Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người

Chương 87: An Nhiễm Quyết Định Ra Tay


Đọc truyện Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người – Chương 87: An Nhiễm Quyết Định Ra Tay


Không khí bên trong xe an tĩnh trong chớp mắt.
Một chớp mắt này dường như đã qua rất lâu.

Bên ngoài Thẩm Tinh Tuế trầm mặc nhưng tâm tình bên trong lại như sóng biển dâng cao vạn trượng.
Thẩm Tinh Tuế nhìn thẳng vào đôi mắt của Phó Kim Tiêu, không thấy được ý cười đùa cợt của anh.

Phó Kim Tiêu cũng không vội vàng thúc giục mà chỉ yên lặng đợi cậu đáp lại.
Trái tim của Thẩm Tinh Tuế nảy lên từng hồi.
“Tại sao…” Thẩm Tinh Tuế nhẹ nhàng mở miệng, vô thức bộc lộ rối ren trong lòng: “Anh đã suy xét kỹ càng hậu quả khi công khai với em chưa? Có khả năng chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới sự nghiệp và con đường phát triển đấy ạ.”
Phó Kim Tiêu nhướn mày: “Ảnh hưởng như nào?”
Thẩm Tinh Tuế nhất thời không dám nói, chỉ có thể mơ hồ đáp lại: “Tất cả các phương diện…”
Trong xe lại yên tĩnh trong chốc lát.
Mãi sau, Phó Kim Tiêu khẽ cười một tiếng.

Đến Khi Thẩm Tinh Tuế ngẩng đầu, nhìn thấy hình ảnh bản thân phản chiếu trong đôi mắt đối diện.

Anh từ tốn mở miệng: “Thầy Thẩm à…”
Thẩm Tinh Tuế khẩn trương.
“Nói tới công khai thì có lẽ…!người chịu ảnh hưởng lớn nhất cũng phải là tôi chứ nhỉ?” Phó Kim Tiêu nén ý cười, thong thả hỏi ngược lại: “Bản thân tôi còn không thèm để ý thì thầy sợ cái gì?”
Ngừng một chút.
Phó Kim Tiêu lại nhướn mày: “Hay là…!công khai mối quan hệ với tôi làm thầy Thẩm đây mất mặt sao?”
Sau khi nghe xong, Thẩm Tinh Tuế cảm thấy bản thân oan uổng: “Không phải, ý của em không phải như vậy.”
Rõ ràng cậu đang nghĩ cho anh mà người này lại trả treo vui vẻ như vậy.
Tất nhiên Thẩm Tinh Tuế biết Phó Kim Tiêu hơn mình ở rất nhiều phương diện.

Nếu đào sâu hơn thì cậu không có tầm ảnh hưởng lớn như anh, nhưng cũng vì vậy mà cậu mới nhất định phải suy xét cho Phó Kim Tiêu nha.
Sao lại không sợ được cơ chứ.
Cậu sợ muốn chết đây này.
Nếu bởi vì cậu mà con đường sự nghiệp của Phó Kim Tiêu gặp vấn đề, danh tiếng mà anh xây dựng bao năm bị đổ bể thì sao đây.

Đây là thần tượng nhiều năm của bản thân cậu mà, hy vọng duy nhất của cậu là Phó Kim Tiêu sẽ luôn sống tốt.
Thẩm Tinh Tuế thở dài: “Đương nhiên em cũng mong chúng ta có thể công khai, ai lại không muốn mối tình của bản thân sẽ được mọi người chúc phúc cơ chứ.”
“Nhưng em nhận ra rằng rất nhiều thứ không thể diễn ra thuận lợi như mong muốn, cũng như không phải chuyện gì cũng được mọi người chúc phúc.” Thẩm Tinh Tuế nhẹ nhàng nói, trong giọng không giấu nổi buồn bã.
Con ngươi Phó Kim Tiêu trở tối, thấp giọng: “Vậy thì sao chứ?”
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt.
Phó Kim Tiêu dường như không vui chút nào.

Anh nhấp miệng thoạt nhìn vô cùng lạnh lùng.

Dường như Phó Kim Tiêu không tức giận vì những bất lợi sẽ gặp khi công khai mà anh tức giận là bởi Thẩm Tinh Tuế lùi bước.
Thẩm Tinh Tuế thở dài một hơi, nói tiếp: “Vậy nên em đã nghĩ rằng, trước tiên chúng ta không công khai vội, đợi em cố gắng để bản thân ngày càng giỏi, ưu tú hơn.

Sau này khi chúng ta công khai, anh sẽ không bị mất mặt và mọi người cũng ít lời chỉ trích hơn.”
Đáy mắt Phó Kim Tiêu xẹt qua một tia kinh ngạc.
Chàng trai trước mặt anh sáng rực đôi mắt, nhất là khi nói ra những quyết tâm mà cậu đã tiêu tốn không ít sức lực suy nghĩ.

Quyết tâm vững vàng này chắc chắn sẽ khiến cậu vất vả nhiều hơn, nhưng cậu vẫn kiên định lựa chọn nó.
Thẩm Tinh Tuế do dự hỏi lại anh: “Được không ạ?”
Chậm rãi.
Khóe môi Phó Kim Tiêu gợi lên nụ cười.
“Có thể.” Phó Kim Tiêu gật đầu.

