Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công

Chương 6


Bạn đang đọc Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công – Chương 6


Lâm Nhạc Nhạc ngồi trong phòng mình thở dài thở ngắn, cảm thấy mình không hợp nổi Tưởng Minh.

Chuyện hôm nay hồi tưởng lại, vết bẩn nhân sinh lớn cỡ nào đây?
Quên đi, Lâm Nhạc Nhạc thở dài một hơi nghĩ, ông đây ở rừng sâu không lo không có củi đốt, huống chi cậu và Tưởng Minh lúc đối mặt Tưởng Trạch là châu chấu cùng một cây, Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy tính cách Tưởng Minh ôn hòa như vậy nhất định có thể lý giải sở tác sở vi của mình hôm nay.

Buổi tối.

Khi chú Lâm về đến nhà cầm theo một cái túi plastic, vào nhà vừa lúc gặp phải Lâm Nhạc Nhạc xuống lầu.

Lâm Nhạc Nhạc nhìn thoáng qua nhãn hiệu trên túi plastic kia, mũi đã ngửi được mùi thịt bò.

Sau đó cậu mắt thấy chú Lâm giống đề phòng cướp mang theo cái gói to kia vào trong phòng mình, khi đi ra còn thuận tay khóa cửa.

Lâm Nhạc Nhạc đứng ở cầu thang híp mắt nhìn chú mình.

Chú già keo kiệt.

Ba Lâm ở cửa giặt chăn, ga giường đệm chăn đều giặt tay một lần rồi mới cho vào máy giặt, bằng không còn ngại máy giặt quần áo giặt không sạch sẽ.

Chú Lâm đi tới cửa nhìn thoáng qua, sau đó đi vào bếp nấu cơm.

Lâm Nhạc Nhạc dịch ghế ngồi ở cửa nhìn ánh nắng chiều đỏ rực ở chân trời, ngoài cửa sân rộng mở thường thường có xe máy điện tan tầm chạy qua, tiếng động cơ xình xịch giao tạp một chỗ có vẻ có chút ầm ĩ, nhưng lại làm cho trong lòng người ta không tự chủ được trầm tĩnh lại.

Ba Lâm vừa giặt chăn đơn vừa hỏi Lâm Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc, hôm nay có chơi với đám Tiểu Huy không?”
Lâm Nhạc Nhạc gật gật đầu: “Chơi ạ.”
Cậu nghĩ đến chuyện lúc trước Tưởng Huy nói với mình, lại mở miệng nhắc nhở ba Lâm: “Ba, bắt đầu từ mai trưa không cần về đưa cơm cho con đâu, con sang nhà Tưởng Huy ăn.

Tưởng Huy bảo ngày mai đầu bếp nhà bọn họ sẽ đến đây.”
Ba Lâm sửng sốt, hiển nhiên là không ngờ ba thằng nhóc nhà bên cạnh còn có đầu bếp.

“Đây không phải phiền người ta à?” ba Lâm hơi lo cho Lâm Nhạc Nhạc.

Lâm Nhạc Nhạc nói như đương nhiên: “Có cái gì phiền, con cũng ăn không nhiều lắm, hơn nữa con còn chơi với bọn họ, tốn công lắm, bọn họ cũng không nên cho con một ngụm ăn ạ?”
Miệng đầy đường ngang ngõ tắt rồi lại cố tình rất có lý.

Ba Lâm nghĩ nghĩ, không đợi y há mồm đồng ý, cửa sổ phòng bếp kia chú Lâm đã nói: “Tùy nó đi, em đỡ phải chạy qua lại, hôm nay nóng lắm, không bằng đến chỗ phòng ngủ điều hòa của anh nghỉ ngơi.”
Lâm Nhạc Nhạc nghe thấy giọng chú Lâm, không nhịn được xoay mặt hừ một tiếng.


Ba Lâm lúc này mới đồng ý.

Ăn cơm chiều xong Lâm Nhạc Nhạc cũng không nghỉ ngơi, cậu lấy sách giáo khoa ban ngày chưa đọc hết tiếp tục đọc.

Không có cách nào, trước mắt nếu thành tích học tập không tiến bộ, như vậy chờ nghỉ hè này qua trở lại trường học còn phải học nội dung mới thì không phải càng thêm cố hết sức à?
Nếu chỉ cần vì chính cậu còn chưa tính, nhưng hiện tại thêm Tưởng Minh nữa, cậu phải tiến bộ vì cha đứa nhỏ.

Lâm Nhạc Nhạc sục sôi ý chí chiến đấu, mở to hai mắt đọc sách mười phút, quay đầu gục ở trên giường khò khò ngủ mất.

