Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Omega Của Bạo Quân

Chương 95


Đọc truyện Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Omega Của Bạo Quân – Chương 95


Hôm sau dùng xong cơm sáng, Lâm Diệu thay quần áo, ngồi trong xe ngựa với Ngụy Lăng Dương, âm thầm đi về hướng phủ tướng quân.

Để tránh rút dây động rừng khiến mọi người chú ý, Lâm Diệu và những người khác đi vào bằng cửa sau.

Cửa sau của phủ tướng quân nằm trong ngõ hẻo lánh, dân cư thưa thớt, người không biết, quỷ không hay.

Quản gia Đoạn phủ chờ ở chỗ này, nhìn thấy Lâm Diệu liền cung kính nghênh đón vào phủ.

“Đại nhân đang đợi ngài ở đại sảnh.” Quản gia dẫn Lâm Diệu đi về hướng đại sảnh.

Khi bước đến đại sảnh, Lâm Diệu từ xa nhìn thấy một bóng người mặc y phục đen, vẻ mặt uy nghiêm.

Đoạn Tề khoảng bốn mươi tuổi, nhưng không thấy già, không có râu, cũng không mập mạp, thân hình vẫn rất cường tráng, giống như thanh kiếm sắc chưa ra khỏi vỏ.

Lâm Diệu bảo Ngụy Lăng Dương chờ bên ngoài, một mình đi vào đại sảnh.

Đại sảnh cũng không có người hầu, rất yên tĩnh, hiển nhiên Đoạn Tề cũng muốn một mình nói chuyện với Lâm Diệu.

“Đa tạ Đoạn tướng quân tương trợ.” Lâm Diệu đi vào đại sảnh, nhìn Đoạn Tề chân thành nói, tuy rằng cậu nói lời cảm tạ, nhưng thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, rất bình tĩnh thản nhiên.

Đoạn Tề đánh giá Lâm Diệu, đôi mắt dò xét hiện lên ý cười, tán thưởng nói: “Vương gia đi Tần một chuyến, giống như thoát thai hoán cốt.

Ta đã nghe nói việc vương gia làm ở Tần, thật sự là đa mưu túc trí.

Nếu mẫu thân ngài biết được, chắc chắn rất vui mừng.”
Mặc dù hắn đang khen Lâm Diệu, nhưng cũng bày tỏ vài phần bất mãn với pháo hôi lúc trước.

Lâm Diệu giả vờ như không nghe thấy, cười nhạt nói: “Tần giống như đầm rồng hang hổ, nếu ta không học thông minh thì làm sao có thể sống đến ngày nay.”
“Quả thật như thế.” Đoạn Tề khẽ thở dài, nói: “Vương gia mời ngồi.”
Lâm Diệu thong dong ngồi xuống, suy nghĩ một chút hỏi: “Ngài quen biết mẫu thân của ta?”
Trước khi hỏi, cậu tỉ mỉ nhớ lại nguyên tác, quả thực không đề cập tới quan hệ của Đoạn Tề và Dung Tuyên.

Rốt cuộc hai người, một người là tướng quân, một người ở trong hậu cung, rất khó gặp nhau.

Đoạn Tề uống một ngụm trà, ánh mắt xa xăm, chậm rãi nói: “Đó là chuyện lúc mẫu thân ngài chưa tiến cung, sau khi mẫu thân ngài tiến cung, chúng ta rất ít gặp mặt.


Khi bệ hạ quen biết mẫu thân ngài, ta cũng ở đó.

Mẫu thân ngài tính cách ngay thẳng hoạt bát, không câu nệ thế tục, chẳng những xinh đẹp mà còn rất lương thiện…”
Đang nói hắn đột nhiên dừng lại, như là ý thức được mình không nên nói điều này, lại cứng nhắc mà chuyển đề tài: “Mẫu thân ngài trước khi lâm chung, từng nhờ ta chiếu cố ngài, khi đó ta nghi hoặc, lại không biết nàng đã một lòng muốn chết.

Mẫu thân ngài đối đãi với bệ hạ chân tình, không chút giả ý, bệ hạ lại hết lần này đến lần khác phụ nàng.

Ta khó có thể vào hậu cung nên chỉ có thể nhờ người khác chăm sóc ngài.

Lúc trước bệ hạ quyết định gả ngài đi hòa thân, ta từng cố hết sức khuyên can, bất đắc dĩ cũng không thể thay đổi quyết định của hắn.

