Say Mộng Giang Sơn

Chương 161: Tạ Tiểu Man cắt đứt uyên ương


Đọc truyện Say Mộng Giang Sơn – Chương 161: Tạ Tiểu Man cắt đứt uyên ương

Thượng Quan Uyển Nhi nhìn vào mắt Dương Phàm mà trống ngực càng lúc càng mạnh, hơi thở trở nên dồn dập còn hơn cả Võ Tắc Thiên ở bên cạnh.

Võ Tắc Thiên đứng lại thấy mới có hơn mười bậc mà đã mỏi chân thì chua
xót:” Ôi! Cuối cùng thì cũng đã lớn tuổi. Mới đi được mấy bước…”

Bất chợt bà ta nhìn thấy gương mặt Thượng Quan Uyển Nhi đỏ bừng, thở hổn
hển thì tâm trạng lập tức tốt lên nhiều:” Uyển nhi còn trẻ vậy mà cũng
mệt. Xem ra không phải do lớn tuổi mà vì bậc đá ở đây quá cao.”

Thượng Quan Uyển Nhi cố gắng bình tĩnh lại rồi lặng lẽ nghiêng đầu tuy nhiên
vẫn liếc Dương Phàm một cái thật nhanh. Mặc dù rất nhanh như khi chạm
vào ánh mắt của hắn thì chẳng khác nào có nam châm hút lấy làm cho nàng
quay đầu lại…

Mấy lần như vậy cuối cùng Thượng Quan Uyển Nhi
không hề né tránh. Trên khuôn mặt đỏ ửng của nàng, ánh mắt kia như chất
chứa rất nhiều ý tứ vừa như giận lại vừa như vui. Nàng trừng mắt nhìn
Dương Phàm một cái rồi cụp mắt xuống.

Tạ Tiểu Man khoác một chiếc áo sam, đeo đai lưng, không nhìn thấy có mang vũ khí hay không. Hôm nay nàng không phải đi cùng với Cao Oánh theo Thiên Hậu cho nên chỉ đi cách một chút bảo vệ. Đứng ở vị trí của nàng có thể thấy được rõ ràng Dương
Phàm và Thượng Quan Uyển Nhi liếc mắt nhìn nhau khiến cho chút nghi ngờ
trong lòng Tạ Tiểu Man tan biến.

“Hóa ra người ta thật sự có tình ý. Như vậy mình cũng không cần phải bênh vực kẻ yếu nữa.”

Nhưng một khi tin tưởng Dương Phàm và Thượng Quan Uyển Nhi có cảm tình với
nhau thì chút thành kiến đối với Dương Phàm trong lòng nàng cũng biết
mất thay vào đó là sự lo lắng cho ân nhân của mình:

– Thượng Quan đãi chiếu có thân phận như vậy thì ngươi làm sao mà có thể đạt được mong ước với nàng?

Võ Tắc Thiên nghỉ ngơi một lúc liền tiếp tục đi lên lầu đá. Thượng Quan
Uyển Nhi liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái thật sâu rồi ổn định tinh
thần, giúp đỡ Võ Tắc Thiên đi lên. Tuy rằng chỉ liếc mắt đưa tình một
chút nhưng trong lòng Uyển Nhi cũng như được rót đầy mật ngọt. Cái cảm
giác đó trước giờ chưa bao giờ nàng được trải qua.

Người ta
thường nói khi luyến ái là lúc mà người phụ nữ xinh đẹp nhất. Vào lúc
này Thượng Quan Uyển Nhi đúng là như vậy. Gần như trong khoảng khắc đó
nàng giống như vầng trăng rằm đang tỏa sáng, càng thêm xinh xắn.

Võ Tắc Thiên bước vào trong lầu đá liền lên triều. Đủ loại bá quan văn võ
lập tức nuối đuôi nhau bước vào khiến cho bên ngoài ngôi lầu trở nên yên tĩnh.


Cao Oánh buồn bã liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái. Thần tượng trong lòng có người yêu dường như sức hấp dẫn lập tức nhỏ đi.

Tạ Tiểu Man thấy Thượng Quan Uyển Nhi có thân phận cao như vậy thì nghĩ
mình có nghĩa vụ phải khuyên ân nhân cứu mạng một câu. Vì vậy mà nàng
lấy hết can đảm đi về phía hắn.

“Khụ!”

Tạ Tiểu Man đi tới bên cạnh Dương Phàm lập tức nhìn xung quanh rồi ho khan một tiếng.

Dương Phàm nhìn thẳng về phía trước mà không để ý tới nàng.

Tạ Tiểu Man hơi dựa vào lan can mà liếc trộm mắt một cái rồi ho khan hai tiếng.

Dương Phàm từ từ quay người lại, cười nói:

– Tạ đô úy bị cảm lạnh hay sao? Nếu thấy mệt thì nên xin phép về sớm nghỉ ngơi đi.

– Ngươi…

Tiểu Man tức giận trừng mắt với hắn một cái rồi nói nhỏ:

– Ngươi lại đây ta có chuyện muốn nói với ngươi.

