Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công

Chương 7


Bạn đang đọc Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công – Chương 7


Lâm Nhạc Nhạc nhìn thoáng qua máy không sáng, cậu hỏi Tưởng Huy: “Anh hai đến chơi không?”
Tưởng Huy khoát tay: “Anh hai tớ không thích chơi game, từ nhỏ đã không có hứng thú với mấy cái này.”
Lâm Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, Tưởng Thần cũng không phải là tính cách tao nhã như vậy sao? Cậu bởi vậy hé miệng cười.

Tưởng Trạch liếc mắt nhìn cậu, thu thần sắc của cậu vào trong mắt, tay vốn tùy ý đặt lên bàn lúc này đầu ngón tay hơi hơi nâng lên gõ nhẹ mặt bàn vài cái.

Tưởng Huy thấy thế có chút không được tự nhiên, động tác này thường xuyên là lúc anh cậu ta không hài lòng chuyện gì đó mới có thể làm.

Tưởng Huy đứng dậy đi sang một bên nói: “Kia cái gì, tớ mót đi WC đây, Nhạc Nhạc cậu đi không? Lát nữa bắt đầu game rồi không đi được.”
Lâm Nhạc Nhạc nghe vậy cũng thấy đúng, vì thế đứng dậy theo: “Đi, tớ cũng đi tiểu.”
Kết quả vừa ra khỏi cửa Tưởng Huy lại kéo cậu trốn dưới lầu.

“Tớ nói trước lát nữa chơi cậu phải chú ý vài chỗ.” Tưởng Huy hạ giọng truyền thụ bí quyết sinh tồn của mình cho Lâm Nhạc Nhạc. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lâm Nhạc Nhạc hết sức chăm chú gật đầu: “Cậu nói đi.”
Tưởng Huy hỏi lại trước: “Trình độ chơi PUBG của cậu thế nào?”
Trình độ PUBG của Lâm Nhạc Nhạc thật đúng là chẳng ra sao, cũng chính là bậc thầy bắn đột quỵ(*).

(Nguyên văn 人体描边师 nghĩa là game thủ bắn mấy lần mà vẫn không trúng mục tiêu)
Tưởng Huy cũng không chờ cậu mở miệng trả lời, chỉ thấy thần sắc của Lâm Nhạc Nhạc là biết đáp án, bởi vậy nói tiếp: “Anh tớ chơi game ngầu lòi, nhưng ảnh đặc biệt ghét gà còm, cho nên đến lúc đó tự cậu chú ý, tốt nhất là giảm bớt cảm giác tồn tại, đừng làm cho ảnh giận chó đánh mèo đến cậu đó.”
Lâm Nhạc Nhạc lúc này hơi hối hận: “Vậy, tớ đây không chơi được không?”
Chơi game sao còn liên quan đến an toàn sinh mệnh được?
Tưởng Huy chỉ một ngón tay lên lầu: “Vậy cậu đi nói không chơi.”
Lâm Nhạc Nhạc ngăn tay Tưởng Huy lại: “Không được.”
Hai người một trước một sau, phờ phạc nháo nhác trở về thư phòng.

Ngay từ đầu game, Lâm Nhạc Nhạc không rõ làm giảm cảm giác tồn tại như thế nào, nhưng lấy lòng người thế nào thì cậu biết.

Lâm Nhạc Nhạc gà còm nhưng ngăn không được nịnh nọt, rơi trên mặt đất là một bộ giáp cấp ba, cậu vội mặc vào chạy tới trước mặt Tưởng Trạch lại cởi ra, xum xoe nói: “Anh, cho anh.”

Tưởng Trạch liếc mắt nhìn giáp cấp ba trên mặt đất một cái: “Không cần, tự cậu mặc đi.”
Tưởng Huy ở bên mặc giáp cấp một hết sức đỏ mắt, dán lên nói: “Cậu không mặc thì cho tớ đi.”
Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy kỹ thuật của mình mặc giáp cấp ba cũng vô dụng, vì thế rộng lượng gật đầu: “Ừ, cậu mặc.”
Tưởng Huy vui vẻ, chạy lên cởi giáp cấp một, kết quả không đợi giáp cấp một vứt xuống mặt đất, Tưởng Trạch lại mở miệng “Ai nhặt người đó mặc.”
Tưởng Huy chỉ có thể rưng rưng lần nữa mặc giáp cấp một vào, sau đó nhìn thấy Lâm Nhạc Nhạc lóng ngóng tay chân mặc giáp vào lần nữa.