Sáng sớm hôm sau, nhà Tương gia quả nhiên lại một chiếc xe nữa tới.

Một dì mặt mày nhu hòa xuống xe, mang theo túi lớn túi nhỏ vào sân Tưởng gia.

Lâm Nhạc Nhạc thò đầu về xem sách trên giường, thở dài một hơi vẫn nhịn tâm tư qua giúp vui xuống, buộc mình nghiêm túc đọc sách.

Cũng may là đọc hai ngày cậu cuối cùng nhìn ra một ít môn đạo, dù sao cũng là tri thức trước kia từng học một lần, đọc thêm mấy lần trong đầu cũng có một ít ấn tượng, không giống như là ngay từ đầu đọc cái gì cũng không hiểu.

Giữa trưa vẫn chưa có chính thức đến, Tưởng Huy đã cách sân gọi người: “Nhạc Nhạc, sang đây ăn cơm đi.”
Lâm Nhạc Nhạc cấp tốc qua.

Dì tới họ Lý, đón Lâm Nhạc Nhạc cũng đầy ý cười.

Trên bàn cơm Tưởng gia đã tràn đầy đủ loại thức ăn, tổng cộng năm người ăn cơm, thức ăn trên bàn thật ra có tám, cái này cũng chưa tính canh.

Canh ở bếp còn đang tỏa mùi.

Tưởng Huy cùng Tưởng Minh đứng cạnh bàn, Lâm Nhạc Nhạc cũng đứng theo bọn họ.

Cậu nhân cơ hội bắt chuyện với Tưởng Minh: “Ngày hôm qua em đọc sách, có vài chỗ không hiểu, em có thể sang hỏi anh hai không?”
Tưởng Minh gật đầu rất nhanh, nhưng ngoài miệng lại nói: “Được, nhưng anh không nhất định có thể giải đáp.”
Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy đây hoàn toàn chính là ông xã khiêm tốn.

Cậu cũng biết Tưởng gia hiện tại có bốn máy tính, cái máy kia của Tưởng Minh chỉ dùng để tra tư liệu học tập, còn mỗi ngày làm cái gì học thêm chỗ giáo viên nổi tiếng, đây tuyệt đối là nhân vật học bá cấp đại thần.

Hai tay Lâm Nhạc Nhạc đặt ở lưng ghế dựa tới bên Tưởng Minh non nửa bước, chỉ chờ kéo ghế ngồi cạnh Tưởng Minh.

Tâm nguyện của Lâm Nhạc Nhạc xem như hoàn thành, lại xem như không hoàn thành.


Bởi vì bên tay trái cậu đúng là Tưởng Minh, bên tay phải lại là Tưởng Trạch ngồi.

Lâm Nhạc Nhạc hơi khó chịu, cảm thấy mình xem như cảm nhận được tư vị băng hỏa lưỡng trọng thiên trong truyền thuyết.

Cậu tận lực không nhìn tới Tưởng Trạch, xem nhẹ tồn tại bên kia.

Nhưng cảm giác Đại ma vương tồn tại dễ dàng xem nhẹ như vậy sao?
Tưởng Trạch cũng không biết là cố ý hay là thích, hạ đũa gắp rau xanh trước mặt Lâm Nhạc Nhạc, mỗi lần cái tay kia nhảy vào dư quang của Lâm Nhạc Nhạc, cậu đau cả tim.

So với lăng trì còn không bằng chết sớm.

Lâm Nhạc Nhạc tự đắp thêm can đảm cho mình, quay đầu gắp một đũa rau xanh to vào bát Tưởng Trạch: “Anh, em giúp anh gắp!”
Anh không phải thích ăn rau xanh à, cho anh chết nghẹn này.

Đối diện Tưởng Huy nhìn chằm chằm rau xanh như núi trong bát Tưởng Trạch, trong đầu lộp bộp một chút.

Anh cả tật xấu nhiều, một cái lớn nhất là ghét bỏ người khác, nhưng lại không phải ghét bỏ bình thường, là cực kỳ ghét bỏ.

Đồ người khác nếm qua chạm qua, vậy tương lai căn bản là không thể gặp mặt.

Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc trong nhà đều biết tật xấu của hắn, bởi vậy vừa rồi thấy Tưởng Trạch ăn nhiều rau xanh, hai anh em Tưởng Huy cùng Tưởng Minh cơ bản không chạm vào đồ ăn kia.

Cũng vì như thế này, Tưởng Huy nhìn thấy Lâm Nhạc Nhạc dùng đũa mình nếm qua gắp rau cho Tưởng Trạch, như thể thấy Lâm Nhạc Nhạc buộc bom lên người tự sát.

