Bạn đang đọc Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa! – Chương 75
Edit + beta: Iris
Sau giờ cơm trưa, đoàn phim chỉnh lại tạo hình của Từ Kiêu, vì đây là quay cảnh ngoài trời nên Từ Kiêu và Trang Dục đều thay thường phục.
Khi Từ Kiêu ra khỏi phòng thử đồ, chuyên viên trang điểm đang chờ bên ngoài, mắt sáng lên: “Từ lão sư, bộ này rất hợp với anh a!”
Đoàn phim chuẩn bị cho anh một trường bào có hoa vane cây trúc màu xanh, sau khi Từ Kiêu mặc vào thì biến thành một công tử khí chất trang nghiêm.
Từ Kiêu cười ha ha: “Thật không?” Anh sờ sờ quần áo: “Bộ này tương phản với bộ trước khá lớn.”
Khác với đôi ủng đen lộ ra mũi nhọn, bộ quần áo này của Huyết Thất Tử rất khó thấy được hoa văn thêu, rất mộc mạc, chỉ có cổ tay áo là có vài cây trúc bằng chỉ bạc.
“Không phải đâu, trước giờ anh luôn mặc đồ đen, chắc chắn bình thường đều phải mặc đồ bó sát.” Chuyên viên trang điểm kéo anh ngồi xuống, quen tay mở hộp đồ trang điểm ra, “Nhưng soái ca mặc gì cũng đẹp, mặc vải bố cũng không điệu thấp được.”
Từ Kiêu bị lời cô nói làm cho vui vẻ.
Nhưng sự thật thì, Từ Kiêu nhìn Trang Dục ngồi ở đối diện thông qua gương.
Trang phục diễn của Trang Dục so với lần trước cũng đẹp hơn.
Nhìn từ trong gương, đám nhân viên công tác bận rộn vây quanh Trang Dục, mà y chỉ bình tĩnh, thỉnh thoảng giải thích một câu với Chu Văn, khí chất xa cách.
Từ Kiêu nhìn đến ngây người.
Trang Dục như vậy đúng là rất khó tiếp cận, cao không với tới.
Chỉ có những lúc như vậy, Từ Kiêu mới chân thực cảm thấy Trang Dục luôn chơi xấu tạc mao rất hợp với hai chữ siêu sao.
Từ Kiêu bỗng nhớ tới lần đầu tiên anh nhìn thấy Trang Dục.
Nói chính xác hơn là, không phải nhìn thấy Trang Dục người thật.
Khi đó anh mới xuất viện, anh vắt hết óc mới moi được địa chỉ nhà mình từ miệng hộ sĩ.
Lúc rời bệnh viện trời đã ngã bóng, một mình ăn mặc áo sơ mi kẻ sọc mỏng manh đi trên phố.
Người người qua lại, đầu óc anh rối tung, không biết sau này mình nên làm gì, cũng không biết mình muốn làm gì.
“Tôi đang đợi bạn.”
Giọng nói trầm thấp mát lạnh chui vào tai Từ Kiêu, anh vô thức nhìn thoáng qua.
Phía đối diện là một ti vi quảng cáo cỡ lớn, đang chiếu một gương mặt có thể nói là hoàn mỹ.
Từ Kiêu ngây ngốc đứng tại chỗ, đôi mắt hẹp dài thâm thúy, mắt phượng nhìn xuống mọi người.
Khi đó anh nghĩ, đôi mắt của người này…!Còn đẹp hơn cả ánh trắng trên trời.
Giây tiếp theo, đôi con ngươi hổ phách trong trí nhớ bỗng dán sát lại gần.
“Này, hoàn hồn.”
Tim Từ Kiêu lỡ một nhịp, giật mình rụt ra sau.
Chuyên viên trang điểm: “Ấy! Từ lão sư, anh đừng lộn xộn a!”
“…” Từ Kiêu ngượng ngùng nói, “Ngại quá.”
Trang Dục khoanh tay trước ngực đứng bên cạnh, mắt híp lại: “Phản ứng lớn như vậy làm gì?”
Trong lòng Từ Kiêu tự nhiên dâng lên rung động, nói sang chuyện khác: “…!Cậu đột nhiên ghé sát mặt lại, là ai cũng sẽ bị dọa a.”
