Đọc truyện Say Mộng Giang Sơn – Chương 160: Khương công tử thần bí
Đông thất lý thành Lạc Dương, Kim Cốc viên.
Thời Tây Tấn đại phú
hào Thạch Sùng từng sống ở trong tòa biệt thự được xây dựng trong này,
bên trong vườn có trúc đài đục trì cao thấp. Bên trong vườn tiếng suối
róc rách, thủy thế dựa núi, trúc viên dựng quán, đào hồ mở ao, xung
quanh hơn mười dặm lầu tạ đình các cao thấp chằng chịt, vô cùng tráng
lệ.
Hiện giờ Thạch Sùng đã không ở đây nữa, mỹ thiếp Lục Châu của ông ta đã vì ông ta mà nhảy lầu tự sát, ngọc nát hương tan ở trong tòa
tiểu lâu này từ lâu đã thành cát bụi trong lịch sử, nhưng nơi này thì
trước sau phong cảnh diễm lệ vẫn chưa thay đổi.
Tháng ba mùa
xuân, nơi này hoa đào nở rực, cành liễu lượn lờ, lầu các thấp thoáng, hồ điệp bay lượn giữa muôn hoa, chim nhỏ ríu rít đầu cành thật đúng như
tiên cảnh nhân gian.
Nơi này như trước vẫn có nhiều nhà quyền quý kiến tạo biệt thự, làm nơi chơi xuân đạp cảnh, giải sầu. Công Chúa
Thiên Kim cũng xây dựng một biệt uyển ở nơi này, thanh u lịch sự tao nhã không chút phàm tục. Bình thường nơi này chỉ có mấy gia phó trông coi,
giờ phút này bên trong lại có nhiều người hầu đi tới đi lui, xem ra,
dường như Thiên Kim công chúa đặc biệt đến đây du xuân rồi.
Nhưng mà trong biệt uyển này cũng không phải là Thiên Kim công khuê, cũng
không phải là con của Thiên Kim công chúa, mà là vị công tử áo trắng
dụng dưỡng Thiên Ái Nô.
Thiên Kim Công chúa thích xa hoa phô
trương, thường xuyên dùng trọng lễ để lấy lòng Võ hậu, kết giao với
Thượng Quan Uyển Nhi, Thái Bình công chúa và những quyền quý trong triều được Võ hậu tin dùng. Một công chúa bổng lộc vốn có hạn, thân là tông
thất Lý Đường có thể bị giết bất cứ lúc nào, nên bởi vậy công chúa càng
không thể giàu có phát tài như vậy.
Thiên Kim công chúa thường
xuyên tặng lễ vật quý báu cho Võ hậu, thường xuyên mở tiệc chiêu đãi
quyền quý đương triều, lúc nào cũng xa xỉ phô trương, vậy tiền từ đâu mà có? Vị công tử áo trắng này chính là Kim chủ nhân của bà ta, điều này
cũng khó trách vị công tử áo trắng có thể ở tại nơi này của bà, thậm chí còn từ khách thành chủ nghiễm nhiên trở thành chủ nhân căn biệt thự
này.
Trong tiểu lâu, hai nhạc công nhạc sư hai bên chái nhà sau
tấm bình phong sớm lui ra, vũ nương trước đó đang nhẹ nhàng nhảy múa
cũng rời khỏi, trước nhà chỉ xếp đặt hai án kỷ, người ở sau hai án kỷ
cũng không còn ở đó nữa.
Công tử áo trắng ngồi ở vị trí chủ nhân, cách y không xa là một cô gái mặc áo xanh xinh đẹp động lòng người, Thiên Ái Nô.
Ngồi phía sau là Thẩm Mộc vẫn khăn trướng trùm đầu, mặc áo xanh cổ tròn.
Dương Tuyết Nhiêu hôm nay lại thay đổi mặc một bộ y phục màu xanh biếc, váy
dài thêu hoa màu xanh, bên hông dùng tơ la màu thủy lam cột thành một
cái nơ con bướm thanh nhã, tóc được búi tùy ý, cài một trâm hoa đàn mộc
màu tím nhạt.