Tưởng Huy thấy Lâm Nhạc Nhạc đặc biệt thuận mắt, cũng không muốn cậu thành vật hi sinh, bởi vậy lập tức đứng lên nói: “Anh, em giúp anh đơm chén cơm khác.”
Lâm Nhạc Nhạc không biết khúc chiết sinh tử trong đó, có chút nghi hoặc nhìn Tưởng Huy đột nhiên đứng dậy.

Tưởng Trạch dừng đũa một chút, hoàn toàn ngoài dự kiến của Tưởng Huy nói: “Không cần.”
Nói xong cúi đầu và rau xanh Lâm Nhạc Nhạc gắp cho mình ăn một ngụm cơm.

Mặt Tưởng Huy lộ vẻ kinh ngạc, nhìn Lâm Nhạc Nhạc lại nhìn rau xanh kia, cũng không hiểu đây là sai lầm ai làm ra.

Lâm Nhạc Nhạc ăn uống no đủ, hoàn toàn không biết mình vừa rồi đi một vòng ở đường chết sờ sờ bụng về nhà ngủ trưa.

Hôm nay mùa hè cực kì nóng, ve kêu giữa hè cũng phá lệ ầm ĩ, Lâm Nhạc Nhạc nằm không ngủ được ngay, ngược lại đầu sắp bị kêu điên.


Không có cách nào, trong viện Lâm gia còn có một cây đại thụ, Lâm Nhạc Nhạc nhìn ra ngoài là có thể thấy một đám vểnh mông ra sức kêu trên thân cây.

Mày bất nhân tao bất nghĩa đó!
Lâm Nhạc Nhạc nổi giận đùng đùng xuống tầng, ở trong viện nhà mình tìm một cây cây gậy trúc, lại từ góc sáng sủa lấy một vòng sắt ra.

Vòng cái vòng sắt lên đầu cây gậy thành hình tròn, lại buộc túi plastic thành cái túi lưới nhỏ.

Đây là lúc trước Lâm Nhạc Nhạc đến nông thôn ở cùng ông bà học được với đám trẻ con.

Cậu lại từ trong nhà lấy mũ rơm làm việc nhà nông, rồi sau đó bắt đầu ra cửa bắt ve.

Ve kỳ thật cũng không khó bắt, hướng túi lưới lên trên một cái, thuận tay là một con.

Lâm Nhạc Nhạc ban đầu lạ tay, lúc sau thuận tay cũng bắt được nhiều, bắt được một con là vặt cánh chúng nó thả vào trong thùng.

Lát nữa bắt nhiều còn có thể rang ăn, thơm nức.

Cậu bắt đến độ mặt đỏ tai hồng, bên kia Tưởng Huy tỉnh ngủ ngáp cũng đi tới bên cửa sổ.

Tưởng Huy chưa duỗi người đã thấy Tưởng Trạch phòng bên cạnh cũng đang đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống xem, cụ thể xem cũng là sân nhà mình, mà là tầm mắt phóng xa nhìn sân Lâm gia bên kia.

Tưởng Huy theo tầm mắt Tưởng Trạch thấy Lâm Nhạc Nhạc cầm một cái túi lưới ở dưới tàng cây sân Lâm gia bắt ve.

Lâm Nhạc Nhạc cầm túi lưới, lúc này đã bắt gần hết ve ở tàng cây, còn muốn bắt ở trên.

Nhưng leo cây không phải sở trường của Lâm Nhạc Nhạc, tay cậu còn cầm túi lưới, bám thân cây muốn leo lên trên một đoạn kết quả không giữ được, thiếu chút nữa đặt mông xuống đất, vẫn là lui vài bước mới xem như đứng vững.

Lâm Nhạc Nhạc lau mồ hôi, ngẫm lại có chút chưa hết giận, đánh lên thân cây một cái.

Cảnh này không tính là ngu cũng tuyệt đối không tính là thông minh.

Nội tâm Tưởng Huy không hề gợn sóng, thu hồi tầm mắt lại phát hiện anh cả còn đang nhìn bên kia.

Tưởng Huy ngẫm lại cũng hiểu được không có gì bất thường, dù sao cảnh này đối với mình cũng ấn tượng, nhưng cậu ta cảm thấy cái tính tình kia của anh cả nhất định là cảm thấy Lâm Nhạc Nhạc là thằng ngốc, vậy còn không xem thêm vài lần chắc?
Kết quả không nghĩ tới, anh cả Tưởng gia cái gì cũng ghét bỏ không chỉ không quay đầu không nhăn mặt, khóe miệng còn mang theo ý cười.

Đây là cảnh tà ma gì? Tưởng Huy lúc này cũng suýt nữa tim bắn ra ngoài, lục phủ ngũ tạng cũng nhảy nhót theo.

