Bạn đang đọc Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối – Chương 68:
Tả Triều Chi thực sự trông rất ưa nhìn, mày kiếm mắt sáng, đặc biệt là đôi mắt đó, đôi mắt của hắn lúc nào cũng cương nghị như vậy, đôi môi dưới sống mũi thẳng trông rất lạnh lùng, nhưng thực tế lại rất si tình. Hắn đối với người khác luôn rất nghiêm khắc nhưng đối với nàng, đôi môi của hắn sẽ hơi nhếch lên, cộng thêm thần sắc rất tốt, thật sự là môi hồng răng trắng, vô cùng anh tuấn.
Khi trong lòng có tình yêu, mỗi sự thay đổi nhỏ trên khuôn mặt của người có tình yêu đều có thể khiến người ta rung động. Khuôn mặt này đã nhìn hơn mười năm rồi, nhưng hiện giờ theo năm tháng dường như càng trở nên say đắm lòng người. Nàng không ngăn nổi trái tim mình, tâm tình trong lòng chỉ có thể diễn đạt bằng ba từ thì làm sao có thể đủ chứ?
Nhưng tình yêu này của nàng vẫn chưa được hắn công nhận, cảm giác này rất đau khổ. Tả Triều Chi đã bị nàng từ chối suốt mười năm rồi và bây giờ đến lượt nàng phải chịu đựng nỗi đau này, thật sự là đau đến tận cùng tâm can!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Miên từng cho rằng mình thích Tư Mã Thanh Ly, nhưng đó là bởi vì nàng chưa từng thật sự động lòng. Việc rời khỏi Tư Mã Thanh Ly chỉ khiến nàng tức giận, nhưng khi nghĩ đến việc Tả Triều Chi có thể rời khỏi nàng khiến lại nàng sợ hãi và đau lòng.
Mắt của Đường Miên bất giác đỏ lên, từng giọt nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống.
Tả Triều Chi không thể nhìn nàng khóc, hắn thở dài và ôm nàng vào lòng: “Người xấu quen tố cáo trước rồi, không phải A Cẩm có lỗi với ta sao? Ta còn chưa khóc thì nàng khóc gì chứ?”
Bàn tay to lớn của hắn đặt trên lưng nàng, xoa dịu cảm xúc của nàng.
Hắn yêu nàng, yêu vẻ ngoài xinh đẹp nhất của nàng và cũng yêu dáng vẻ nhẫn tâm nhất của nàng. Nàng đã từng làm tổn thương hắn, nhưng điều đó không thể ngăn hắn tiếp tục yêu nàng.
Nghĩ đến hai đời này, hắn chỉ cần nàng yên ổn an phận ở bên cạnh hắn, những chuyện khác hắn đều có thể không tính toán. Dù cho, hắn nghĩ đến việc giết nàng, nghĩ đến việc sẽ đối xử tàn nhẫn với nàng, nhưng cũng không có cách nào có thể xuống tay được. Những suy nghĩ này chỉ khiến hắn thêm đau khổ, trước kia cũng là như vậy.
Hắn không thể chịu đựng được thế giới không có nàng, cho nên đời trước hắn đã đuổi theo nàng và tự tay kết liễu cuộc đời mình.
Đúng vậy, hắn có thể chết theo nàng, bây giờ nàng có thể sống sờ sờ trước mắt hắn, làm sao hắn có thể nhẫn tâm làm hại nàng một lần nữa?
“A Cẩm, có lẽ ông trời đã cho chúng ta cơ hội này, chúng ta nên nắm bắt thật tốt, không thể nào khiến ta buông bỏ nàng được, quên đi, ừm? Nàng cứ an phận chờ đợi, nàng đừng nói dối ta nữa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đánh Mạnh Bà, ngao du trong thành Thác Oan, chiến đấu với quỷ sai, chỉ để tiếp tục được nhớ nàng, được gặp lại nàng. Cho dù trong lòng có oán hận, thật sự có thể làm loạn đến mức mất cả chì lẫn chài sao? Nếu có thể cùng nhau trải qua những ngày tháng tốt đẹp này, vậy tại sao lại phải làm cả hai đau khổ? Nghĩ tới nghĩ lui ba ngày, lòng hắn đã sáng tỏ rồi.
Tả Triều Chi nói càng bình tĩnh, trong lòng Đường Miên càng cảm thấy khó chịu. Nàng nói dối quá nhiều rồi, cho dù nói thật thì cũng bị coi như nói dối, Tả Triều Chi hoàn toàn không tin nàng thích hắn.
Đường Miên từ trong vòng tay của Tả Triều Chi ngẩng đầu lên: “A Triều, ta biết chàng không tin ta, nhưng chàng có thể để ta chứng minh điều đó được không?”
Tả Triều Chi yên lặng nhìn nàng, trong ánh mắt cũng không thay đổi nhiều, như là đang nhìn đứa trẻ vô cớ gây rối. Trong lòng Đường Miên không ngừng thất vọng, đây chính là tự tạo nghiệp thì không thể sống.
Trong ba ngày im lặng, Đường Miên đã nghĩ đến vô số lời nói, nhưng lúc này, cho dù nàng có có nói gì đi nữa, dường như đều không có bất cứ ý nghĩa gì. Tình cảm vốn là thứ không dễ dàng có thể giải thích thành lời. Nàng đưa tay ra nâng mặt của Tả Triều Chi lên, đặt môi mình lên đó, không có dục vọng, mà chỉ là sự đau lòng đơn thuần: “Vậy thì chàng đừng cảm thấy trong lòng khó chịu nữa, được không? Sau này, ta sẽ đối xử tốt, rất tốt với chàng.”
Hắn từ chối nàng và không tin tưởng nàng là việc của hắn, nhưng việc nàng thích và yêu hắn là việc của nàng. Nàng là thê tử tốt nhất Trường An, yêu thương, nuông chiều phu quân mà mình yêu.
Tả Triều Chi đã mất mười năm để làm tan chảy trái tim nàng, nàng tin rằng nếu bọn họ có thể sống lâu hơn ở đời này, nàng cũng có thể dành mười năm hoặc hai mươi năm để khiến hắn tin tưởng nàng.