Bạn đang đọc Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa! – Chương 109
Edit + beta: Iris
Đến studio, Ngụy Cảnh Thăng vẫn trước sau như một đeo kính gọng vàng, ngón tay nho nhã đan vào nhau, đặt dưới cằm.
“Đối với lời mời quảng cáo, giá cả và phẩm chất của Âu Khấu và Lí Mạn Tra đều tốt, danh tiếng của họ cũng tốt.
Cả hai đều có thể nhận.”
“Cái khác là hợp tác điện ảnh truyền hình, cậu xem đi.” Ngụy Cảnh Thăng đẩy kính, chỉ vào hai văn kiện trước mặt.
Từ Kiêu ngồi xuống đối diện hắn, tò mò cầm một phần lên xem.
Vừa nhìn thấy dòng chữ trên đó, Từ Kiêu nghi ngờ cau mày.
“Thiên Khải Lục?” Từ Kiêu cau mày nhìn Ngụy Cảnh Thăng, “Đây không phải là bộ phim của Lâm Ý sao?”
“Là phim của hắn,” Ngụy Cảnh Thăng gật đầu, tiếp tục nói, “Nhưng cậu có thể đọc thư mời này trước, sau đó quyết định có đi hay không.”
Ngụy Cảnh Thăng nói thêm: “Ý bên đạo diễn Tôn là nếu cậu muốn, cậu có thể tiến tổ sau vài ngày nữa.”
Từ Kiêu hơi hoang mang, vì vậy anh mở văn kiện ra đọc một cách cẩn thận.
Mãi cho đến khi đọc xong, anh mới biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhân vật chính trong Thiên Khải Lục là Tề Tu sau này hắc hóa, mà hắc hóa sẽ sinh ra tâm ma.
Ý của đạo diễn Tôn là thấy anh và Lâm Ý tựa tựa nhau, nên để anh đóng vai tâm ma này, tuy cảnh quay không nhiều nhưng đều là những cảnh cực kỳ có tính khiêu chiến, nhân vật vô cùng có mị lực.
Nhưng mà……
“Nhân vật này không phải chỉ cần tự diễn hai vai là được rồi sao?” Từ Kiêu nghi hoặc, “Tôi và Lâm Ý mặc dù có điểm giống nhau, nhưng cũng không đến mức hoàn toàn giống nhau a?”
Ngụy Cảnh Thăng liếc anh một cái, bình tĩnh nói: “Cậu nghĩ như vậy, đạo diễn Tôn đương nhiên cũng nghĩ vậy.”
…… Cho nên?
Ách, từ từ.
Hình như anh hiểu rồi.
Xem ra diễn xuất của Lâm Ý chưa hoàn mỹ tới mức có thể diễn cả trạng thái của hai nhân vật, nên đạo diễn Tôn mới nhớ đến anh.
Tâm Từ Kiêu thực sự có hơi ngứa ngáy, chủ yếu là vì anh đã lâu không đóng phim.
Đạo diễn An nổi tiếng là làm việc tỉ mỉ cẩn thận, huống hồ còn chưa có kết quả thử vai ở Liệt Diễm, khi có kết quả thì việc khởi động máy chưa chắc đã nhanh như vậy.
Trong khoảng thời gian này, Ngụy Cảnh Thăng cũng cho anh xem một số kịch bản, nhưng chúng vẫn đang trong giai đoạn lập kế hoạch, cho dù đã ký hợp đồng, anh cũng sẽ không khởi động máy ngay.
Thiên Khải Lục này thì khác, trước hết là chuyển thể từ ip lớn, chất lượng đảm bảo, kinh phí vừa đủ, là một bộ phim truyền hình không có lôi ở mọi mặt.
Vì vậy, nếu bây giờ anh nhận Thiên Khải Lục, anh có thể tiến tổ ngay lập tức.
Từ Kiêu vẫn có chút động tâm.
Nhưng mà……
“Tôi và Lâm Ý cùng đoàn phim, thật sự không sao chứ…” Từ Kiêu có chút rối rắm, “Ừmm, vốn dĩ chúng tôi đã tựa tựa nhau rồi, lộ tuyến cũng giống nhau, fan sẽ cấu véo nhau sao?”
“Đây không phải là chuyện cậu nên lo lắng.