Anh luôn nhượng bộ vào thời điểm thích hợp, cho Thẩm Tinh Tuế một khoảng cách thoái mái.

Nhưng một con cáo già sẽ không bao giờ để mình chịu thiệt: “Nếu anh đáp ứng em rồi, vậy có phải em cũng nên…”
Thẩm Tinh Tuế nhìn anh một cách khó hiểu.
Phó Kim Tiêu cong môi, ung dung nói tiếp: “Cho anh một chút phúc lợi chứ nhỉ?”
Thẩm Tinh Tuế còn chưa rõ ràng phúc lợi cái gì thì trùng hợp xe rẽ lái bất ngờ.

Cậu nghiêng người theo quán tính, vừa vặn ngả vào lồng ngực của Phó Kim Tiêu.
Phó Kim Tiêu ôm lấy người trong lòng, cúi đầu, nhân lúc Thẩm Tinh Tuế chưa hồi thần liền hôn lên khóe môi cậu.

Trong xe ngày càng ấm áp, khi anh khẽ mở môi, định làm cho nụ hôn sâu hôn…
Bỗng nhiên…
Ting Ting Ting!
Có tiếng nhạc chuông di động lỗi thời vang lên.
Cả người Thẩm Tinh Tuế cứng đờ, vội vàng đẩy Phó Kim Tiêu ra.

Cậu hoảng loạn tiếp điện thoại, nhẹ giọng: “Alo?”
Đầu bên kia cuộc gọi là Thẩm Minh Lãng: “Tuế Tuế, em đang ở đâu thế?”
Vừa nghe thấy tiếng anh cả, dáng ngồi của Thẩm Tinh Tuế cũng vô thức nghiêm túc hơn: “Anh cả, em vừa xuống máy bay ạ.

Bây giờ thầy Phó đang đưa em về nhà.”
“Ừ, tin nhắn anh gửi em không nhận được thông báo sao?”
“Tin nhắn gì ạ?” Thẩm Tinh Tuế sửng sốt, vội vàng lướt lướt điện thoại.

Sau khi nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Minh Lãng, cậu ảo não: “Em xin lỗi anh, điện thoại em vẫn đang trong chế độ máy bay, lúc sau cũng vội vàng đi đường nên không thấy thông báo ạ.”
Thẩm Minh Lãng cũng không tức giận: “Hai người đang ở đâu, để anh và mẹ đi đón em nhé.”
Thẩm Tinh Tuế báo vị trí.
Thẩm Minh Lãng trả lời: “Rất gần.

Em bảo thầy Phó đi sang bên tòa nhà, mẹ và anh sẽ tới trong 2 phút.”
Thẩm Tinh Tuế lên tiếng đáp lại.


Bởi vì người nhà tới nên chắc hẳn anh và cậu không thể đi về cùng nhau được nữa.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Thẩm Tinh Tuế do dự nhìn Phó Kim Tiêu, chần chờ: “Dạ…!Anh cả nói sẽ tới đón em ạ.”
Phó Kim Tiêu gật đầu: “Ừ, anh nghe thấy mà.”
Khi nhìn mặt anh, đáy lòng Thẩm Tinh Tuế ỗng nhiên lại nuối tiếc không rời.

Mấy ngày vừa rồi bọn họ có thể gặp mặt là bởi cùng quay một chương trình, mà lần tạm biệt này…!Đôi khi hai người vì bận việc mà mười ngày nửa tháng cũng chẳng thể liên lạc được với nhau một lần.

Nói cách khác, lần này tách ra, lần sau chỉ có thể gặp lại qua màn hình.
Trước kia, Thẩm Tinh Tuế không hiểu sao các đôi yêu đương có thể dính nhau cả ngày không chán.

Bây giờ khi đổi lại là bản thân, cậu mới hiểu luyến tiếc rời xa đối phương như thế nào.
Phó Kim Tiêu ghé mắt nhìn tài xế: “Phiền anh đỗ bên cạnh cửa vào.”
Tài xế lên tiếng đáp lại.
Ngay cả lúc phân phó tài xế, anh cũng bình tĩnh, dứt khoát.

Thẩm Tinh Tuế cảm thán bản thân cậu vẫn còn quá non, chẳng thể ra dáng thành thục như thầy Phó được.
“Em…” Thẩm Tinh Tuế nhìn cách đó không xa dường như có xe nhà mình tới, vừa mở cửa xe vừa nói: “Vậy em đi trước ạ.”
Nhưng tay cậu chưa chạm vào cánh cửa thì đã có người kéo lại.
Phó ảnh đế thường ngày trầm ổn lúc này lại ôm lấy Thẩm Tinh Tuế từ phía sau, vừa cọ cọ khuôn mặt cậu vừa mặt dày nói: “Anh chưa được trả phúc lợi đâu đấy.”
Thẩm Tinh Tuế dở khóc dở cười.
Hình như gần đây cậu mới nhìn ra một khía cạnh khác của Phó Kim Tiêu: ấu trĩ, dính người nhưng cũng rất đáng yêu.
Thẩm Tinh Tuế nhẹ nhàng cầm lấy tay anh: “Mẹ và anh của em đang ở gần đây mà, nếu để bọn họ nhìn thấy thì không ổn đâu.”
Phó Kim Tiêu cười lạnh: “Đã đành không cho người ngoài biết rồi, em còn định gạt người trong nhà hả? Hai chúng ta đang có quan hệ đính hôn chứ đâu phải người tình bí mật gì?”
Thái độ này vô cùng bất mãn.
Thẩm Tinh Tuế vội vàng nói: “Không phải, em đang tìm một cơ hội thích hợp để công khai mà.

