Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân

Chương 34


Đọc truyện Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân – Chương 34

Chương 34: Kích thước
 
Trước kia Trường Ngọc chưa từng nghĩ tới nước sẽ vừa mềm mại vừa sắc bén, đẩy miệng huyệt nho nhỏ của cô ra, chui vào bên trong.
 
Cô sợ hãi lùi lại, bị dòng nước khác ngăn lại bất động.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ngọc Nhi, đây là kích thước của anh.
 
“Cố Tranh cúi xuống bên tai cô nỉ non, bây giờ anh không có cách nào cho cô, chỉ có thể mượn nước để cô nếm chút hương vị.
 
“Không, Cố Tranh.”
 
Trường Ngọc lắc đầu, rốt cuộc trong mơ và hiện thực không giống nhau, cô có thể nuốt vào dễ như trở bàn tay trong mơ, trong hiện thực nơi này vẫn thế, kích thước này cô ăn không vô, nhất định sẽ xảy ra chuyện!
 
Hai tay chống trên tường gạch tráng men muốn ngồi dậy, không biết làm sao trước đóa thoải mái không còn sức lực, thân thể lại bị nước ngăn cản, căn bản là không dậy nổi.
 
Cố Tranh an ủi cô: “Yên tâm, anh nhẹ nhàng, sẽ không làm đau em.”
 
Trường Ngọc hoảng sợ lắc đầu, không chịu đồng ý.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy thì tiến vào một chút xíu, nếu em nói đau anh liền bất động được không?”
 
Vừa nói như vậy Trường Ngọc miễn cưỡng chấp nhận một chút, quét mắt qua chỗ phồng lên dưới hông anh, do dự gật nhẹ đầu một cái.
 
“…Ừ.”

 
Cô vừa đồng ý, dòng nước bên trong vội vã không nhịn nổi tiến vào, nhưng cũng đúng như Cố Tranh nói, mặc dù gấp gáp nhưng cũng nhẹ nhàng, nước mềm yếu ra vào bên trong hoa huyệt của cô, phân luồng nhỏ nhỏ còn thỉnh thoảng đâm tới đâm lại làm cô thoải mái.
 
Phía ngoài cũng không nhàn rỗi, tách cánh hoa cô ra, lượn quanh đảo đi đảo lại hạt châu nhỏ, thỉnh thoảng thêm chút lực, chỉ nghe thấy hô hấp Trường Ngọc càng ngày càng gấp gáp.
 
Thật sự rất dịu dàng, nếu như dòng nước là côn thịt của anh, bây giờ anh chỉ đâm đầu nấm vào, sau đó lại lùi ra ngoài, đâm vào một lần nữa lại đâm côn thịt vào thêm chút nữa, nhẹ nhàng va chạm đường hành lang non mềm của cô.
 
“Ngọc Nhi thật chặt.”
 
“Ngọc Nhi em chảy thật nhiều nước.”
 
Trường Ngọc che mặt mình, “Anh nói bậy!”
 
Bên tai là giọng nói khàn khàn của người đàn ông: “Anh cũng không có, em kiểm soát nước, đương nhiên phân rõ cái nào là của anh, cái nào là em.”
 
“Ngọc Nhi cũng muốn anh, đúng không?”
 
Vừa dứt lời, Cố Tranh cảm nhận được trong nước lại nhiều thêm một lượng mật dịch.
 
Mắt anh cười nhạo nhìn Trường Ngọc, nhìn đôi tai đỏ bừng của cô hận không thể ôm người vào lòng hôn rồi lại hôn.
 
Đáng tiếc bây giờ còn không thể, đành phải khống chế nước dưới tay xông lên mãnh liệt hơn nữa.
 
Thân thể bị đâm vào như nhũn ra, Trường Ngọc không còn sức lực, may mà nước giữ cô lại, nếu không lúc này có lẽ cả người trượt xuống dưới.
 
Va chạm mấy trăm lần gần như vỗ cho sắc mặt cô đỏ ửng, cánh mũi đóng mở, hô hấp gấp gáp, trong phòng tắm tràn ngập tiếng thở dốc của cô.
 

