Đọc truyện Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người – Chương 85: Bởi Vì Anh Yêu Em
Theo tiếng loa thông báo Phó Kim Tiêu bị loại vang lên, những người đang ngồi đợi ở ngoài rừng không khỏi khiếp sợ.
Lúc này trên mặt mỗi người một vẻ, nhưng nhìn chung thì ai cũng như thể trời sập đến nơi rồi.
“Phó Kim Tiêu OUT!”
Người này thua ấy hả??
Không thể nào, chẳng lẽ cái chương trình chết tiệt này còn làm kịch bản ẩn lừa bọn họ!?
Rất nhiều người đều đinh ninh trường hợp thứ hai, đồng loạt hướng ánh nhìn về phía đạo diễn.
Ông nhún vai, vô tội đáp: “Chúng tôi không can thiệp vào quá trình chơi của mọi người.”
Đây cũng là lý do tại sao [Tinh Quang] lại mời được nhiều ngôi sao nổi tiếng tham dự tới vậy.
Mọi người đều biết rằng [Tinh Quang] không có kịch bản dàn dựng nên các khách mời có thể tham gia thoải mái, vui chơi hết mình.
Khán giả trong phòng phát trực tiếp thì kêu rên vang trời:
“Anh iu tự nhận thua kìaaaaa.”
“Chồng của tui nhận thua rồi hu hu.”
“Trước đấy chúng ta còn có thể tự an ủi, đổ cho chương trình cố tình.
Nhưng mà…”
“Phó Kim Tiêu hiếu thắng như vậy sao có thể chủ động cúi đầu chịu thua được cơ chứ!!”
“Đang nằm mà tôi bật dậy vì sốc đó!”
Quả thật là một sự kiện sét đánh ngang tai tới mức Weibo xuất hiện hot search:
[Phó Kim Tiêu nhận thua].
Chỉ mười phút ngắn ngủi, có vài người nhiệt tình đã biên tập lại thành một video để mọi người cùng xem:
“Đ* má, chiều hậu bối như chiều vong vậy.”
“Đây đích thị là tình anh em xã hội chủ nghĩa rồi.”
“Hỏi chấm lầu trên? Thế này mà mấy người kêu tình anh em?!”
“Thời đại nào rồi còn có người không chịu chấp nhận vậy hả? Hai năm trước luật pháp cũng cho phép rồi nhé.”
“Nhìn thì cũng hợp đôi đấy nhưng tôi cứ cảm thấy cái cậu Thẩm Tinh Tuế này chẳng xứng với thầy Phó chút nào hu hu hu…”
Mọi người bình luận sôi nổi, khen chê bất đồng.
Dần dần, trên mạng xuất hiện hai phe: một bên là fan CP điên cuồng nhảy nhót, một bên thì kiên trì phản đối và số ít trung lập im lặng hít hà hóng hớt.
Nhưng mặc kệ như thế nào, mọi người ít nhất đã cùng đồng thuận một ý kiến: Phó Kim Tiêu thật sự rất thiên vị Thẩm Tinh Tuế.
Nói toạc ra thì…
Phó ảnh đế càng giống như có tình cảm mập mờ với cậu.
Mà ở điểm này, Phó Kim Tiêu không che giấu bất cứ thứ gì, thậm chí cũng chẳng thèm giấu diếm.
Theo dõi anh bao nhiêu năm, rất nhiều người đã nghĩ rằng Phó ảnh đế đang cho bọn họ thời gian chuẩn bị tâm lý.
Mà Thẩm Tinh Tuế cũng có nghi vấn tương tự.
Khi ra khỏi hang động, cậu không nhịn được nhìn về phía Phó Kim Tiêu, muốn nói lại thôi.
Phó Kim Tiêu thấy bộ dáng này của cậu thì cong môi, từ tốn: “Có cái gì muốn nói hả?”
“Vâng…”
Thẩm Tinh Tuế cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi: “Tại sao anh lại làm như vậy chứ, rõ ràng anh có thể thắng mà?”
Phó Kim Tiêu nhướn mày, vừa nhìn cậu vừa nói: “Tốt xấu chỉ cách nhau một khoảnh khắc thôi.
Giây trước tôi có thể là kẻ ác xưng bá võ lâm, giây sau lại thay đổi suy nghĩ bản thân thì có sao.”
Thẩm Tinh Tuế ôm rương, nhẹ giọng hỏi: “Vậy…!vì sao anh lại thay đổi suy nghĩ thế ạ?”
Phó Kim Tiêu dừng lại bước chân.
Thẩm Tinh Tuế không thể không dừng theo.
Con ngươi Phó Kim Tiêu tối lại, chất chứa nhiều thứ xúc cảm mà cậu không hiểu nổi.
Ánh hoàng hôn xuyên qua các kẽ lá, phủ lên vai anh một lớp nắng vàng ấm áp.
Phó Kim Tiêu cúi người nhìn Thẩm Tinh Tuế, vừa cười vừa đáp: “Vì em đã nói…!muốn tôi là người tốt.”
Thẩm Tinh Tuế chợt nhớ lại đêm qua.
Ở trên hành lang, Phó Kim Tiêu hỏi cậu, mà bản thân cậu khi đó cũng chỉ thuận miệng trả lời.
Vậy mà chẳng ngờ rằng lời nói vô tình lúc ấy lại là yếu tố ảnh hưởng chí mạng tới thắng bại ngày hôm nay.
Chuyện này cứ như thể Thẩm Tinh Tuế là người quyết định kết cục của trò chơi này, mà Phó Kim Tiêu lại là tín đồ thành kính dâng tặng lễ vật theo mong muốn của Thần mình thờ phụng.