Mọi chuyện diễn ra đột ngột quá, em còn chưa chuẩn bị kỹ càng nữa.

Anh để em…!chuẩn bị một chút.”
Phó Kim Tiêu hừ nhẹ đầy bất mãn, xem như miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này.
Đúng là nằm mơ cũng không ngờ sẽ có ngày anh lại lưu lạc đến tình cảnh này.

Mặc kệ vòng trong vòng ngoài, mặc kệ là nam hay là nữ cũng đều khao khát muốn bám dính lấy anh.
Bao nhiêu người đều muốn dính dáng với tên tuổi của Phó Kim Tiêu anh để nổi tiếng, hận không thể dùng tên anh để sống hếch mặt lên trời.
Giờ thì tốt quá rồi, bạn nhỏ nhà anh vừa không cho công khai lại còn đòi yêu đương vụng trộm như mèo giấu c**.

Đúng là họa vạ vào thân mà!
Cách đó không xa, đèn xe lóe lên.
Thẩm Minh Lãng bước từ trên xe xuống.

Vừa thấy anh cả, Thẩm Tinh Tuế vội vàng: “Em phải đi rồi.”
Thẩm Tinh Tuế xuống xe, bị gió lạnh thổi tới rụt cổ.

Cậu chạy bước nhỏ tới trước mặt Thẩm Minh Lãng, ngoan ngoãn gọi: “Anh cả.”
Ánh mắt Thẩm Minh Lãng liếc qua hai má phiếm hồng của cậu: “Trong xe thầy Phó nóng lắm sao?”
Thẩm Tinh Tuế theo bản năng đáp: “Không nóng ạ.”
Nói xong mới phát hiện Thẩm Minh Lãng đang nhìn, cậu lại khẩn trương bồi thêm: “C-ũng hơi hơi nóng.”
Thẩm Minh Lãng thở dài một hơi: “Trước tiên về nhà đã.”
Thẩm Tinh Tuế ngoan ngoãn gật đầu.
Thẩm Minh Lãng nói: “Em lên xe trước đi, anh qua chào hỏi thầy Phó một câu.”.

Đam Mỹ Hiện Đại
“Vâng.”
Nhìn anh cả rời đi, cậu bỗng nhiên chột dạ, nhẹ nhàng gọi lại: “Anh!”
Thẩm Minh Lãng trong bộ tây trang dừng chân.

Cặp kính tơ vàng của hắn phản lại ánh đèn xe trong đêm tối, hỏi cậu: “Sao vậy?”
Thẩm Tinh Tuế lại không nghĩ ra phải nói cái gì, chỉ có thể cúi đầu đáp: “Không có gì ạ, em đợi anh trong xe nhé.”
Thẩm Minh Lãng vừa nhìn đứa em út ngoan ngoãn của mình vừa cảm thán trong lòng, gật đầu đáp lại cậu.
Thẩm Tinh Tuế liền từ tốn lên xe.
Từ Ân Chân ngồi ở hàng ghế sau, vừa thấy cậu liền vẫy tay: “Tuế Tuế.”
Thẩm Tinh Tuế thấy mẹ mình liền tươi cười.

Rõ ràng bọn họ cách nhau mới hơn 10 ngày nhưng cậu lại rất nhớ bà.

Lập tức, Thẩm Tinh Tuế bổ nhào vào trong lòng Từ Ân Chân, hô to: “Mẹ!”
Từ Ân Chân buông đồ trong tay, vừa ôm lấy cậu vừa kích động nói: “Con đã trở về rồi.”
Thẩm Tinh Tuế gật đầu thật mạnh.
“Con còn mua chút đồ lưu niệm cho mẹ, ba với các anh đó.” Thẩm Tinh Tuế cười tươi: “Đều để trong vali hết rồi ạ, về tới nhà con sẽ cho mọi người xem.”
Từ Ân Chân cười hỏi: “Con mua những gì vậy?”
Thẩm Tinh Tuế nhớ lại từng chút một: “Ừm…!Có trang sức bằng bạc của người Phỉ, còn có cả bùa cầu may, đồ ăn vặt siêu ngon,…”
Ngồi ở trong xe, cậu chậm rãi kể lại hành trình ở thôn trang.

Từ Ân Chân lâu lâu sẽ nhẹ giọng hỏi một ít chuyện như có mệt không, có hòa thuận với mọi người không hay cậu đã ăn những món gì,…
Thẩm Tinh Tuế nói luôn miệng, đôi khi cậu nhớ gì nói đó chứ không có đầu đuôi câu chuyện.

Vậy nhưng Từ Ân Chân lại chẳng mất kiên nhẫn chút nào.

Bà chỉ yên lặng lặng nghe những câu chuyện của con mình, thậm chí còn cười hùa theo.
Nhiệt độ bên trong xe được chỉnh vô cùng ấm áp.
Thẩm Tinh Tuế cũng không cảm thấy phiền phức bị hỏi chuyện, ngược lại còn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Cái cảm giác khi có người sẵn sàng nguyện ý lắng nghe những việc lông gà vỏ tỏi trong cuộc sống thường ngày chẳng khác nào học sinh tan trường hồ hởi kể cho cha mẹ chuyện trường lớp.
Sau khi nghe xong, Từ Ân Chân ôn nhu nói: “Cho nên cuối cùng vẫn là thầy Phó cho con mượn điểm.”

