Bạn đang đọc Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa! – Chương 110
Edit + beta: Iris
Chu Văn: “…!Tóm lại chính là như vậy.”
“Dù sao nếu như Ngụy ca mà biết, nhất định sẽ nói cho Trang Dĩnh tỷ, nếu như cô ấy biết, anh và Trang ca sẽ như Ngưu Lang Chức Nữ gặp Vương Mẫu nương nương! Chỉ có thể bị chia rẽ mà thôi!”
“…!Lợi hại vậy sao?” Từ Kiêu kinh ngạc.
“Em không có lừa anh a.
Anh có biết tại sao Trang ca không có bất kỳ vụ bê bối nào kể từ khi debut bốn năm trước không?” Biểu cảm của Chu Văn rất khoa trương, động tác của hắn thậm chí còn khoa trương hơn cả biểu cảm của hắn, “Tất cả là vì những người muốn đến gần Trang ca đều bị Trang Dĩnh tỷ dọn sạch hết từ lâu rồi!”
Chu Văn: “Anh chỉ là trùng hợp, đúng lúc Trang Dĩnh tỷ bận rộn ở nước ngoài, không thể quay lại kịp thời.
Nếu không, đừng nói để anh một mình đến studio của Trang ca, có khi lần gặp mặt đầu tiên cũng thất bại không gặp được.”
Từ Kiêu hơi khó hiểu: “Với tính tình của Trang Dục…!Quản được sao?” Anh nhớ tới tính tình của Trang Dục, chính anh có đôi khi còn bị dọa sợ…
Trang Dĩnh tỷ quản y như vậy, hai người không cãi nhau sao?
“Ừm…!Trước kia Trang ca không quan tâm đến người khác, anh là ngoại lệ.”
Hiểu rồi.
Xem ra anh rất vinh dự nhỉ?
“Không phải,” Từ Kiêu ngẫm lại, cảm thấy không đúng, “Chẳng lẽ Ngụy ca cũng vậy? Đã biết là nhất định sẽ nói cho chị của Trang Dục?”
Từ Kiêu mê mang, “Hắn không phải bạn của Trang Dục sao?”
“Hết cách,” Chu Văn nhún nhún vai, làm mặt quỷ, “Cái này em cũng không biết, có thể là Trang Dĩnh tỷ có ơn với Ngụy ca đi?”
Chu Văn suy nghĩ một lúc, rồi nói thêm điều gì đó, “Nếu không, Ngụy ca có nhược điểm gì đó trong tay chị ấy.
Hắn thực sự rất nghe lời Trang tỷ, chỉ chỗ nào đánh chỗ đó…”
“Nếu không nữa thì là Ngụy ca thích chị ấy.” Chu Văn chắc chắn nói, “Nếu không, với tính khí của Ngụy ca, làm sao hắn có thể nhường chị ấy như thế này.”
“…” Từ Kiêu chống cằm, nhíu mày: “Nhưng nếu hắn đã nhắc nhở tôi, hẳn là đã biết rồi.”
“Có lẽ vẫn chưa đâu,” Chu Văn do dự một lúc rồi nói, “Nếu Ngụy ca biết thì hắn sẽ báo cáo với Trang Dĩnh tỷ.
Bây giờ chỉ nhắc nhở anh, em cảm thấy hắn vẫn chưa phát hiện ra.
Chắc vì chuyện gần đây nên mới nói với anh như vậy.”
Lúc này Từ Kiêu mới ý thức được, quả nhiên hiện tại nghĩ lại, ánh mắt trước khi rời đi của Ngụy Cảnh Thăng có vài phần nhắc nhở.
“Không sao đâu,” Chu Văn trấn an anh, “Trang Dĩnh tỷ đang bận, vì vậy thường chỉ nhìn chằm chằm một lúc, anh chỉ cần trốn đi trong khoảng thời gian này, dù sao cũng đúng lúc anh đến đoàn phim Thiên Khải Lục mà.”
“Các anh đều đang trên đà phát triển, phải chú ý cẩn thận hơn.”
Chu Văn nói đúng.
Trang Dục đang trên đà phát triển, tốt hơn là anh không nên làm trễ nãi y.
Trở về nhà, Từ Kiêu nhìn chằm chằm trần nhà và nghĩ như vậy.
Hôm nay Trang Dục ở trường quay, sẽ không quay lại vào tối nay.
Ở cùng Trang Dục nhiều ngày như vậy, hôm nay anh ngủ một mình thì có chút không quen, thói quen đúng là thứ đáng sợ.
Nghĩ đến thì chuyện này cũng thật thú vị, vừa rồi anh còn nghĩ muốn giữ khoảng cách, chuyện sau đó thì lại làm ngược lại.
