Bạn đang đọc Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối – Chương 20:
“A Cẩm, nàng có chuyện cần xin xỏ Triều Chi ca ca đúng không?” Những lúc như vậy, hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Đó cũng là lúc Hứa Đường Miên đối xử với hắn rất tốt.
Tất nhiên Hứa Đường Miên chẳng vô duyên vô cớ tốt với hắn. Nàng tốt là muốn nịnh nọt hắn. Hắn hiểu rõ tất cả đều là lợi dụng nhưng chẳng nhịn được làm con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Hứa Đường Miên sửng sốt, nàng luôn thấy Hứa Triều Chi trước mắt không giống như trong trí nhớ của nàng. Dù lòng còn nhiều vướng mắc nhưng Hứa Đường Miên vẫn men lối cũ tiếp lời: “Đúng là A Cẩm có chuyện muốn nhờ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tả Triều Chi thích gọi nàng là A Cẩm. Lúc hắn động tình sẽ nỉ non gọi Đường Đường, quấn nàng, hợp lại thành một, thủ thỉ từng tiếng bên tai nàng. Hứa Đường Miên thấy không khí trước mắt rực lửa, chỉ cần một mồi củi là bùng lên được con thú trong Tả Triều Chi. Miệng lưỡi Hứa Đường Miên khô nóng, hình ảnh thân hình tráng kiện rồi cả lực cánh tay cứ nảy ra trong đầu, đủ làm người tê dại. Rất nhớ… Bên trong nàng như có một cây đuốc đang hừng hực lửa.
“Xin trên giường đi.” Tả Triều Chi lộ ra nụ cười lưu manh làm Đường Miên đỏ mặt, tim đập loạn nhịp. Nàng chưa từng thấy vẻ mặt như thế ở Tả Triều Chi bao giờ. Từ trước đến giờ trước mặt nàng, hắn đều bất đắc dĩ, bao dung, tận tâm và cẩn trọng. Lời hắn nói chưa bao giờ có tính xâm chiếm như vậy. Cái gì hắn cũng thuận theo nàng, trừ lúc ở trên giường, mặc nàng khóc lóc như nào hắn cũng không dừng lại.
Hắn mạnh miệng như vậy làm nàng đỏ hết mặt, trong lòng cao hứng nhưng lại làm ra vẻ e thẹn: “Như thế là có ý gì?”
Đường Miên nghi ngờ, đời trước như thế sao? Sao Tả Triều Chi khác với ký ức của nàng đến như vậy?
“A Cẩm không hiểu ý ta sao?” Tả Triều Chi châm chọc: “Không phải mẫu thân của nàng muốn nàng hiến thân đổi lấy sự bình an của phụ thân và ca ca của nàng sao?” Tả Triều Chi lại gần Đường Miên, chăm chú ngắm nhìn người làm hắn ngày đêm nhớ mong, nghiến răng nói: “Vậy thì làm nữ nhân của ta, ta sẽ cứu phụ thân và ca ca của nàng.” Khi hắn nói những lời độc ác này, không kìm được lảng tránh ánh mắt của Đường Miên, hắn sợ nhìn thấy sự sợ hãi và chán ghét trên khuôn mặt nàng. Nói rồi, hắn bế nàng lên, sợ nàng nói thêm mấy câu, lăn ra vài giọt nước mắt, hắn lại mềm lòng.
Mùi hương quen thuộc chui vào phổi, tim Hứa Đường Miên vang lên như trống. Nàng sắp quên cơ thể hắn cường tráng đến đâu, nằm trong vòm ngực hắn là cảm giác như thế nào. Hứa Đường Miên ôm lấy cổ của Tả Triều Chi, đầu tựa vào bả vai của hắn.
Chia ly hai lần, sinh ly tử biệt. Giờ sống lại, không ai biết đã trải qua chuyện gì, chỉ thông qua xúc cảm quen thuộc để tìm lại hoài niệm. Dòng nước cuốn theo ấm áp ủ ấm trong lòng, tâm ý không thể tương thông nhưng ý nghĩ hoàn toàn trái ngược.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù Tả Triều Chi cố gắng như nào thì hắn cũng không thể nào ác độc được với Đường Miên, chỉ có thể dùng thái độ dửng dưng để ngụy trang bản thân.
“Sao không nói gì? Nếu không muốn làm nữ nhân của ta, biết cửa ở đâu rồi thì cút đi, đừng nghĩ đến việc quay lại cầu xin.” Nói thì rất dữ tợn nhưng Tả Triều Chi hơi lo sợ, nếu Đường Miên bỏ đi thật thì hắn điên mất. Nếu bạn có đọc bản dịch này ở trang reup rồi thì cũng nhớ qua trang chủ Luvevaland.co để ủng hộ view cho team mình nha.
“Không phải vậy.” Đường Miên lắc đầu. Đôi mắt ngây thơ như mắt thỏ. Đường Miên có chút bối rối, ngay từ đầu nàng đã cảm thấy đời này có gì đó rất khác nhưng giờ nàng chắc chắn rằng Tả Triều Chi có cái gì đó không đúng.
Tả Triều Chi trở nên thích xiên xỏ làm nàng vô cùng khó chịu: “Ta nguyện ý làm nữ nhân của chàng.” Giọng nói của nàng lí nhí như muỗi kêu nhưng hắn nghe thấy rất rõ ràng.
Hình ảnh Đường Miên ngoan ngoãn, khiến lòng hắn lâng lâng.
“Vì phụ thân và ca ca, nàng cái gì cũng dám làm!” Tả Triều Chi trầm mặc một lúc rồi bật cười. Trên mặt hắn tỏ ra vẻ không quan tâm nhưng trong lòng rất uất ức. Phụ huynh và ca ca nàng lợi dụng nàng, lừa nàng đến đây. Còn hắn chân thành với nàng lại chưa từng được ở trong lòng nàng, còn không ít lần bị nàng tổn thương.
Nàng lấy đau khổ của hắn làm trò đùa. Trái tim nàng ở đâu? Chắc nó ngập trong sương lạnh giá.
Những năm gần đây, tấm lòng của hắn hết lần này đến lần khác bị nàng làm tan vỡ, máu chảy đầm đìa, mưng mủ rồi khép miệng lại. Sau mỗi lần bị nàng tổn thương, hắn luôn trừng phạt mình, mong một ngày nào đó nàng sẽ thấy được sự tốt đẹp trong hắn. Nhưng cuối cùng hai người bọn họ, một chết, một lưu đày. Tới tận khi nhắm mắt, hắn vẫn không nhận được một lời khẳng định, một câu nói của nàng.
Đời trước bị ngược đãi, bị tổn thương. Hắn muốn nàng trả lại, dùng cả đời này để trả! Không, đời đời kiếp kiếp phải trả!