Thẩm Tinh Tuế gật đầu.
“Vậy thì phải cảm ơn người ta rồi.” Từ Ân Chân cảm khái: “Thằng nhóc Kim Tiêu này thật sự không tệ, vừa kiên định vừa đáng tin cậy.

Chỉ là khi con ở cạnh thằng bé cũng cần phải chú ý một chút, dù sao Kim Tiêu cũng là trưởng tử nhà Phó.

Tuy rằng là tiền bối chiếu cố con nhưng chúng ta có ân tình thì cũng phải biết trả.

Về sau nếu có thời gian rảnh, con nhớ mời Kim Tiêu ăn một bữa cơm…”
Thẩm Tinh Tuế nhấp môi cười: “Mẹ yên tâm, con hiểu mà.

Thầy Phó là người tốt lắm, con biết.”
Trước kia khi Từ Ân Chân nhắc tới Phó Kim Tiêu, Thẩm Tinh Tuế luôn tỏ vẻ kính cẩn, ngưỡng mộ anh như tiền bối mình.

Nhưng lần này thì khác, cậu cười rạng rỡ như thể việc bà khen Phó Kim Tiêu chính là đang khen bản thân cậu vậy.
Từ Ân Chân thông minh, lập tức nhạy cảm nhận ra được chút gì.
Lúc này, Thẩm Minh Lãng đã quay trở lại xe: “Đi thôi.”
Dọc theo đường đi, Thẩm Minh Lãng cũng không nhàn rỗi.

Hắn phổ cập cho Thẩm Tinh Tuế biết phải bảo vệ bản thân trong giới giải trí như thế nào, phải rời xa những người leo lên vì quyền vì tiền hay những người tiếp cận không có ý tốt.

Tóm gọn lại, trọng điểm của buổi dạy là: “Em còn nhỏ, nên hạn chế tiếp xúc với những người không đúng đắn!”
Thẩm Tinh Tuế kinh hồn táng đảm gật đầu đáp lời.
Ngẫm lại mẹ cậu vừa rồi còn công nhận thầy Phó làm người có lễ có nghĩa mà, chắc chắn không phải là loại người mà anh cả cảnh cáo.

Vậy nên chuyện cậu với thầy Phó ở bên nhau hẳn là không có vấn đề gì cả.

Bốn bỏ năm lên, vậy thành ra anh cả cũng đồng ý rồi.
Ai nha…
Cậu thông minh quá trời!
…..
Hôm sau, người đại diện liên hệ với Thẩm Tinh Tuế.
Bởi vì chương trình [Tinh Quang] trở nên nổi tiếng nên cậu cũng được hưởng lây.

Màn biểu diễn của cậu đã khiến cho không ít nhạc sĩ để ý, nhận được rất nhiều lời mời sáng tác OST cho phim truyền hình và điện ảnh.

Hơn nữa, bọn họ ra giá không phải thấp.
Vương Mỹ Xán thay cậu chọn ra một cái: “Thầy Hồ Khải Việt muốn hẹn cậu một hôm, mong rằng hai bên sẽ hợp tác với nhau để sáng tác một album mới.”
Hồ Khải Việt.
Vừa nghe thấy cái tên này, Thẩm Tinh Tuế đã ngây người một lúc.

Cái tên này không người nào không biết tới nha.

Nếu năm đó giới âm nhạc có hai nhân vật xưng vương xưng đế thì ngoài Phó Kim Tiêu, người còn lại chính là Hồ Khải Việt.

Các ca khúc mà hắn sáng tác đều được người người nhà nhà ưa thích, được tung hô là “Hoàng tử nhỏ” trong giới âm nhạc.
Thẩm Tinh Tuế kích động hỏi: “Thật sự là thầy Hồ ạ?”
Vương Mỹ Xán cười đáp: “Thật sự đó.”
Thẩm Tinh Tuế choáng váng trước một cái bánh đẫm thịt đột nhiên rơi xuống.

Trước đó không lâu, cậu còn vừa hợp tác với Phó Kim Tiêu ra một bài hát, bây giờ lại may mắn có cơ hội cùng làm việc với Hồ Khải Việt.

Ảo thật đấy, cậu mơ cũng không dám mơ hão huyền như vậy đâu!
Vương Mỹ Xán vừa lúc hất cho cậu một xô nước đá: “Nhưng cậu phải thi tuyển trước đã, sau khi đỗ mới có thể làm việc.”
“Trong album này có hai bài hát sẽ làm ca khúc chủ đề.” Vương Mỹ Xán nói tiếp: “Còn những bài còn lại sẽ do thầy Hồ chọn ra trong thời gian sáng tác, vậy nên lần này có không ít người tới thử sức.”
Thẩm Tinh Tuế bình tĩnh, ngẫm lại cũng thấy đúng.

Sao chiếc bánh ngon này có thể rơi mỗi trên đầu cậu thôi được chứ.
Vương Mỹ Xán cổ vũ: “Dù sao được mời cũng đã không tệ rồi.

