Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối

Chương 67


Bạn đang đọc Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối – Chương 67:

Thở dài một hơi, Tả Triều Chi từ bỏ sự đấu tranh, hắn cũng không bày vẽ mà mặc tẩm y, dù sao mặc lên rồi, sau đó cũng phải cởi ra.
 
Sau khi cởi bỏ ngoại y, Tả Triều Chi trèo lên giường, thường là vào lúc này, Đường Miên đã ngủ rồi, hắn đang định giơ tay vén chăn thì đối diện với đôi mắt sáng long lanh, ánh sáng giữa rèm cửa mờ ảo, nhưng thị lực của hắn rất tốt, nhìn thấy rõ ràng, chăn bông của Đường Miên bị kéo xuống dưới mũi, những ngón tay nhợt nhạt có chút căng thẳng mà nắm lấy chăn.
 
Thị lực của Đường Miên ở trong bóng tối không tốt, nhưng bởi vì nàng đã đợi rất lâu, chầm chậm thích ứng với bóng tối, vào lúc bốn mắt nhìn nhau với Tả Triều Chi, trong chốc lát hơi thở của nàng ngừng lại, sợ rằng Tả Triều Chi sẽ không do dự mà trực tiếp không cho nàng có bất kỳ cơ hội phản ứng nào, nàng chui ra từ trong chăn, ôm chặt lấy eo của Tả Triều Chi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tả Triều Chi ngây ra một chút, lúc này mới phát hiện ra nàng không do dự gì mà lao đến ôm mình, trên người không một mảnh vải che thân đợi hắn, Đường Miên nhân lúc hắn còn đang ngây người, leo vào lòng hắn, ôm chặt lấy cổ hắn, nàng leo lên người hắn như bạch tuộc, giống như bám lấy mọi hành động của hắn, nàng sẽ có cơ hội bày tỏ suy nghĩ của mình.
 

Đột nhiên Tả Triều Chi cảm thấy có chút buồn cười, hắn kéo tứ chi của nàng đang quấn quanh thân mình dễ như trở bàn tay, trong chốc lát nàng đã bị vây hãm trong lòng hắn.
 
“Đường Đường lao đến ôm ta là muốn làm gì?” Giọng điệu của Tả Triều Chi đã nhẹ nhàng hơn ba ngày trước không ít, Đường Miên chỉ cảm thấy không thể để mất cơ hội, nàng ngẩng đầu nhanh chóng hôn lên khóe môi hắn, sau đó dựa vào lòng hắn cọ xát.
 
Tả Triều Chi thở dài một hơi, buông tay chân Đường Miên ra, Đường Miên nhân lúc này, vội kéo lấy bàn tay to của hắn, bắt chước viết vẽ trên tay hắn một hồi.
 
“Chàng không nói chuyện với ta sao?” Nàng viết rất nhanh, sau khi viết xong, dùng ánh mắt tha thiết nhìn Tả Triều Chi.
 
Tả Triều Chi không có phản ứng gì, chỉ yên tĩnh chăm chú nhìn nàng, Đường Miên chỉ chỉ miệng mình, thấy hắn vẫn không có phản ứng gì như cũ, nàng lại cầm tay hắn lên: “Thật sự không nói chuyện với ta sao?”
 
Mười ngón tay của nàng từ trước tới giờ không động đến việc gì, đầu ngón tay vô cùng mềm mại, viết trong lòng bàn tay hắn, cảm giác ngứa ngáy truyền vào trong lòng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không nói chuyện với nàng sao?
 

Hắn làm sao nỡ, thường là nàng không để ý đến hắn mới đúng. Sự tức giận trong lòng Tả Triều Chi vẫn còn, nhưng đã tan biến đến mức không thành gì, hắn hưởng thụ sự lấy lòng của Đường Miên, thoải mái một lúc mới giơ tay lên điểm lên yết hầu của nàng.
 
Đã ba ngày không được nói chuyện bình thường, Đường Miên vội muốn nói chuyện, lại chỉ có thể ho khan một trận.
 
“Chậm chút, đừng vội.” Tả Triều Chi nhẹ nhàng xoa xoa lưng nàng, sau đó để nàng ngồi ở bên cạnh, đi đến bên bàn lấy cốc trà, nước trà đã lạnh, vì gấp rút, hắn vận động nội lực, làm nước trà ấm lên.
 
Đường Miên nhận lấy trà, uống ừng ực, sau khi thấm giọng, đang muốn mở miệng nói thì ngón tay trỏ của Tả Triều Chi đặt lên đôi môi đỏ của nàng, ngăn nàng nói chuyện.
 
“Suỵt… Đừng nghĩ đến việc nói dối, ta nói trước.” Tả Triều Chi thở dài: “Đường Đường, ta vẫn yêu nàng, vẫn còn yêu nàng, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, sống qua ngày thật tốt, nàng không yêu ta cũng không sao, không được phản bội ta, làm một thê tử, một mẫu thân tốt là được rồi.”
 

Đường Miên ngây người ra, giọng điệu của Tả Triều Chi giống như một lưỡi dao khắc vào tim nàng, hắn vẫn yêu nàng, nhưng đã không bằng lòng dành cho nàng bất cứ sự tín nhiệm nào nữa.
 
“A Triều, không phải như vậy, ta… Ta yêu chàng…” Đường Miên vội giải thích.
Tả Triều Chi không vì lời tỏ tình của nàng mà có bất cứ biểu hiện vui mừng nào, trái lại là dáng vẻ đau lòng: “Cho dù như thế nào, ta cũng sẽ quan tâm đến nàng, nàng không cần vì muốn sống mà nói dối, Đường Miên… Đừng dùng lời nói dối làm nhục tình yêu của ta dành cho nàng, được không?”
 
Từng câu từng chữ mà Tả Triều Chi nói ra đều vô cùng nghiêm túc, Đường Miên nhận ra mình bị từ chối rồi, nàng bị từ chối ở bên ngoài nội tâm của Tả Triều Chi, Tả Triều Chi trang bị cho chính mình, không để lại bất cứ chỗ trống nào, chỉ sợ lại bị nàng làm tổn thương.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.