Lâm Nhạc Nhạc biết rõ đạo lý gà còm sẽ nghe chỉ huy, cậu cũng không dám chạy loạn, đi theo Tưởng Trạch cách đó không xa.

Phàm là thấy một chút trang bị tốt là hỏi Tưởng Trạch như muốn dâng ra, cuối cùng mãi cho đến khi giao ra một ống nhóm phóng đại tám lần và súng M24 mới xem như an tâm. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lâm Nhạc Nhạc quyết định bắt đầu từ giờ khắc này cẩu thả đến cuối cùng, làm một con gà im lặng nằm.

Tưởng Huy theo chân bọn họ không gần, vẫn một mình yên lặng nhặt đồ, nhưng cậu ta nghe Lâm Nhạc Nhạc vẫn tặng trang bị, cũng hiểu được hiện tại trang bị của cậu hẳn là bình thường.

Bởi vậy Tưởng Huy có tâm chiếu cố Lâm Nhạc Nhạc, giúp cậu kiểm một đống linh kiện, chờ hai người hội họp, Tưởng Huy vứt đồ trên người xuống đất: “Nhạc Nhạc, cho cậu, cậu xem xem có ích lợi gì không?”
Lâm Nhạc Nhạc chọn lựa lấy mấy cái linh kiện đầy đủ, rồi sau đó an vị ở trong xe ngoan ngoãn chờ Tưởng Trạch.

Tưởng Trạch từ lầu hai nhảy xuống, nhìn thấy trong túi của mình có một đống linh kiện mà Lâm Nhạc Nhạc tự tay tạo ra, mở miệng hỏi Lâm Nhạc Nhạc: “Còn thiếu cái gì không?”
Lâm Nhạc Nhạc lắc đầu: “Không thiếu, ít nhiều Tưởng Huy đều lấy cho em.”
Tưởng Huy cảm thấy mình thật sự là cậu nhóc lanh lợi, lại tránh cho Lâm Nhạc Nhạc không lấy được trang bị lại bị mắng.

Tưởng Trạch không nói một lời ném linh kiện dư thừa trong túi mình, lại nâng tay bắn chân Tưởng Huy một cái.

Tưởng Huy giật mình, nhân vật trong game vội nhảy dựng lên.

“Anh?” Tưởng Huy thất kinh, không biết mình làm sai cái gì.

Tưởng Trạch thu hồi súng, bình tĩnh nói: “Cướp cò.”
Tưởng Huy: Anh nói cái gì thì là cái đó ha.


Lâm Nhạc Nhạc lại một bên tận mắt nhìn toàn bộ quá trình càng thêm run sợ trong lòng, Tưởng Huy làm sai cái gì cậu không biết, nhưng kia rõ ràng không phải cướp cò cậu cũng nhìn ra được.

Đây chính là em họ đó, nói đánh là đánh, chính cậu còn không phải nói giết là bị giết à?
Lâm Nhạc Nhạc lui ở ghế sau nhìn gáy Tưởng Trạch, sau khi lòng còn sợ hãi vẫn là một trận lòng còn sợ hãi, càng không dám lên tiếng.

Nhưng mà chuyện im lặng làm gà này cũng không phải nói tiếp đơn giản như vậy, bọn họ vừa ra thành là đụng phải hai đội, tiếng súng nháy mắt như pháo đầu năm mới.

“Má ơi.” ngón tay Lâm Nhạc Nhạc điên cuồng gõ bàn phím, khó khăn lắm mới tránh thoát viên đạn bắn tới.

Tưởng Huy ở bên cạnh cũng lắc lư, liên quan vừa rồi bị Tưởng Trạch bắn vào chân, lúc này liều mạng nhặt về một cái mạng chó tránh sau cây kiếm túi cấp cứu.

Vị trí trước sau của bọn họ đều có chút xấu hổ, càng không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Tưởng Trạch bổ sung trạng thái trang bị đạn xong, vừa chỉ huy Lâm Nhạc Nhạc cùng Tưởng Huy chọn vị trí, mình thì lái xe đi nửa vòng bắn lén, bùm bùm chíu chíu.

Một vòng đánh ba người diệt hai đội tám người, hợp với Lâm Nhạc Nhạc cũng ở trong hỗn loạn bắn rơi một đầu người, cũng đủ cảm thấy mỹ mãn.

