Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Omega Của Bạo Quân

Chương 96


Đọc truyện Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Omega Của Bạo Quân – Chương 96


Để tránh rút dây động rừng, chuyến này bọn họ vẫn chưa kinh động đám đông.

Mẫu Đơn Uyển, Trần Tài ngâm nga tiêu sái* mà từ trên lầu đi xuống.

*Phóng khoáng, thanh cao.

Gần đây hắn dựa vào mấy tập tranh xuân cung đồ kia kiếm rất nhiều bạc, rất xuân phong đắc ý*, còn mướn một tiểu nhị trông cửa hàng, hắn mỗi ngày tính toán sổ sách, vui vẻ thoải mái, cực kỳ tự tại.

*dùng để chỉ cảm giác đi thi mà đỗ đạt công danh, sự nghiệp phất lên
Nghiêm Vĩnh mang theo người vào tiệm liền chặn Trần Tài lại.

Trần Tài thấy tình thế không ổn còn muốn ngụy biện: “Quan gia, quan gia tha mạng.

Cửa hàng ta bán đều là tập tranh đứng đắn, tuyệt đối không có tập tranh dâm uế, mong rằng quan gia minh giám, chớ oan uổng người tốt a.”
Nghiêm Vĩnh cũng chưa để ý đến hắn, sai người trực tiếp tìm kiếm.

Mãi cho đến khi từ trong tiệm lục soát ra vài chồng xuân cung đồ, Trần Tài lúc này mới tuyệt vọng câm miệng.

Sau một lúc lâu lại không kìm được nước mắt nói: “Quan gia, tiểu nhân biết sai rồi! Tiểu nhân nguyện giao ra ngân lượng đã bán ra, cầu ngài bỏ qua, tha cho tiểu nhân đi! Tiểu nhân trên có già dưới có trẻ, cả nhà đều trông cậy vào tiểu nhân…”
“Trần Tài, 38 tuổi, mười năm trước từ Cẩm Châu tới, cha mẹ ngươi đã qua đời từ lâu.” Nghiêm Vĩnh không chút lưu tình vạch trần lời nói dối của hắn, rồi sau đó từ mấy chồng xuân cung đồ kia lấy ra một cuốn quen mắt đưa tới trước mặt Trần Tài.

“Trách ngươi vận khí không tốt, thế nhưng bị bệ hạ bắt gặp có người lén xem tập tranh này.

Thành thật khai đi, tập tranh này là người phương nào vẽ?”
Trần Tài vẻ mặt đưa đám: “Không biết.”
Nghiêm Vĩnh lạnh lùng nói: “Ngươi thành thật khai ra, có lẽ còn có thể có một con đường sống.”
“Quan gia, tiểu nhân thật sự không biết.

Tiểu nhân căn bản chưa từng nhìn thấy người đó.

Mỗi lần vẽ tranh, hắn đều sai người hầu đưa tới, một tay giao tập tranh một tay tính tiền.

Huống hồ việc này vốn tiến hành một cách bí mật, cũng không dễ hỏi thân phận của họ.”
Nghiêm Vĩnh phát hiện Trần Tài không giống nói dối, chỉ có thể ra lệnh cho thủ hạ đưa hắn về trước, sau đó thẩm vấn.


Trần Tài bị dọa sợ tới chân mềm nhũn, liều mạng vắt hết óc mà suy nghĩ, sau một lúc lâu vội vàng nói: “Quan gia, quan gia, lúc trước ta nghe thấy gã người hầu kia nói chuyện, như là người trong cung.

Ta từng nhìn thấy hắn vài lần, chỉ cần có thể gặp lại một lần nữa, nhất định có thể nhận ra.”
Nghiêm Vĩnh gật đầu, thầm nghĩ trong cung người nhiều như vậy, sao có thể cho Trần Tài phân biệt từng người một, đó không phải là mò kim đáy bể sao?
Hẻm Lâm Liễu, Thanh Dụ mượn cớ mua sắm ra khỏi cung, sau khi chọn mua xong, lại đi đi dạo khắp nơi một chút, đi dạo liền dạo tới hẻm Lâm Liễu.

Hắn là người bên cạnh hoàng hậu, cũng không người nào dám bất kính với hắn.

Hẻm Lâm Liễu vô cùng náo nhiệt, đặc biệt là ngoài cửa Mẫu Đơn Uyển lúc này chật ních người, tất cả đều hứng thú bừng bừng xem náo nhiệt.

