Đọc truyện Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân – Chương 40
Chương 40: Trừng phạt
Đợi màn đêm buông xuống, Cố Tranh liền nói chuyện công pháp tăng lên cho Trường Ngọc, chỉ tóm tắt quá trình, Trường Ngọc vui vẻ cũng không chú ý tới, Cố Tranh nhẹ nhàng thở ra.
Bây giờ gần như mỗi thời mỗi khắc anh đều ăn tà khí đến từ bốn phương tám hướng, chuyển đổi thành năng lượng, tốc độ ngưng tụ hồn phách có thể thấy được bằng mắt thường.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, anh cảm nhận được đoàn hắc khí của Hồ Ti Tùng khác thường, anh đứng dậy tiến tới nhìn cảnh tượng trước mắt, trong mắt đen tràn đầy châm chọc.
Nếu như Hồ Ti Tùng cứ thanh tâm quả dục như vậy nửa năm thì có lẽ sẽ tốt thôi, nhưng anh ta một chút cũng không nhịn được, chỉ chịu đựng một tuần lễ liền gấp gáp không chịu được, ôm nữ giúp việc vào góc hẻo lánh trong vườn hòa, gấp gáp kéo cổ áo nữ giúp việc ra.
Nữ giúp việc đang muốn hét lên liền bị người đàn ông bịt miệng lại, thấy người kéo quần áo của mình là thiếu gia liền ép tiếng hét trong miệng xuống, phát ra tiếng thở dốc nhỏ xíu, trên mặt đỏ ửng.
“Thiếu gia… nhẹ chút…Ưm.”
Bánh bao lớn sáng loáng không chờ nổi bắn ra khỏi cổ áo, tất chân phía dưới cũng bị xé rách, một giây sau côn thịt nóng bỏng liền đặt lên mép quần lót, thẳng lưng cắm vào.
“Ưm… côn thịt thiếu gia thật lớn… thiếu gia làm em sướng quá…”
Nữ giúp việc rên rỉ, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, cô ta chưa kịp khen xong Hồ Ti Tùng ra vào hai lần liền bắn trong cơ thể mình.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nữ giúp việc: “???”
Hồ Ti Tùng nhận lấy một mặt biểu cảm “Sao anh bắn ra nhanh vậy?” “Cũng không cho em cơ hội giả vờ cao trào” “Thế này rất lúng túng” của nữ giúp việc, cơn giận dữ mọc lan tràn trong lòng, anh ta từng cố gắng kiềm nén không bắn nhưng căn bản là vô dụng, căn bản không chịu sự khống chế của mình, nói bắn là bắn, một chút cũng không nể mặt anh ta.
Anh ta còn chưa rút ra, ai ngờ đèn vườn hoa sáng lên hết, trong khoảnh khắc nhà họ Hồ đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn đánh vào mặt anh, vẻ mặt vặn vẹo kinh ngạc cứng lại trên mặt.
“Bắt ăn trộm bắt ăn trộm.”
“Chỗ nào chỗ nào, ăn trộm ở đâu?”
“Tôi nhìn thấy hắn ta chạy vào vườn hoa!”
…
Không được!
Nghe thấy vậy Hồ Ti Tùng muốn rút ra khỏi cơ thể nữ giúp việc xách quần chạy trốn, nhưng mà không biết do căng thẳng hay sao mà nhất thời không rút ra được, vách trong hút chặt lấy côn thịt mềm xuống, rút thế nào cũng không rút ra được.
Phía cửa lớn đã gấp gáp bật đèn pin, Hồ Ti Tùng nhíu chặt mày, sắc mặt âm trầm, nữ giúp việc đã sớm bị dọa run rẩy, khóc sướt mướt chui vào lòng anh ta.
“Câm miệng!” Hồ Ti Tùng phiền nhất là phụ nữ khóc lóc, huống chi là bây giờ.
Nhìn thấy ánh sáng càng ngày càng gần, Hồ Ti Tùng đành phải ôm lấy nữ giúp việc đi vào chỗ sâu trong vườn hoa, băng qua đi vào chỗ sâu trong bụi hoa, cố gắng không bại lộ dưới ánh sáng.
Nhưng ai mà biết anh ta vừa quẹo một cái, trên con đường ở sâu trong vườn hoa có một đội ngũ nhân viên an ninh đi tới, năm sáu tên đàn ông khỏe mạnh, trên tay đều cầm đèn pin, công kích hai phía, đặt chỗ nào cũng không có đường lui, lần đầu tiên Hồ Ti Tùng căm ghét vì sao nhà mình phải thuê nhiều nhân viên an ninh như vậy.
