Đọc truyện Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân – Chương 33
Chương 33: Nước chảy
Khuôn mặt nhỏ Trường Ngọc ửng đỏ, thời điểm tắm rửa luôn cảm thấy Cố Tranh đang nhìn lén cô, tay nhỏ khẩn trương nắm góc áo, thử thăm dò: “Cố Tranh anh đang làm gì?”
Âm thanh xa xa truyền đến: “Đọc sách.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trường Ngọc vừa nghĩ tới sách trong miệng anh mặt hơi quắn quéo, nhưng nghe tiếng ước chừng vẫn ở vị trí ban đầu, không tự chủ thở phào, cuối cùng an tâm cởi quần áo.
Cởi dây áo mỏng manh xuống, nhũ hoa no đủ lập tức không chờ đợi nổi bắn ra, dây áo tuột đến chỗ đầu gối, cô xoay người một chút nhấc chân cởi xuống, cái mông nhỏ mượt mà vểnh lên, độ cong đẹp đẽ lộ rõ không thể nghi ngờ dưới ánh đèn.
Cố không biết tất cả cảnh đẹp này đều rơi vào trong một đôi mắt màu thẫm.
Giờ phút này cửa kính mờ biến hóa khôn lường thành kính trong suốt một chiều, Cố Tranh ngồi tại vị trí của mình nhìn không sót gì.
Quần áo được đặt trong giỏ quần áo, vòi hoa sen phun dòng nước ra, Trường Ngọc hơi ngửa đầu, cái cổ đẹp đẽ mảnh khảnh như thiên nga óng ánh long lanh dưới ánh đèn chiếu rọi xuống, dẫn tới người ta muốn cúi người hôn lên, Dòng nước trượt thẳng xuống chỗ cao vút mượt mà, như hoa anh đào hồng phấn dần dần đứng thẳng dưới sự vuốt ve của bàn tay nhỏ, ngón tay kẹp hạt đầu nhỏ, bôi sữa tắm lên người sinh ra một lượng lớn bong bóng trắng. Hai điểm đỏ kia như ẩn như hiện trong bong bóng, giống như kẹo đường, ướt át vô cùng.
Một điểm đáng yêu dưới rốn là rừng cây màu đen bây giờ bị nước làm ướt nhẹp, xoắn lại vô cùng đáng thương, có chỗ còn dính giọt nước óng ánh, dần dần biến lớn, chờ đến khi rừng cây không chịu nổi mới không cam lòng rơi vào khe nhỏ u ám.
Trường Ngọc ít khi đụng vào bộ phận phía dưới, dù sao thật sự cũng quá ngượng ngùng, nhất là bây giờ bên ngoài còn có người… mà, chỉ vội vàng rửa qua rồi chuẩn bị tắt nước mặt quần áo.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tắm thế này không sạch sẽ.”
Trường Ngọc cứng đờ, nhìn về phía cửa, không biết lúc nào cửa phòng tắm đã mở rộng, hai tay Cố Tranh vòng qua ngực dựa vào khung cửa nhìn cô. Thấy cô trừng mắt còn nhíu mày.
“Cố Tranh!” Trường Ngọc tức giận hét lớn, “Anh ra ngoài cho em!”
“Anh không đi vào mà.”
Trường Ngọc tức giận đỏ cả mặt, anh ở trên khung cửa thật sự không đi vào, tay run rẩy bắt lấy khăn tắm chặn ánh mắt Cố Tranh, tay phấn nộn chỉ anh: “Đóng cửa lại.”
Chủ ý của cô là bảo anh ra ngoài, ai ngờ Cố Tranh lại tiến thêm một bước, còn tiện tay đóng cửa lại.
Anh vừa tiến đến, phòng tắm vốn không lớn liền trở nên nhỏ hẹp, cũng không biết là hơi nóng của nước hay là dáng vẻ tự nhiên của Cố Tranh, sắc mặt Trường Ngọc ửng đỏ, ngay cả da thịt trên người cũng hiện lên màu hồng nhàn nhạt.
Cô tức giận cực kỳ, người đàn ông lại vẻ mặt thành thật, “Ngọc Nhi em tắm như vậy không sạch sẽ đâu.”
“Vậy phải tẩy thế nào?”
“Đi vào bồn tắm đi, anh dạy cho em.” Vẻ mặt Cố Tranh nhàn nhạt, sắc mặt không thay đổi một chút.
Nếu không phải Trường Ngọc nhìn thấy lửa cháy nóng rực trong mắt anh và một cục phình lên dưới hông cô đã tin rồi!
Cô muốn đi ra ngoài nhưng một người to lớn như Cố Tranh ngăn ở cửa hiển nhiên là chuyện không thể thực hiện.
Cố Tranh chờ mãi đến khi cô ngại ngùng, nhưng anh trên giường nhìn thấy đã cứng lên từ sớm, lại nghĩ tới tối hôm quá kẻ buồn nôn như vậy ngấp nghé Ngọc Nhi của mình, một mặt tức giận đến mức muốn giết người, một mặt lại muốn giữ chặt người trong lãnh địa của mình, chiếm làm của riêng, mỗi một tấc đều nhiễm mùi hương của anh.
Nhưng dù sao cũng phải đợi đến khi cô ngủ thiếp đi mới được, bây giờ cô vừa tỉnh ngủ hiển nhiên không được, nhưng anh cũng đành phải lùi lại một bước, lấy chút lãi từ trên người cô.
Nói hết lời mới dụ dỗ cô ngồi vào bồn tắm lớn.
Đến khi Trường Ngọc nằm vào bồn tắm lớn, dòng nước ấm áp lướt qua da thịt, cô bừng tỉnh trong nháy mắt, hối hận sao lại bị dụ dỗ đi vào chứ.