Tưởng Huy cùng Lâm Nhạc Nhạc đứng ở bên cạnh một đống thi thể nhanh chóng vui vẻ lượm đồ, nhìn cái này chọn cái kia, hơi có chút do dự.

Lâm Nhạc Nhạc sầu còn cười: “Aiz, to quá, thật sự to quá, không nhặt hết nổi.”
Tưởng Huy cũng vui vẻ: “Ha ha ha, tớ nhặt ba máy tính, tớ cho cậu một cái.”
Lâm Nhạc Nhạc nói tự đáy lòng: “Tưởng Huy cậu thật tốt.”
Tưởng Trạch ở bên cạnh nhìn thấy bọn họ chim chuột, cái gì cũng không nói, nhét từng viên đạn vào ổ.

Nhưng không nghĩ tới khoái hoạt nhặt đồ cũng không liên tục lâu lắm, bọn họ vừa rồi bắn nhau hấp dẫn kẻ địch ở phụ cận, Lâm Nhạc Nhạc cùng Tưởng Huy chưa vui xong, một trận bắn tỉa ở đỉnh núi xa xa trực tiếp làm cho Tưởng Huy nằm ngã xuống tại chỗ.

Tưởng Huy trong game té trên mặt đất hấp hối, Lâm Nhạc Nhạc sợ tới mức chạy về sau tảng đá tỉnh táo báo cáo với Tưởng Trạch: “Anh, hướng 225 có người, anh cầm súng, em đỡ Tưởng Huy đi.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tưởng Huy đã vào hào: “Anh, em cảm thấy em còn có thể cứu giúp một chút!”

Chỗ phía trước cậu ta có tảng đá, đằng sau không có kẻ địch, chỉ cần ở bên rìa như vậy là có thể an toàn cứu được người.

Tưởng Trạch nhìn thoáng qua địa thế của Tưởng Huy bên kia, sau đó nói cho Lâm Nhạc Nhạc: “Đừng qua, không cứu được.”
Lâm Nhạc Nhạc nhìn thoáng qua lượng máu của Tưởng Huy: “Anh ngốc thật, hẳn là có thể cứu chứ, máu còn nhiều.”
Tưởng Huy đối với cậu rất tốt, Lâm Nhạc Nhạc không muốn cứ như vậy bỏ qua cậu ta.

“Bọn họ dồn lên đây, không cứu được.” Tưởng Trạch nói.

Lâm Nhạc Nhạc ngẩng đầu vừa thấy thật đúng như vậy, một người gần nhất đã chạy đến dưới sườn núi của bọn họ.

Tưởng Huy cùng Lâm Nhạc Nhạc cực kì tin tưởng Tưởng Trạch, nghe hắn khẳng định hai lần nói không cứu được, cũng thật sự cảm thấy khẳng định không cứu được, bởi vậy không có hoài nghi gì buông tha giãy dụa muốn sống.

Hiện tại chỉ còn lại một mình Lâm Nhạc Nhạc vui vẻ theo sau Tưởng Trạch.

Lâm Nhạc Nhạc phát hiện mình và Tưởng Trạch chơi game, kỳ thật phải làm và có thể làm đều rất có hạn.

Tỷ như cần phải làm là ngoan ngoãn nghe chỉ huy đi theo vào vị trí, có thể làm vẫn là ngoan ngoãn nghe chỉ huy đi theo vào vị trí.

Cậu nằm vào trong cây cỏ còn mặc quần áo ngụy trang mà vừa nãy Tưởng Trạch từ trong người kẻ địch lấy ra, nhìn thấy Tưởng Trạch ở ranh giới ngược xuôi xác định vị trí kẻ địch.

Tưởng Huy kề vào màn hình trước mặt Lâm Nhạc Nhạc cũng xem theo.

Kết quả Lâm Nhạc Nhạc chiếm được vị trí rất xảo diệu, vừa là trung tâm, chung quanh đều là nòng súng, cậu như rùa một cử động cũng không dám, chỉ sợ mình động một chút là bị người phát hiện bắn chết.

Không động cũng có chỗ hỏng của không động, một chiếc xe từ trong lao tới trực tiếp nghiền qua đầu Lâm Nhạc Nhạc.