– A? Đô úy có gì cứ nói.

Dương Phàm nói xong liền hơi nghiêng người sao khiến cho Tiểu Man phải lùi một bước mà cau mày nói:

– Ngươi nghiêng tới gần thế để làm gì? Chẳng lẽ ngươi điếc hay sao?

Dương Phàm cười ha hả, đứng thẳng người lại nói:

– Mời Đô úy nói.

– Ừm! Chuyện này…

Tạ Tiểu Man nhìn xung quay rồi lấy tay che miệng thì thào:

– Vậy…ngươi thích Thượng quan đãi chiếu đúng không?

Dương Phàm đảo mắt rồi gật đầu nói:

– Ừm! Thế thì sao?


Tạ Tiểu Man nói:

– Khụ! Chuyện này… Thượng Quan đãi chiếu là một người tao nhã, có tài
học cao, dung nhan lại xinh xắn. Chính là…là một thiếu nữ xuất sắc.

Dương Phàm gật đầu nói:

– Đúng vậy! Hiếm khi Tiểu Man cô nương có cái nhìn cùng quan điểm với tại hạ.

Tạ Tiểu Man cau mày nói:

– Có điều Thượng Quan đãi chiếu là tâm phúc bên cạnh Thiên Hậu. Chỉ sợ Thiên Hậu khó cho nàng xuất cung mà lấy chồng.

– A…

Tạ Tiểu Man liếc mắt nhìn hắn rồi cố lấy can đảm nói:

– Cho dù Thiên Hậu có khai ân, cho phép Thượng Quan đãi chiếu lấy chồng
thì với thân phận của đãi chiếu cũng nhất định phải lấy Vương tôn công
tử hoặc là trọng thần triều đình.

Dương Phàm ngạc nhiên nhìn nàng hỏi:

– Vậy ý của Tạ Đô úy là?

Tiểu Man hơi chột dạ mà cũng có phần đuối lý nên định thôi. Lúc trước người
ta sống giữa cả một đám ong bướm vây quay vô cùng đắc ý, nàng lại đi bắt bẻ người ta. Mà hiện giờ, người ta chuyên tâm về với mọt người nàng lại đi cắt đứt. Nhưng nàng thật sự cảm thấy một tên thị vệ nho nhỏ như
Dương Phàm không xứng với Thượng Quan đãi chiếu, nên tự rút lui sớm thì
hơn không thì sớm muộn cũng chuốc lấy vạ.

Nghĩ tới đây, Tiểu Man như không biết xấu hổ, nói:

– Ý của ta là… Khụ khụ! Ngươi xem! Ngươi là ân nhân cứu mạng ta. Tạ Mộc Văn ta không phải là người không biết báo ân chỉ biết đứng nhìn
ngươi…

– Sao?

– Ta muốn nói thật ra ngươi và Thượng Quan đãi chiếu…ừm… Không thích hợp. Việc này một khi để Thiên Hậu biết
không chừng ngươi rước lấy họa sát thân.

– Cái gì?

– Vì vậy mà ta thấy ngươi nên có lý trí một chút, đừng si tâm vọng tưởng nữa.


Dương Phàm cười cười nói:

– Tại hạ vốn không nghĩ ra cho dù tại hạ có làm thế nào thì Tạ Đô úy cũng đều muốn cắt đứt uyên ương. Bây giờ…ta đã hiểu rõ.

Tạ Tiểu Man ngạc nhiên hỏi:

– Ngươi hiểu cái gì?

Dương Phàm nói:

– Tiểu Man cô nương làm như vậy chẳng lẽ là thích ta?

Tạ Tiểu Man kinh ngạc nói:

– Cái gì?

Dương Phàm lên tiếng:

– Ngươi xem. Ngươi nói ta là ân nhân cứu mạng. Mà phương pháp tốt nhất để báo ân chính là lấy thân đền đáp. Khi ta ở với đám cung nga ngươi không vui. Bây giờ ta theo đuổi Thượng Quan đãi chiếu ngươi cũng khó chiu.
Vậy chẳng phải là như thế hay sao?

Tạ Tiểu Man cười ha hả:

– Có ý gì? Ta mang ý tốt tới đây…mà lại thành cái gì vậy?

Dương Phàm nghiêm mặt nói:

– Tạ đô úy! Ta biết ngươi thích ta. Thật ra ta cũng thích ngươi. Thế này
đi. Chờ khi ta và Thượng Quan đãi chiếu thành vợ chồng xong, ta sẽ lấy
ngươi làm thiếp. Ngươi xem, phò mã còn có thể cưới vợ bé. Thượng Quan
đãi chiếu là một người dịu dàng chắc chắn sẽ không ngăn cản ta. Ngươi
đợi ta vài năm…có được không?

Tiểu Man tức tới nỗi mặt đỏ bừng:

– Phì phì! Hay nhỉ! Ý tốt trở thành lòng lang dạ thú. Ta chưa có mắt để ý tới ngươi. Bổn cô nương cho dù sống một mình cả đời cũng không lấy cái
loại vô lại, háo sắc như ngươi…

Dương Phàm ngoáy ngoáy lỗ tai mà cười nói:

– Âm thanh dễ nghe thật.

