Đọc truyện Sau Khi Tử Vong Thời Gian Quay Trở Lại – Chương 38: Điện thoại cầu cứu
Trình Thạc sớm chuẩn bị dẫn người ngồi xổm trông coi trạm xe lửa cũ ở phía tây ngoại thành.
Tiêu Thịnh Vũ uể oải bất kham, khàn khàn giọng nói với Trình Thạc: “Vô dụng thôi, ngay cả địa điểm còn có thể đổi, lão già kia thích nhất là chơi trò này.”
Trình Thạc im lặng, sau đó nói: “Vũ ca, anh nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Tiêu Thịnh Vũ chôn đầu vào giữa hai tay, “Cậu đi nghỉ trước đi, tôi ngồi đây một hồi nữa thôi.”
Kết quả Tiêu Thịnh Vũ cứ ở đó trợn tròn mắt một đêm đến sáng, trong đôi mắt vằn vện tia máu khiến người ta bất giác sợ hãi.
Dạo gần đây Hà Khâm rất tự giác không lo lắng đi gặp Thư Lan nữa, cũng không chạy về ổ chó của mình, sắc mặt Hà Trầm Linh gần đây cũng âm trầm, đặc biệt là vừa mới đi khỏi phòng không xa thì bắt gặp Tiêu Cảnh Hoành, vẻ mặt của hắn vì thế mà càng ngày càng khó coi.
Hà Khâm thấy vậy liền bưng một đống dâu tây đã rửa sạch lại đây.
Hà Trầm Linh nhìn thấy mấy quả dâu đó liền nhíu mày, “Đưa cho anh ly trà.”
Hà Khâm nhíu mày, xem tâm trạng âm u đó của anh trai đành cúi người hầu hạ một phen, Hà Trầm Linh uống một hớp trà đen, sau đó đốt lên một điếu thuốc.
“Em nhớ anh không hút thuốc lá.”
“Chỉ rít một hơi thôi.” Hà Trầm Linh cau mày, hít sâu một cái rồi phun một ngụm khói ra, “Hay là em cứ về trước đi, Tiêu Cảnh Hoành sắp tới sẽ ở gần đây đấy.”
“Hắn rất đáng sợ sao?”
“Con người hắn có chút buồn nôn, cái lão già kia có niềm đam mê đối với mấy cái thi thể, ngày hôm qua còn gửi một bưu kiện đến cho Tiêu Thịnh Vũ, nghĩ cũng biết không phải là vật gì tốt.”
Vẻ mặt Hà Khâm lúc này như ăn phải ruồi, nửa ngày mới thốt ra một câu: “Em vẫn còn sống đây này.”
Hà Trầm Linh dở khóc dở cười, “Vậy thì thừa dịp em còn sống mà cút nhanh lên đi, đừng để gã tóm đi làm giải phẫu thí nghiệm.”
Da đầu Hà Khâm có chút tê rần, đi giữa đường liền quay lại, “Cái người trong phòng giam kia đâu?” Hà Khâm chỉ chỉ trên lầu.
“Làm sao? Em rất quan tâm đến cậu ta à?”
Hà Khâm sờ mũi một cái, “Chỉ là hỏi một chút thôi.”
“Chỉ cần cậu ta phối hợp thì không có vấn đề gì cả, hơn nữa nhỡ mà Tiêu Thịnh Vũ không bị lão già kia dằn vặt đến chết thì anh còn có thể bán cho Tiêu Thịnh Vũ chút nhân tính, có lẽ có thể thu về chút lợi.” Tính cách của Hà Trầm Linh vốn lạnh lùng nhưng đối với cậu em này lại rất phóng túng, so ra chỉ khi nói chuyện với Hà Khâm thì hắn mới nói nhiều một chút, hắn tin tưởng Hà Khâm có phán đoán của mình.
Hà Khâm gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Tiêu Thịnh Vũ vội vàng rửa mặt qua loa trong phòng vệ sinh, thời gian cũng sắp đến rồi, trong gương hiện lên bộ dạng tiều tụy bất kham khó mà tin được.
Giao thông ở ngay trạm xe phía tây ngoại ô rất vắng vẻ, cái khu nhà kho cũ kia chỉ dùng để ít tạp vật, đến giờ bị bỏ hoang gần như chưa có dấu chân đặt đến.
Tiêu Thịnh Vũ đứng ở nhà kho số 27, cửa kho hàng đóng chặt, hẳn là bị khóa lại rồi, Tiêu Thịnh Vũ hít sâu một hơi, theo Trình Thạc nói thì hàng hóa trong kho hàng không đáng giá bao nhiêu, bình thường thì chẳng mấy ai thèm khóa cửa nhà kho cả.