Trong giới này, cậu là người mới mà đã được thầy Hồ mời thì là một chuyện vô cùng hiếm thấy.

Nói cách khác, đây chẳng khác nào một sự khẳng định cho năng lực sáng tác của mình.”
Thẩm Tinh Tuế cười cười: “Chị yên tâm, dù có thể em không có cơ hội hợp tác với thầy Hồ nhưng được nghe anh ấy chỉ bảo cũng vô cùng quý giá.

Vậy nên lần thi tuyển này chẳng sợ tỉ lệ thành công thấp, cạnh tranh cao thì em cũng sẽ không từ bỏ đâu.”
Vương Mỹ Xán gật đầu: “Cậu nghĩ được vậy thì tốt.”
….
Mấy ngày sau, Thẩm Tinh Tuế tới điểm hẹn.
Khiến cậu ngoài ý muốn là ở đây cũng có thể gặp người quen, hơn nữa lại là người cậu không muốn nhìn thấy nhất – An Nhiễm, và Trương Thỉ.
Khi thấy cậu, An Nhiễm tuy sửng sốt nhưng vẫn tiến tới chào: “Tuế Tuế, trùng hợp nhỉ.”
Thẩm Tinh Tuế gật đầu, không đáp lại.
Đối với cậu, nếu có thể tránh được An Nhiễm thì cậu sẽ không bao giờ muốn chạm mặt với người này.

Dù sao hắn cũng là vai chính được thế giới này bảo hộ, một pháo hôi như Thẩm Tinh Tuế cậu không thể cứng đối cứng được.
An Nhiễm tiếp tục bắt chuyện: “Tuế Tuế, không ngờ lại có thể gặp được cậu ở chỗ này.

Cậu cũng tới tham gia thi tuyển hả? Tôi nghe nói thầy Hồ siêu nghiêm khắc đấy, khẩn trương ghê luôn.

Cậu không cảm thấy bồn chồn sao?”
Thẩm Tinh Tuế phát hiện An Nhiễm hôm nay ăn mặc khác hẳn ngày thường.

Toàn thân trên dưới đều mặc đồ trắng, quần áo cũng được là ủi phẳng phiu.

Xem ra hắn đã tốn không ít công sức cho lần thi tuyển này.”
Thẩm Tinh Tuế nói: “Làm hết sức là được rồi.”
An Nhiễm thấy cậu trả lời có lệ liền không đáp lại.
Trương Thỉ bên cạnh lại mở miệng: “Tuế Tuế, có thể gặp cậu ở chỗ này quả là duyên phận.”
“Cũng đúng.” Thẩm Tinh Tuế thật sự tò mò, không hiểu sao ở đâu cũng có thể gặp hắn: “Cậu cũng tới tham gia thi tuyển?”
Trương Thỉ gật đầu: “Tôi ra nước ngoài học ở học viện âm nhạc, vậy nên lần này về nước cũng muốn phát triển ở mảng này.

Lần thi tuyển này đối với tôi là một cơ hội tốt.”
Dù sao Hồ Khải Việt là bác họ của hắn, nhưng loại cơ hội có được bằng cách đi cửa sau này hắn không đề cập tới.
Thẩm Tinh Tuế lại không biết loanh quanh lòng vòng bên trong, chỉ nói: “Vậy mọi người cùng cố gắng thôi.”
Bên cạnh, An Nhiễm hư tình giả ý hùa theo: “Tất nhiên, nếu chúng ta có thể cùng nhau được chọn thì tốt biết mấy.

Dù sao tất cả đều từng là bạn học mà, cuối cùng cũng có cơ hội được hợp tác với nhau.”
Trên thực tế, lần phỏng vấn này An Nhiễm đã nắm chắc chiến thắng.

Kiếp trước hắn đã bỏ lỡ cơ hội chế tác album này, nhưng vì đã từng trải nên An Nhiễm biết được thói quen của Hồ Khải Việt.

Người này rất thích sự sạch sẽ, không chỉ là cơ thể mà linh hồn cũng phải thanh khiết.

Có thể làm chuyện này không phải dễ dàng nên mấy ngày nay An Nhiễm đã bỏ một đống tiền để thuê người sáng tác cho hắn một ca khúc sao cho trong trẻo, thuần khiết nhất có thể.

Chỉ cần hắn ngụy trang qua mắt được mọi người thì cơ hội được chọn là 100%.
Đằng trước có nhân viên công tác gọi người, An Nhiễm cười một tiếng với Thẩm Tinh Tuế rồi đi vào.
Xung quanh cũng có không ít người tới dự tuyển đang trầm lặng ngồi đợi.

Tuy chẳng ai nói gì nhưng xem ra người nào cũng rất khẩn trương trước một cơ hội quan trọng như vậy.
Ước chừng nửa giờ sau, An Nhiễm bước ra.
Trên mặt hắn là nụ cười nhàn nhạt, thoạt nhìn kết quả thi không tồi.

Sau khi liếc mắt nhìn Thẩm Tinh Tuế đầy ẩn ý, An Nhiễm liền rời đi.
Nhân viên công tác kêu: “Người tiếp theo, Thẩm Tinh Tuế.”
Thẩm Tinh Tuế liền đứng dậy đi vào, ngạc nhiên với bên trong phòng thi tuyển.

