Sau Khi Tử Vong Thời Gian Quay Trở Lại

Chương 37: Bàn giao chuyện hậu sự


Đọc truyện Sau Khi Tử Vong Thời Gian Quay Trở Lại – Chương 37: Bàn giao chuyện hậu sự

Trong lòng Trình Thạc mơ hồ có dự cảm không lành, vì thế hắn cứ đứng bất động như vậy mãi.

Tiêu Thịnh Vũ nhìn thấy Trình Thạc như vậy liền vô cùng tức giận, nhưng chỉ đành thở dài nói: “Thôi, tôi tự mình đi cũng được.”

“Đứng lại! Tiêu Thịnh Vũ!” Trình Thạc rống to ngăn Tiêu Thịnh Vũ lại, “Anh điên rồi sao? Anh muốn làm gì? Bàn giao hậu sự à?!”

“Coi như tôi khiến cậu thất vọng rồi,” Tiêu Thịnh Vũ vỗ vỗ vai Trình Thạc “Xin lỗi.” Lời xin lỗi này anh muốn gửi đến nhiều người, thế nhưng anh cảm thấy có lỗi với Thư Lan nhất, và giờ đây rất có thể phải dùng tính mạng này để trả lại cho cậu.

“Anh lại vì một người đàn ông mà muốn đi chịu chết sao! Hắn đáng giá để anh làm như vậy ư?” Cả vành mắt của Trình Thạc đều đỏ lên, “Anh đặt sự nghiệp ở đâu? Bộ anh không cần nó nữa à?”

“Tôi cảm thấy rất đáng giá,” Tiêu Thịnh Vũ khẽ nói, nhưng nhìn qua thì thấy Trình Thạc rất kích động, có thể nói vẻ mặt của hắn lúc này vô cùng tàn khốc, “Người đã chết thì mấy thứ này có ích lợi gì đâu…”

“Còn em gái anh thì sao, anh không nghĩ tới cô ấy à?”

“Em ấy đã có chồng, đó mới là bầu trời thật sự của em ấy.” Ánh mắt kiên định đó của Tiêu Thịnh Vũ khiến Trình Thạc gần như cứng đờ, mà anh từng là bầu trời của Thư Lan nhưng bây giờ con diều ấy chẳng còn muốn bay lượn trên bầu trời này nữa.

Nếu như ngay cả mình cũng từ bỏ em ấy thì còn ai sẽ cứu lấy em ấy đây

Trình Thạc đột nhiên xoay người mở cửa, “Tôi đi gọi luật sư Ngô lại đây,” có lẽ bây giờ điều hắn có thể làm chỉ có như vậy.

Tiêu Thịnh Vũ gật đầu trầm mặc dựa vào ghế sô pha, phảng phất trong nháy mắt mà anh đã già hơn trước rất nhiều, trên đất vẫn còn lưu lại vũng máu kia, khắp căn phòng tràn ngập mùi tanh khó chịu, anh gần như bị hút hết khí lực, đến cuối cùng rốt cuộc cũng không chịu được nữa.


Một chút cũng không dám nghĩ tới bây giờ Thư Lan sợ hãi thế nào, em ấy đau làm sao…

Là anh đã phá huỷ em rồi, Tiêu Thịnh Vũ che lấy hai mắt đỏ ngầu bất động ngồi đó thầm nói trong lòng…

Tiêu Thịnh Vũ dành mấy tiếng nói chuyện với luật sư Ngô, thời gian bây giờ rất gấp nên anh chỉ nói đơn giản vào ý chính, đại loại là sau khi mình chết đi thì bàn giao một phần tài sản cho Tiêu Thịnh Tình, phần còn lại thì sang tên cho cha con Thư Lan, còn công ty thì chuyển nhượng hết cho Trình Thạc quản lý.

Luật sư Ngô nghe thế thì cả người liền phát lạnh, đây rõ ràng là đang bàn giao hậu sự, cái người đã từng lăn lộn trải qua bao nhiêu tinh phong huyết vũ trong hắc đạo đang rất bình tĩnh bàn giao chuyện hậu sự với mình, nghĩ thế thì tay cầm bút của luật sư liền run lên, cả người ông ướt đẫm mồ hôi hột.