Cô vừa có động tĩnh người đàn ông liền cong một chân lên quỳ xuống trước bồn tắm lớn, ngón trỏ gõ bồn tắm gạch tráng men.
Trên mặt anh tuấn hiện lên ý cười, “Như vậy bắt đầu ti.”
Vừa dứt lời Trường Ngọc cũng cảm nhận được khác biệt.
Nước chuyển động bao trùm toàn thân, không sai chính di chuyển là ý trên mặt chữ. Nước giống như có sức sống, chảy xuôi trên người cô, lướt qua cái cổ lực không nhẹ không nặng, vừa vặn phù hợp, mấy luồng nước va nhẹ trước sau, giống như đang xoa bóp phần cổ. Vuốt ve cánh tay, qua mấy lần Trường Ngọc thả lỏng cơ thể, thoải mái đắm chìm.
Nhưng mà rốt cuộc vẫn thẹn thùng, hai chân còn kẹp lại, hay tay che đậy nhũ hoa.
Cố Tranh cũng không vội, biên độ ngón trỏ đặt lên gạch tráng men lúc thì lớn, lúc thì nhỏ, dòng nước lúc nhanh lúc chậm, dần dần tứ chi giãn ra.
Người đàn ông tìm đúng cơ hội nhẹ nhàng dùng nước đẩy cánh tay cô ra một chút, dòng nước nhỏ bé du tẩu qua lại trên nhũ hoa rất nhẹ nhàng căn bản không chú ý tới, sau đó một hồi cánh tay Trường Ngọc dần dần thả ra, đặt lên mép bồn tắm, híp mắt rên rỉ, âm thanh nho nhỏ mắc trong cổ họng, bản thân hoàn toàn không phát hiện ra.
Nhưng đến trong tai Cố Tranh lại phóng đại không ngừng, động tác dưới tay càng ra sức hơn, dòng nước xông qua đầu ti hồng phấn, nghịch ngợm đảo vòng quanh. Trường Ngọc chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, đầu ti lại ngứa, cong lưng nghênh hợp dòng nước.
Ánh mắt mơ màng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
“A… Ưm…”
“Ngứa quá… Nơi đó… ưm.”
Giống con mèo con, vừa thơm vừa ngọt, lại mang theo sự quyến rũ khiến người ta ngo ngoe muốn chạm vào.
Không chỉ có mấy dòng nước như vậy, càng nhiều hơn nữa xuôi theo bụng dưới, hướng xuống phần lưng, chảy qua khe mông đầy đặn, dòng nước nhỏ bé xông vào giữa dùi, cọ rửa hậu huyệt nho nhỏ hồng nhạt, Trường Ngọc không tự chủ mở ra.
“Ào.”
Càng nhiều dòng nước hơn nữa vội vã vọt xuống nửa người dưới, chảy bên ngoài hoa huyệt, dòng nước cọ rửa trên dưới, cánh hoa nhanh chóng không chịu được bắt đầu lúc mở lúc đóng, giống cái miệng nhỏ đói khát, muốn ăn gì đó khẩn cấp.
Miệng nhỏ vừa mở mắt cũng không đóng lại được nữa.
Một dòng nước nhỏ vọt vào đường hành lang của cô, Trường Ngọc khó nhịn giãy giụa chân, độ rộng chỉ một đầu ngón tay, không đau thậm chí rất dễ chịu, thế là cô nhanh chóng từ bỏ giãy dụa, yên tĩnh nằm trong bồn tắm, cái mông nhỏ đung đưa theo dòng chảy nhỏ, lay động nên gợn sóng rất nhỏ.
Rất nhanh, dòng chảy nhỏ dần dần biến lớn, biến thành độ rộng ước chừng hai ngón tay, thoải mái nhắm mắt lại, ngón chân nhỏ nhắn đáng yêu hơi cuộn lại, hai chân cô mở rộng theo dòng nước cọ rửa càng lúc càng nhanh, nhô lên mặt nước đặt lên mép bồn tắm.
Hai tay cũng nhấn lên gạch tráng men, vì bóng loáng không có gì để nắm lấy chỉ có thể bị ép đặt lên gạch tráng men trên tường, đầu ngón tay hơi trắng bệch, cổ vì không chịu nổi khoái cảm mà ngửa ra, lộ ra bộ phận Cố Tranh yêu thích.
“A…A a…”
“Ừm… Nhanh lên, nhanh hơn nữa…”
“Thật thoải mái…”
Người đàn ông ở một bên không chớp mắt nhìn cảnh tượng kiều diễm trước mặt, ngón trỏ đặt lên mép suýt nữa mang theo sức lực đâm thủng bồn tắm, mắt đỏ ngầu, nhưng sau một giây lệ khí tản đi toàn bộ.
“Cố Tranh…”
Cô gọi anh.
Một đôi mắt nhìn chằm chằm yêu tinh trong bồn tắm, cô mở mắt hạnh, điềm đạm đáng yêu, đuôi mắt xếch lên đỏ bừng mập mờ, môi cô khẽ nhả mấy cũng cũng làm người ta phát điên.
Cô nói: “Cố Tranh đi vào… Em muốn.”
“Vụt!”
Đường lý trí đứt đoạn, ngón trỏ gõ vang trên gạch tráng men phát ra âm thanh thanh thúy, một giây sau dòng nước trong bồn tắm có biến động lớn.
Trường Ngọc có thể cảm nhận rõ ràng dòng chảy nhỏ kia rời khỏi cơ thể cô trong nháy mắt, cô lưu luyến không rời, chỉ là nước sao mà kẹp lại được, trong lòng đang còn tiếc nuối, một giây sau một dòng nước lớn xông vào hoa huyệt.
“A!”
“Bị căng ra!”