Cô vặn vẹo cơ thể mềm mại, ánh nước liễm diễm, ánh bạc trùng trùng điệp điệp.
 
“A”
 
Cô thoáng giãy dụa, mí mắt rũ xuống, nhìn về phía hạ thân mình, cô đã bị đâm vào đến trước lớp màng mỏng kia, có chút khẩn trương, cô không muốn đưa lần thứ nhất cho nước? Cô muốn cho Cố Tranh.
 
Là bàn tay ấm áp của anh, côn thịt nóng rực chứ không phải nước ngưng tụ.
 
Nước ngưng tụ không tiến về phía trước nữa mà bắt đầu chậm rãi ra vào ở độ sâu này.
 
Bị đâm vào hoảng hốt, Trường Ngọc nhắm hai mắt lại, suýt nữa tưởng rằng Cố Tranh đang làm cô.
 
Trong cơ thể kẹp chặt lấy côn thịt ấm áp, cây gậy sắc bén phá vỡ tầng tầng lớp lớp thịt bên trong, mồ hôi của anh nhỏ giọt lên nhũ hoa của cô, kích thích đầu ti cứng lên, cô bị ngăn trên vách tường gạch tráng men, hai chân mở rộng trên kệ, người đàn ông quỳ gối trước người cô, mông phát lực, côn thịt đâm vào miệng huyệt run rẩy va vào dâm dịch sền sệt, cho vào một cái đầu.
 
Mặc dù vừa mới bắt đầu xoắn rất chặt nhưng động tác vuốt ve của anh nhanh chóng an ủi cô. Từ cái cổ đến hai ngọn núi cao thẳng, hôn qua từng tấc từng tấc, Trường Ngọc khó nhịn rên rỉ, điểm nhíu lại giữa hai lông mày rốt cuộc giãn ra, tiếp nhận hoàn toàn người đàn ông trên người.
 
Quy đầu ma sát thịt bên trong đường hành lòng giống như khiêu khích, điều chỉnh góc độ trước lớp màng mỏng kia, cho đến khi cọ mỗi tấc đều trở nên ửng đỏ, thậm chỉ thỉnh thoảng đụng vào màng mỏng một chút đều khiến Trường Ngọc run rẩy không thôi.
 
“A… Không muốn.”
 
Nhưng mà càng rên rỉ sẽ chỉ làm người đàn ông dưới thân di chuyển càng nhanh, đầu nấm phun ra mấy giọt tinh dịch, ma sát miệng huyệt đỏ bừng hiện ra lầy lội không chịu nổi, dùng quy đầu đánh nhẹ xuống cánh hoa đóng mở, cánh hoa liền không chờ đợi nổi nở rộ, trơn trượt mê hoặc.
 
Một giây sau côn thịt đâm vào.
 
Trường Ngọc thoải mái rên rỉ liên tục, chổng mông lên nghênh hợp người đàn ông đâm vào.
 

“Ừm… Thật nhanh… Dễ chịu.”
 
“Ây… Trướng quá…”
 
Trong thoáng chống đầu ti bị nhéo một cái, đau nhói rất nhỏ kèm theo khoái cảm mãnh liệt toán loạn khắp tứ chi, cuối cùng toàn bộ hội tụ đến dưới thân, phun ái dịch tung tóe.
 
“A!”
 
Cao trào qua đi Trường Ngọc yếu ớt ý thức còn chưa thoát ra khỏi hỗn độn, Cố Tranh hỏi gì cũng đáp.
 
“Ngọc Nhi vừa nãy nghĩ tới ai mà cao trào?”
 
“…”
 
Ý cười nơi đáy mắt Cố Tranh còn chưa rút đi, Trường Ngọc lại nói: “Cố Tranh… muốn Cố Tranh đi vào… muốn em.”
 
“Ầm ầm!”
 
