Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối

Chương 21


Bạn đang đọc Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối – Chương 21:

*Bạch hổ xử nữ: chỉ những người phụ nữ vùng kín ít lông hoặc không mọc lông mu.
 
Đây là phủ đệ nàng đã sống hơn mười năm, quen thuộc với từng ngóc ngách. Đường Miên nằm im trong lồng ngực hắn, đến khi bị hắn quăng mạnh vào chiếc giường họ đã nằm vô số lần ở đời trước.
 
Tuy bị quăng mạnh nhưng giờ đã vào thu, giường được trải rất dày, không hề đau đớn. Dù Tả Triều Chi tức giận đến đâu cũng không nỡ làm đau nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thân hình nàng hơi lún xuống chăn, người nam nhân mà nàng tâm tâm niệm niệm lập tức đè lên. Đường Miên cảm thấy hơi mừng rỡ, nhưng lại có chút khẩn trương, một suy nghĩ to gan nảy ra trong đầu nàng.
 
Chẳng lẽ… Tả Triều Chi cũng trùng sinh như nàng? 
 
“Còn có thời gian thất thần?” Sắc mặt Tả Triều Chi tối sầm lại, muốn gọi lại sự chú ý của nàng. Trán hắn nhẹ đập vào trán của nàng. Làn da tinh tế của nàng bị vậy thì hiện lên một vệt đỏ.
 
Một chút đau đớn này kéo tinh thần Đường Miên quay lại, người này thật sự thay đổi rồi… Hắn vậy mà lại đánh nàng, nàng vươn tay muốn xoa trán thì bị hắn bắt được.

 
Hôm nay hai người vô cùng gần gũi. Hơi thở của Tả Triều Chi phả vào nàng. Tả Triều Chi thích sạch sẽ, trên người hắn luôn có hơi thở thuần khiết và một mùi hương mát lạnh. Vốn dĩ nàng cũng không thích hương vị này, nhưng mấy năm chung sống, ngày đêm bầu bạn, hương vị này lại khiến nàng cảm thấy an tâm.
 
Nỗi nhớ hắn làm cho hốc mắt nàng không khỏi đỏ lên, nhưng Tả Triều Chi lại thấy rất khó chịu, dáng vẻ này giống như là nàng không cam tâm tình nguyện.
 
Tả Triều Chi thấy đau, thấy bực bội. Cơn đau nhói xuất hiện làm hắn không thể lui được, chuyển thủ thành công. Hắn mạnh mẽ xâm lược đôi môi của Đường Miên, bá đạo cạy miệng nàng, lưỡi nhanh chóng tiến vào, cùng lưỡi của nàng quấn quýt lấy nhau.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Động tác của Tả Triều Chi hơi dữ dội làm Đường Miên đau. Nàng giật mình, tay không bị nắm vô thức che ở đằng trước, cố gắng đẩy Tả Triều Chi ra. Với cái khí lực kia của nàng sao có thể là đối thủ của hắn? Chẳng làm hắn xê dịch phân nào mà chỉ làm cơn tức mang theo thất bại hai đời của hắn bùng lên. Đường Miên thấy đai lưng buông lỏng. Tả Triều Chi vừa bịt miệng nàng, vừa cởi bỏ y phục của nàng.
 
Bên tai của Đường Miên truyền đến tiếng vải vóc bị xé. Nàng lạnh bắn người, y phục đã bị xé đi hết chỉ còn chừa lại yếm màu đỏ, thêu một con thỏ nhỏ rất sống động. Tả Triều Chi giật mình, đời trước Đường Miên chống lại Hoa Thị rồi bị đưa đến đây. Hắn nhớ rõ nàng ăn mặc rất mê hoặc sao giờ lại thành một con thỏ nhỏ…
 
Hắn ngẩn người như chưa từng thấy nàng mặc cái yếm nào đặc biệt như vậy, làm hắn có chút ý muốn dung tục với cái yếm này.
 
Hắn dời mắt, vươn tay tháo bỏ màn ngăn cuối cùng của nàng. Đến lúc này, ánh mắt lại kìm chặt vào người nàng.
 
Hai cái bánh bao tròn trịa, trắng bóc ẩn trong yếm, hai cánh hoa phớt hồng như màu hoa anh đào, phập phồng lên xuống như bị dọa sợ. Quá kích thích thị giác! Hắn tức giận, bàn tay ngập vết chai lướt qua da thịt mềm mại.
 
Đường Miên được nuông chiều từ nhỏ, làn da của nàng dễ bị ửng đỏ. Chỉ là bị bàn tay hắn sờ qua như vậy để lại một màu hồng nhuận, nàng khẽ run rẩy, nổi da gà.
 