Tạ Tiểu Man giận dữ:

– Hạ lưu vô sỉ. Đê tiện!…

– Tiểu Man! Mau vào điện.

Tạ Tiểu Man đang mắng sướng mồm chợt nghe thấy Cao Oánh ở xa gọi mình liền quay đầu lại. Chẳng biết Cao Oánh đã ra trước cửa đang đứng vẫy nàng.
Tạ Tiểu Man biết trong điện truyền chỉ triệu tập nhưng vẫn không cam

lòng trừng mắt với Dương Phàm một cái rồi vội vàng chạy đi.

Dương Phàm nhìn theo bóng lưng nàng mà cười, nghĩ thầm:” Tiểu Nha đầu này hay thật. Đúng là một cô bé đơn giản nhưng lại thích tỏ ra là người lớn.”

Tạ Tiểu Man vào trong lầu đá chỉ khoảng chừng một chén trà thì thấy nàng
và Cao Oánh vội vàng đi ra. Nét mặt của cả hai người đều hết sức nghiêm
trọng, thậm chí khi đi qua cũng không thèm liếc nhìn Dương Phàm lấy một
cái.

Cả hai người vội vàng bước đi. Sau một lại đại tướng quân Khâu Thần Tích của Kim Ngô Vệ cũng nghiêm túc từ trong lầu đá bước ra.

Có tiếng ngựa hí vang lên. Dương Phàm quay đầu lại nhìn thì thấy Tạ Mộc
Văn và Cao Oánh mặc trang phục của binh lính cưỡi trên lưng tuấn mã. Vừa tới trước thềm đá, cả hai lập tức dừng lại. Đám Cấm quân theo sau cũng
vội vàng chạy đến.

Khâu Thần Tích bước nhanh xuống thềm đá. Một
tên cấm quân dắt ngựa tới. Khâu Thần Tích tungg mình nhảy lên ngựa rồi
cùng với Tạ Mộc Văn và Cao Oánh nhanh chóng rời đi.

Buổi tối,
Long Môn hết sức yên tĩnh. Cả vạn người có mặt ở đây nhưng không hề xuất hiện chút sóng gió. Mà buổi lên triều hôm nay có chuyện gì, đám lính
cũng không biết. Bọn họ cũng chẳng muốn hỏi thăm. Nhất là đám binh lính
canh gác tại cung lâu ngày đã học được thói quen giả vờ câm điếc.

Đám binh lính canh gác hoàng cung có cuộc sống so với đám cung nga, thái
giám còn buồn chán hơn. Được đến nơi này, so với hoàng cung, bọn họ cảm
thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nhất là khi ở bên ngoài có cả vạn đại quân Kim Ngô Vệ canh gác nên bọn họ đi tuần tra càng thêm nhàn nhã.

Núi Long Môn vốn xưa nay không để cho dân chúng đi vào. Cho nên trên núi có rất nhiều động vật hoang dã. Đám thị vệ bắt được rất nhiều gà rừng, thỏ hoang vịt hoang… Sau khi chế biến đơn giản một chút là có thể trở
thành món ăn ngon.

Lúc chạng vạng, đám thị vệ đốt lên một đám lửa giữa núi nướng món ăn thôn quê. Ngoại trừ rượu không được uống, không
được ca hát ầm ĩ thì chẳng khác nào đi dã ngoại.

Dương Phàm cũng
có mặt ở đó. Hắn cầm một cây gậy nhẹ nhàng hơ một con thỏ hoang lên trên đống lửa. Thịt thỏ nhanh chín. Những giọt mỡ của nó nhỏ xuống ngọn lửa
vang lên những tiếng xèo xèo.

Ánh lửa hắt lên trên gương mặt trẻ
tuổi của Dương Phàm làm hiện rõ một nụ cười bí ẩn trên đôi môi của hắn.
Sau mối tình đầu thời niên thiếu cuối cùng thì trong lòng hắn cũng có
một bóng hồng khác. Điều này đối với hắn có cảm giác rất lạ.

Tết
Nguyên Tiêu, nụ hôn của Thái Bình công chúa khiến cho trái tim của hắn
xuất hiện một khe hở nhưng chưa phải là yêu. Hắn chưa bao giờ vọng tưởng kết hôn với một nàng công chúa. Mà vào lúc này, cái cảm giác đối với
Thượng Quan Uyển Nhi trong lòng hắn lại hoàn toàn khác.

Hắn thích cái cảm giác ấm áp dễ chịu khi trong lòng chất chứa bóng hình người con gái đó. Nhìn ngọn lửa hồng hồng, thậm chí hắn còn có ảo tưởng nếu thần
không biết quỷ không hay tiêu diệt được kẻ thù, giữ được thân phận hiện
tại. Rồi sau này tìm được tiểu muội, cưới được người con gái mình thích. Một nhà ba người hòa thận với nhau thật là hạnh phúc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.