Đi một bước xem một bước, anh cũng không biết tiếp đó sẽ phát sinh chuyện gì. Tiêu Thịnh Vũ lấy một thùng dụng cụ từ trên xe xuống, móc ra một cái gậy sắt, mạnh mẽ đập ổ khóa trên cửa.
Cửa cuốn nhấc lên, tia sáng nhanh chóng len lỏi khắp căn phòng ẩm thấp, trên đất đều là vụn gỗ, ở giữa đặt một cái bàn nhỏ, phía trên đó có một cái hộp, nhìn thứ bên trong hộp gỗ mà anh như bị sét đánh ngang tai, trước mắt tối sầm lại.
Anh không thể chịu được! Người mạnh mẽ đến đâu thì khi đối mặt với người yêu bị tổn thương đến cụt chân mất tay thì chẳng thể nào chống đỡ nổi một đòn! Tiêu Cảnh Hoành, Tiêu Thịnh Vũ tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho ông!
Trong hộp là một đôi lỗ tai, ảm đạm dính máu, Tiêu Thịnh Vũ từ từ đưa tay nâng hộp, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve, mạnh mẽ áp chế thống khổ trong lòng nhưng hai tay anh vẫn không khỏi run lên bần bật, bảo bối, cho dù em biến thành dạng gì đi nữa thì anh vẫn yêu em, chờ một chút rồi anh sẽ đến cứu em, đừng sợ…
Trước đây lúc Thư Lan mới cùng Tiêu Thịnh Vũ ở chung, buổi tối Tiêu Thịnh Vũ vẫn thường ôm lấy cậu, thân mật hôn lên tai, rủ rỉ mấy lời tâm tình khiến hai tai Thư Lan đỏ bừng lên, nhìn qua rất ngon miệng, Tiêu Thịnh Vũ càng vì thế mà không nhịn nổi liền quay sang cắn môi cậu rồi không ngừng thổi khí vào tai, anh còn nhớ vành tai của Thư Lan rất nhạy cảm, lại rất tinh xảo, đặc biệt bên tai phải còn có một nốt ruồi.
Tiêu Thịnh Vũ đau lòng như dao cắt, bỗng dưng anh chợt nhớ ra điều gì đó liền vội vàng mở nắp mở hộp ra, trên tai phải rốt cuộc có nốt ruồi không… Có hay không… Có hay là không…
Không có!
Viền mắt Tiêu Thịnh Vũ không thể ức chế mà ướt át sưng lên, thật may là không có…
Không phải em ấy, không phải! Tiêu Thịnh Vũ chưa bao giờ cảm thấy cảm kích như bây giờ.
Không phải Thư Lan, vậy có phải Thư Lan bây giờ đã…
Bây giờ Thư Lan thế nào rồi đâu? Trừ việc xác nhận đôi tai này không phải của Thư Lan ra, vậy ngón tay kia thì sao? Hay là… Tiêu Thịnh Vũ bỗng nhiên không dám nghĩ thêm gì nữa.
Trong nháy mắt ánh sáng vừa lóe trong mắt anh liền ảm đạm.
Bên cạnh hộp gỗ này vẫn như trước có thêm một tờ giấy ghi một địa chỉ mới, Tiêu Thịnh Vũ tức giận xé mảnh giấy thành vụn nhỏ, nện mạnh hộp gỗ vào tường khiến tia máu trong đó bắn tung tóe.
Không thể chờ đợi thêm nữa, anh không muốn lại bị Tiêu Cảnh Hoành dắt mũi đi, coi như khó khăn tới đâu đi nữa thì anh cũng phải lôi Tiêu Cảnh Hoành ra cho bằng được!
Tiêu Thịnh Vũ hi vọng Trình Thạc điều tra suốt đêm qua có thể tìm ra manh mối, quả nhiên lúc trở lại, Trình Thạc liền nói một chút thông tin liên quan tới lí do năm đó Tiêu Cảnh Hoành bị đánh trọng thương rồi còn bị ném xuống biển vậy mà vẫn còn sống là nhờ có con đường riêng.
Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là…, gã ta bây giờ đang ở đâu? Trình Thạc uể oải mà nôn nóng, Tiêu Thịnh Vũ lại trông rất thảm đạm, ngây ngốc ngồi đó, trong lòng anh trống rỗng một mảnh. Lẽ nào cứ hao phí thời gian như vậy sao, thời gian vẫn tiếp tục trôi qua mà có lẽ Thư Lan sắp không chịu nổi rồi, anh muốn đi cứu cậu, cũng sẽ không để Thư Lan bị giam lỏng một mình hành hạ cho đến chết giống như trước, coi như cậu có mệnh hệ gì đi nữa thì Tiêu Thịnh Vũ cũng tuyệt đối không để cậu cô đơn lạnh giá nằm ở đó!