Thanh Dụ tò mò, cũng không kìm lòng được mà chạy tới xem náo nhiệt, chỉ là nơi này đông đúc, hắn đứng bên ngoài căn bản không nhìn thấy gì.

Chỉ nghe người xung quanh nói, chủ tiệm kia sợ là sắp không xong.

Thanh Dụ trước tiên nghĩ đến những tập tranh hắn giúp hoàng hậu đưa tới, có chút chột dạ, không đứng lâu liền chuẩn bị đi, để tránh bại lộ chuyện xuân cung đồ.

Nhưng hắn chưa kịp chạy xa, chủ tiệm kia đã bị áp giải ra ngoài, đám người nhanh chóng tản ra, Trần Tài liếc mắt liền thấy được Thanh Dụ.

“Là hắn! Chính là hắn!” Trần Tài kích động nói: “Những tập tranh đó chính là chủ tử nhà hắn đưa tới, các ngươi mau bắt hắn lại đi!”
Thanh Dụ ngừng chạy, bị chủ tiệm kia lớn tiếng rống đến đóng băng tại chỗ.

Hắn biết Nghiêm Vĩnh, tình cảnh này thật sự xấu hổ đến cực điểm, Thanh Dụ muốn đào một cái lỗ chui vào.

Sớm biết thế hắn đã không tới xem náo nhiệt, xem náo nhiệt, hiện tại tự biến mình thành náo nhiệt.

Trần Tài nhìn các quan gia đứng tại chỗ không nhúc nhích, còn mặt khó hiểu, thúc giục nói: “Các ngươi thất thần làm gì? Mau bắt lấy, lát nữa hắn sẽ chạy mất.

Ta như vậy có xem là biểu hiện tốt không? Có thể được khoan hồng không?”
Nghiêm Vĩnh nhìn Thanh Dụ, lại nhìn Trần Tài, vẻ mặt phức tạp một lời khó nói hết: “Ngươi xác định là chủ tử nhà hắn đưa tới những tập tranh đó?”
“Xác định, chắc như đinh đóng cột.” Trần Tài khẳng định chắc nịch: “Hắn hóa thành tro ta cũng tuyệt đối không nhận sai.”
“…” Khóe miệng Nghiêm Vĩnh run rẩy, cảm giác mình vô tình phát hiện một bí mật lớn: “Ngươi biết chủ tử là của hắn là ai không?”
Trần Tài mê mang hỏi: “Ai a?”
Nghiêm Vĩnh cũng không có ý giải thích, chỉ phái người dẫn Trần Tài đi, lại cẩn thận mang đi những xuân cung đồ lục soát được.

“Nghiêm đại nhân.” Thanh Dụ xấu hổ đến mức ngón chân vẽ mặt đất: “Nơi đây nhiều người, chúng ta nên hồi cung bàn lại đi.”
Nghiêm Vĩnh gật đầu chấp nhận: “Nên như vậy.”

Đêm đó, Thanh Dụ được gọi một mình vào Dưỡng Tâm Điện.

Hắn ở ngoài điện đụng phải Phán Xuân, Phán Xuân hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bệ hạ tại sao nổi trận lôi đình.

Thanh Dụ mặt lúc xanh lúc tím, thật sự không có mặt mũi nói ra chuyện hoàng hậu vẽ xuân cung đồ bị phát hiện, xem cái chết nhẹ tựa lông hồng mà đi vào Dưỡng Tâm Điện gặp bệ hạ.

Trong Dưỡng Tâm Điện, ánh nến sáng ngời.

Tần Chí mặc hắc kim long bào, ngồi ngay ngắn trước án lật xem xuân cung đồ kia, bên cạnh còn có một cái rương, trong đó chứa tất cả đều là tác phẩm của Lâm Diệu.

Thanh Dụ đi vào trong điện, liếc thấy vẻ mặt uy nghiêm sắc lạnh của bệ hạ, thoáng chốc chân mềm nhũn liền quỳ rạp xuống đất.

Tần Chí ngẩng đầu nhìn Thanh Dụ, hừ lạnh nói: “Trẫm cũng không biết, kiến ​​thức của hoàng hậu lại…!uyên bác như thế, còn sau lưng trẫm vẽ nhiều thứ…!khó có thể mở miệng như vậy.”
“Nói đi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Thanh Dụ trước mặt bệ hạ nào dám giấu giếm, chỉ có thể nói hết từ đầu đến cuối.