Trang phục như vậy so với trâm cài váy áo Thiên Tân Kiều hoa lệ hơn nhưng thoạt nhìn lại không có phong tư mị lực như lúc
đầu đứng ở đầu thuyền. Loại cảm giác này rất kỳ diệu, giống như một bông hoa dại có sinh mạng, ngươi không nên chuyển từ trong chậu chuyển đến
trong nhã phòng, trái lại khiến nó không thể sinh trưởng được.
Thẩm Mộc thật ra chỉ là tên giả, giống như vị công tử áo trắng ngồi ở vị trí đầu được Thẩm Mộc gọi là Khương công tử đương nhiên cũng là một cái tên giả.
– Cứ như vậy đi!
Khương công tử thản nhiên nói:
– Võ Mị xưng đế, thế cục đã đến mức không thể cùng châu chấu đá xe nữa,
không bằng trợ giúp bà ta một tay, để bà ta sớm được đăng vị, ngược lại
có thể giữ lại một chút hương hỏa cho Lý Đường.
Thẩm Mộc nói:
– Một khi Võ hậu đăng cơ…
Khương công tử ngắt lời nói:
– Hiện giờ Võ hậu chưa đăng cơ, thì như thế nào? Càng ngăn cản bà ta, bà
ta càng nhờ vả con cháu thứ tộc, chèn ép thế gia đại tộc chúng ta, không bằng làm phương pháp trái ngược, bà ta là một phụ nữ đã già, mà con
cháu Võ gia lại không có ai tài giỏi, hiện tại chúng ta chỉ cần yên lặng theo dõi kỳ biến chờ đợi đến lúc cần thiết thì trợ lực, sẽ có thể dễ
dàng cải thiên hoán nhật.
Khương công tử ngạo nghễ nói:
– Thiên thường thay đổi, mà thiên đạo không thay đổi. Chúng ta nhà cao
cửa rộng lấy công huân với kinh thuật làm gốc, là căn cơ nắm giữ quốc
gia xã tắc, mặc bà ta phá lập giang sơn, đế vương tướng tướng thay đổi
như đèn kéo quân, cuối cùng cũng phải dùng đến chúng ta, còn sợ gì nữa.
Nghe y nói vậy, hai người đã thương nghị đến gần cuối, thức ăn trên bàn
trước mặt Khương công tử vẫn không hề động đũa đến, trái lại trên bàn
của Thẩm Mộc là một đống bát chén hỗn độn, xương gà xương cá, chân dê bò khắp bàn.
Thẩm Mộc nhét một bàn chân gấu mỡ màng thơm ngon vào
miệng, nhai ngấu nghiến. Khương công tử nhìn thấy cúi đầu lấy khăn tay
che miệng khẽ ho khan một tiếng, che giấu vẻ chán ghét hiện lên ở đuôi
lông mày.
Dương Tuyết Nhiêu oán trách trừng mắt nhìn Thẩm Mộc, lấy ra một khăn tay màu trắng lau vết mỡ dính bên miệng gã.
Thẩm Mộc mỉm cười nói:
– Thẩm Mộc vừa mới nghe mưu thương của công tử, lúc trước còn lo lắng sẽ
chơi với lửa có ngày chết cháy. Hôm nay đuổi tới Lạc kinh, chính tai
nghe kế hoạch toàn diện của công tử. Công tử thật đúng là một người hùng tài đại lược, trí mưu siêu nhân, Thẩm Mộc chân thành khâm phục. Phía
bên Lạc Dương có công tử trấn thủ, chắc chắn không có sai sót nhầm lẫn
rồi.
Khương công tử kiêu căng mà nói:
– Nơi này có bản
công tử mưu tính, đương nhiên tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn! Tuy
nhiên có nhiều việc ta không tiện ra mặt, cố ý gọi ngươi tới cũng bởi vì có một vài chỗ cần các ngươi thi triển tài năng. Võ Mị sắp đăng cơ,
người của ngươi bất cứ lúc nào cũng phải phối hợp hành động với ta.