“Đậu má!”
Lâm Nhạc Nhạc trọng thương ngã xuống đất, rõ ràng thấy chung quanh một vòng nòng súng đều xê dịch tới chỗ mình, tựa hồ là lập tức sắp phát hiện cậu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tưởng Huy ở một bên tấm tắc bình luận: “Không được, anh tớ cách cậu quá xa không nói, hơn nữa bên này cậu nhiều người quá, đây so với tớ vừa rồi còn thảm hơn, tuyệt đối không cứu được.”
Lâm Nhạc Nhạc cũng cảm thấy như vậy, cậu nhìn thoáng qua nhân số còn thừa, hiện tại chỉ còn lại có mười người, vậy chứng minh hiện tại trừ cậu cùng Tưởng Trạch còn có tám người.

Trong vùng nhỏ như vậy có tám người, đại la thần tiên đến đây cậu cũng phải thử.


Tưởng Trạch lại lập tức thay đổi phương hướng tới gần một sườn khác, “Cậu đừng động.”
Hắn bắn sạch kẻ địch đến gần, lại xác định bảy người còn lại là ba đội ngũ, lúc này mới một đường sương khói bắn thành tiên cảnh.

Lâm Nhạc Nhạc lúc này chỉ còn lại có chút máu, trong sương khói lượn lờ căn bản phân không rõ phương hướng.

Tưởng Trạch xuyên qua sương khói chạy đến trước mặt cậu ở một khắc cuối cùng cấp cứu cậu và thanh lý những người vừa mới bắn ra điểm an toàn đằng sau.

Lâm Nhạc Nhạc tránh sau tảng đá vừa bôi thuốc vừa cảm động đến rơi nước mắt: “Anh, anh thật tốt quá!”
Tưởng Huy ở bên cạnh mím môi điên cuồng nhíu mày.

Chẳng lẽ vừa rồi một bộ thao tác này không thể nguy hiểm hơn lúc nãy cứu mình???
Lâm Nhạc Nhạc cũng hiểu được vừa rồi Tưởng Trạch vì cứu cậu gần xem như liều mạng, cho nên vốn một ít định kiến chít chít méo mó với hắn cũng bởi vậy tiêu tán không ít.

Tưởng Trạch tuy rằng là người hư hỏng chút, nhưng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt.

Bọn họ chơi một ván PUBG, bên ngoài Tưởng Minh cũng đọc xong một chương sách, lúc xuống tầng rót nước đi ngang qua cửa phòng bọn họ còn liếc nhìn bên trong một cái, sau đó anh dừng chân lại cười nói: “PUBG?”
Lâm Nhạc Nhạc vừa thấy là Tưởng Minh, mặt lập tức vui cười như hoa, còn vui hơn chơi PUBG: “Anh hai, chúng em vừa rồi không làm ồn anh đọc sách chứ? À, chờ một chút em quay về lấy sách giáo khoa, đến lúc đó phiền anh dạy em mấy bài nha.”
Tưởng Minh gật gật đầu: “Không ồn.”
Tưởng Trạch ở bên cạnh đánh giá thần sắc biến hóa của Lâm Nhạc Nhạc một phen, sau đó bỗng nhiên mở miệng nói: “Lâm Nhạc Nhạc.”
Lâm Nhạc Nhạc suy nghĩ quay đầu nhìn hắn hay dùng cái gáy nói với Tưởng Trạch, ngoài miệng: “Vâng?”
Tưởng Trạch dùng mũi chân đá đá ghế của Lâm Nhạc Nhạc: “Cậu đi xuống lấy kem ống cậu chuyên môn lên trấn mua cho tôi lên.”
Mấy chữ “chuyên môn lên trấn mua cho tôi” bị cường điệu tăng mạnh ngữ khí, như đánh vào lòng Lâm Nhạc Nhạc.

Cậu nhìn Tưởng Minh quay đầu muốn đi, lại nhìn Đại ma vương Tưởng Trạch phía sau vênh mặt hất hàm sai khiến, trong óc ầm vang long trời.

Nếu nói Tưởng Trạch không phải cố ý, đánh chết Lâm Nhạc Nhạc cũng không tin.

Mới vừa rồi cảm động vì Tưởng Trạch dẫn cậu ăn gà(*), trọng thương cứu cậu nhất thời tan thành mây khói.

(Trong PUBG khi chiến thắng hay có câu Winner Winner Chicken Dinner, vietsub là ăn gà)
Thằng cha ngu ngốc này!



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.