Tiếng điện thoại vang lên phá vỡ từng đợt giằng co trong lòng Tiêu Thịnh Vũ, nhìn thấy dãy số lạ đó khiến anh thoáng rùng mình, nhận hay không đây, rốt cuộc người gọi tới là ai?
“Tiêu Thịnh Vũ, cứu tôi…” Giọng nói bên kia rất nhỏ nhưng vẫn đủ khiến anh nhận ra đó là giọng Thư Lan.
Đôi mắt Tiêu Thịnh Vũ mở to, từ trên ghế sa lông kinh sợ nhảy dựng lên, quả thật anh không nghe lầm, đó là Thư Lan…
“Em đang ở đâu?!”
“Tôi đang ở nhà họ Hà, Tiêu Cảnh Hoành…”
Tiêu Thịnh Vũ thầm hô to trong lòng, Thư Lan còn sống, em ấy còn tìm được cơ hội gọi điện cầu cứu mình! Anh vui mừng đến nỗi suýt chút nữa là bật khóc, chỉ cần em không có chuyện gì, chỉ cần em không sao cả thì những thứ khác đều không quan trọng, anh thật sự rất vui…
“Em có bị thương không? Chờ…”
Tiêu Thịnh Vũ còn chưa nói hết thì đầu bên kia điện thoại đã đột nhiên cúp máy.
Huyết sắc trên mặt Tiêu Thịnh Vũ nhất thời biến mất, anh gần như nắm chặt điện thoại mà hét lên, “Thư Lan! Thư Lan!” Điện thoại bị cắt đứt, Tiêu Thịnh Vũ mơ hồ có dự cảm Tiêu Cảnh Hoành có ý định sẽ hành hạ Thư Lan đến chết!
Lúc Trình Thạc nghe thấy Tiêu Thịnh Vũ gọi Thư Lan liền lập tức nhảy lên, đây quả là từ cảnh khốn cùng tìm được đường sống, Thư Lan dĩ nhiên còn sống sót lại còn có thể gọi điện cho bọn họ cầu cứu!
“Nhà họ Hà… Chúng ta phải đến đó thôi!” Khóe mắt Tiêu Thịnh Vũ đỏ đậm, anh vội vàng xông ra ngoài, anh đã biết phải đến đâu để cứu Thư Lan rồi, vừa đi anh vừa nói thầm trong lòng, chờ anh, lần này anh chắc chắn sẽ không để em một mình chịu đựng nữa!
Chiếc điện thoại di động đó là của Hà Khâm, khi ấy hắn có đến đưa cơm cho cậu, sau đó hắn nói với Thư Lan rằng nhà họ Hà dù sao cũng đã cố gắng bảo đảm cho cậu không bị tổn hại gì, cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Thư Lan nhân cơ hội đó liền lén lút mò tìm di động của hắn, ngay lúc lấy được điện thoại thì tim cậu không ngừng đập liên tục, chột dạ giả vờ nói: “Xin lỗi, cứ coi như nhà các người không làm gì tôi nhưng chẳng phải đều cùng một phe với Tiêu Cảnh Hoành lên kế hoạch bắt cóc tôi hay sao.”
Thư Lan vốn rất mẫn cảm với mấy con số trên điện thoại, sở dĩ như vậy là do trước kia cậu vẫn hay thường nhắn tin qua lại với Tiêu Thịnh Vũ, ngay lúc này đây mặc dù vô cùng sợ hãi nhưng cậu vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nhớ kĩ số điện thoại của Tiêu Thịnh Vũ mà liên lạc với anh.
Cậu nghe thấy phía bên kia điện thoại Tiêu Thịnh Vũ đang hét khàn cả họng, giọng anh mang theo lo lắng bất an, sau đó còn có chút nghẹn ngào, anh nói: “Em đang ở đâu? Chờ…”
Chờ cái gì?
Chờ anh đến sao…
Viền mắt Thư Lan thoáng đỏ bừng, suốt hai ngày nay cậu chẳng bị thương tổn gì cả, mỗi khi Tiêu Cảnh Hoành đến lại có người nhà họ Hà cố gắng ngăn cản, từ trong phòng chỉ nghe thấy âm thanh đập cửa bên ngoài nhưng mà Thư Lan vẫn rất sợ, cậu không biết sắp tới liệu mình có thể bị gã điên Tiêu Cảnh Hoành hành hạ lúc nào.