Có thể nào là vì chị của Trang Dục mà tối nay y không về không?
Từ Kiêu lắc lắc đầu.
Thôi, không nghĩ nữa.
Cứ thuận theo tự nhiên đi, khoảng cách tạo nên vẻ đẹp.
Ngày hôm sau, Từ Kiêu thu dọn đồ đạc, đi cùng Tiểu Trịnh đến đoàn phim Thiên Khải Lục.
Địa điểm quay phim của Thiên Khải Lục là ở Tây Lâm, Tây Lâm khác với Hoành Điếm, đây là một khu du lịch nổi tiếng với phong cảnh đẹp, nhưng lại không phải là một thành phố điện ảnh đặc biệt.
Chỉ có một mình đoàn phim Thiên Khải Lục giàu có mới dám quay ở một nơi có cơ sở hạ tầng không hoàn hảo này, toàn bộ hiện trường đều đang dựng cảnh.
Từ Kiêu đến khách sạn, thu dọn hành lý và trò chuyện với Trang Dục trên WeChat.
Từ Kiêu: Anh đến Tây Lâm rồi.
Trang Dục không trả lời, Từ Kiêu đoán chắc là y còn đang đối diễn, buông điện thoại xuống, đi nói chuyện với nhân viên công tác của Thiên Khải Lục.
Địa điểm được chọn để ghi hình Thiên Khải Lục là trên lưng chừng núi Tây Lâm, kỳ phong lưu thủy*, đoàn phim dựng những thạch đình bích đài khiến người ta cảm thấy như đang đi du lịch ở một thế giới thần tiên.
*Kỳ phong lưu thủy (奇峰流水) đỉnh núi và dòng nước chảy kỳ lạ.
Hôm nay là ngày đầu tiên tiến tổ đoàn phim, quá trình ghi hình Thiên Khải Lục cũng rất quy củ, từ rất sớm đã có người đến đón, đoàn phim thậm chí còn sắp xếp phòng trang điểm cho anh, Từ Kiêu nghĩ, đãi ngộ thật sự rất tốt.
Cũng không biết nhà sản xuất đã nhận được bao nhiêu tài trợ để có thể làm đến mức này.
Tiểu Trịnh đi xem lịch trình trước rồi nói lại với anh.
Đúng lúc hiện giờ đạo diễn Tôn đang quay, là phó đạo diễn của Thiên Khải Lục nói chuyện với anh, đại khái là vật họp theo loài, người phân theo nhóm, phó đạo diễn và đạo diễn Tôn đều cho người ta cảm giác Phật cười như nhau.
Trông hắn hơi gầy, nhưng lông mày ánh mắt rất dịu dàng, chỉ là nói hơi nhiều, cảm thấy chuyện nào quan trọng là lại nói đi nói lại tận mấy lần.
Khi Từ Kiêu nghe xong lịch quay thì đã là buổi trưa.
Nên Từ Kiêu tất nhiên cũng không thấy được hai tin nhắn trong điện thoại.
Qua nửa tiếng sau, điện thoại của Từ Kiêu hiện ra vài tin nhắn.
Trang Dục:?
Trang Dục: Đi Tây Lâm hồi nào vậy?
Trang Dục: Đi Tây Lâm làm gì?
Lại qua ba phút sau.
Trang Dục: Em mới không gặp anh một ngày mà anh đã đi Tây Lâm là sao?
Giọng điệu của Trang Dục thoạt nhìn có vẻ tức giận, nhưng cũng có chút như là làm nũng oán trách.
Nhưng phải đợi đến khi Từ Kiêu nghe xong bài phát biểu của phó đạo diễn mới thấy được, vì vậy nhất thời Từ Kiêu không thể hiểu được tâm trạng của Trang Dục.
Anh chần chừ một lúc, gõ lên bàn phím.
Từ Kiêu: Hôm qua vừa nhận phim, quay hơi vội nên hôm nay tới đây.
Từ Kiêu: [ chớp mắt ][ chớp mắt ]
Từ Kiêu: Đừng nhớ anh nha [ cười ], quay xong sẽ về.
Sau khi gửi xong, Từ Kiêu nhìn chằm chằm giao diện một lúc.
Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao yêu xa lại khó nói chuyện rồi, cảm giác chờ đợi nửa ngày mới nhận được tin nhắn thật tệ.
Tiểu Trịnh tò mò hỏi: “Kiêu ca sao vậy?”
Từ Kiêu nặng nề nói: “Tôi đang nghĩ về mối quan hệ giữa khoảng cách và vẻ đẹp.”
Tiểu Trịnh nhếch miệng cười ha ha: “Khoảng cách thì đẹp nỗi gì a, không phải có chuyện cười là khoảng cách sinh ra tiểu tam sao!”
Từ Kiêu: “………”.