Bạn đang đọc Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối – Chương 51:
Sau khi lên thuyền hoa, mấy người ngồi vào chỗ bên trong, trên mặt nước vẫn có chút ớn lạnh, than trên thuyền cháy kêu đôm đốp, Đường Miên và Ngu Kiều cùng nhau nếm thử món bánh hoa cúc được chuẩn bị trên thuyền hoa, Đường Miên ăn rất nghiêm túc, để trốn tránh ánh mắt thiêu đốt của Tả Triều Chi.
Thuyền hoa này của bọn họ ngoài phu phụ Cung Vương ra, còn có bát hoàng tử Tu Tường và thập nhị công chúa. Năm nay Tu Tường mười bảy, hắn ta là hoàng tử duy nhất trong số tất cả các hoàng tử dám giao hảo với Tu Kỳ, không có lý do nào khác, chỉ vì mẫu thân của Tu Tường và mẫu thân của thập nhị công chúa là đường muội của Uyển phi. Sau khi Uyển phi chết thánh nhân vẫn rất tưởng niệm nàng ta, trong một lần gia yến nhìn trúng đường muội của Uyển phi, gọi nàng ta vào cung phong làm Lương quý nhân. Lương quý nhân lần lượt sinh ra bát hoàng tử và thập nhị công chúa sau đó trở thành Lương phi.
Địa vị ở trong cung của Lương phi cũng rất lạ lùng, thánh nhân không biết là yêu hay là hận nàng ta, thái độ với hai đứa con nàng ta sinh ra cũng không thân thiết, sau khi Tu Kỳ hồi kinh bát hoàng tử luôn thích đi theo Tu Kỳ, sau khi Tu Kỳ chết có được món hời lớn, trong lúc tranh đoạt ngai vàng được Tả Triều Chi đẩy lên long ỷ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Miên mơ hồ cảm thấy kỳ lạ, trước kia Tả Triều Chi đối với Tu Tường tuy không thể gọi là thân thiện, nhưng cũng sẽ không lạnh lùng giống như bây giờ.
Đường Miên không đoán ra được tâm ý của Tả Triều Chi, đành phải tránh xa bát hoàng tử và thập nhị công chúa.
Tránh xa nhập nhị công chúa một chút cũng phải, năm nay thập nhị công chúa mới vừa cập kê, trong lúc chuẩn bị nghị thân, người mà lúc đầu nàng ta nhắm vào chính là Tả Triều Chi, thậm chí sau khi Tả Triều Chi đã thành thân còn từng nghĩ muốn hắn giáng thê làm thiếp, quả thực là một người khôi hài.
Thập nhị công chúa dường như không phát hiện ra Đường Miên có chút cụt hứng, còn muốn nói đông nói tây với Đường Miên: “Hứa tỷ tỷ, y phục trên người tỷ thật đẹp, là phường thêu nào làm hả?”
Trong lòng Đường Miên thở dài một hơi: “Là Tương Hương phường.”
“Ta biết Tương Hương phường nè, tay nghề tú nương ở đó thực sự rất tốt, hoàng hậu nương nương còn gọi tú nương của Tương Hương phường tiến cung chỉ bảo phường thêu tú nghệ trong cung cơ! Nghe nói y phục của Tương Hương phường nghìn vàng khó cầu, có tiền xếp hàng cũng không đến lượt! Làm sao tỷ có được hả?” Đồ của Tương Hương phường các quý nữ đổ xô vào, ngay cả công chúa cũng không phải muốn là có thể có được.
“Đó là đương nhiên bởi vì Tương Hương phường là phu quân ta mở…” Đường Miên thầm lẩm bẩm trong lòng, nhưng nàng vẫn cố nở một nụ cười, làm bộ như không biết: “Ta cũng không rõ đâu, trên người ta cho dù là y phục hay là đồ trang sức, đều là đại tướng quân sắm sửa cho ta.” Đường Miên mỉm cười đáp lại, vẻ mặt rất chân thành, nhưng trong lòng lại có chút ác ý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy Đường Miên nói như vậy, sắc mặt thập nhị công chúa trầm xuống, dù sao cũng là thiếu nữ hoài xuân, nghe được người trong lòng chuẩn bị xiêm y đồ trang sức cho một nữ tử khác, nội tâm muốn thế nào thì khó chịu thế đấy.
“A Triều có vẻ là một người không tinh tế, nhưng lại là người cẩn thận nhất, đánh giá hắn có để người khác ở trong lòng hay không, đây là A Triều đặt muội lên đầu quả tim nha! A Cẩm thật đúng là có phúc.” Ngu Kiều đương nhiên cũng biết lai lịch của Tương Hương phường, năm đó Tả Triều Chi cứu một thương nhân rất có bản lĩnh ở Bắc Cương, về sau thương nhân này bắt đầu giúp Tả Triều Chi quản lý sản nghiệp của Tả Triều Chi, dưới sự quản lý của hắn ta sản nghiệp của Tả Triều Chi ngày càng hưng thịnh, lấy ngân lượng lăn ngân lượng, giống như lăn bóng càng lăn càng to.
Phường thêu, phường vải, hàng hương liệu, tửu lâu, quán trà, khách điếm hàng đầu trong kinh thậm chí là sòng bạc, câu lan viện vân vân, đằng sau đều có tiền vốn của Tả Triều Chi lưu động bên trong.
Tả Triều Chi luôn giúp Tu Kỳ, bây giờ Tu Kỳ cũng là người giàu có nhất trong các hoàng tử, chẳng qua phu thê hai người họ giấu diếm đã lâu, vì vậy không ai biết đến.
Từng câu từng chữ của Ngu Kiều đều mỉa mai thập nhị công chúa, Ngu Kiều cũng biết chút tâm tư nhỏ kia của thập nhị công chúa, tận lực ở một bên lên tiếng phụ họa cùng Đường Miên, chính là muốn để nàng ta biết khó mà lui.
Trên danh nghĩa, thập nhị công chúa và Ngu Kiều cũng là biểu tỷ muội, nhưng thập nhị công chúa giống như những quý nữ khác ở Trường An, rất coi thường Ngu Kiều, sau khi nghe những lời của Ngu Kiều lại hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt cau có rời đi.
Ngu Kiều nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng rời đi của nàng ta, buồn cười lắc đầu: “A Cẩm đừng để ý, nhập thị nàng ta chính là tính nết như vậy.” Vừa ngu xuẩn vừa cay độc còn ngang ngược, nếu để ở trong lòng, sẽ khiến người ta vô cùng tức giận.
Đường Miên là người sống qua hai kiếp, đương nhiên không để tiểu công chúa không được sủng ái nhưng kiêu ngạo này vào mắt, ngược lại là nàng đau lòng cho cảnh ngộ của Ngu Kiều: “Không quan trọng, có nửa câu không hài lòng, nàng ta rời đi cũng tốt, trái lại ta và tỷ tỷ mới quen đã thân, thêm chút thân thiết cũng hay.”
Trên mặt Ngu Kiều hiện lên nụ cười ngây thơ, những năm qua nàng sớm đã quen với ác ý của mọi người đối với nàng, bỗng nhiên có thể nhận được một phần thiện ý, khiến trong lòng nàng ấm áp.