Thư Lan vẫn bị mơ mơ màng màng nằm trong căn phòng kia, từ khi có người vào mở còng tay và xích chân cho mình ra thì chẳng có ai tiến vào đây nữa.

Trừ việc lúc trước bị trói lại nên trên người có mấy vệt đỏ ra thì cậu chẳng bị thương chỗ nào cả, chỉ là vài lời trước đó của cái gã tên Tiêu Cảnh Hoành kia không khỏi khiến cậu lạnh run cả người.

Thư Lan nhẹ nhàng nằm trước cửa lắng nghe động tĩnh, bên ngoài rất yên tĩnh vì thế cậu liền tranh thủ xoay chốt cửa, lại đột nhiên cảm giác có ngoại lực nắm lấy cổ tay cầm, điều đó khiến Thư Lan sợ hết hồn.

“Ngài có chuyện gì à?” Bên ngoài vang lên giọng nói của một người đàn ông, “Đại thiếu gia yêu cầu chúng tôi phải coi trọng ngài, ngài có yêu cầu gì thì cứ nói với chúng tôi.”

“Tôi… Tôi đói.” Thư Lan sợ hãi không thôi, cậu thử lên tiếng thăm dò hắn.

“Chờ tôi một chút.”

Chỉ chốc lát sau thì người kia thật sự bưng một cái đĩa vào phòng, Thư Lan nhìn một ngoài cửa một chút thấy ngoài người bưng cơm này ra thì ngoài kia còn có ba kẻ canh chừng cậu, phòng của cậu nằm ở tầng hai, ngoài cửa sổ là một rừng cây, quang cảnh này quá xa lạ, có lẽ hiện giờ cậu đang bị nhốt ở trong vùng ngoại ô.


Điều may mắn duy nhất đó là gã đàn ông kia không sống cùng ở đây.

Kỳ thực Thư Lan ăn không vô nhưng nghĩ đến việc phải giữ chút khí lực để thoát ra ngoài nên cậu đành múc vài thìa cơm bỏ bụng.

Trong phòng không có thứ gì để liên lạc cả, điện thoại di động sớm đã bị lấy mất, không biết thời gian cụ thể thế nào nhưng nhìn bầu trời thì Thư Lan liền đoán ra lúc này đang là buổi sáng.

Thư Lan mơ mơ màng màng ngủ mấy tiếng, trong lòng mong nhớ Thư Cách đến phát điên, không biết con trai mấy ngày nay có ăn ngon không, nó có ngoan ngoãn nghe lời không, không biết con trai bây giờ có được bảo vệ an toàn không…

Mãi đến tận khi bị âm thanh phá cửa làm thức giấc.

“Tam Thiếu gia, ngài không thể vào đây đâu!”

“Tránh ra, tao muốn nhìn xem anh hai đang giấu cái gì trong này.”

“Không được, đại thiếu gia đã phân phó hết rồi…”

“Tránh qua một bên ngay để tao mở cái cửa này ra.”

Cuối cùng âm thanh tranh chấp cũng qua đi, cánh cửa kia vẫn bị mở ra, người mới đến kia thấy Thư Lan nằm trong đó, đôi mắt hắn liền ngạc nhiên mở trừng.


Trông khuôn mặt kia của hắn hình như là Hà Khâm – tam thiếu gia nhà họ Hà, Thư Lan bỗng nhiên tỉnh ngộ, như vậy người trước đó chính là đại thiếu gia nhà họ Hà rồi.

“Sao cậu lại ở đây?”

Thư Lan nhìn bộ dạng kinh ngạc của Hà Khâm, nghĩ thầm đây có lẽ là cơ hội để cậu thoát khỏi đây.

“Tôi cũng không biết vì sao lại bị nhốt ở đây,” Thư Lan tiến lên một bước nắm lấy cánh tay của Hà Khâm, “Anh có thể đưa tôi rời khỏi đây không.”

Mấy tên bảo vệ thấy vậy liền tiến tới tách hai người ra, “Tam thiếu gia, cậu đi mau đi, không thể làm thế đâu.” Dứt lời liền muốn đưa Hà Khâm ra ngoài.

