Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công

Chương 93


Bạn đang đọc Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công – Chương 93


Lâm Nhạc Nhạc về nhà, dán vào đứa con đã không gặp non nửa ngày, muốn cười, muốn sờ mặt Tưởng Thần, lại sợ làm con tỉnh, chỉ đành kìm chế cách khoảng không chạm vào áo thằng bé.
Tưởng Thần dần nảy nở, làn da trắng nõn lông mi dài, trong đám trẻ con tuyệt đối là diện mạo thượng thừa, cộng thêm đôi mắt ông bố của Lâm Nhạc Nhạc, cậu càng cảm thấy con mình chỗ nào cũng tốt.
Điện thoại cậu rung lên, Tưởng Thần duỗi chân.

Lâm Nhạc Nhạc vội chuyển thành im lặng, sau đó cúi đầu xem.
Tưởng Thành Bình xin add bạn tốt.
Lúc này Lâm Nhạc Nhạc đồng ý ngay, nhân tiện đặt nickname cho Tưởng Thành Bình là “Lão ma đầu”.
Lão ma đầu vội vàng nhắn tin.
Lão ma đầu: Quay video Tưởng Thần đi.
Lâm Nhạc Nhạc cầm điện thoại ngồi xếp bằng, cẩn thận quay Tưởng Thần ước chừng hơn mười giây, sau đó kiểm tra một lần, lúc này mới ấn gửi.
Lâm Nhạc Nhạc kích động, chỉ chờ Tưởng Thành Bình khen con mình.
Ai ngờ lão ma đầu bên kia vẫn im bặt.
Lâm Nhạc Nhạc nhếch miệng, gõ chữ hỏi: Bác xem chưa?
Tưởng Thành Bình đang đọc một đống tài liệu, liếc mắt thấy tin này, cảm thấy không hiểu lắm: Xem rồi.
Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy Tưởng Thành Bình chả hiểu gì: Xem rồi mà bác không có cảm tưởng gì ạ?
Tưởng Thành Bình đời này trừ lúc đến trường chưa từng viết cảm tưởng.

Ông hô phong hoán vũ mấy năm nay, thình lình bị câu hỏi của Lâm Nhạc Nhạc làm nghẹn.
Lão ma đầu: Cảm tưởng gì?
Lâm Nhạc Nhạc hướng dẫn từng bước: Thần Thần đáng yêu không? 【nhìn chăm chú 】
Tưởng Thành Bình sống hơn nửa đời, chưa từng bị ai dọa, nhưng Lâm Nhạc Nhạc bỗng dưng cho ông một luồng áp lực vô hình.
Tưởng Thành Bình không thoải mái, nhưng nghĩ lại, chút việc nhỏ như vậy cũng không cần so đo với Lâm Nhạc Nhạc.


Xem lại video, ông cũng không thể nói Tưởng Thần không đáng yêu.
Lão ma đầu: Đáng yêu.
Bấy giờ Lâm Nhạc Nhạc mới gửi hình mặt cười, cũng nói: Cháu biết.
Sau đó coi như tha cho Tưởng Thành Bình.
Tưởng Thành Bình nhìn chằm chằm điện thoại, xác định Lâm Nhạc Nhạc không nhắn thêm, thở phào một hơi.
Lâm Nhạc Nhạc ngắm con đến là hài lòng, cậu rón ra rón rén ra ngoài, vừa mới đi đến cửa phòng, định đến phòng sách chim chuột với Tưởng Trạch, bỗng nhiên nghe thấy trong đầu vang lên một tiếng mà cậu sắp quên béng.

(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
“Tích…!Đang quét tiến độ.”
Lâm Nhạc Nhạc sửng sốt, đầu tiên là vịn cửa, sau đó mới nhớ ra mình có nhiệm vụ hệ thống.
Má chứ.
Cậu nhìn quanh, trừ cô bảo mẫu trong phòng, bên cạnh đã không có ai, Tưởng Trạch ở phòng sách gọi điện thoại.

Cậu chạy về phòng ngủ chính nhanh như chớp nằm xuống rồi mới mở miệng: “Alo alo alo?”
Hệ thống không đáp lại, nhưng lại có một tiếng khác vang lên: “Quét tiến độ xong, nhiệm vụ hệ thống đã hoàn thành, tiến hành kết toán hệ thống.”
Lâm Nhạc Nhạc căng thẳng, sợ hệ thống nhiều năm không gặp vừa gặp là lại ép cậu làm chuyện gì thiêu thân.
Đã rất lâu hệ thống không kiểm tra tiến độ từ khi treo máy Lâm Nhạc Nhạc để cậu tự phát triển.

Thế mà hiện tại thình lình nhiệm vụ hoàn thành, ngay cả hệ thống cũng thấy giật mình, nó chạy nhanh rút khỏi nhiệm vụ để kiểm tra tình huống.
Bởi vì chỉ tiêu hoàn thành nhiệm vụ ở chỗ Lâm Nhạc Nhạc thành công thay đổi nội dung truyện, sau đó không xuất hiện biến cố gì.