Cũng may khi Lâm Nhạc Nhạc mang thùng về nhà, anh cậu ta quay quay đầu về nhà, không cho Tưởng Huy nghĩ nhiều.

Đại ma vương tâm tình tốt khó gặp, Tưởng Huy cảm thấy cố gắng có thể nhân cơ hội tìm anh mình đi chơi, bởi vậy ngứa lòng vào phòng Tưởng Trạch hỏi: “Anh ơi, chơi game không? PUBG đi.”
Tưởng Trạch dựa vào giá sách, tay đang mở một quyển sách mới ra, nghe vậy mí mắt cũng không nhấc: “PUBG cái con khỉ.”
Lạnh lẽo, lạnh lẽo.


Gáy Tưởng Huy nổi da gà, ôm ham muốn sống nhanh như chớp chạy xuống tầng.

Làm người là phải việt tỏa việt dũng, cậu ta chạy đến trong sân hô to với Lâm gia bên kia một tiếng: “Nhạc Nhạc, đến đây chơi PUBG không?”
Lâm Nhạc Nhạc mới rửa mặt, đang thanh tỉnh, đối với đề nghị vào phòng điều hòa chơi game trong lòng vui cực kỳ, lập tức cách tường thanh âm tinh thần phấn chấn lại to rõ trả lời: “Chơi chứ!”
Lâm Nhạc Nhạc nhìn một thùng ve có thể thành đồ ăn, cảm thấy mình hôm nay cũng mệt, lúc này nên tự khao mình.

Cậu đặt chậu rửa mặt lên thùng, sau đó vui vẻ tới bên anh em Tưởng gia.

Tưởng Huy đứng ở cửa, thấy Lâm Nhạc Nhạc hai má hồng hồng còn có mồ hôi, hỏi cậu: “Vừa rồi cậu ở trong sân làm gì thế?”
Cậu ta thật sự xem không hiểu Lâm Nhạc Nhạc vừa rồi đang làm gì, trong lòng phỏng chừng anh cả mình cũng tò mò hành động của Lâm Nhạc Nhạc mới nhìn.

“Bắt ve ấy mà.” Lâm Nhạc Nhạc nâng tay quạt gió.

Tóc cậu ướt sũng, người còn có giọt mồ hôi, bộ dáng thực tại không dễ xem, nói thẳng là hơi lôi thôi.

Tưởng Huy nghĩ đến vừa rồi anh cả lạnh như băng với mình, vội nhắc nhở Lâm Nhạc Nhạc: “Tớ nói cho cậu, anh tớ hôm nay tâm tình hơi phập phồng không chừng, cậu đừng lượn trước mặt ảnh, bằng không ảnh lại đánh cậu.”
Hừ.

Lâm Nhạc Nhạc nghe vậy nghĩ thầm, Đại ma vương chân chính là làm cho người ta nơm nớp lo sợ như vậy, nhìn sắc mặt hắn sống qua ngày!
Cậu nhỏ giọng than thở: “Anh ta không phải đến tháng chứ, quên đi, tớ sẽ không lượn lờ trước mặt anh ta.”
Chút ham muốn sống ấy Lâm Nhạc Nhạc tự giác vẫn phải có.

Tưởng Huy gật đầu đồng ý: “Ừ, lát nữa ảnh ghét bỏ cậu tớ ngăn không được.”
Lâm Nhạc Nhạc nghĩ đến chuyện Tưởng Trạch đánh gãy đùi người, trong lòng càng cẩn thận hơn.

Nhưng bỏ qua một bên này, tâm tình của cậu cùng Tưởng Huy đều tốt lắm, hai người cùng chạy lên lầu.

Máy tính đặt ở thư phòng, bốn cái máy tính song song, tốc độ mạng cũng nhanh nhất.

Kết quả không nghĩ tới Lâm Nhạc Nhạc cùng Tưởng Huy vừa mới ngồi xuống trước máy tính, Tưởng Trạch lại vào.

Tưởng Huy rụt cổ: “Anh, anh làm gì thế?”
Cậu ta chỉ sợ Tưởng Trạch đến đây muốn dùng máy tính, như vậy cậu ta cùng Lâm Nhạc Nhạc chơi PUBG cái gì cũng hoàn toàn không tồn tại.

Tưởng Trạch ngồi xuống bên người Lâm Nhạc Nhạc, sắc mặt bình tĩnh mở máy tính ra: “Không phải chơi PUBG à?”
Tưởng Huy:???
Aiz, đàn ông dễ thay đổi mà.

Lâm Nhạc Nhạc oán thầm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.