Chúng tôi có giải pháp riêng rồi.” Ngụy Cảnh Thăng nhún vai, “Hơn nữa vẫn là câu nói kia, điều cậu nghĩ chưa chắc đạo diễn Tôn đã bỏ qua, cậu lo lắng fans cấu véo nhau, đạo diễn Tôn còn ước gì nhiệt độ ngày càng cao đó.”
“Nói một cách đơn giản, cậu là nghệ sĩ, là diễn viên, chỉ cần cậu làm tốt công việc của mình, cậu không cần phải lo lắng về bất cứ thứ gì khác.”
“……”
Ngụy Cảnh Thăng: “Cậu nhìn tôi như vậy là sao?” Ngụy Cảnh Thăng lộ ra vẻ ghét bỏ, “Buồn nôn muốn chết.”
“Ngụy ca đẹp trai a!” Từ Kiêu mắt lấp lánh, “Được, quyết định vậy đi!”
Sau đó Ngụy Cảnh Thăng nói một số biện pháp quan hệ công chúng, phòng ngừa khi quay phim, Từ Kiêu đồng ý toàn bộ, nói chuyện gần nửa tiếng, Từ Kiêu còn nghĩ, lần đầu tiên nhìn thấy Ngụy Cảnh Thăng, anh cảm thấy hắn quá lạnh lùng, bây giờ nhìn lại xem, không hổ là người đại diện, còn cẩn thận hơn mẹ già ở nhà.
Tuy nhiên, phàn nàn thì phàn nàn, Từ Kiêu trong lòng vẫn rất cảm động, dù sao thì kiếp trước, anh chưa từng gặp một người đại diện nào tốt như Ngụy Cảnh Thăng.
Khi đó anh phải tự lo mọi thứ, muốn thử vai thì phải có một người trong đoàn phim đề cử, phải đi tiệc rượu mới có thể lấy được một nhân vật.
Ngay cả bộ phim đầu tiên của Nghiêm Thành Du cũng là anh phải uống rượu đến suýt xuất huyết dạ dày mới lấy được.
Anh biết rõ Ngụy Cảnh Thăng cũng không dễ dàng gì, vì vậy anh rất cảm kích.
Nhưng lúc anh định đi, Ngụy Cảnh Thăng đột nhiên ngăn lại: “Đợi đã.”
Lần đầu tiên, khuôn mặt vốn luôn bạc tình và khổ hạnh của hắn lộ ra vẻ do dự.
Từ Kiêu có chút khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
Ngụy Cảnh Thăng nhìn Từ Kiêu thật lâu mới nói: “Gần đây cậu và Trang Dục nên giữ khoảng cách thì tốt hơn.”
Ngụy Cảnh Thăng cũng biết sao? Từ Kiêu không ngờ Ngụy Cảnh Thăng sẽ đột nhiên nói như vậy với mình, anh sửng sốt một lúc rồi nói: “Được.”
“Cậu…” Ngụy Cảnh Thăng dừng một chút, ánh mắt dần dần hạ xuống, không chút giấu giếm nhìn vào cổ tay luôn đeo đồng hồ của Từ Kiêu.
Nơi này có vết sẹo, Ngụy Cảnh Thăng cũng biết.
“Sao vậy?” Người trước mặt có vẻ khó hiểu.
Ngụy Cảnh Thăng đột nhiên nhớ tới, lần đầu tiên nhìn thấy Từ Kiêu, ấn tượng đầu tiên chính là đôi mắt của anh rất đẹp khi cười rộ lên.
Anh luôn trông rất vui vẻ, bất cứ ai nhìn thấy nụ cười như vậy đều sẽ nghĩ rằng anh có một cuộc sống rất suôn sẻ.
Nhưng không phải vậy.
Từ những đánh giá của Chu Văn và thông tin thu thập được, Từ Kiêu không cha không mẹ và đã từng có ý định tự tử, không biết anh đã phải mạnh mẽ hay nỗ lực nhiều đến mức nào để có thể duy trì nụ cười rạng rỡ như vậy.
Ngụy Cảnh Thăng dừng một chút: “Tóm lại, gần đây đừng nên dính líu đến Trang Dục quá nhiều.”
Quả nhiên, sau khi hắn nói xong, Từ Kiêu sửng sốt một chút.
