Bạn đang đọc Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa! – Chương 74
“Cộc cộc cộc.”
Bên ngoài có người gõ cửa, là giọng của Chu Văn.
“Trang ca, hai người ổn không, Từ Kiêu sắp đến giờ rồi.”
Từ Kiêu trong phòng: “…”
Tim anh đập nhanh hơn làm cái gì, Trang Dục chỉ là em trai thôi.
Khuôn mặt không chút biểu cảm, Từ Kiêu gỡ bàn tay đang sờ tới sờ lui như một đứa trẻ của Trang Dục xuống, sải bước tới cửa, kéo cửa bước ra ngoài.
Trang Dục: “???”
Trang Dục mê mang cúi đầu, nhìn thoáng qua tay của mình, là ảo giác của y sao ——
Từ Kiêu hung dữ quá đi.
Bối cảnh đã được sắp xếp xong, người đánh clapboard và người quay phim đứng vào chỗ, bên thu âm đã sẵn sàng và bắt đầu ghi âm ngay khi clapboard đánh.
“Huyết Thất Tử, cảnh 72601.”
Chim muôn bay khỏi nhánh cây.
“Rầm!”
Đại môn bị bên ngoài va vào ầm ầm.
Gã sai vặt đi lên, lắp bắp nói: “Lão gia nói, hôm nay không gặp — —”
Lời nói như mắc kẹt trong cổ họng, ánh mắt lộ ra kinh hoàng, hai chân run rẩy, lùi về sau từng bước một.
Ánh mắt hắn dán chặt vào đôi ủng đen có họa tiết chim hạc của thủ lĩnh.
Hàng chục đôi ủng đen đứng sau lưng anh.
Sau đó, hắn nhìn từ dưới lên trên, quét qua góc áo, ngón tay nhợt nhạt đặt nhẹ lên bội kiếm, sau đó quét qua kính trang đen, cổ áo cài chặt cấm dục, cuối cùng ngừng lại trên khuôn mặt nham hiểm hung ác.
Lông mày nhạt màu, đuôi mắt nhướng lên, hai mắt xanh đen, mím môi mỏng thành một đường.
Lúc thanh kiếm ra khỏi vỏ, chỉ thấy một tia sáng nhẹ nhàng xẹt qua.
Một tiếng kinh hô còn chưa kịp thốt ra, thì vết máu đã bắn lên nền đá xanh.
Màu đỏ uốn lượn trên phiến trắng, nhỏ giọt nhỏ giọt.
Cùng lúc đó, âm thanh Huyết Thất Tử nhẹ nhàng vang lên
“Một người cũng không lưu.”
“Vâng!” Cả đám đồng thanh.
Khoảng sân đầy ắp tiếng cười rộn rã, trong nháy mắt yên tĩnh — — ngay cả tiếng chim hót cũng cực kỳ bé nhỏ, chỉ còn lại tiếng gió thổi qua kẽ lá, và tiếng leng keng khắp nơi.
Huyết Thất Tử đứng tại chỗ, ánh mắt sắc lạnh thu mọi thứ vào đáy mắt, dùng lụa trắng lau vết máu trên thanh kiếm.
Không lâu sau, những hắc y nhân trở lại nội đình, một trong số họ dẫn theo một bé gái đi về phía trước.
Bé gái khoảng bốn tuổi, có lẽ là con của người hầu, bị một hắc y nhân cầm chuôi kiếm đâm vào người, bước đi không vững, chỉ biết khóc gọi mẹ.
“Đại nhân…!ngài xem?”
Tay vuốt ve bội kiếm của Thất Huyết Tử ngừng lại, thờ ơ nhìn qua.
Anh nâng cằm bé gái bằng mũi kiếm mà anh vừa vuốt ve, bé gái ngẩng đầu lên, không kìm được nước mắt, đôi mắt đen tròn đầy hơi nước, mũi và mắt đỏ hoe, vô cùng đáng thương.
Giây tiếp theo, thân hình hắc y nhân run lên.
Tiếng khóc ngừng lại, chỉ còn lại sự im lặng chết chóc.
Trong sự im lặng đến nghẹt thở, giọng của Thất Huyết Tử không chút phập phồng.
“Ta đã nói, một người cũng không lưu lại.”
Hắc y nhân đưa bé gái đến gần như khuỵu gối không chút do dự.
“Thuộc hạ biết — —”
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, máu phun ra.
“Phịch”, lại một tiếng ngã xuống.
Huyết Thất Tử mặt vô cảm, lần nữa lấy lụa trắng ra, thong thả lau bội kiếm.
“Cảnh cáo răn đe.”
“Cắt!”
Đạo diễn Ninh hô cắt, Từ Kiêu lập tức cúi xuống đỡ bé gái dậy.
Đạo diễn Ninh: “Tốt lắm! Cảnh này qua!”
Bé gái đứng dậy nói “Cảm ơn anh!” những người ngã xuống đất cũng đứng dậy, các nhân viên trên phim trường từ trong sự im lặng hoàn hồn lại.
Chị gái tổ điều phối sờ sờ cánh tay nổi da gà: “Vãi, quá căng, quá gây cấn.”
“Đệt, tôi đọc kịch bản không thấy cảnh nâng cằm bé gái a,” thư ký trường quay vẻ mặt hoảng sợ, “Mẹ nó, hồi nãy xem máy theo dõi mà suýt bị hù chết, huyết tương bắn lên mặt đứa bé.”
“Cậu nhìn tổ đạo cụ đi, mé bọn họ chờ rất lâu mới được bấm nút bắn huyết tương.”
“Từ Kiêu phát huy tự do thực sự rất đáng sợ, trông hắn như một kẻ biến thái không có cảm xúc.”