Khương công tử liếc mắt nhìn gã, nói:
– Nơi này là biệt uyển của Thiên Kim công chúa, thanh tĩnh an toàn, các ngươi có thể ở nơi này.
Thẩm Mộc mỉm cười nói:
– Đa tạ công tử. Ta đã ở Lạc kinh tự an bài chỗ ở,ngày mai có thể dàn
xếp. Uyển biệt này dù sao cũng là của công chúa, dễ bị người khác để ý,
ta chỉ ở một đêm thôi.
Khương công tử thản nhiên nói:
– Tùy ngươi.
Y đứng dậy, bước đi đến sau tấm bình phong, không nhìn Thẩm Mộc một cái
nào, càng không nhìn kẻ gây tai họa bên cạnh y một cái. Thẩm Mộc, chỉ là một con cháu thiên phòng nhánh bên, mà cô gái kia vốn chỉ là một người
bán rượu trên chợ Trường An, địa vị đê tiện tầm thường, sao y có thể để
vào mắt.
Thẩm Mộc vẫn chưa đứng lên, chỉ mỉm cười nói một câu:
– Công tử đi thong thả!
Thiên Ái Nô đứng dậy, mỉm cười nhẹ nhàng chào bọn họ rồi đi theo Khương công tử.
Dương Tuyết Nhiêu nhăn cái mũi xinh đẹp,nói với Thẩm Mộc:
-Tên có cái mặt như quan tài là Khương công tử sao? Bộ dạng chẳng ra gì cả.
Thẩm Mộc cười nói:
– Thế nào? Muội không thấy hắn phong thần phiêu dật, như nhân trung chi long sao?
Dương Tuyết Nhiêu ôm bụng, làm động tác muốn nôn, bĩu môi nói:
– Kẻ kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại, mặt mày đáng ghét mà cũng được xưng là nhân trung chi long?
Nàng nhìn đồ ăn trên bàn chưa hề được Khương công tử đụng đến, lại nói:
– Huynh nhìn bộ dạng nửa sống thiếu chết của hắn ta kia, vậy mà chẳng ăn cái gì cả, thật đúng là lãng phí.
Thẩm Mộc nói:
– Muội có điều không biết, vị Khương công tử này từ nhỏ đã thích sạch sẽ, nếu thấy người nào nhổ đờm là có thể ho khan cả ngày cho nên hắn ít đi
ra ngoài, cũng chẳng mấy khi cuốn rèm lên, chỉ sợ người qua đường không
sạch sẽ. Mời vừa rồi chắc thấy ta ăn uống như kẻ chết đói nên đã ảnh
hưởng đến hắn.
Dương Tuyết Nhiêu ồ một tiếng, chợt nói:
– Muội đang tự hỏi sao hôm nay huynh lại ăn uống như quỷ chết đói đầu thai, thì ra là ngươi cố ý?
Thẩm Mộc nháy mắt với nàng, cười nói:
– Ta cũng tò mò nên muốn thử hắn xem sạch tới mức độ nào.Ta nghe nói…
Thẩm Mộc mọi nơi nhìn nhìn, hạ thấp giọng nói:
-Nghe nói người này sạch đến mức ngay cả việc ân ái nam nữ, đụng chạm thân
thể phụ nữ cũng thấy ghê tởm. Sau khi hắn cưới thê tử thì vẫn ở một
mình, không hề ngủ cùng nhau. Sau này vì để kéo dài hương khói mà bất
đắc dĩ phải ân ái với the tử vài lần, sau khi mây mưa thì tắm rửa hai ba canh giờ, thay bảy tám lần nước. Việc ân ái nam nữ đối với hắn giống
như là chịu cực hình.
Dương Tuyết Nhiêu không dám tin mà nói:
– Trên đời lại có kẻ quái nhân như thế ư!