Cũng may ngài bình an vô sự, nếu ngài xảy ra chuyện, ta cũng không biết giải thích với mẫu thân ngài như thế nào.”
Hắn nói những câu thẳng thắn thành khẩn, cũng không giả dối hư cấu.

Nhưng Lâm Diệu lại nghe ra rất nhiều ghen ghét, oán trách và không cam lòng.

Cậu hoài nghi Đoạn Tề thích mẫu thân cậu, có thể còn là yêu sâu sắc, nếu không cũng sẽ không nhắc tới mẫu thân cậu thì tràn đầy dịu dàng, nhắc tới Lâm Hầu Đình thì tràn đầy oán giận.

Chỉ không biết mẫu thân cậu trước lúc chết, có biết tình cảm của Đoạn Tề đối với bà hay không.

“Thôi, chuyện cũ đã qua rồi, nói thêm cũng vô ích.” Đoạn Tề lại hỏi: “Ngài ở Tần như thế nào?”
Đoạn Tề đối xử chân thành, Lâm Diệu cũng không giấu giếm nói: “Cũng tốt, Tần Chí tính tình khó dò, lúc đầu khắp chốn như đi trên băng mỏng, nhưng nếu biết nhiều hơn thì thấy hắn cũng không phải tàn nhẫn thô bạo như lời đồn đại.

Lần này ta tới Hạ, hắn cũng luôn giúp đỡ ta.

Ta hiện giờ sống rất tốt.”
“Vậy là tốt rồi.” Đoạn Tề ngay sau đó nói chuyện chính sự, vẻ mặt ngưng trọng: “Hiện tại ngài có tính toán gì không?”
Lâm Diệu vẫn chưa nói thẳng, mà hỏi ngược lại: “Không biết tướng quân có biết chuyện Lâm Duẫn Phù phái người giả trang sơn phỉ tàn sát nạn dân không?”
Đoạn Tề khó nén khiếp sợ: “Lại có việc này? Ngài có bằng chứng không?”
“Việc này ta tận mắt chứng kiến, đám sơn phỉ kia đã bị tiêu diệt, nhưng ta bắt sống một tên, tướng quân hỏi sẽ biết.”
Đoạn Tề cúi đầu trầm ngâm, nhất thời không nói chuyện.

Sau một lúc lâu nghiêm nghị nói: “Ba năm trước, thái tử từng tiến cử một quốc sư cho bệ hạ, nói có thể cường tráng thân thể, kéo dài tuổi thọ, từ đó bệ hạ hàng năm trầm mê tu đạo, ít xử lý việc nước, thân thể cũng ngày càng suy nhược.

Khi đó ta liền mơ hồ nghi ngờ thái tử rắp tâm khó dò.


Càng kỳ lạ hơn chính là, khoảng thời gian trước bệ hạ bí mật truyền ta tới, nhắc chuyện muốn cho ngài về Hạ.

Thái tử cũng vì việc này, phái sát thủ đi Tần muốn trước tiên động thủ.”
Lâm Diệu nghe vậy hiểu rõ, lúc trước cậu còn thắc mắc tại sao Lâm Duẫn Phù lại muốn giết mình, nguyên lai là thái độ của Lâm Hầu Đình khiến hắn cảm thấy bị uy hiếp.

“Tại sao ông ta lại muốn cho ta về Hạ?”
Đoạn Tề lắc đầu: “Việc này bệ hạ chưa nói, ta cũng rất hoang mang, nhưng ta hoài nghi bệ hạ hẳn là đã phát hiện ra chuyện gì đó, khiến hắn hoàn toàn mất đi tín nhiệm đối với thái tử.”
“Ngài cũng cảm thấy cái chết của bệ hạ kỳ quái?”
“Thực sự rất kỳ quái.

Có thể ngài không biết, trước đêm bệ hạ băng hà, từng bí mật triệu ta vào cung, nhắc tới chuyện mật thư, hắn vốn muốn giao cho ta, nhưng không biết sao lại đổi ý.

Hiện tại người của thái tử bắt những người hầu cận bệ hạ lúc sinh thời, nghiêm hình tra tấn, chỉ để hỏi tung tích của bức mật thư.

Nếu có thể tìm được mật thư, nhất định có thể nắm được nhược điểm của thái tử.”
Lâm Diệu thăm dò hỏi: “Tướng quân không ủng hộ Lâm Duẫn Phù xưng đế?”
Đoạn Tề cười nói: “Ta chưa bao giờ đứng về phía hắn.