Chắc hẳn đây là phòng làm việc thường ngày của Hồ Khải Việt.

Để hình dung thì không gian trong này vô cùng sạch, sạch tới mức không có một hạt bụi nào.

Trên giá sách tuy được bày rất nhiều nhạc cụ nhưng chúng cũng được vệ sinh tỉ mỉ, ngăn nắp.
Hồ Khải Việt ngồi trên chiếu tatami, hình như đang trầm tư suy nghĩ đấu cờ với chính mình.
Thẩm Tinh Tuế bước tới, khom lưng: “Chào thầy Hồ, tôi là Thẩm Tinh Tuế.”
Hồ Khải Việt nâng mắt nhìn cậu: “Tôi đã thấy cậu trên chương trình tạp kỹ rồi.

Hai bài biên khúc không tệ đâu.

Chính tay cậu viết hả?”
Thẩm Tinh Tuế nói: “Vâng.”
Hồ Khải Việt cầm quân cờ trong tay, vừa đắn đo đường đi nước bước vừa nói: “Lần thi tuyển này tôi chỉ cho các cậu một đề thôi.

Trong 10 phút, hãy thể hiện thế nào là âm nhạc sạch sẽ.”
Sạch sẽ?
Hình như đây là lần thứ hai cậu nghe thấy từ này.
Hơn nữa nó còn quá mơ hồ, rất khó có thể mường tượng…
Hồ Khải Việt ngước mắt nhìn cậu: “Được không?”
Thẩm Tinh Tuế hoàn hồn, gật đầu: “Để tôi thử.”
Hồ Khải Việt phất tay, chỉ các nhạc cụ cách đó không xa: “Tự chọn đi.”
Thẩm Tinh Tinh Tuế dạo qua một vòng.

Nhìn như đang ngẩn người, trong lòng lại đang tự hỏi thế nào là sạch sẽ.

Sạch sẽ chia làm rất nhiều cách hiểu khác nhau: Hoàn cảnh sạch sẽ, tâm hồn sạch sẽ,…!Nhưng phải thể hiện cái “sạch sẽ” này như thế nào? Phải sáng tác một ca khúc hoàn chỉnh ra sao?
Nhạc cụ thể hiện sự trong trẻo tốt nhất thì là dương cầm.
Hoặc là đàn tranh…!âm thanh của đàn cổ cũng rất thanh khiết.
Vấn đề là trước đó đã có rất nhiều người tham gia.

Ý tưởng cậu có thể nghĩ đến thì chưa chắc người khác đã không nghĩ tới.

Hơn nữa, nói không chừng bọn họ còn ưu tú hơn cậu nhiều.

Tầm 10 phút sau, Hồ Khải Việt buông quân cờ xuống.

Hắn nhìn về phía Thẩm Tinh Tuế: “Thời gian đã hết, nghĩ xong chưa?”
Thẩm Tinh Tuế nói: “Tôi nghĩ xong rồi.”
Hồ Khải Việt nhướn mày: “Bắt đầu đi.”
Dựa theo suy nghĩ của hắn, Thẩm Tinh Tuế chắc hẳn sẽ lựa chọn dương cầm gì đó.

Nhưng khiến hắn bất ngờ là cậu lại chọn lấy một cái tay cầm đơn giản nhất, nhỏ nhất.

Thẩm Tinh Tuế ngồi xuống cách Hồ Khải Việt không xa, ngước mắt nói: “Tôi xin phép được bắt đầu.”
*Không biết tác giả nói tay cầm ở đây là nhạc cụ gì?
Mùa xuân sau giờ chiều, thanh niên mặc sơ mi trắng ngồi trên mặt sàn.

Mành trắng bị gió thổi lay lay động.

Âm thanh của tay cầm thanh thúy dễ nghe.

Thẩm Tinh Tuế bắt đầu biểu diễn một bài đồng ca.
Vì ca khúc sáng tác dành cho nhi đồng luôn luôn là thứ đơn giản, nguyên sơ và thoải mái nhất.
Thẩm Tinh Tuế nghiêm túc hát.

Tiếng nhạc truyền ra từ tay cậu thật giống như có sinh mệnh làm người nghe cảm thấy vui sướng.
Hồ Khải Việt buông xuống quân cờ trong tay, nghiêm túc lắng nghe.
Sau khi diễn tấu xong, Thẩm Tinh Tuế đứng dậy: “Tôi đã biểu diễn xong rồi.”
“Gian lận.” Hồ Khải Việt chỉ tay vào cậu: “Rập khuôn.”
Thẩm Tinh Tuế vô tội: “Anh bảo tôi suy diễn nhưng cũng không nói rằng ca khúc cần phải là bản gốc.

Hơn nữa, anh còn muốn thể hiện thứ âm nhạc sạch sẽ, mà thứ sạch sẽ nhất mà tôi có thể nghĩ tới chính là thứ này.”

Trừ bỏ lúc làm việc thì Hồ Khải Việt cũng là một công tử ăn chơi lụa là.

Hắn thích nhất là các cậu trai thanh thuần lại khôn khéo.

