Đọc truyện Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Ta Mang Thai Nhãi Con – Chương 29
Đây là lần đầu tiên Thời Húc Trạch gặp phải chuyện như vậy, cha nuôi của gã vậy mà truyền scandal với người khác?
Mới đầu có người từ bộ phận tuyên truyền chạy lên cầm Weibo cá nhân hỏi gã nên xử lý làm sao, Thời Húc Trạch suýt nữa đã mắng đuổi người đi.
Chỉ là một chuyện vớ vẩn trên Weibo cũng xử lý không xong? Còn cần tới hỏi gã?
Kết quả người phụ trách chịu đựng ánh mắt bất mãn của gã, vẫn kiên trì nói: “Blogger này vẽ bức chân dung của chủ tịch, trước mắt vẫn chưa biết đối phương có quen với chủ tịch không, chúng tôi không dám tự mình xử lý.”
Thời Húc Trạch: “Cái gì? Đưa cho tôi.”
Nghe nói đối phương có quan hệ với Thời Tranh, Thời Húc Trạch lập tức xem trọng, tự mình xem Weibo liên quan lại không ngờ tới vừa vặn thấy được bài viết mới của Kim Ngọc, sau đó đã thấy các cư dân mạng đóng dấu Thời Tranh cùng Kim Ngọc này chính là một đôi.
“…!Thật viễn vông!” Thời Húc Trạch thấy cư dân mạng đang thảo luận chỗ nào có đường gì mà em vẽ cho anh bức tranh, anh đút thức ăn cho em; em thể hiện tình yêu trên Weibo, anh thay em đưa ra cảnh cáo công văn luật sư; rất có thể đang ở chung, làm tròn lên hai người đã kết hôn luôn rồi; thậm chí còn bắt đầu cho rằng Thời Tranh gặp được Kim Ngọc nên đã chữa xong bệnh khó nói, lửa gần rơm một đêm bảy lần, ba năm ôm hai đứa…
Thời Húc Trạch càng đọc càng đen mặt, huyệt thái dương nổi gân xanh.
Gã có thể cảm nhận được người như Thời Tranh căn bản không có tình cảm, gã chưa từng thấy anh hòa nhã với ai, ngay cả đứa con nuôi như gã cũng chưa từng được vào nhà riêng của anh, giờ đây đối phương lại ân cần nuông chiều với đối với một người nổi tiếng ngay cả tên cũng không biết là ai? Nằm mơ giữa ban ngày à?
Càng đừng nói tới Thời Tranh căn bản không thích người mà chỉ thích tiền, hơn nữa còn có vấn đề ở phương diện kia, từ khi nhận nuôi gã đã rõ ràng không còn tính toán tìm đối tượng.
Thời Húc Trạch không thể nào tin được chỉ trong thời gian ngắn như vậy Thời Tranh lại tìm được tình yêu đích thực, còn để đối phương phách lối khoe khoang.
Có kẽ Kim Ngọc này cho rằng Thời Tranh không chú ý tới cậu ta, tập đoàn Thời bên này cũng sẽ không đi so đo nên cố tình đi cọ nhiệt độ? Rốt cuộc chủ tịch Thời Tranh cũng đã không còn trực tiếp quản lý tập đoàn, hơn nữa cậu ta còn cố ý mập mờ, nếu tập đoàn Thời chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà lên xin ý kiến Thời Tranh thì khó tránh khỏi là chuyện bé xé ra to.
Hừ! Nghĩ thật tốt.
Thời Húc Trạch cười lạnh nói với người phụ trách: “Đăng trên Weibo bài viết thanh minh nói rằng chủ tịch vẫn luôn độc thân, kêu người khác đừng có không biết cố gắng mà nghĩ mọi cách đi cọ nhiệt.”
“Ngữ khí uyển chuyển không cần chỉ tên nói họ, ý tứ nói rõ là được.”
Người phụ trách do dự: “…!Ngài xác định Kim Ngọc không có quan hệ gì với chủ tịch?”
Thời Húc Trạch mất kiên nhẫn liếc hắn: “Dù biết thì sao? Chẳng lẽ cậu thấy ông ấy sẽ thực sự đi tìm một người nổi tiếng trên mạng làʍ ŧìиɦ nhân? Còn nguyện ý để người ta đi rêu rao.”