Nếu hắn xưng đế, việc đầu tiên chính là tước đi binh quyền của ta, tống ta vào ngục.

Huống hồ thái tử đức hạnh không tốt, quá tàn nhẫn, cũng không thích hợp làm vua của một nước.”
Lời này của Đoạn Tề có thể nói là đại nghịch bất đạo, Lâm Diệu nhấp một ngụm trà, không hỏi nữa.

Đoạn Tề đã tỏ rõ thái độ của mình.

Sau đó hai người lại trò chuyện về bức mật thư, màn đêm nhanh chóng buông xuống, mặt đất bao phủ bởi hoàng hôn, Đoạn Tề giữ Lâm Diệu ở lại trong phủ dùng cơm.

Lâm Diệu không từ chối.

Trong khi dùng cơm, chợt có một người khoác áo choàng vội vàng tiến vào, đưa cho Đoạn Tề phong thư rồi nhanh chóng lui ra.

Đoạn Tề mở thư ra xem xong, vẻ mặt trịnh trọng, rồi đưa thư cho Lâm Nghiêu.


Trên thư không để lại tên, nội dung chính là thái tử quyết định ba ngày sau tổ chức đại điển đăng cơ.

“Tin từ trong cung truyền đến?”
Đoạn Tề gật đầu: “Người này vương gia cũng gặp qua, lúc trước ta nhờ hắn mang thư cho vương gia.”
Lâm Diệu lập tức nhớ tới, người truyền tin kia chính là người hầu Giải Đồng bên cạnh Lâm Duẫn Phù.

“Hắn đang nóng vội.”
“Đúng vậy.” Đoạn Tề nói: “Những đại thần ủng hộ Thất hoàng tử hiện giờ như hổ rình mồi, hắn sợ đêm dài lắm mộng.”
Lâm Diệu trầm ngâm nói: “Ngày mai ta sẽ tiến cung bái tế phụ hoàng.”
Đêm nay Lâm Diệu trở về, nằm trên giường thật lâu không ngủ được, nhịn không được tự hỏi nếu lúc này Tần Chí ở bên cạnh thì thật tốt, cậu còn có thể ôm một cái giải ưu phiền.

Lâm Diệu ngủ không bao lâu, liền bị Tiểu Thước đánh thức, rửa mặt chải đầu thay quần áo cho cậu, mặc tang phục, chuẩn bị tiến cung bái tế tiên đế.

Bệ hạ băng hà, hoàng cung Hạ quốc treo vải bố trắng khắp nơi, tràn đầy tiêu điều bi thương.

Lâm Diệu ngồi xe ngựa đến bên ngoài cung điện, cậu cầm lệnh bài vương gia, cung nhân cũng không ai dám ngăn cản.

Tang lễ của tiên đế, trong cung cực kỳ yên tĩnh, mỗi người đều mặc tang phục.

Sau khi liệm xong, linh đường bố trí tại Càn Ngôn Cung.

Lâm Diệu được cung nhân dẫn đến Càn Ngôn Cung.

Quan tài của tiên đế được làm bằng gỗ tốt hiếm có nhất, gọi là tử cung*, được đặt ở giữa bảo sàng**.

Bên ngoài được dát vàng, cực kỳ xa hoa trang nghiêm.

*tử cung: là một từ tiếng Hán, bính âm zǐ gōng, dùng để chỉ quan tài của hoàng đế, hoàng hậu
**bảo sàng: có nghĩa là giường hoặc vật dụng trên giường ngủ quý giá
Lâm Diệu mặc tang phục, đến từ bên ngoài Càn Ngôn Cung, đứng trước linh cữu của tiên đế.

Cậu vẫn chưa gặp Lâm Hầu Đình, bình tĩnh mà xem xét, Lâm Hầu Đình bất luận là chồng hay cha, đều không đủ tư cách.

Nhưng người chết là lớn, Lâm Diệu đang giả vờ tới Hạ bái tế, trước sau vẫn quy củ cung kính quỳ xuống lạy.

Sau khi bái tế Lâm Hầu Đình, Lâm Diệu từ Càn Ngôn Cung đi ra ngoài, không ngờ vừa vặn gặp được Lâm Duẫn Phù tới bái tế.

Lâm Duẫn Phù cũng mặc tang phục, vẻ mặt thoạt nhìn rất thê lương, nhìn thấy Lâm Diệu hơi sững sờ, trong mắt lóe lên hung ác, lại nhanh chóng bị che dấu.