“Bên tổ tạo hình nói đúng, tôi cảm thấy Huyết Thất Tử như bước từ trong truyện ra vậy…!thật khủng bố…”
Trong những cảnh võ thuật tiếp theo, Từ Kiêu cũng diễn một lần là qua, đến người nghiêm túc hiếm khi cười như đạo diễn Ninh cũng hòa hoãn hơn không ít.
Không chỉ đạo diễn Ninh, mà phó đạo diễn với những diễn viên khác và nhân viên công tác cũng có ấn tượng mới về Từ Kiêu.
Chu Văn khiếp sợ nói: “Oa, Kiêu ca cư nhiên diễn tốt như vậy?”
Mặc dù hắn biết Trang Dục đã lấy được vai Huyết Thất Tử cho Từ Kiêu, nhưng mấy ngày qua…!Hắn cứ tưởng Trang Dục bị “cơ tình” che mắt, đầu váng mắt hoa nên mới giúp anh lấy tài nguyên.
Không ngờ Từ Kiêu lại có thực lực như vậy.
Không đúng, thực lực mạnh như vậy, trước kia sao lại giấu dốt a, Chu Văn buồn bực.
Không chỉ mỗi Chu Văn, những người khác cũng nghĩ đến vấn đề này.
Nhịn không được thảo luận với nhau.
“Kỹ thuật diễn thế này mà bảo không tốt? Mù à?” Một nam nhân viên nghi ngờ nói.
“Không đâu, tôi từng xem điện ảnh hắn diễn rồi a, thật sự rất đơ.”
“Tôi thấy có khi là biên tập cắt nối làm chơi xấu.”
“Nhưng nói thật, những bộ phim mà trợ lý trước kia của hắn giao cho hắn thối như vậy, nếu không nhờ hôm nay, có lẽ tôi vẫn sẽ nghĩ rằng già vị của Từ Kiêu chỉ có thể diễn những bộ phim rác rưởi, tôi sai rồi.” Cảnh diễn tiếp theo của Từ Kiêu, đạo diễn Ninh nói phải đợi đến khoảng 12 giờ trưa.
Cho nên Từ Kiêu đi ăn cơm, Trang Dục cũng đi cùng anh.
Mặc dù Trang Dục được coi là đại già, nhưng y không thích làm mấy chuyện đặc quyền này nọ, cơ bản là đoàn phim có cái gì thì ăn cái đó.
Chu Văn lấy giúp y và Từ Kiêu một phần, hai người ngồi ở một góc trường quay ăn cơm.
Lúc này, Huyết Thất Tử và Từ Kiêu hoàn toàn là hai người khác nhau, Từ Kiêu trang điểm thành sát thủ, ngồi đối diện Trang Dục cười xán lạn: “Vừa rồi tôi diễn thế nào?”
“Rất tốt.”
Từ Kiêu nghe được câu này của y liền cười hắc hắc.
Anh gãi gãi đầu, mở cơm hộp ra ăn.
Vì diễn viên có yêu cầu khắt khe về hình thể nên suất ăn của đoàn phim không nhiều, chỉ ăn một canh và một món chính.
Vốn dĩ buổi sáng Từ Kiêu tập luyện rất nhiều vì cảnh đánh võ, bây giờ quay xong, thật sự đói đến không chịu nổi, múc một muỗng cơm lớn ăn vào.
Nhưng người đối diện lại cầm đũa một lúc lâu cũng không thấy nhúc nhích.
Từ Kiêu vừa nhai vừa hỏi: “Cậu sao vậy?”
Anh nhìn theo tầm mắt Trang Dục, dừng trên đồ ăn trong hộp cơm — — cần tây củ cải xào thịt viên nhỏ, củ cải bào sợi và rau xanh tán nhuyễn trộn đều với nhau, nhìn màu sắc rất ngon.
Chỉ là người đối diện lại bày ra vẻ mặt ghét bỏ.
Từ Kiêu: “…!Cậu không ăn rau cần?”
Trang Dục: “Không ăn.”
Từ Kiêu: “…… Cậu rất kén ăn nha.”
Trang Dục: “Không ngon.” Y một bĩu môi, nói thêm, “Củ cải cũng vậy.”
Thấy Trang Dục chỉ uống canh, đồ ăn không động vào, Từ Kiêu nhịn không được nói: “Cậu lùa thịt ra thì ăn được rồi.”
Trang Dục vừa định nói, cần tây và thịt bò xào chung với nhau sẽ bị dính mùi.
Nhưng người đối diện bưng chén canh đã cạn, gắp từng miếng thịt bò bỏ vào chén, gắp củ cải bào sợi và cần tây thái nhỏ ra bỏ vào hộp của mình, còn lại một chén thịt hơn phân nửa, đưa qua cho y.
Trang Dục nhìn cái chén đầy thịt…!Trầm mặc hỏi: “Anh đưa thịt bò cho em, vậy anh ăn cái gì?”
Từ Kiêu bình tĩnh trộn rau cần và củ cải vào nhau: “Tôi ăn rau a, hơn nữa cũng dư lại một ít.”
Môi Trang Dục cong lên chút xíu khó phát hiện, y nhận chén của Từ Kiêu đưa, thong thả ung dung ăn.
Nửa phút sau, Trang Dục bỗng nói.
“Em cũng không ăn rau thơm, không ăn hành, không ăn mộc nhĩ, không ăn đậu Hà Lan……”
Y blah blah nói một đống lớn.
Từ Kiêu: “???”
Trang Dục ngạo nghễ nói thẳng: “Lần sau anh cũng lựa ra cho em.”
Chu Văn yên lặng ngồi ăn bên cạnh, rốt cuộc nhịn hết được.
Hắn sâu kín nhìn thoáng qua Trang Dục: “…”
Ngài, chính ngài đó, bộ không có tay sao?.