Người phụ trách: “…” Cũng đúng.
Thời Tranh luôn lãnh đạm, cũng chưa có người bạn nào có quan hệ tốt tới mức được cho phép làm như vậy.
“Bức tranh kia coi như không có gì, nhưng để tên Kim Ngọc đó buộc trên người chủ tịch không phải là trói cả tập đoàn Thời vào? Đến lúc nào đó Kim Ngọc gặp chuyện, chúng ta còn phải cõng nồi.” Thời Húc Trạch nói: “Chuyện như vậy cần phải phân rạch ròi ngay từ đầu.
Người phụ trách nghe lời đi làm.
Một hồi sao, Official Weibo của tập đoàn Thời đăng bài ….
Thanh minh: Chủ tịch Thời Tranh của tập đoàn trước mắt còn độc thân, mong người nào đó đứng có cọ nhiệt.
Những người không rõ từ đâu ra dù có lời nói và hành vi gì cũng đều không đại biểu tới lập trường và không liên quan gì tới tập đoàn.
Thanh minh vừa ra, cư dân mạng còn êm ả ăn dưa dưới Weibo Sở Ngọc lập tức nổ tung, các bình luận phản đối vốn sắp ngừng trong chớp mắt ngóc đầu lại.
??? Kim Ngọc đây là……!bị tập đoàn Thời vả mặt?
Mịa ha ha ha ha, vả mặt nói tới là tới.
Không phải đồn thổi Kim Ngọc và đại lão là tình yêu đích thực sao? Thì ra lại là tình yêu đơn phương một bên không rõ sao? Thật sự quá là [doge] (?)
Không thể nào, vậy mà là cọ nhiệt? Kim Ngọc cũng quá thấp kém rồi đi? Tranh chưa đuọcw cho phép thì xóa đi xin lỗi không phải được rồi sao, sao còn cố ý ám chỉ mình và đại lão có quan hệ tốt? Thích bị vả mặt vậy sao???
Quả nhiên là cọ nhiệt bán hủ, ghê tởm.
Chỉ đăng thanh minh thật sự là quá tốt bụng rồi, đại lão nên kiện cho cái tên gay rác rưởi này táng gia bại sản mới đúng…
??? Móa! Cổ phiếu bà đây mua trực tiếp rớt giá!
Thời Tranh sớm kêu người nhanh chóng chuẩn bị đồ vật Sở Ngọc cần, Sở Ngọc định đi xem lại nhận được cuộc gọi từ Thụy Văn.
“Lão sư Kim Ngọc, không phải cậu nói cậu và chủ tịch có quen biết sao? Xin hỏi hiện tại là chuyện thế nào?” Thái độ lần này của đối phương còn dữ dội vội vàng hơn trước rất nhiều.
“A?” Sở Ngọc mờ mịt hỏi: “Không phải tôi đã làm sáng tỏ rồi sao, lại xảy ra chuyện gì?
“Cậu có bằng chứng chứng minh mình được cho phép chứ? Tập đoàn Thời đã đăng bài thanh minh phủ nhận hoàn toàn bài sáng tỏ của cậu.” Ngữ khí đối phương cứng rắn: “Nếu cậu không có chứng cứ khôi phục lại danh dự, phía chúng tôi có thể chấm dứt hợp đồng với lý do gây tổn hại tới uy tín công ty và yêu cầu cậu bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.”
Sở Ngọc: “…” Thanh minh? Lúc nãy Thời Tranh đang giúp cậu chuẩn bị chuyện mua đồ may vá, đâu kêu người đăng bài viết thanh minh gì, cũng không thấy có ai tới hỏi anh cả.
Có thể là bên tập đoàn tự tiện làm? Sở Ngọc tức khắc nhớ tới Thời Húc Trạch, không chừng chính là gã.
Cặn bã công thật biết tìm cách gây phiền toái cho cậu, hơn nữa một câu cũng không hỏi, gã thật sự không đặt người cha nuôi như Thời Tranh vào trong mắt sao? Sở Ngọc tự hỏi trong lòng.
“Các anh yên tâm, tôi có chứng cứ.” Sở Ngọc nói với người bên Thụy Văn: “Tôi sẽ làm sáng tỏ, đảm bảo không ảnh hưởng tới uy tín của các anh.”