“Hoàng đệ đến Hạ quốc khi nào? Tại sao ta không biết?” Lâm Duẫn Phù quan tâm nói.


Lâm Diệu nhìn hắn giả ngu, cũng phụng bồi nói: “Ngày hôm trước mới vừa vào thành, ta định bái tế​​ phụ hoàng xong sẽ đi gặp hoàng huynh.

Hoàng huynh, ta ở Tần nghe tin phụ hoàng quy thiên, trong lòng vạn phần thống khổ, bởi vậy sơ sót rất nhiều chuyện, mong rằng hoàng huynh đừng trách.”
Còn không phải là góp vui sao, ai sợ ai.

Lâm Duẫn Phù khóe miệng giật giật, hiển nhiên không ngờ Lâm Diệu có thể bịa chuyện như vậy, vạn phần thống khổ? Hắn không thấy Lâm Diệu có chút thống khổ nào.

“Hoàng đệ từ Tần đến Hạ ngàn dặm xa xôi, là nhớ mong phụ hoàng, ta sao lại trách tội.

Chỉ là hoàng đệ nên báo trước cho hoàng huynh một tiếng, ở trong cung an toàn hơn nhiều so với bên ngoài.”
“Không sao, ta đã quen rồi.

Ở Tần thường ở trong cung, hiện tại đổi chỗ ở cũng có cảm nhận khác.”
“Vậy sao, thế thì tốt rồi.” Lâm Duẫn Phù lời ít ý nhiều nói: “Nhưng hoàng đệ đã là hoàng hậu Tần quốc, tùy tiện rời Tần tới Hạ, sợ là không ổn?”
“Có gì không ổn? Ta là hoàng hậu Tần quốc, cũng là vương gia Hạ quốc, cũng là nhi tử của phụ hoàng.

Thân là hậu bối, tới bái tế ​​là lẽ đương nhiên.

Việc này Tần hoàng cũng đồng ý.”
Ánh mắt của Lâm Duẫn Phù đã lộ ra không kiên nhẫn: “Hạ cách Tần đường xá xa xôi, qua lại cũng phải hơn hai tháng, hoàng đệ không sợ Tần hoàng di tình biệt luyến*?”
*yêu một người rồi, sau đó lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới
Mỗi câu hắn nói đều ám chỉ Lâm Diệu cút xa một chút, đừng xen vào chuyện của Hạ quốc, ý đồ ngày càng lộ rõ.

Nhưng Lâm Diệu lại không thể như hắn mong muốn: “Hoàng huynh yên tâm, ta và A Chí tình đầu ý hợp, hắn cũng nguyện cùng ta nhất sinh nhất thế nhất song nhân*, đừng nói di tình biệt luyến, liếc mắt nhìn người khác một cái cũng không.”
*một đời một kiếp bên nhau
Lời nói của hai người đấu đá, ai cũng không nhường ai, nghe huynh hữu đệ cung, trong lời nói lại sát khí nặng nề.

Nói xong lời cuối cùng, Lâm Duẫn Phù thấy Lâm Diệu khăng khăng muốn chảy xuống vũng nước đục này, lạnh như băng lưu lại câu “Hoàng đệ tự giải quyết cho tốt”, liền phất tay áo đi vào Càn Ngôn Cung, để mặc Lâm Diệu đứng tại chỗ.

Ngụy Lăng Dương giả thành người hầu, lúc này tiến lên hỏi: “Vương gia, chúng ta hiện tại đi đâu?”
Lâm Diệu nhớ tới danh sách mà Tần Chí viết trên mảnh giấy cho cậu, cười nói: “Đi gặp một người.”
Tần quốc lúc này.

Nghiêm Vĩnh mới được đề bạt lên làm Phó thống lĩnh cấm quân đang mang theo thủ hạ chạy tới hẻm Lâm Liễu.

Hắn phụng lệnh bệ hạ truy tìm tung tích của những bức xuân cung đồ kia, thông qua những lời thái giám nói, từng bước hướng lên trên tra, cuối cùng tra được những xuân cung đồ dâm uế đó được một cửa hàng bán tranh có tên là Mẫu Đơn Uyển truyền ra.

Chưởng quầy Mẫu Đơn Uyển Trần Tài bề ngoài bán thư pháp, nhưng lại bí mật xuất bản tập tranh dâm uế, việc này chứng cứ vô cùng xác thực, lần này bọn họ chính là đi bắt tên này quy án, lại tìm hiểu nguồn gốc bắt gã họa sĩ vẽ xuân cung đồ kia.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.