Từ việc hoàng hậu dựa vào vẽ xuân cung đồ kiếm bạc mua thuốc, đến sợ bị bệ hạ phát hiện liền giả vờ vẽ bức họa của bệ hạ để che dấu.

Tần Chí tức giận bật cười khi nghe vậy: “Cho nên hoàng hậu vẽ những bức họa đó vì trẫm, đều là vì che dấu xuân cung đồ?”
Khó trách Lâm Diệu khi đó có thể vẽ bức họa đầy phòng.

Thanh Dụ cúi đầu không dám hé răng.

Tần Chí nhất thời không biết nên nói gì, y bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới, ra lệnh Nghiêm Vĩnh tra chuyện xuân cung đồ, thế nhưng có thể tra được hoàng hậu của mình làm.

Sớm biết như thế, y còn tra làm gì?
Khi Nghiêm Vĩnh mang xuân cung đồ lục soát được đến báo cáo, Tần Chí thậm chí muốn giết người.

Xuân cung đồ là hoàng hậu vẽ, nhưng hoàng hậu không thể bắt, Tần Chí chỉ có thể ra lệnh cho Nghiêm Vĩnh đóng lại vụ án không điều tra nữa, ngoài ra cũng nghiêm cấm xuất bản lại tập tranh này, kẻ biết được việc này nếu dám truyền ra bên ngoài, giết không tha.

Làm xong chuyện này, trong lòng Tần Chí vẫn nghẹn muốn chết.

Lúc này nghe lời Thanh Dụ nói, càng bất đắc dĩ đến cực điểm, thậm chí không biết nên tức giận cái gì.


“Đi xuống đi.” Tần Chí vẫy tay: “Trước khi hoàng hậu trở về, ngươi ở trong cung tự suy nghĩ, không được bước ra cửa cung một bước.”
Thanh Dụ là người của Lâm Diệu, Tần Chí nghĩ tới nghĩ lui, vẫn lựa chọn giơ cao đánh khẽ.

Giận thì giận, hoàng hậu vẫn là để yêu thương.

Mà yêu ai yêu cả đường đi, người của hoàng hậu cũng cần đối xử tử tế.

Thanh Dụ lui ra xong, Tần Chí cầm lấy tấu chương nhìn vài lần, lại không nhịn được mở ra xuân cung đồ kia.

Lúc trước không biết xuân cung đồ là do hoàng hậu vẽ, Tần Chí nhìn chỉ cảm thấy khó coi.

Nhưng lúc này xem lại, không biết sao lại cảm thấy rất thú vị.

Xuân cung đồ này rất nhiều tư thế, cả y cũng chưa nghĩ đến còn có thể như vậy.

Hoàng hậu kiến ​​thức thật sự uyên bác, Tần Chí nghĩ, y cũng tuyệt đối không thể lạc hậu.

Y nghiêm túc đọc và nghiên cứu tập tranh của hoàng hậu, quyết tâm chờ gặp hoàng hậu, cố gắng cùng cậu nghiêm túc thực hành.

Tần Chí lấy tư thế đọc binh pháp nghiêm túc trắng đêm nghiên cứu xuân cung đồ, như thế sau mấy đêm, y bỗng nhiên phái người truyền Kiều Hạc vào cung.

Kiều Hạc mới vừa hồi kinh không lâu, lần này mang theo Dung Quyển cùng nhau trở về, người tinh mắt đều nhìn ra được, hắn và Dung Quyển tuy không nói rõ, nhưng đã hòa hảo từ sớm.

Khi Tần Chí triệu Kiều Hạc vào cung, Kiều Hạc cũng đang có việc vào cung tìm y.

Hắn và Dung Quyển đã bàn bạc, chuẩn bị nhân cơ hội này cùng nhau trở về Lưu quốc, chính thức gặp mặt cha mẹ Dung Quyển, bởi vậy hắn đến gặp Tần Chí xin phép nghỉ.

Nhưng Kiều Hạc ở Ngự Hoa Viên nhìn thấy Tần Chí, còn chưa kịp nói ra, đã bị Tần Chí chặn trước.