“Thật sự?” Bên kia nửa tin nửa ngờ: “Vậy cậu phải nhanh lên, đừng để tin xấu cứ tiếp tục như vậy.”
Sở Ngọc: “Được, tôi biết rồi, tôi sẽ đi làm ngay, các anh sẽ sớm thấy.”
Sở Ngọc cúp điện thoại nhìn về phía Thời Tranh, hỏi: “Nãy giờ có ai gọi hỏi anh chuyện Kim Ngọc không?”
“Hửm?” Thời Tranh giật mình: “Không có, sao vậy?”
Sở Ngọc đưa bài thanh minh trên Official Weibo của tập đoàn Thời cho Thời Tranh xem, sắc mặt anh lập tức đen thui.
“Là ai đăng?” Giọng nói Thời Tranh mang theo tức giận, anh cau mày cố gắng hít thở làm bản thân bình tĩnh lại rồi mới quay nói với Sở Ngọc: “Xin lỗi, anh không biết chuyện này, anh lập tức kêu người xử lý.”
Vốn Sở Ngọc còn thấy phiền, nhưng thấy Thời Tranh tức giận như vậy, tâm trạng lại tốt lên.
“Không sao, chuyện này không thể trách anh.” Ngón tay Sở Ngọc xoa xoa vuốt thẳng lông mày giúp Thời Tranh, cậu cười nói: “Đăng thêm một bài nữa là giải quyết xong rồi, anh tức giận làm gì? Tuy lúc anh nổi giận cũng rất đẹp trai.” Sở Ngọc vừa nói vừa chọc chọc gương mặt đang căng chặt của Thời Tranh.
“…” Thời Tranh nghe lời này của Sở Ngọc nào còn chỗ để tức giận tiếp, hắng giọng lại bắt lấy tay cậu mà nắm chặt rồi nói: “Có lẽ là bên tập đoàn tự tiện làm, em muốn giải quyết thế nào?”
Sở Ngọc: “Anh kêu bọn họ xóa bài rồi xin lỗi.”
Thời Tranh thất vọng: “…!Không trực tiếp chứng minh quan hệ của chúng ta?”
“Hử?” Sở Ngọc nghe vậy nhướng mày cười: “Sao đây? Hiện tại bạn trai muốn tuyên bố với mọi người sao?”
Hầu kết Thời Tranh hơi nhúc nhích, lá gan to hơn hỏi Sở Ngọc: “…!Có thể chứ?”
“….” Sở Ngọc cảm thấy thật quá là đáng yêu rồi.
Tuy Thời Tranh là một người đàn ông cao lớn cường tráng, ngũ quan sâu sắc lại hoang dã vô cùng phù hợp với thẩm mỹ của cậu, lúc này đây cậu lại thấy đáng yêu? Sở Ngọc nghĩ đây có thể chính là tầm nhìn của người yêu.
Vừa nói chuyện yêu đương, năng lực giám định thẩm mỹ và thưởng thức mà cậu tự tin nhất đã trở nên không thể nào tưởng tượng được.
“Đương nhiên…” Sở Ngọc cố ý dừng lại chọc Thời Tranh, thấy anh bất giác khẩn trương tới mím môi, không biết sao bản thân cậu lại vô cùng buồn cười.
“Đương nhiên là không sao rồi.” Sở Ngọc cảm thấy hài lòng cười cười: “Vốn dĩ em cũng không muốn giấu giếm, không phải em đã dẫn bọn họ đoán tới chuyện này sao?”
Thời Tranh không biết bản thân bị Sở Ngọc chọc ghẹo, nghe vậy lập tức sáng mắt: “Vậy anh đi kêu bên kia đăng bài mới.”
“Khoan…” Sở Ngọc ngăn anh lại: “Để cho bọn họ đăng lên làm gì, anh tạo một tài khoản khác đăng lên không tốt sao? Còn có thể tương tác với em.
Nói tới dù sao chuyện chúng ta ở bên nhau cũng là việc tư, không nên đặt chung với công việc.”
