Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công

Chương 94


Bạn đang đọc Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công – Chương 94


Năm nay thành phố S lại có tuyết, đứt quãng hai ngày, làm cả thành phố trắng xóa.
Trên xe ô tô, Lâm Nhạc Nhạc ngồi ghế sau nhìn Tưởng Thần ngồi ở ghế an toàn, chạm vào mặt nó sau đó nói: “Con mình quá đẹp.”
Tưởng Trạch không nói gì.
Hắn cảm thấy gần đây mình như quả chanh, toàn thân đều có mùi chua.
“Anh à, anh cảm thấy con mình đẹp hay xấu?” Lâm Nhạc Nhạc hỏi hắn.
Tưởng Trạch không chút do dự nói một chữ: “Xấu.”
Tưởng Thần há miệng phun bong bóng, không bị đả kích.

Chuyện làm giảm nhan sắc con mình vẫn là một chỗ mẫn cảm trong thần kinh của Lâm Nhạc Nhạc, cậu xù lông ngay tức khắc.

Cậu mất hứng, định há miệng nói “Anh thúi lắm”, nhưng nghĩ hôm nay là ngày đặc biệt, cậu miễn cưỡng nhịn xuống.
Cậu mím miệng không nói gì, trong lòng đánh Tưởng Trạch một trăm tám mươi cái.
Tưởng Trạch cũng bất ngờ là Lâm Nhạc Nhạc không cãi lại, hắn liếc nhìn cậu qua gương chiếu hậu, thấy hai má cậu đỏ bừng.

Cậu tựa vào gần Tưởng Thần, hai người có năm phần giống nhau, Tưởng Thần cũng làm cho hắn thấy thuận mắt.

(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
“Giận à?” Tưởng Trạch hỏi Lâm Nhạc Nhạc.
Lâm Nhạc Nhạc ngửa đầu ra sau, hai tay đút vào trong túi sờ hộp nhỏ phồng lên.
Cảm xúc không ảnh hưởng đến việc Lâm Nhạc Nhạc phát huy dẻo miệng, cậu há miệng: “Sao em lại giận cục cưng của em được chứ? Tuy anh nói con chúng ta xấu làm em đau lòng, nhưng hôm nay em vẫn thích anh như trước.”
Quả nhiên Tưởng Trạch không nhịn được, trong mắt toàn là ý cười.
“Nói con đẹp đi.” Thấy hắn cười, Lâm dẻo miệng Đại vương nắm chắc thời cơ lộ ra bản mặt thật, hung dữ chỉ vào Tưởng Thần yêu cầu Tưởng Trạch sửa lời.

“Con đẹp.” Tưởng Trạch nói theo.
Lúc này trong xe mới coi như là an bình.
Ngày cuối tháng giêng, dư vị năm mới đã hầu như không còn, nhưng bởi vì yến tiệc sắp bắt đầu hôm nay nên có vẻ rất náo nhiệt.
“Này, chờ chút!”
Cửa thang máy mở lại đóng, nam nữ già trẻ đứng ở trong nhìn chằm chằm một loạt con số nảy lên, có người kề tai nhau khe khẽ thảo luận mình lên tầng mấy.
Nhà hàng sang nhất thành phố S được bao trọn để là làm tiệc đầy tháng.
Tiệc đầy tháng của Tưởng Thần là Tưởng Thành Bình làm.
Đổi lại là Lâm Nhạc Nhạc và Tưởng Trạch, họ không định phô trương hoặc chiếu cáo thiên hạ.

Nhưng Tưởng Thành Bình cảm thấy cháu nhà mình phải có tên tuổi, bởi vậy chuẩn bị tiệc đầy tháng rất oanh liệt, trong ngoài cùng làm.

Bên trong là người nhà và bạn bè cũ, bên ngoài là công ty và nhân viên không thân.

(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Người trong nhà dù không biết Tưởng Thần là Lâm Nhạc Nhạc sinh, nhưng đều biết Lâm Nhạc Nhạc có địa vị gì thân phận gì.

Bên ngoài cũng chỉ biết hôm nay tổ chức tiệc đầy tháng cho cháu Tưởng Thành Bình.
Đối với rất nhiều nhân viên Tưởng thị, cho dù không có tư cách đến ăn bữa cơm này, nhưng một ngày nghỉ cùng với tiền lì xì không nhỏ cũng đáng.
So sánh như vậy, Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy Tưởng Trạch bình thường quả thực là giản dị tự nhiên.
Người nhà họ Tưởng bao phòng ở chỗ kín đáo trong khách sạn, không có người ngoài.

Ba Lâm và chú Lâm cũng đến đây, mọi người tuy rằng không nói ra, nhưng cũng biết là thông gia gặp mặt.
Chú Lâm vốn tưởng Tưởng Thành Bình không dễ gần, ai ngờ lại dễ, không có chỗ nào không khách sáo, hàn huyên vài câu thân quen, nói đến chuyện trong thôn thành phố S lại có đề tài chung.