Khi mới thấy Thẩm Tinh Tuế, hắn chỉ hơi có chút cảm giác mà thôi, nhưng sau khi tiếp rồi mới phát hiện cậu rất thông minh, rất vừa ý hắn.
Tuy trong lòng vui mừng nhưng trên mặt Hồ Khải Việt lại không thể hiện chút nào.
Hắn cố ý xụ mặt: “Miệng lưỡi trơn chu, vậy mà nhìn cậu trên TV thì lại rất thành thật.”
Thẩm Tinh Tuế có chút sợ, ngượng ngùng gãi đầu: “Thật sự tôi không muốn lạc đề, chỉ là tình thế bất dĩ nên mong anh không trách tội.”
“Tuy rằng cậu đầu cơ trục lợi nhưng ý tưởng cũng không tệ.” Hồ Khải Việt tiếp tục chơi cờ, nói tiếp: “Cậu trở về đợi thông báo đi, bên tôi sẽ liên lạc sau.”
Thẩm Tinh Tuế không biết hắn có ý gì nhưng vẫn khom lưng đồng ý.
Khi đi ngang qua bàn cờ, cậu thấy Hồ Khải Việt vẫn đang rối rắm thế cờ từ nãy liền nhịn không nổi, mở miệng: “Đặt vào ô thứ hai bên trái thì thế cờ sẽ phá.”
Hồ Khải Việt kinh ngạc, quét mắt nhìn một lượt bàn cờ.

Nếu dựa theo lời Thẩm Tinh Tuế nói, hình như thế cờ sẽ được đảo lại, bên đen xoay vận từ khách thành chủ giành lấy thắng lợi.
Hồ Khải Việt hỏi: “Cậu từng tìm hiểu sở thích của tôi?”
Thẩm Tinh Tuế trung thực đáp: “Không phải, tôi cũng có một người bạn yêu thích bộ môn này nên mới am hiểu chút ít, nhưng cũng không thể sánh với anh được.”
Hồ Khải Việt sửng sốt.
Sao trên đời lại có một người không thèm lấy lòng người khác như vậy chứ: “Có ai đã nói cho cậu biết cậu rất ngốc không?”
Thẩm Tinh Tuế biết bản thân hình như vừa nói sai, chần chờ một lát rồi nhận mệnh: “Có…”
Hồ Khải Việt lại sửng sốt, sau đó hắn nhịn không nổi bật cười thành tiếng.
Đây là lần đầu tiên người này cười từ lúc Thẩm Tinh Tuế tiến vào tới giờ, hơn nữa lại vui vẻ tới mức bàn cờ cũng rung rung.

Thẩm Tinh Tuế rất sợ thế cờ trên bàn sẽ bị phá.
Sau khi cười, Hồ Khải Việt nói: “Cậu có thật là học trò dưới tay của hai con cáo già tên Vương Mỹ Xán và Phó Kim Tiêu không đấy?”
Sao lại khờ khạo như vậy chứ.
Thẩm Tinh Tuế ngượng ngùng, không biết phải đáp như nào.
Bước ra khỏi phòng làm việc của Hồ Khải Việt, cậu vừa buồn vừa xấu hổ.

Chắc hẳn buổi thi tuyển đã thất bại rồi.
Vậy nhưng vào buổi chiều, cậu nhận được cuộc gọi từ Vương Mỹ Xán.
Giọng của cô đầy ngạc nhiên: “Tuế Tuế, về chuyện thi tuyển làm album cho thầy Hồ ấy, cậu…”
Thẩm Tinh Tuế không cần chờ tới khi bị mắng, nhanh chóng nhận sai trước: “Xin lỗi chị Vương nhiều ạ, em…”
“Cậu giỏi lắm nha, được chọn vào rồi đó.” Vương Mỹ Xán khen ngợi cậu: “Được chọn giữa đám người đông đảo như vậy, Tuế Tuế quả nhiên là một hạt giống tốt.”
?
Thẩm Tinh Tuế khó tin hỏi: “Thật ạ? Chọn em sao?”
Vương Mỹ Xán: “Đương nhiên là thật rồi.

Bên kia tự mình gọi cho chị, còn nói rằng muốn nhanh chóng ký kết hợp đồng đó.”
Thẩm Tinh Tuế cảm giác mọi thứ lúc này cứ như trò đùa vậy.

Nếu không phải xác định rằng đối phương thật sự là Hồ Khải Việt thì cậu còn cho rằng đây là giấc mơ.
“Chị nghe nói ngoài ra còn một người cũng được trúng cử tên là Trương Thỉ gì đó, chắc hẳn cậu ta là cháu ngoại của thầy Hồ.” Vương Mỹ Xán nói: “Nhưng cũng không có ảnh hưởng gì nhiều.

Hai ngày tới, bên kia chắc hẳn sẽ thông báo để cậu làm quen với công việc.

Đội sản xuất album lần này sẽ ở gần núi Phương Hoàng ở thành phố B do bởi Hồ Khải Việt có yêu cầu cao về địa điểm, nói rằng như vậy mới có linh cảm.

Chẳng qua…!anh ta mong rằng cậu cũng có thể dọn đồ qua đó một khoảng thời gian.”
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt: “Em cũng đi ấy ạ?”
Vương Mỹ Xán gật đầu: “Đúng vậy.”
Lúc này, Thẩm Tinh Tuế chưa nghĩ tới việc đi công tác, trong đầu cậu toàn là đam mê được hợp tác làm nhạc với các nhạc sĩ khác nhau.
Thẩm Tinh Tuế đáp lại: “Nếu là công việc yêu cầu thì em có thể đi.”
Vương Mỹ Xán cũng biết có rất nhiều nhạc sĩ có tính tình khùng điên, hơn nữa từ trước tới nay Hồ Khải Việt cũng không làm chuyện xấu gì.