“Đừng sợ…” Tả Triều Chi vẫn không đành lòng nhìn nàng như chim sợ cành cong, hắn nhịn không được mở miệng trấn an: “Trải qua lần này rồi sẽ trở thành nữ nhân của ta, ta sẽ bảo vệ nàng.” Một câu nói đè nặng như Thái Sơn. Hắn sẽ bảo vệ nàng, dùng cách riêng của hắn để bảo vệ nàng. Không để nàng vuột mất, không để nàng mất mạng nữa.
 
Đường Miên nghe những lời đầy bi thương của hắn. Nàng nhẹ nhàng vỗ lưng, trấn an dòng suy nghĩ của hắn. Mỗi cái vỗ của nàng dấy lên bao nhiêu rung động trong lòng Tả Triều Chi.

 
Giống như không ngờ Đường Miên sẽ hành động như vậy, Tả Triều Chi khựng lại một chút. Nhưng trong nháy mắt, hắn hạ quyết tâm, cho dù bây giờ Đường Miên uất ức hay không muốn, hắn cũng không buông tha nàng.
 
Hắn cúi đầu gặm cái gáy mềm nhũn của nàng. Tả Triều Chi phát ra tiếng kêu trầm thấp, mỗi động tác đều tràn ngập ý tứ.
 
Đầu lưỡi lướt qua mạch đập nhịp nhàng, hắn nảy sinh ra ý định ác độc. Hắn xác định được rằng nàng vẫn đang còn sống, còn hơi ấm. Những nụ hôn lặp đi lặp lại lưu lại vết ửng hồng trên làn da trắng nõn. Hắn men theo xương quai xanh chuyển xuống khe trong núi. Đường Miên không nhịn được phát ra một âm thanh thở dốc: “A ưm…”
 
Miệng tiểu cô nương như đóa lan, âm thanh vừa đáng thương vừa ngọt ngào. Vật dưới thân Tả Triều Chi lại càng căng cứng, hắn hung ác đè lên bụng dưới của nàng. 
 
“Ưm… Ngứa quá… ” Nàng uốn éo thân mình. Bụng nhỏ cách một tấm vải mỏng không ngừng kích thích con thú bên trong.
 
“Đừng nhúc nhích… Bằng không ta sẽ không nhân từ nữa đâu.” Trán của Tả Triều Chi xanh đen, hắn cắn răng cắn lợi, lặp lại rằng Đường Miên vẫn còn là xử tử, hắn không được thô lỗ. Nếu bây giờ ở đời trước, hắn đã sớm mở hai chân nàng ra, hung hăng tiến vào hoa nguyệt đầy nước kia, điên cuồng động, xuất hết lần này đến lần khác, làm nàng cả đêm.
 
Trong đầu nghĩ thế làm hắn không chịu được. Một tay hắn nắm lấy nơi mềm mại kia phóng khoáng chơi đùa, môi lưỡi giữ lấy bên còn lại. Hắn nắm rõ thân thể nàng trong lòng bàn tay, biết phải làm thế nào để lấy lòng nàng.
 
Âm thanh nước bọt chụt chụt vang lên làm Đường Miên đỏ cả mặt. Đầu lưỡi Tả Triều Chi đảo quanh nhũ hoa, rất nhanh nó đã sưng tấy, cảm giác tê rần, miệng phát ra những âm vui sướng.
 

Linh hồn lão luyện lại ngây thơ xung đột như nước với lửa của nàng truyền đến cảm giác sung sướng khiến nàng không nhịn được, cong mình, cũng không biết là đang muốn trốn chạy hay tự dâng mình đến cửa.
 
Tay ôm Đường Miên buông lỏng, một tay xoa nắn bánh bao thành những hình thù khác nhau, một bên men theo đường cong len đến cái eo tinh xảo. Hắn tách hai chân nàng ra, ngón tay lướt qua vòng bụng mềm mại, ngựa quen đường cũ đi đến hang động mê hồn kia. Nơi đây còn chưa bị ai khám phá, thẹn thùng mấp máy, chỉ là bên trong cũng là một mảng ướt đẫm.
 
“Tốt, ướt…” Hắn cúi đầu, giọng nói như bị bóp nghẹn, hơi thở cứ phả xuống làm nàng run rẩy, làn da nổi lên những mảng phiếm hồng.
 
“Không có, nói nhảm…” Thói quen bám sâu vào tận gốc rễ, từ tận đáy lòng muốn đối tốt với hắn nhưng vẫn không kìm nổi tức giận mà phản bác. Hắn xấu xa lấy tay cọ cọ, lấy những chất dịch trong suốt vẽ lên bụng của nàng, như đang cười nhạo nàng mạnh miệng vậy.
 
Hắn nâng người lên, chăm chú nhìn vào vùng đất nữ tính kia. Đây là nơi hai đời hắn khai phá, chiếm đóng và lưu lại dấu ấn.
 
“A…” Chỗ mẫn cảm bị cọ vào, nàng giật bắn người như bị điện giật, vùi sâu vào trong chiếc giường mềm mại.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.