Tuy rằng Tưởng Thành Bình không lớn lên trong thôn, nhưng trước đây vẫn thường xuyên về nhà ông bà nội, cho nên vẫn nhớ chút chuyện và người ở thôn, nói chuyện cũng cũng rất hòa hợp.
Nếu nói mấy nhà duy nhất thất vọng thì là mấy nhà coi trọng Tưởng Trạch, cảm thấy hắn là con rể tuyệt hảo.
Tuy là tiệc đầy tháng của Tưởng Thần, nhưng bởi vì Tưởng Thần đã ngủ nên cô bảo mẫu đưa nó vào phòng nghỉ ngơi, cho nên không giống như là nhân vật chính.

Ngược lại Lâm Nhạc Nhạc được Tưởng Trạch dẫn đi làm quen, lĩnh một đống tiền lì xì, từng người chỉ hận không thể nhét tiền rách cả túi.
Tưởng Huy ngồi cạnh nhìn mà thổn thức.
Trước kia cậu ta ghen tị quen, hiện tại nhìn thấy mỗi người tươi cười với Lâm Nhạc Nhạc, hắn mới hiểu được, Lâm Nhạc Nhạc thuộc về nhà bác cả, trên đời này không ai có thể đảm nhiệm vị trí này thay cậu.
Bữa tiệc chấm dứt, chụp ảnh lưu niệm.
Tưởng Thần tỉnh vừa đúng lúc, lúc được Lâm Nhạc Nhạc ôm vào trong ngực trợn tròn mắt tò mò nhìn máy ảnh, làm mọi người cười, cũng khen nó thông minh lanh lợi.
“Giống Tưởng Trạch, rất giống nó hồi bé.”
“Cái chân này, xem ra sau này chân dài lắm đây.”
“Mắt giống Nhạc Nhạc, đẹp thật đấy.”
Lâm Nhạc Nhạc đứng nghe mà lâng lâng, cậu đã biết vì sao mọi người phải tranh quyền đoạt lợi, cảm giác có người nịnh nọt rất tốt.
Tưởng Thần ở trong lòng Lâm Nhạc Nhạc một lát, không biết hiện tại bên ngoài người lớn đang khen nó, nó lại cúi rũ đầu xuống ngủ.
Cô bảo mẫu ôm nó đi, để mọi người tiếp tục nói chuyện.
Khương Hoài Tưởng Huy đến đây, đám thanh niên lại cùng ra bên ngoài, tìm một quán lẩu để ăn khuya.
“Thời gian trôi nhanh quá.” Tưởng Huy thổn thức, “Nhoáng cái đã nhiều năm, mấy năm trước là tớ kết bạn với Nhạc Nhạc đầu tiên.”
Tưởng Trạch ngồi đối diện với cậu ta, khẽ gõ ngón trỏ lên mặt bàn, hỏi lại Tưởng Huy: “Chú đang cảm thán hay là đang tiếc nuối cái gì?”
Câu trước ở trong phạm vi cho phép, câu sau, Tưởng Huy cảm thấy mình sẽ bị anh mình không chút do dự rút gân lột da.
Cậu ta nháy mắt bị đóng băng, lắp bắp vội biện giải cho mình: “Ý, ý em là! Nhoáng cái chúng ta đã không còn là đám trẻ con ngồi ở cửa ăn vụng kem ống!”
Lâm Nhạc Nhạc ngồi cạnh uống nước chẳng hề hay biết, cậu nghe Tưởng Huy nói những câu sau, chen miệng: “Ai bảo thế, tớ vẫn có thể ngồi xổm ở cửa ăn kem ống, tác phong của tớ giản dị vậy đấy.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Khương Hoài nghe mà phụt cười nhạo.
Ba Lâm chú Lâm đã về nhà trước, Tưởng Thần cũng về Nam Sơn với cô bảo mẫu trước, cuối cùng còn lại hai người Lâm Nhạc Nhạc và Tưởng Trạch cùng nhau về nhà.
Hai người họ hôm nay đều uống nhiều.