Vậy nên cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ bảo cậu thu dọn đồ đạc để xuất phát vào hai ngày sau.
…..
Bên kia, cũng vừa nhận được thông báo nhưng An Nhiễm lại khó có thể chấp nhận nổi.
Bài hát mà hắn tiêu một khoản tiền lớn để thuê người sáng tác riêng lại thua bởi đoạn đồng ca ngẫu hứng của Thẩm Tinh Tuế? Hơn nữa, cái loại đi cửa sau như Trương Thỉ cũng xứng đáng cướp suất của người khác?
Tại sao sau khi sống lại thế giới này lại thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy!
An Nhiễm phẫn nộ ném điện thoại lên sô pha: “Chắc chắn Thẩm Tinh Tuế cũng dựa vào quyền thế trong nhà để đi cửa sau rồi!”
Bộ dáng tức giận của hắn trùng hợp bị Giản Trị vừa xuống tầng nhìn thấy.

Từ sau khi chuyện kia xảy ra, hắn và An Nhiễm dần ít tiếp xúc với nhau, tình cảm anh em cũng rơi xuống đáy.

Khi nghe thấy cái tên Thẩm Tinh Tuế, gã mới mở miệng hỏi: “Thẩm Tinh Tuế làm sao?”
An Nhiễm thấy anh hai bỗng dưng chủ động bắt chuyện với mình thì rất vui.
“Anh hai, bây giờ Thẩm Tinh Tuế ngày càng thuận tay lợi dụng quyền thế nhà Thẩm để đi cửa sau.” An Nhiễm thêm muối thêm mắm cho câu chuyện phỏng đoán của mình: “Cả cái đứa tên Trương Thỉ nữa, hắn là cháu ngoại của Hồ Khải Việt.

Trương Thỉ thích Thẩm Tinh Tuế nên chắc hẳn đã thổi gió bên tai Hồ Khải Việt để đá em xuống, cho Thẩm Tinh Tuế một suất.”
Sau khi nghe xong, Giản Trị trầm mặc.
An Nhiễm thấy gã không nói lời nào thì tiếp tục ác ý phỏng đoán: “Thẩm Tinh Tuế đúng là loại ghê tởm, ở đâu cũng dám quyến rũ đàn ông.

Cũng không biết thầy Phó thích cậu ta ở điểm nào!”
Lời này cũng là suy nghĩ trong lòng của Giản Trị.
Bởi vì chuyện lần đó mà việc kinh doanh nhà Giản bị nhà Thẩm chèn ép đủ đường, ngay cả gã cũng bị Phó Kim Tiêu thầm ngáng chân trong giới giải trí.

Tuy mấy năm nay gã cũng tích không ít danh vọng nhưng vẫn không thể thắng nổi cường thế của Phó Kim Tiêu.

Hiện tại Giản Trị chẳng có lấy nổi một hợp đồng nào, nơi chốn gặp phải trắc trở, e rằng đã trở thành trò cười trong câu chuyện của người khác.
Giản Trị thấp giọng hỏi: “Vậy là cậu thích Phó Kim Tiêu, chán ghét Thẩm Tinh Tuế đúng không?”
An Nhiễm chần chờ một chút rồi gật đầu.
Giản Trị cong môi cười: “Thế không phải đây là một cơ hội tốt sao? Cậu tác hợp cho Thẩm Tinh Tuế và Trương Thỉ ở bên nhau là được.”
An Nhiễm theo bản năng phản bác: “Sao có thể chứ, cậu ta sẽ không đồng ý đâu.

Thẩm Tinh Tuế thích Phó Kim Tiêu mà, sao có thể thành đôi với Trương Thỉ…”
“Nên mới phải dựa vào cậu đấy.” Sau chuyện trước đó, Giản Trị đã hiểu An Nhiễm không phải loại người tốt lành gì.

Nếu Thẩm Tinh Tuế có thể lợi dụng hắn để đối phó gã thì sao gã lại không trả lại được chứ: “Đúng thời điểm, đúng thủ đoạn.”
Giản Trị nói: “Dù sao cũng là đi ra ngoài cùng nhau sản xuất album, hai người nhất thời hồ đồ, củi khô bốc lửa làm ra chuyện gì thì ai mà quản được, đúng chứ?”
An Nhiễm sửng sốt, chậm rãi hiểu ý của Giản Trị.
Giản Trị cười, dụ hoặc hắn: “Nếu Thẩm Tinh Tuế không còn là chướng ngại vật thì cậu với thầy Phó nói không chừng sẽ có cơ hội nha.”
Vốn từ ban đầu An Nhiễm cảm thấy khó có thể thành việc được, nhưng nhớ lại bộ dáng khờ khạo dễ lừa của Trương Thỉ, hắn bỗng cảm thấy mọi thứ cũng không như mình nghĩ.

Thêm nữa, thế giới này chuyển biến cũng vì Thẩm Tinh Tuế thay đổi…!Nếu không có Thẩm Tinh Tuế thì có lẽ mọi chuyện sẽ khôi phục bình thường.

Nói không chừng, cơ hội của hắn thật sự sẽ tới thì sao?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.