng hành lễ, Mã Kiều đứng thẳng, căng thẳng nhận lễ của Diện Phiến Nhi, rồi trả một lễ.

Diện Phiến Nhi lại bái,
Mã Kiều lại trả lễ, như thế bốn lần, hai người kết thúc buổi lễ, lúc này mới được coi là vợ chồng chính thức, Diện Phiến Nhi lúc này mới cùng Mã Kiều đi lên phía trước, lấy thân phận tân phụ hướng mẹ chồng hành lễ.

Dương Phàm đứng bên cạnh, nhìn đám tóc dưới kéo họ, lấy tơ hồng buộc lại, để

vào túi gấm, hoàn thành lễ kết tóc; xem họ cầm đũa lên, cùng ăn món thịt hầm đã tế linh vị tổ tiên, hoàn thành “Đồng lao chi tự” ; nhìn họ dùng
một chia thành hai, dùng hồ lô chốt lại với nhau bằng dây đỏ cùng uống
một chén….

Mắt hắn có chút ươn ướt, đó là cảm giác huyết mạch
tương liên, hắn sớm đã xem Mã Kiều và Diện Phiến Nhi là người thân của
mình, thấy họ kết thúc đại lễ, cuối cùng cũng kết thành vợ chồng, Dương
Phàm từ đáy lòng vui mừng thay họ…

***

Lạc Dương thành nam năm dặm trang.

Trong thôn yên tĩnh. Hai lão nông vác cuốc thản nhiên đi từ ngoài đồng về,
trong vườn của nhà đầu tiên trong thôn, một người phụ nữ đang bưng cái
mẹt, xì xầm gọi dám gà con nhà nuôi, rắc đám thóc ngâm cho bọn chúng.
Dưới gốc hòe lớn đầu đường, mấy đứa trẻ trong thôn đang chơi trò chốn
tìm.

Đột nhiên, mười mấy người cưỡi khoái mã từ xa chạy lại, hai
hôm nay trời không có mưa, những nơi bọn họ đi qua, bụi cuốn mù mịt,
cuồn cuộn như một dải hoàng tí.

Bọn kị sĩ rất nhanh đã dừng lại trong sân một viên ngoại họ Thù ở trong thôn.

Bọn kị sĩ mặc y phục Tây Vực màu xanh, đều mặc áo bào bằng gấm ngắn cổ lật
tay hẹp, eo mang đai da, chân đi giày da hươu nhỏ, sau lưng đeo kiếm,
toát ra một vẻ nhanh nhẹn hoạt bát, tư thế hiên ngang. Trên đầu bọn họ
đều đội “Thiển lộ”. thi thoảng nổi lên một cơn gió, lộ ra một làn da
trắng nõn mịn màng, rõ ràng là một đám con gái.

Cửa sân mở ra,
các thành viên nhà Thù Thu Thù viên ngoại ì ạch chạy ra nghênh đón, hai
chân ngắn mập vừa mới chạy ra bậc cửa, vẫn còn chưa nhìn thấy người đâu
đã nghe tiếng cuống quýt chào:

– A ha ha ha, Thất cô nương tới rồi à, Thù mỗ không tiếp tiếp đón từ xa, xin cô nương thứ lỗi.

– Thù Thu, mới hai năm không gặp, sao ngươi đã béo sắp thành quả bóng rồi?

Cùng với những âm thanh vui mừng, một vị cô nương thô thiển vung roi ngựa lên không, lộ ra một khuôn mặt vui buồn lẫn lộn.

Ánh mắt cô trong veo, cười lúm đồng tiền, xinh đẹp thanh lịch, đẹp động
lòng người, lại có một vẻ thẳng thẳn thuần khiết của con gái Tây Bắc,
khi khua chân múa tay lại có vẻ của một phong thái khoan thai của một
thiên kim tiểu thư của một gia đình giàu có. Khiến người khác vừa nhìn
hai mắt đã sáng lên.


Thù viên ngoại mặt cười cứng đơ, vội vàng cười xòa nói:

– Thất cô nương, cô cứ nói đùa, ha ha ha….

Thù Thu khó khăn cong bụng như quả bóng, hỏi:

– Thất cô nương, sao cô từ Trường An xa xôi đến đây thế này?

Vị Thất cô nương đó không trả lời, chỉ hỏi:

– Ta tìm Thẩm Mộc, hắn có ở phủ không?

Thù thu nói:

– Ôi, thật không may, vừa qua trưa công tử đã đi ra ngoài rồi, còn nói tối nay không về.

Thất cô nương ánh mắt ngưng lại, từ trên ngựa cúi đầu hỏi:

– Hắn ta đi đâu?

Thù Thu lắc đầu như đánh trống, cái mặt béo núc rung rung nói:

– Hành tung của công tử, đâu có thể nói cho tại hạ biết. Ây…Hay là Thất
cô nương đến phủ tại hạ nghỉ ngơi một chút, chắc chắn hôm nay công tử
không về, ngày mai sẽ phải về.

Thất cô nương hừ một tiếng, hất cằm nói:

– Hồ li tinh kia đi cùng hắn ta luôn rồi hay vẫn còn ở trong phủ?

Thù Thu không trực tiếp trả lời, chỉ tươi cười chân thành mà nói:

– Công tử một mình xuất môn.

Thất cô nương đảo mắt nhìn quanh, hừu lạnh nói:

– Vậy bản cô nương đi tìm chỗ khác! Hừ, tên họ Thẩm đó nhất định là nghe
được thông tin gì đó, ra ngoài trốn ta! Chúng ta đi, ngươi cho rằng trốn đi là ta tìm không thấy ngươi sao!

Vị Thất cô nương này là một người nóng tính, vừa quay ngựa liền hướng nội thành Lạc Dương phóng đi.

Một hàng hơn mười người cưỡi khoái mã lao đi theo sau cô, vó ngựa cuộn lên
một vùng cát bụi, bỗng chốc chẳng nhìn thấy thân hình mập béo của Thù
Thu đâu, trong cát bụi tung bay chỉ thấy một cái gì đó béo lăn đều như
cái cọc gỗ ở đó, trong cát bụi phát ra một hồi tiếng ho khan.

Lúc này, Thẩm Mộc đang xách một hộp bánh hỉ, cắp hai tấm vải bông hảo hạng, cười ha ha bước vào cửa chính Mã gia!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.