Tửu lượng Lâm Nhạc Nhạc thấp, cậu hơi choáng, nhưng rất vui.
Tưởng Trạch không uống rượu, nhưng cũng không lái được xe, bởi vậy tài xế đến đón.
Xe chạy đến đường lớn ngoài nhà, ngoài cửa sổ bỗng nhiên có mấy bông tuyết như lông ngỗng bay bay.
Lâm Nhạc Nhạc cùng Tưởng Trạch xuống xe ngắm tuyết.
Tưởng Trạch mở dù, đội mũ cho Lâm Nhạc Nhạc, còn quấn cậu trong áo khoác của mình, hai người như trẻ sinh đôi đi về trước.
Người thân bạn bè, tất cả sự náo nhiệt đều cách họ rất xa, thế giới tĩnh lặng lại.
Tuyết đọng ven đường đã được dọn sạch, nhưng ven bồn hoa và trên cỏ xanh vẫn còn tuyết, một tầng thật dày chồng lên nhau, trắng trong thuần khiết nhu hòa.
Xe của tài xế biến mất ở khúc quanh, đèn đường hai bên đường cũng trắng xóa, bông tuyết rơi xuống theo lá tí tích trên mặt đất và giày lộ ra dưới ô của Lâm Nhạc Nhạc.
“Anh có biết đây là đường gì không?” Lâm Nhạc Nhạc hỏi Tưởng Trạch.
Tưởng Trạch nói: “Đường Nam Sơn.”
Lâm Nhạc Nhạc ôm cả thắt lưng Tưởng Trạch, sau đó rung đùi đắc ý nói: “Không đúng, đây là đường vào lòng em.”
Tưởng Trạch cười ra tiếng, ôm chặt Lâm Nhạc Nhạc hơn.
Hai người đi đến chỗ rẽ cuối đường, Lâm Nhạc Nhạc chạy ra ngoài, đứng ở đối diện Tưởng Trạch dừng lại, giảo hoạt nhìn hắn.
“Thông báo đến trạm, đã tới tim Lâm Nhạc Nhạc, hành khách Tưởng Trạch muốn xuống xe không?”
Tuyết bay đầy trời cây xanh tường xám, sau lưng Lâm Nhạc Nhạc là cửa nhà cao ngất, đã bị tuyết rơi bao phủ.

Nhưng trong sân sáng lên ngọn đèn ấm áp, dọc theo đường nhỏ có thể thấy cửa sổ sát đất.
Ý cười trong mắt Tưởng Trạch tràn ra, hắn đi về trước mấy bước phối hợp với lời Lâm Nhạc Nhạc: “Ừ, xuống xe vào trạm.”
Lâm Nhạc Nhạc mím môi cười, cậu bới túi áo, bỗng nhiên lấy hộp nhỏ ra như là ảo thuật, mở ra trước mặt Tưởng Trạch, trong hộp là chiếc nhẫn nam.
“Trạm xe của chúng ta hôm nay rất náo nhiệt.” Lâm Nhạc Nhạc nghiêm túc nói, “Yêu cầu hành khách tên Tưởng Trạch 23 tuổi, sinh ngày 19 tháng 11, cao hơn 1 mét 90 mới được nhận.

Sau khi nhận có thể ở trong lòng Lâm Nhạc Nhạc cả đời, kết hôn với Lâm Nhạc Nhạc.


Xin hỏi hành khách Tưởng Trạch muốn nhận nhẫn này và kết hôn cùng đồng chí Lâm Nhạc Nhạc không?” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lâm Nhạc Nhạc nói hết lời, nụ cười trên môi Tưởng Trạch cứng lại, mắt cũng chậm rãi trợn to lên.

Nghĩ lại lời Lâm Nhạc Nhạc nói có ý gì, tim hắn đang đập chậm dần nhanh kịch liệt không ngừng.
Ngoài ánh đèn rực rỡ và nhịp sống hối hả của thành thị phồn hoa náo nhiệt, dường như trong một khắc này bông tuyết hay cảnh vật xa gần đều bị kéo ra khỏi thân thể Tưởng Trạch.
Hắn nhớ lại nhiều năm trước kia lần đầu tiên cùng với rất nhiều lần về sau Lâm Nhạc Nhạc nói “Sau khi chúng ta kết hôn” với hắn.

Lúc ấy hắn có thể cảm thấy vui sướng, có thể cảm thấy dịu dàng, có thể cảm thấy cả đời không thể dứt bỏ, nhưng hắn cũng nghĩ khi một khắc kia thật sự đến, cũng chỉ là cảm giác như vậy thôi.
Tưởng Trạch không ngờ giờ này khắc này cảm xúc nóng rực mà mãnh liệt trong trái tim cứ thế trào dâng.

Hắn dùng dáng vẻ mạnh mẽ không gì không làm được xuất hiện bên cạnh Lâm Nhạc Nhạc, lại cố tình bị cậu phát hiện, cậu ôm tất cả nỗi bất an của hắn.
Cho nên Tưởng Trạch cũng dùng tư thái hoan nghênh làm cho Lâm Nhạc Nhạc thành người mà hắn không thể dứt bỏ và sự uy hiếp duy nhất của mình.
Tưởng Trạch ngổn ngang trăm mối, động tác thân thể lại nhanh hơn não, hắn kéo Lâm Nhạc Nhạc vào trong lòng mình, làm cho cậu cảm nhận được nhịp tim đập dồn dập và cảm xúc đang dâng trào của mình.
“Anh đồng ý.”
Sau lưng họ là ánh đèn sáng, cô bảo mẫu ôm Tưởng Thần tỉnh dậy đi lại trong phòng khách.

Điện thoại rung lên, là ảnh chụp gia đình lúc trước.

Tưởng Thành Bình đang nói chuyện với bạn bè, nói đến con cũng đầy vẻ tự hào.

Ba Lâm và chú Lâm nằm trong chăn xem phim truyền hình mà cứ cười mãi.
Tạo nên một ngày bình thường mà lại đầy ắp ý nghĩa.
Kết thúc chính văn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Viết cả buổi tối, chính văn kết thúc rồi! Ngày mai viết ngoại truyện, moaz moaz..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.