Nhưng bây giờ căm ghét cũng vô dụng, quan trọng nhất trước mắt vẫn là làm sao để trốn khỏi tầm mắt của mọi người.
Hai người trốn vào chỗ sâu hơn nữa trong bụi hoa, hai đội rất nhanh đã gặp nhau trước mặt bọn họ.
“Mấy người tìm thấy người chưa?”
“Chưa, mấy người thì sao?”
Hai bên đều lắc đầu, đang muốn di chuyển sang nơi khác tiếp tục tìm kiếm thì bỗng nhiên trong bụi hoa truyền đến một tiếng kêu đau.
“Ai? Ra đây!”
Hai đội đồng thời nhắm thẳng đèn pin vào bụi hoa, ánh đèn đánh vào phía trên, láng máng có thể lộ ra một chút dáng dấp.
Không ai lên tiếng.
“Không lên tiếng thì đừng trách chúng ta không khách sáo! Thức thời một chút ra ngoài nhanh lên!” Nhân viên an ninh nói.
Qua hồi lâu một thân hình đứng lên từ trong bụi hoa.
Bụi hoa quá thấp, chỉ tới phần eo Hồ Ti Tùng, anh ta chỉ có thể khom lưng lộ ra thân trên và khuôn mặt.
Hồ Ti Tùng bị chiếu chói cả mắt, nghiêm mặt nói: “Dời đèn pin đi.”
Các nhân viên an ninh đều nhận ra, dư quang nhìn thấy nữ giúp việc quần áo lộn xộn dưới bụi hoa, lập tức hiểu rõ đây là đang quấy rầy “nhã hứng” của thiếu gia, vội vàng thả đèn pin xuống.”
“Ngại quá thiếu gia, chúng tôi đang bắt ăn trộm, không chú ý tới ngài đang làm việc ở đây, chúng tôi lập tức đi ngay, đi ngay.”
Hồ Ti Tùng gật nhẹ đầu, hai nhóm người thức thời rời đi, vườn hoa yên tĩnh lại một lần nữa.
Nhưng mà vừa rồi nhân viên an ninh không hề che giấu ánh mắt chế nhạo, có thể tưởng tượng được sau khi bọn họ rời đi sẽ nói mình thế nào.
Bị người ngắt ngang quét sạch hưng phấn, anh tự nhiên không còn hứng thú tiếp tục, kéo nữ giúp việc lên muốn về phòng, thúc giục cô ta mặc quần áo tử tế, không thể nhịn được nữa dựng người dậy ôm lấy bế lên.
Chuẩn bị tiến vào từ cửa sau, mở cửa dặn dò đám giúp việc đừng nói ra ngoài, thừa dịp không ai ở phòng khách nhanh chóng lên lâu.
Chân mới giẫm lên cầu thang, phía sau liền truyền đến tiếng Hồ phu nhân, thân thể anh ta đột nhiên cứng đờ.
“Ti Tùng, con đây là?”
Hồ Ti Tùng không dám quay đầu, không dám đối mặt với mẹ Hồ, chủ yếu là trong quá trình đi lại, cái đấy của anh ta lại cứng lên, để đề phòng mẹ Hồ phát hiện chỉ có thể căng da đầu mà lên lầu, nhưng ai ngờ giây tiếp theo liền dẫm hụt, buông tay ra nắm lấy lan can theo bản năng, nữ giúp việc trong lòng không có ai đỡ ngã xuống bậc thang, anh ta đưa tay kéo lại, thân thể xoay người một cái, nữ giúp việc liền ngã trên thảm.
Mà côn thịt trước đó bị hút chặt lấy lại rút ra, còn phát ra một tiếng “ba” thanh thúy, côn thịt đứng thẳng bại lộ trong tầm mắt mọi người.
Mà chuyện càng làm mọi người không thể tin nổi hơn là côn thịt kia lại còn run run rẩy rẩy bắn ra dưới tầm mắt mọi người.
Chất lỏng nóng rực màu trắng xẹt qua một đường cong trên không trung, vẩy lên quần áo nữ giúp việc.
Mẹ Hồ vừa trở về đã bị ép nhận lấy kích thích lớn như vậy, hai mắt khẽ đảo ngất đi.
“Thằng khốn!” Ba Hồ nổi trận lôi đình, ngón tay run run như bị Parkinson, “Cút về phòng cho ta, không có mệnh lệnh của tôi ai cũng không được thả nó ra!”
Đêm nay nhà họ Hồ nhất định là một đêm không ngủ, mà kẻ đầu têu lại phủi tay trở lại bên cạnh Trường Ngọc, ôm cô gái mình yêu ngủ say sưa.