Hệ thống tưởng ít nhất cần mấy năm nữa, thế nhưng lần này cậu đã hoàn thành.
Trong quá trình quét hệ thống cũng xem xét thuộc tính của Lâm Nhạc Nhạc và Tưởng Trạch.

Lâm Nhạc Nhạc: Lạc quan sáng sủa, mặt dày.

Dịu dàng săn sóc (thuộc tính ẩn)
Tưởng Trạch: Quyết đoán chín chắn nham hiểm.

Khả năng hắc hóa cực cao (thuộc tính ẩn)
Đồng thời mũi tên hai phía biểu hiện, mức độ Lâm Nhạc Nhạc ỷ lại Tưởng Trạch là 100%, mức độ Tưởng Trạch ỷ lại Lâm Nhạc Nhạc lại từ 300% lần trước hệ thống xem vọt lên tới 500%.

Mà 500% là đơn vị lớn nhất mà hệ thống đo được, cho nên cụ thể mức độ Tưởng Trạch ỷ lại Lâm Nhạc Nhạc là bao nhiêu, hệ thống cũng không biết.

(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Đại khái hơn mười giây, giọng hệ thống mới vang lên, lần này không phải tiến độ quét của máy móc mà có giọng điệu.
“Chào ký chủ, hệ thống đã tự động kiểm tra cậu hoàn thành 100% nhiệm vụ, chúc mừng ký chủ.”
Lâm Nhạc Nhạc siết chăn căng thẳng: “Sau đó thì sao?”
Cậu không muốn nghe hệ thống nói là thật ra cậu rơi vào version xuyên nhanh, mình sắp bị đưa vào thế giới kế tiếp linh tinh.

Nếu như vậy, cậu nhất định phải lựa chọn tử vong, hoặc là ôm chân Đại ma vương xin hắn hắc hóa đi tìm mình.
Chưa đợi hệ thống nói chuyện, Lâm Nhạc Nhạc đã nơm nớp lo sợ nhắc nhở: “Giờ tôi là người có gia đình, trước khi cậu làm bất cứ chuyện gì cũng phải nghĩ kĩ.”
Hệ thống cạn lời một lát, nó đã nhận ra Lâm Nhạc Nhạc lo lắng và sợ hãi, nhưng không biết cảm xúc này từ đâu ra.
“Tôi không rõ ý của ký chủ.”
“Cậu không bảo tôi đến thế giới khác, hoặc là đuổi tôi về thế giới cũ đấy chứ?” Lâm Nhạc Nhạc hỏi.
Hệ thống hỏi lại: “Đây là thế giới cũ của ký chủ, ký chủ muốn đi đâu?”

Lâm Nhạc Nhạc nghe câu hỏi này của hệ thống mà nghẹn họng: “Cậu nói cái gì, không phải cậu mang tôi từ thế giới ngoài sách vào à?”
Giọng hệ thống rõ ràng nhỏ đi đôi chút, mơ hồ lộ ra vẻ chột dạ, “Đó là vì hệ thống tính toán làm cho ký chủ chấp nhận thế giới này nhanh hơn.

Trên thực tế cốt lõi trong thân phận “Lâm Nhạc Nhạc” này vẫn là bản thân ký chủ, nhưng bởi vì lúc đầu truyền số liệu có một vài vấn đề, làm cho một bộ phận bị mất, nên trạng thái của ký chủ ở trước mười bảy tuổi đều là do mất số liệu.”
Lâm Nhạc Nhạc bỗng nhớ đến chuyện trước kia chú cậu cười cậu một cộng một bằng mấy còn tốn công.
Cậu nhăn mặt chỉ đúng trọng điểm: “Cậu không lo làm việc, còn lừa tôi.”
Hệ thống im lặng, qua một lát mới nói: “Thế giới đã đi vào quỹ đạo, sau năm phút nữa hệ thống đóng cửa vĩnh viễn.”
Trong đầu Lâm Nhạc Nhạc xuất hiện đồng hồ bấm giây.
Quỹ đạo?
Lâm Nhạc Nhạc vội hỏi hệ thống: “Đã quay lại quỹ đạo là ý gì? Tôi tưởng cậu phải giám thị tôi đến khi sửa lại vận mệnh cho Tưởng Thần.”
“Bản hệ thống chưa từng nói thế, bản hệ thống chỉ nói làm cho ký chủ tìm được ba Tưởng Thần, sau đó thành công kết hợp.”
“Thế không phải vì sinh Tưởng Thần à?” Lâm Nhạc Nhạc vỗ giường, cảm thấy hệ thống đúng là tên khốn nhất thiên hạ.
Hệ thống muốn mở miệng, nhưng lúc mở miệng toàn là âm rung.