Nghĩ tới tương lai có thể quang minh chính đại thể hiện tình yêu với Sở Ngọc trên Weibo, Thời Tranh lập tức cảm thấy Sở Ngọc nói vô cùng đúng, rất tán đồng nói: “Được, để anh kêu họ xóa bài viết đó trước.”
Thời Tranh lập tức gọi điện cho Thời Húc Trạch.
Anh vốn ủy quyền tới sạch sẽ, quan hệ giữa anh và Thời Húc Trạch cũng xấu hổ nên thường không trực tiếp gọi cho gã, nếu có chuyện thì cơ bản đều chuyển lời thông qua người khác.
Nhưng lần này đã ảnh hưởng tới Sở Ngọc, Thời Tranh giận dữ dứt khoát đi hỏi chuyện tổng tài Thời Húc Trạch này.
Thời Húc Trạch cả kinh nhìn cuộc gọi tới, lo lắng hồi tưởng xem gần đây gã lại gây chuyện gì, cố gắng bình tĩnh lại mới bấm nhận.
Thời Húc Trạch: “Cha, cha, cha gọi …”
“Cậu có biết bài thanh minh vừa rồi từ tập đoàn không?” Thời Tranh không dông dài với gã, lạnh giọng nói.
“Dạ biết…” Thời Húc Trạch sửng sốt, gã đang khẩn trương nên dưới áp lực tinh thần lập tức buộc miệng ra như thói quen.
Mới nói ra bản thân đã hối hận.
Thời Tranh thế mà gọi tới để hỏi chuyện này, chắc chắn có chỗ không hài lòng, bất mãn.
Thời Húc Trạch lập tức hoảng loạn nơm nớp lo sợ hỏi: “Có…!có vấn đề gì sao?”
Thời Tranh nheo mắt: “Là cậu kêu người làm vậy?”
Thời Húc Trạch càng lúc càng cảm thấy không ổn, gã nuốt nước miếng do dự một hồi mới thừa nhận: “…!Vâng.
Con thấy không thể tùy tiện buộc chặt danh dự của tập đoàn chúng ta với người không rõ lai lịch được, dù sao…”
Thời Tranh trực tiếp cắt ngang, lạnh lùng nói: “Dù có thể nào thì đây cũng là chuyện của tôi, cậu không biết nên hỏi trước tôi sao? Không hỏi rõ với người trong cuộc đã đi loan tin, cậu làm ăn như vậy hả?”
Thời Húc Trạch: “…”
Này còn cần hỏi sao? Rõ ràng đối phương ám chỉ bản thân có một chân với ông! Này có thể là giả à? (Hạ: Thiệt tui cũng không biết ngoài chữ ông ra để gì.)
Thời Húc Trạch nghĩ vậy, nhưng lập tức có chỗ sai sai.
Theo lý thuyết thì thanh minh đó không có vấn đề gì, nhưng Thời Tranh lại gọi cho gã vì việc này.
Chẳng lẽ…!Ông ta thật sự có một chân với blogger đó?!
Sao có thể?!
Không thể nào không thể nào! Thời Húc Trạch tự nhủ: Nhiều lắm chỉ là bạn hữu quan hệ tốt, chắc chắn không thể nào là tình yêu đích thực gì gì đó!
Thời Tranh đang muốn nói tiếp, Sở Ngọc bên cạnh đột nhiên nghiêng người về phía trước, anh vội vàng ôm eo cậu cẩn thận đỡ người ngồi tốt, lo lắng hỏi: “Cục cưng, em có sao không?”
Sở Ngọc: …!Anh thật sự coi em là người già yếu bệnh tật thiệt à?
“Không sao.” Sở Ngọc khoát khoát tay ý bảo anh tiếp tục nghe điện thoại đi.
Nhưng Thời Húc Trạch bên kia điện thoại như bị sấm sét đánh vào người, cả người ngây ra.
Thanh âm ân cần mềm mại vừa rồi chính là của Thời Tranh?
Thời Tranh sẽ gọi một người là cục cưng?
Thời Tranh thật sự đang yêu đương?
Thời Húc Trạch cảm thấy vô cùng khó tin.
Thay vì tin vào mấy điều này, anh thà tin bản thân đang gặp ác mộng.
—————————————-
P/s: Vẫn chưa được vả hoàn toàn a…!Truyện này nhiều lời cư dân mạng ghê á…