Nhưng ngoài dự đoán của Ngụy Cảnh Thăng, Từ Kiêu cũng không hỏi thêm nữa, anh chỉ khựng lại một chút, sau đó gật đầu.
“Được, tôi sẽ chú ý.”
Từ Kiêu rời đi không bao lâu, một người phụ nữ mặc váy đen ôm hông, đeo kính râm quen cửa quen nẻo bước vào phòng của Ngụy Cảnh Thăng.
Người phụ nữ thản nhiên tháo kính râm đặt lên bàn, để lộ đôi mắt hút hồn, kẻ đuôi mắt đen xinh đẹp, khiến cho đôi mắt càng thêm mê hoặc như hồ ly.
Cô vén mái tóc xoăn xõa ngang tai, nhẹ giọng hỏi: “Thế nào? Chuyện chị nhờ cậu làm đã làm xong chưa?”
Người phụ nữ này rất xinh đẹp, nếu không có nếp nhăn ở đuôi mắt dưới cặp kính râm thì ai cũng coi cô như thiếu nữ đôi mươi.
Nếu Từ Kiêu ở đây, nhất định sẽ phát hiện người phụ nữ này có chút giống Trang Dục.
“Ừ.” Ngụy Cảnh Thăng khẽ gật đầu, xem như trả lời.
Người phụ nữ hài lòng gật đầu: “Được, cho tôi xem văn kiện.”
“Để tôi nhìn kỹ một chút, là ai đang muốn lừa em trai của tôi.” Người phụ nữ tóc đen khẽ mím đôi môi đỏ mọng, khóe môi cong lên giễu cợt.
Trên đường về nhà, Từ Kiêu không khỏi có chút lo lắng vì chuyện của Ngụy Cảnh Thăng.
“Không phải anh sẽ sớm tiến tổ sao, Thiên Khải Lục ư, anh có chuyện gì vậy,” Ngay cả Chu Văn đưa anh về cũng nhận ra gì đó, hỏi, “Sao trông anh xúi quẩy vậy?”
Từ Kiêu thở dài một hơi, có chút phiền muộn hỏi: “Cậu nói không sai.”
Chu Văn: “?? Em nói gì không sai cơ?”
“Tôi và Trang Dục dường như quá rêu rao,” Từ Kiêu thở dài, “Ngay cả Ngụy ca cũng kêu chúng tôi chú ý một chút.”
Chu Văn đột nhiên đạp phanh.
Từ Kiêu ngã về phía trước: “???”
Chu Văn quay đầu lại, kinh hoàng hỏi Từ Kiêu: “Cái gì? Ngụy ca biết?”
Từ Kiêu vẻ mặt chấm hỏi, anh không biết tại sao Chu Văn lại phản ứng mạnh như vậy: “Hắn hẳn là biết mà nhỉ? Không phải cậu nói với hắn sao?”
“Đương nhiên là không có!” Chu Văn nóng nảy, “Em giữ bí mật cho anh, làm sao hắn biết được!”
Từ Kiêu: “???”
Chu Văn hoảng sợ nói: “Anh thừa nhận với hắn rồi đúng không!” Hắn kêu rên một tiếng, che lại mặt, “Tiêu đời rồi, em sắp bị mắng chết……”
Từ Kiêu: “…………”
“Tôi chưa nói.
Là Ngụy ca kêu tôi và Trang Dục gần nhất chú ý một chút, tôi tưởng hắn biết rồi,” Từ Kiêu bó tay kéo cái tay đang che mặt kêu rên của Chu Văn ra, dò hỏi, “Sao thế, vì sao không thể để Ngụy ca biết.”
Lúc này Chu Văn mới vỗ vỗ ngực, an tâm hơn: “Hắn không biết thì tốt, không biết thì tốt.”
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Chu Văn lặng lẽ thở dài: “Haizz, thành thật mà nói, một đứa trẻ không có mẹ.”
Từ Kiêu: “Mau nói.”
Chu Văn lúc này mới chậm rãi nói.
Nói một cách đơn giản, mỗi gia đình đều có bản kinh khó tụng, à không, mỗi gia đình đều có một người khó ở.
Bởi vì Trang Dục là con trai út của Trang gia, chị gái của Trang Dục là một brocon lớn hơn Trang Dục mười một tuổi, rất thích quản lý và hay xen vào chuyện của Trang Dục.
Đặc biệt là ở phương diện tình yêu..