Trang Dục xì một tiếng: “Cái gì mà đột nhiên ghé sát lại, em kêu anh nửa ngày rồi.”
“Đúng vậy,” chuyên viên trang điểm cười khúc khích, làm chứng giúp y, “Từ lão sư, Trang lão sư vừa mới qua đây.”
Trang Dục “hừ” một tiếng, liếc mắt nhìn anh: “Nghe chưa?” Y xoa nhẹ đầu Từ Kiêu, “Anh nghĩ cái gì vậy? Hửm?”
“…” Từ Kiêu quyết định bỏ qua vấn đề này, “Không có.”
Đùa à, anh cũng đâu thể nói anh đang nghĩ về y được.
Cũng may Trang Dục không có thời gian truy cứu, y rất bận, mới nói hai câu đã bị kêu đi rồi.
Trang Dục đi không bao lâu, chuyên viên trang điểm bỗng “Oa” một tiếng.
Từ Kiêu: “Sao vậy?”
Cô cảm khái: “Từ lão sư, hóa ra tình cảm giữa anh và Trang lão sư tốt như vậy a.”
“Em chưa từng thấy Trang lão sư thân thiết với ai như vậy đâu,” cô vẻ mặt khát khao, “Từ lão sư, em hâm mộ anh quá.”
Hâm mộ anh cái gì? Từ Kiêu buồn bực: “??”
“Em cũng muốn được xoa đầu.”
“…”
“À à.”
Nhìn vẻ mặt khát khao của chuyên viên trang điểm, Từ Kiêu cười gượng hai tiếng.
Fans thời nay, sở thích cũng khác thường ghê.
Từ Kiêu nhịn không được đứng ở đó nhìn y một lát, đúng lúc Trang Dục quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau.
Nửa giờ sau, Từ Kiêu đã trang điểm xong.
Chuyên viên trang điểm bận rộn trang điểm cho diễn viên tiếp theo.
Chắc là rất hài lòng về thành phẩm của mình, trước khi đi còn đòi chụp ảnh chung với anh.
Từ Kiêu đứng lên hoạt động gân cốt, bỗng điều phối viên kêu anh qua, anh nhớ cô gái làn da trắng nõn này tên là Tiểu Hàn.
Từ Kiêu chào hỏi cô, Tiểu Hàn có vẻ hơi kinh ngạc khi thấy Từ Kiêu nhớ tên mình, cười ngại ngùng.
Tiểu Hàn lắp bắp nói: “Từ lão sư, anh có thể chụp ảnh chung với chúng em không?”
Từ Kiêu thấy cô rối rắm nửa ngày, tưởng rằng có chuyện gì quan trọng, không ngờ chỉ là muốn chụp chung.
Từ Kiêu cười ha ha: “Đương nhiên có thể a, các em chụp xong thì gửi cho anh một bản.”
Tiểu Hàn hưng phấn sáng mắt lên: “Vậy…!Vậy Từ lão sư, anh đến đây với em!”
Từ Kiêu đi theo Tiểu Hàn đến trường quay thì thấy còn có một người.
Cái bóng người quen quen kia không phải là Trang Dục thì là ai?
Từ Kiêu hỏi: “Sao cậu cũng ở đây?”
Trang Dục chỉ vào dàn gái đang ríu rít đằng trước: “Bọn họ kêu em tới đây.”
“Từ lão sư, hôm nay anh và Trang lão sư mặc đẹp như vậy, cùng chụp một tấm ảnh đi!” Một cô gái đeo máy ảnh trên cổ vẫy vẫy tay với anh, cười hì hì nói, “Chúng ta làm thành clip hậu trường, wow, chắc chắn sẽ làm mê đảo khối người — —”
Mấy cô gái hưng phấn nói một hồi, mắt sáng lấp lánh nhìn qua: “Trang lão sư, được không?”
Trang Dục nhún vai: “Đương nhiên rồi.”
Mấy cô gái lại phấn khích hét lên, càng nhiệt tình chỉ bọn họ bày tư thế.
Từ Kiêu: “…” Sao không hỏi anh?
Từ Kiêu được mấy cô gái kêu đứng bên cạnh Trang Dục, anh cố tình chừa ra một khoảng cách hữu nghị, một dáng chụp rất là thẳng nam.