Nó chỉ có thể uyển chuyển nói với Lâm Nhạc Nhạc: “Không phải.”
Hệ thống không có quyền hạn nói cho Lâm Nhạc Nhạc biết cậu đến thế giới này căn bản không phải để cứu vớt pháo hôi công Tưởng Thần này, mà để làm cho Đại ma vương công biến thái cố chấp có tỷ lệ hắc hóa 99% trong thế giới này dừng cương trước bờ vực.

(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lâm Nhạc Nhạc nhận ra hệ thống giấu giếm, mất hứng ghét bỏ nói: “Cậu nói xem cậu có thể cho tôi biết cái gì?”
Hệ thống chậm rãi nói: “Tôi có thể nói cho ký chủ biết một vài số liệu của nhân vật trong thế giới này.”
Nghe mãi, lúc này mới nghe được ít thông tin hữu dụng.
Lâm Nhạc Nhạc hóng hớt: “Cho tôi xem của Tưởng Trạch.”
Hệ thống lấy ra thuộc tính của Tưởng Trạch, phát hiện toàn là chấm điểm bằng chữ cái.
Vẻ ngoài: SSS, gia thế: SSS, sự nghiệp: SSS, yêu đương:???
Lâm Nhạc Nhạc xem mấy cái trước vui vẻ, sau khi thấy ba dấu chấm hỏi ở mục yêu đương, cậu ngẩn ra.
Không phải chứ, chấm hỏi là ý gì?
“Hệ thống, cậu bị bug à?” Lâm Nhạc Nhạc nghiêm túc lên án, “Chắc chắn trên phương diện yêu đương Tưởng Trạch cũng là ba S, cậu sửa đi.”

Mới đầu hệ thống cũng nghi hoặc, nhưng sau khi xem xét số liệu hậu trường, nó gian nan mở miệng nói: “Không có bug, chỉ là…!trước mắt chưa thể mã hóa số, số cấp S không đủ dùng, nên mới gõ loạn.”
Hệ thống mở miệng gian nan, nhưng Lâm Nhạc Nhạc lại không biết nó gian nan.

Cậu không cảm thấy nghi hoặc mà sướng như tiên.
“Tôi biết rồi.” Lâm Nhạc Nhạc lắc chân giọng điệu sung sướng, “Bởi vì tôi yêu như cổ tích, quan hệ của chúng tôi bình tĩnh an bình mà mỹ mãn!”
Bình tĩnh an bình mà mỹ mãn, hệ thống cảm thấy đây thật sự không phải từ ngữ nên có để hình dung một người bị nhiệm vụ hệ thống đánh dấu là dễ hắc hóa và có dục vọng khống chế cực đoan.
Nhưng hệ thống lại không thể phản bác sự thật Lâm Nhạc Nhạc kéo Tưởng Trạch lại.
Hệ thống chỉ đành nói: “Theo mức độ nào đó, các ký chủ đúng là trời sinh một đôi.”
Hê hê hê, mình biết ngay, Lâm Nhạc Nhạc lắc chân càng thêm hăng say.
Lâm Nhạc Nhạc không biết nội tình, tâm trạng vui vẻ lên theo.

Cậu liếc nhìn đồng hồ bấm giây, chỉ còn lại hơn ba mươi giây.
Lâm Nhạc Nhạc vội hỏi chuyện mình muốn hỏi, “Cậu có thể tiết lộ nội dung thế giới sau này không?”
“Nội dung không ngừng dao động theo lựa chọn của ký chủ, lời khuyên duy nhất hệ thống có thể cho ký chủ là, cẩn thận cẩn thận.” Hệ thống muốn nói thêm cho Lâm Nhạc Nhạc biết, thật ra chồng cậu là sự tồn tại khủng bố làm cho vô số hệ thống nghe mà đã sợ mất mật, vô số ký chủ nam nữ không lên được lũy một đã bại trận, không biết lúc nào có vấn đề.

(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy hệ thống không nói, muốn được chúc phúc, “Cậu nên nói với tôi, “Chúc cậu cả đời bình an, hạnh phúc mỹ mãn.””
Nhưng hệ thống không kịp nói lời chúc phúc thông thường theo Lâm Nhạc Nhạc.

Đếm ngược kết thúc, hệ thống thật sự biến mất trong đầu cậu.
Lâm Nhạc Nhạc lại gọi hệ thống hai tiếng, xác định nó biến mật thật, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn bình tĩnh lại.
Qua một đoạn đối thoại như vậy làm cho cậu tự tổng kết lại, đơn giản một câu: Cậu và Tưởng Trạch là trời sinh một đôi được hệ thống chứng thực.
Mà mình quả nhiên sức hấp dẫn bắn ra tứ phía, làm Đại ma vương không thể kiềm chế.

Lâm Nhạc Nhạc vắt chân trầm ngâm..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.