“Hiện nay chiến sự đã xong, hoàng hậu lại lẻ loi một mình ở Hạ quốc, trẫm chuẩn bị lập tức lên đường đi tìm hắn.” Tần Chí giao trọng trách nói: “Trẫm đã gặp qua Sở tướng, Tần có ngươi và Sở tướng, trẫm rất yên tâm.”
“…” Lời nói của Kiều Hạc nghẹn ở yết hầu, không kìm lòng được nói: “Thần tới tìm bệ hạ, vốn là muốn xin phép nghỉ với bệ hạ, theo Dung Quyển đi Lưu quốc một chuyến.”
Tại sao hắn còn chưa mở miệng, đã bị bệ hạ cự tuyệt.

Tần Chí nghe vậy không có ý tứ nhún nhường, hợp lẽ thường nói: “Ngươi và Dung Quyển vẫn chưa hòa li, vẫn là phu thê, đi Lưu quốc sớm muộn gì cũng như nhau, không cần nóng lòng nhất thời.

Nhưng hoàng hậu ở Hạ tứ cố vô thân, nhiều nguy cơ tiềm ẩn, nếu trẫm không đi, hoàng hậu xảy ra chuyện thì phải làm sao?”
Kiều Hạc nghẹn họng nhìn trân trối, thật sự không nói được lời từ chối nào, cũng không thể nói an nguy của hoàng hậu không quan trọng?
“Huống hồ hoàng hậu còn là biểu đệ của Dung Quyển, trẫm tin nàng nhất định sẽ hiểu.”
Kiều Hạc nghĩ, thành công bị thuyết phục: “Thần tuân chỉ.


Đường đi xa xôi, xin bệ hạ cẩn thận.”
Hắn cũng không biết chuyện xuân cung đồ, cũng không biết Tần Chí dùng chiêu bài cứu Lâm Diệu, kỳ thật là bị xuân cung đồ kia dày vò, chuẩn bị tự mình đi “Trừng phạt” Lâm Diệu.

Tục ngữ nói, một ngày không thấy như cách tam thu.

Y và Lâm Diệu đã xa cách cũng hơn ba tháng.

Trước khi đi, Tần Chí đã sắp xếp tốt chuyện trong cung, lại đặc biệt đến gặp Duyệt Duyệt.

Không biết có phải Duyệt Duyệt cảm nhận được rằng phụ hoàng phải đi, mở to hai mắt tròn xoe nhìn Tần Chí, phun ra một cái bong bóng, nắm lấy ngón tay của Tần Chí khi y duỗi tay vuốt ve bé.

Bé đã lâu chưa thấy phụ thân, cũng chỉ có phụ hoàng chơi với mình, cho nên không muốn để phụ hoàng đi chút nào.

Tần Chí xoa mặt Duyệt Duyệt, y cũng luyến tiếc Duyệt Duyệt, nhưng so sánh với Lâm Diệu, vẫn là hoàng hậu quan trọng hơn.

Chuyến này y chuẩn bị ra roi thúc ngựa chạy đến Hạ quốc bằng tốc độ nhanh nhất, Duyệt Duyệt còn nhỏ, căn bản không cách nào mang theo.

“Phụ hoàng đi tìm phụ thân giúp con.” Tần Chí nhẹ giọng dỗ dành: “Con không muốn gặp phụ thân sao?”
Duyệt Duyệt đô đô miệng, nắm chặt ngón tay Tần Chí không buông.

Tần Chí thử giật giật: “Con ngoan ngoãn, sẽ có người chăm sóc con thật tốt.

Kiều thúc thúc bọn họ cũng sẽ thường xuyên tới thăm con.”
Duyệt Duyệt cảm giác được chuyển động của ngón tay Tần Chí, vẻ mặt có chút bối rối.

Bé còn nhớ rõ lúc trước phụ thân cũng như thế này, tới xem qua bé xong, rất lâu, rất lâu cũng chưa tới.

Tần Chí thấy Duyệt Duyệt sẽ không buông tay dù y nói cái gì, không có biện pháp chỉ có thể nghĩ cách dỗ Duyệt Duyệt ngủ trước.

Y nhẹ nhàng vỗ Duyệt Duyệt, ngâm nga khúc hát ru Lâm Diệu dạy cho mình.

Biện pháp này rất hiệu quả, một lúc sau Duyệt Duyệt đã ngủ thiếp đi.

Tần Chí thấy Duyệt Duyệt ngủ liền cẩn thận rút ngón tay ra, Duyệt Duyệt cũng hoàn toàn không phát hiện.

Lúc này bé đã ngủ say, không chút nào ý thức được phụ hoàng cũng sắp đi rồi.

Chỉ để lại nhóc con là bé lẻ loi trong cung.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.