Trong nháy mắt Cố Tranh cảm nhận được trái tim bên trong thân thể ở nghĩa trang xa xôi kia nhảy lên mạnh mẽ nhưng bây giờ anh không lo được vì sao thi thể tim lại đập, chỉ muốn ôm lấy tiểu nhân nhi trong bồn tắm mà yêu thương.
 
“Ngọc Nhi con không sao chứ?
 
Tiếng đập cửa phá vỡ bầu không khí kiều diễm, thân thể Trường Ngọc thả lỏng bỗng nhiên cứng đờ, ánh mắt hoảng sợ nhìn ngoài cửa, không biết mẹ Trường đã đứng trước cửa phòng tắm lúc nào, tay đặt lên tay cầm làm động tác muốn mở cửa.
 
“Đừng!” Trường Ngọc ngăn cản.
 
“Sao vậy?”
 
“Con đang tắm rửa!”
 
Trường Ngọc nhìn về phía Cố Tranh, dời mắt ra hiệu anh rời đi, nhưng anh cứ ngồi xổm bất động thế, thấy cô nhìn còn chớp mắt nhìn cô. Trường Ngọc giận dữ lườm một cái, Cố Tranh bất động, cô cũng không để mẹ Trường đi vào, nếu bà nhìn thấy bị dọa ngất thì làm sao!

 
Nghĩ đến chuyện này cô vội vàng đổi chủ đề: “Mẹ sao mẹ lại đi vào?”
 
Mẹ Trường: “Con còn không biết xấu hổ mà nói, mẹ nghe thấy trong phòng có động tĩnh, gọi con con cũng không đáp, vậy còn không vào sao. Đúng rồi… vừa nãy còn gọi gì vậy, mẹ nghe không rõ.”
 
Trường Ngọc lướt mắt qua người đàn ông bên cạnh, nghĩ thầm may mà anh còn biết không để người khác nghe thấy, “Không có gì. Vừa nãy con ca hát thôi, quá mê mẩn không nghe thấy mẹ gọi con.”
 
“Thật sự không có chuyện gì?”
 
“Thật sự không có gì, mẹ yên tâm, con tắm rửa thôi có thể có chuyện gì.”
 
Mẹ Trường do dự chưa phát giác: “Vậy thôi, có việc gì thì tìm mẹ.” Nói xong lo lắng rời đi, bà chưa nói là bà nghe thấy một tiếng rên rỉ, bà sợ Trường Ngọc cắt cổ tay tự sát.
 
Trong rất nhiều phim truyền hình đều diễn như vậy, lúc ở nhà một mình xả đầy nước trong bồn tắm, nằm trong bồn tắm cắt cổ tay tự sát, bà nhìn thấy khắp nơi đều là màu đỏ cảm thấy đáng sợ chớ nói chi là vừa nghĩ tới con gái mình cũng sẽ như vậy… Vừa nãy thử hỏi thăm dò nghe thấy mặc dù Trường Ngọc không đủ sức lực nhưng cũng không phải cảm giác chảy quá nhiều máu. Bà không dám kích thích con bé, đành phải một mực canh giữ ở cửa nếu Trường Ngọc có chuyện bất trắc bà cũng có thể cứu người kịp thời.
 
Mẹ Trường nhíu chặt mày, đều là một nhà họ Hồ kia tạo nghiệp chướng, dựa vào cái gì lại khiến con gái bà chịu hậu quả!
 

 
Vểnh lỗ tai nghe tiếng cửa phòng chậm rãi đóng lại, Trường Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, hung dữ trừng người bên cạnh.
 
Ai ngờ trong mắt người đàn ông lại cảm thấy người trong bồn tắm đáng yêu giống như con mèo nhỏ, ngay cả bộ dạng trừng người cũng có thể đáng yêu tới cực điểm. Anh hôn lên khuôn mặt cô cách không khí, ánh mắt tràn đầy tiếc nuối.
 
“Anh cần phải trở về, ban đêm lại tới tìm em.”
 
“Không gặp!”
 
Hôm nay đối xử với cô như thế ban đêm còn muốn tiếp tục?
 
Anh nằm mơ giữa ban ngày à!
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.