Thẩm Mộc nhéo cái mông đẫy đà của nàng, cười nhẹ nói:
– Cho nên, muội nên thấy may mắn là phu quân ngươi không quái dị như vậy, nếu không ngươi chỉ có thể ở vậy mà sống thôi. Đi nào, đi lại có chút
mệt mỏi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi.
Dương Tuyết Nhiêu ném cái nhìn quyến rũ về phía gã, thân thiết hỏi:
– Chỉ nghỉ ngơi thôi sao?
Thẩm Mộc ra vẻ kinh ngạc nói:
– Không nghỉ ngơi thì làm gì. Ta đi từ Trường An tới đây mệt chết, nương tử không mệt sao?
Dương Tuyết Nhiêu tức giận:
– Đi đi, đi nghỉ ngơi! Lát nữa ngươi dám động đến lão nương, xem ta cắn đứt tai ngươi.
***
Võ Tắc Thiên nhập trú Long Môn ngày thứ ba mới bắt đầu cử hành triều hội.
Địa điểm triều hội ở thạch lâu Hương Sơn Tự, vì để tránh cho bách quan ở
giữa thành Lạc Dương và núi Long Môn phải bôn ba, Thiên Hậu hạ chỉ, đặc
biệt cho phép quan viên không có việc quan trọng thì có thể không cần
tham gia triều hội ở Hương Sơn Tự, bởi vậy người tham gia triều hội hôm
nay cũng không nhiều.
Dương Phàm ôm đao đứng ở dưới thạch lâu,
nơi này xây dựng khác với cung đình, hơn nữa toàn bộ chùa miếu thậm chí
bên ngoài núi Long Môn ngoại trừ hòa thượng thì không thấy bất kỳ người
rảnh rỗi, bên ngoài còn có đại quân Kim Ngộ Vệ đóng giữ, cho nên nhiệm
vụ cảnh giới không nặng lắm. Hắn cũng chỉ cần cầm kích đứng ở trên thềm
đá hẹp là được.
Võ Tắc Thiên chậm rãi đi tới, bà hôm nay cũng mặc một bộ nam trang, phía sau không có cung nga quạt và nhiều nghi trượng, xem ra tới nơi này bà đã giản lược nhiều thứ, nhẹ nhàng hơn và hợp lý
hơn.
Võ Tắc Thiên mặc nam trang, nước da trắng mịn, nhưng dù
trang điểm cũng không che giấu được nếp nhăn tuổi già. Thượng Quan Uyển
Nhi mặc áo bào cổ tròn, đi bên cạnh đỡ Võ Tắc Thiên, đi từng bước một
trên thềm đá. Đi được hơn mười bước đến chỗ Dương Phàm, Võ Tắc Thiên đã
có chút thở hổn hển.
Thượng Quan Uyển Nhi săn sóc đỡ bà dừng
chân, để bà nghỉ ngơi, văn võ quan viên kiên nhẫn theo sau, cũng chậm
rãi đi lên đài, do thềm đá thẳng suốt đến đường đá dưới bóng rừng, xếp
thành mấy hàng thật dài.
Thượng Quan Uyển Nhi giúp đỡ Võ Tắc
Thiên bước lên bậc, ánh mắt cẩn thận nhìn dưới mặt đất, sợ sơ sẩy một
cái thì Thiên Hậu trượt chân, đợi đến khi bà chậm rãi đứng ở trên đài
lúc này mới ngẩng đầu lên.
Vừa mới ngẩng đầu, nàng liền thấy
Dương Phàm, Dương Phàm đang đỡ đao đứng ở chậm rãi bên lan can trên thềm đá trên đài, đôi mắt sáng ngời đang nhìn nàng. Thượng Quan Uyển Nhi
giật mình kinh hãi, vội vàng cúi đầu, bối rối chuyển ánh mắt đi.
Dương PHàm thấy gò má trắng mịn như lòng trắng trứng của nàng đỏ ửng rồi dần dần kéo dài tới mang tai.
Tình yêu trong lòng Dương Phàm cũng như thủy triều dần dần trào dâng lên: “Cô gái này thật là đáng yêu quá!”