Trang Dục liếc anh một cái, trực tiếp duỗi tay ra kéo anh đến trước mặt, giữa hai người chỉ còn lại một khe hở tí ti, còn đặt tay lên vai anh như tuyên bố chủ quyền.
Từ Kiêu: “…”
Được rồi.
Mặt Từ Kiêu hơi nóng lên, nhưng anh mặc kệ.
Trang Dục đã không sợ, anh lại suốt ngày thẹn thùng như tiểu cô nương làm gì.
Cô gái giơ chiếc máy ảnh lên, lộ ra một nửa khuôn mặt: “Từ lão sư, anh làm vài biểu cảm đi…”
“Làm biểu cảm này, thế này…” Cô dường như đang tìm từ nào đó thích hợp để miêu tả, suy nghĩ một lát thì mắt sáng rực, “Cái loại biểu cảm rất kiêu ngạo ấy!”
Từ Kiêu: “Nói anh sao? Kiêu ngạo?” Anh chỉ chỉ Trang Dục, tò mò hỏi, “Xác định không phải nói hắn sao?”
Đây không phải là từ ngữ dùng để hình dung Trang Dục sao? Nên để Trang Dục làm mới đúng chứ.
Người đối diện lắc đầu, kiên định nói: “Chính là Từ lão sư!”
Từ Kiêu suy nghĩ, cằm hơi giương lên, dùng nửa khuôn mặt nhìn camera, ánh mắt lạnh lùng xa cách.
“Rất tốt…!Rất tốt!!” Cô gái cầm máy ảnh hò hét, “A a đây là những gì em muốn!! A a a!”
Đầu Từ Kiêu đột nhiên nặng trĩu, Trang Dục dường như muốn nhìn anh, tay ôm đầu anh làm anh quay đầu lại.
Cô gái đối diện không biết đã chụp được gì rồi mà cứ hít hà, không ngừng nhấn chụp ảnh.
Trang Dục cao hơn anh một cái đầu, bàn tay to ôm đầu anh, không cho anh động đậy.
Từ Kiêu mê mang liếc y một cái: “Cậu làm gì vậy?”
Trang Dục nhìn anh, cực kỳ chính trực nói: “Em muốn nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của anh ra sao, không được sao?”
Từ Kiêu: “…” Cậu là đại gia, muốn cái gì cũng được hết.
Những người bên cạnh cũng đi lên, tạo thành một vòng tròn đứng vây xem, giây tiếp theo, tiếng “cứu mạng” “a a a a a a a” vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Từ Kiêu như hòa thượng không sờ tới đầu (không hiểu tình hình).
Đẹp đến vậy sao?
Các cô gái đối diện phấn khích một lúc lâu mới đưa ảnh chụp cho anh nhìn thoáng qua.
Vừa nhìn một cái, Từ Kiêu liền sửng sốt.
Trong bức ảnh, quả thực vẻ mặt của anh rất tự phụ kiêu ngạo, nhưng trọng điểm cũng không phải là anh.
Trang Dục đưa tay qua, ống tay áo cọ qua gò má anh — — bản thân Từ Kiêu cũng không chú ý đến điểm này.
Trang Dục nửa rũ mắt xuống, khóe mắt nhìn chằm chằm anh, rất có tính xâm lược.
Giống như con báo đen trong rừng thông rừng tre tươi tốt, đẹp đến kinh người.
“Trời ơi, bức này các anh thật sự rất xứng…!Không phải, nhìn rất đẹp a a a a a!!!!”
Trang Dục nhàn nhạt đáp lại: “Ừm.”
Tiếng đáp lại của Trang Dục khiến mấy cô gái hưng phấn che miệng lại cười thích thú.
Chỉ có Từ Kiêu là cứng đờ, cổ họng vô thức nuốt xuống.
Bởi vì lúc Trang Dục trả lời vẫn luôn nhìn anh.
Như mọi khi, đến bây giờ Trang Dục vẫn chưa định dời mắt đi, con ngươi hổ phách nhìn chằm chằm anh.
Con báo đen nhìn chằm chằm con thỏ trong rừng trúc.
Y nhất định phải có được.
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: Đăng một chương trước.
Có khoảng hai chương.