Bạn đang đọc Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối – Chương 52:
Ánh mắt của Cung Vương và Tả Triều Chi không biết từ lúc nào đã dán chặt trên người hai nữ nhân, thấy trên mặt Ngu Kiều hiện ra ý cười chân thành, sắc mặt Tu Kỳ cuối cùng cũng tốt lên: “A Triều, đệ thích cô nương Hứa gia ta không có ý kiến, nếu nàng ta có thể chung sống hòa thuận với Kiều Kiều, có nghĩa là quan điểm trước kia của ta về nàng ta là sai, nhưng nếu nàng ta làm tổn thương Kiều Kiều, cho dù nàng ta là thê tử của đệ, ta tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua nàng ta.”
“Huynh đừng lo lắng, A Cẩm là người mềm lòng tốt bụng nhất. Nàng ấy đối với ai cũng tốt, chỉ là nàng ấy không thích ta mà thôi.” Tả Triều Chi khẽ thở dài một hơi. Bởi vì sự lương thiện của nàng, năm đó kéo hắn một cái, ngược lại hắn có chút giống như kẻ điên không biết cảm kích, chưa kể không thể trả ơn tử tế, còn muốn nàng lấy thân báo đáp, nhưng hắn không hối hận chút nào.
Hai người bọn họ chính là phải dây dưa cùng một chỗ, bất luận nàng có thích hay không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đệ chưa từng nghĩ, nếu nàng ta không thích đệ, buông tay cũng là một loại mỹ đức?” Nói thật, dù thế nào Tu Kỳ cũng không thể thích nổi Đường Miên, hắn cùng Tả Triều Chi vào sinh ra tử, đương nhiên biết đệ ấy đã đặt tiểu cô nương đó trong lòng bao lâu!
Trong mắt hắn, huynh đệ của hắn là một người tốt, nữ tử Hứa gia kia đã để lại ấn tượng sâu khắc “Có mắt như mù” trong lòng hắn.
“Vậy năm đó tẩu tử không cần huynh, huynh cũng có mỹ đức?” Tả Triều Chi cười như không cười nhìn Tu Kỳ, nói về trình độ truy thê không biết xấu hổ, gặp phải Tu Kỳ, hắn cũng ngả mũ cúi đầu(*)!
*Ngả mũ cúi đầu 自叹弗如: cảm phục những người tài giỏi, tự cảm thán bản thân không bằng họ.
Tu Kỳ nghẹn họng, năm đó hắn làm đến thái quá, khiến nương tử tức giận chạy mất, cuối cùng ai thèm quan tâm đến đức hạnh gì, căn bản là…
“Được, xem như đệ lợi hại, đệ cứ tiếp tục không cần mặt mũi đi!” Nghĩ đến trước đây bản thân hắn cũng xấu hổ muốn chết, nhưng miễn là có thể theo đuổi nương tử, còn cần mặt mũi gì chứ?
“Được rồi, đừng tức giận nữa.” Hai nữ nhân trò chuyện vui vẻ, không ai có thể xen vào cuộc nói chuyện của hai nam nhân, một đôi huynh muội trên thuyền ngược lại giống như dư thừa. Tu Tường để kết thân với Tả Triều Chi, lúc đó mới lên thuyền hoa này, nhưng chưa từng nghĩ đến, chưa kể không thể tiếp lời với Tả Triều Chi, còn phải đối phó với muội muội điêu ngoa vô lễ của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hoàng huynh, họ Hứa kia thật khiến người ta tức chết!” Thập nhị giận dữ đến mức giậm chân, nhưng Tu Tường nào muốn quan tâm đến mấy chuyện vụn vặt linh tinh giữa các tiểu cô nương? Hắn nhức đầu không thôi: “Được rồi, chẳng phải là bộ xiêm y thôi sao? Trở về ca ca cũng tìm một bộ cho ngươi còn không được?”
“Hừ! Ca ngươi không hiểu rồi!” Hai huynh muội bắt đầu náo loạn như thế, nhưng cũng không có ai muốn quản.
Phạm vi hồ rộng lớn, từ bến sông đến Kính Trung Nguyệt Lầu có một khoảng cách ngắn, nhưng trước khi tới Kính Trung Nguyệt Lầu, Trấn Nam Vương phi bố trí hoạt động du ngoạn trên hồ, hơn mười chiếc thuyền hoa du ngoạn trên hồ, cùng lúc đó có tốp năm tốp ba con thuyền nhỏ đi qua, trên thuyền là mỹ cơ, một số nhảy múa, một số tấu nhạc, phô bày ra tài lực của Trấn Nam Vương phủ, sau hai khắc du ngoạn trên hồ, khách nhân mới lần lượt xuống thuyền ở Kính Trung Nguyệt Lầu, thuyền đầu rồng là Đế hậu, phi tần được sủng ái và hoàng tử hoàng nữ, tiếp theo là một nhà Trấn Nam Vương, từng con thuyền để khách nhân xuống, Tả Triều Chi mới vừa xuống thuyền hoa, quản sự của Vương phủ đã nghênh đón ở đó.
Sau khi đến Kính Trung Nguyệt Lầu người đông nghìn nghịt, dưới tình huống nam nữ phân tiệc, Tả Triều Chi và Đường Miên ắt phải phân tiệc.
“Được rồi A Triều, đừng lo lắng, ta sẽ giúp ngài săn sóc bảo bối(*) của ngài.” Thấy Tả Triều Chi vẫn nhìn Đường Miên không tha, Ngu Kiều ôm vai Đường Miên cười rạng rỡ.
*Bảo bối 眼珠子: ý chỉ người hoặc vật mà yêu thích nhất.
Tả Triều Chi thất thần trong giây lát, Đường Miên cũng vậy, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, giống như trở lại kiếp trước, có một số chuyện không thay đổi, Ngu Kiều cũng nói như vậy ở kiếp kia, nhưng là sau khi hai nhóm người tách ra, Đường Miên lại không ở cùng một chỗ với Ngu Kiều.
Đường Miên biết Tả Triều Chi đang nghĩ gì, cũng biết nếu nàng muốn tiếp tục giả vờ như không biết, nhất định phải tách ra khỏi Ngu Kiều.
Tả Triều Chi bình tĩnh nhìn Đường Miên, trong mắt có muôn vàn lời muốn nói, Tu Kỳ không chịu nổi nữa: “Lo lắng như vậy làm gì? Kiều Kiều sẽ không làm mất bảo bối của đệ!”
“Nhưng… Bảo bối sẽ làm mất Kiều Kiều của huynh!” Tả Triều Chi dùng ánh mắt cảnh cáo Đường Miên, bảo nàng không được khoanh tay đứng nhìn.
Trong lòng Đường Miên kêu khổ không thôi, biết bây giờ bản thân tránh được mùng một, không tránh khỏi mười năm, Tả Triều Chi căn bản đều đã biết mọi thứ, chỉ là đang đợi chính nàng nói thật mà thôi.