“Các người phản hết rồi!” Hà Khâm đẩy cái kẻ kia ra, gương mặt yêu nghiệt đó đặc biệt nghiến răng nghiến lợi hung hăng nói: “Đến người của Tiêu Thịnh Vũ mà anh ấy cũng dám cướp, rốt cuộc anh ấymuốn làm gì!”

Hà Khâm nắm lấy tay Thư Lan, “Đi theo tôi.”

Bảo vệ nhanh chóng chặn hai người ở trước phòng, “Tam thiếu gia, không được đâu, đại thiếu gia đã hạ mệnh lệnh bắt buộc, chúng tôi không thể thả hắn đi được.”

“Mày…”

“Hà Khâm cái thằng nhóc này! Buông hắn ngay cho anh!” Một tiếng mắng chửi vang lên, bảo vệ nghe thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm, đồng loạt tránh ra để người kia đi vào.

Người đàn ông lạnh lùng kia có vẻ ngoài cao gầy tuấn mỹ như Hà Khâm, nhìn khuôn mặt giống bảy tám phần ấy cũng biết họ là anh em ruột.

“Anh hai! Chuyện gì thế này?” Hà Khâm tức đến nổ phổi.

“Em không cần phải để ý đến chuyện này, cũng đừng dính líu vào, bây giờ lập tức rời khỏi đây trở vào ổ của mình đi.”


“Anh có biết cậu ta chính là người của Tiêu Thịnh Vũ không…”

“Cho nên em đừng có nhúng tay vào việc này,” người đàn ông đánh gãy lời của Hà Khâm, giọng nói hắn chốc lát liền nhẹ nhàng hơn, “Anh sẽ giải thích với em sau.” Hắn nói xong liền quay người rời khỏi phòng.

Hà Khâm nhìn sắc mặt tái nhợt của Thư Lan, có chút áo não nói: “Cậu chờ tôi một chút.”

Sau khi chứng kiến một màn vừa rồi thì trong lòng Thư Lan liền lạnh lẽo, cậu biết kế hoạch vừa rồi tan tành mây khói rồi.

Đại thiếu gia của Hà Gia – Hà Trầm Linh mang theo Hà Khâm trở lại gian phòng của mình, thở dài nói: “Em đừng suốt ngày lỗ mãng như thế nữa.”

Hà Khâm không chịu lép vế, hừ một tiếng, “Đến cùng là xảy ra chuyện gì vậy?”

Hà Trầm Linh nói: “Lúc trước anh không cẩn thận bị người ta nắm được nhược điểm, kết quả giờ phải bất đắc dĩ nhận lấy cũ khoai nóng bỏng tay này.”

Quan hệ nhà họ Tiêu cũng rất phức tạp, ba của Tiêu Thịnh Vũ mềm lòng nương tay không thu thập sạch sẽ nên cuối cùng để lại tai họa sau này cho con trai, sau đó chính Tiêu Thịnh Vũ cũng không biết tại sao lại để cho người này trốn thoát, kết quả bây giờ hắn lại quay về báo thù, hắn lại nắm được nhược điểm của anh, mượn tay anh làm ra chuyện thế này.” Hà Trầm Linh rất là căm tức, hắn không thể không kiêng kỵ Tiêu Cảnh Hoành, tuy rằng hắn và Tiêu Thịnh Vũ có thể xem là đối thủ cũ nhưng lúc này hắn thật sự không muốn đối đầu trực diện với Tiêu Thịnh Vũ dẫn đến hai bên cá chết lưới rách.

“Em không tin anh hoàn toàn không có cách nào khác.”

“So với tự vệ không bằng tiến công, anh trái lại thật muốn nhìn xem hắn có thể diệt trừ Tiêu Thịnh Vũ được hay không, hoặc là nói anh có thể tranh thủ trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi không, tuy rằng Tiêu thái tử đã lui khỏi hắc đạo, thế nhưng ảnh hưởng của hắn ta vẫn còn.” Hà Trầm Linh nắm hai tay lại, nhắm mắt trầm tư.

“…” Hà Khâm cúi đầu, “Em mãi không thể nào hiểu nổi anh đang nghĩ gì luôn.”

Hà Trầm Linh sờ đầu Hà Khâm, “Em quá nhẹ dạ, nhưng mà không cần lo lắng đâu, tất cả đã có anh chu toàn hết rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.