Thẩm Tinh Tuế cảm thấy cậu không thể khống chế trái tim đang liên tục đập thình thịch trong lồng ngực được nữa.
Các đó không xa truyền tới tiếng gọi của mọi người: “Hai người ra rồi đấy hả?”
Thẩm Tinh Tuế ngẩng đầu, nhìn bạn bè cách đó không xa.
“Thầy Phó này, không ngờ cũng có lúc cậu lại thua đó.”
“Không thể tưởng tượng được sẽ có ngày chúng ta có thể thắng há há há.”
“Tuế Tuế, cậu đỉnh quá trời!!”
Mọi người chạy tới chúc mừng khiến Thẩm Tinh Tuế cảm thấy chột dạ, nhưng khi ghé mắt nhìn sang Phó Kim Tiêu, cậu lại phát hiện anh không chút mảy may nào.
Ngược lại, Phó ảnh đế vô cùng thoải mái như thể thắng thua chỉ là gió thoảng mây qua với anh.
Đạo diễn nói: “Tất cả mọi người đã vất vả rồi, hành trình lần này của chúng ta còn hai ngày nữa sẽ kết thúc.
Đầu tiên, tôi xin chúc mừng các vị thiếu hiệp đã bảo vệ thành công bảo vật của Nữ Thần, hai ngày tới sẽ là lễ đặc biệt mỗi năm một lần của người Phỉ ở đây.
May mắn thay, chúng ta đã được bọn họ ngỏ lời mời cùng tham dự ngày hội sắp tới này.”
Thẩm Tinh Thần nói: “Hình như tôi nghe qua về hội này rồi.”
Ninh Trạch mở miệng: “Hình như đây là một ngày hội rất quan trọng, tương tự như ngày Tết Âm lịch của chúng ta vậy.
Mỗi năm cứ tới ngày này, bọn họ sẽ tế bái tổ tiên, thần linh và chuẩn bị lửa trại vào buổi tối.
Hơn nữa, khi trăng xuất hiện là thời điểm được mong chờ nhiều nhất với phần đôi lứa kết duyên.”
Đồ Nhã là người nước ngoài nên không hiểu lắm: “Đôi lứa kết duyên là sao?”
Thầy Lý giải thích cho cô: “Vào ngày hội, trai gái chưa lập gia đình trong làng sẽ diện trang phục thật lộng lẫy để tham gia.
Khi trăng lên, bọn họ sẽ đứng ở hai đầu của chiếc bàn dài phủ đầy tơ hồng để chọn một sợi cho riêng mình.
Chờ tới khi lễ tế Nữ Thần kết thúc, nếu có đôi nào đồng thời chọn được cùng một sợi tơ hồng thì chứng tỏ bọn họ có duyên phận đặc biệt.
Hơn nữa, nếu ưng ý người kia thì có thể đem sợi dây này bện thành trang sức rồi tặng đối phương.”
Thẩm Tinh Thần rất chuyên nghiệp phá đám hội nghị: “Thế mình không thích người ta thì sao?”
Lý Nhứ An giải đáp thắc mắc của hắn: “Thì cắt tơ hồng, chặt đứt duyên phận.”
Nghe có vẻ khá tàn nhẫn.
Đạo diễn mỉm cười: “Thật ra mọi người thường không cắt tơ hồng đâu vì Nữ Thần ở đây rất linh nghiệm.
Vừa lúc chúng ta có cơ hội tham gia ngày hội này, mong rằng các các bạn sẽ có khoảng thời gian vô cùng vui vẻ cùng người dân nơi đây.”
Mọi người tò mò: “Chúng tôi phải làm những gì?”
Trong số bọn họ, chẳng có ai có kinh nghiệm tham gia ngày hội này cả.
Đạo diễn đã sớm suy xét kỹ càng: “Trại lửa buổi tối yêu cầu mọi người tham gia biểu diễn văn nghệ, các bạn cần phối hợp với người dân địa phương cùng tạo ra một tiết mục.
Chúng tôi cũng sẽ phát sóng trực tiếp buổi lễ trên nền tảng, số tiền kiếm được từ các tiết mục sẽ quyên góp vào công cuộc xây dựng cuộc sống mới của dân tộc thiểu số trên vùng núi.
Đặc biệt hơn cả, người nào đạt được số tiền ủng hộ lớn nhất sẽ nhận được phần thưởng siêu lớn của chương trình.”
Mọi người ở đây đều từng hoặc đang ra mắt với tư cách là idol nên biểu diễn một tiết mục đối với bọn họ có thể nói là dễ như ăn cháo.
Sở dĩ lần này [Tinh Quang] lựa chọn vùng núi để ghi hình là bởi chương trình muốn chia sẻ rộng rãi văn hóa của người dân tộc thiểu số với mọi người.
Các khách quý vui vẻ đáp ứng.
Lựa chọn của Thẩm Tinh Tuế là tiết mục [Nữ Thần vọng nguyệt].
Không phải cậu rất thích bài này mà là do kết quả rút thăm quyết định.
Phụ trách tiết mục này là một cô gái người Phỉ tên là A Xán.
Câu cửa miệng của A Xán là: “Âm nhạc trên vùng núi bọn em không giống các bài hát thịnh hành hiện nay.
Bởi vì mọi người không hiểu nghĩa của lời bài hát nên chẳng mấy ai thích cả.”
Sau khi nghe xong ca khúc một lần, Thẩm Tinh Tuế nói: “Thật ra lời nhạc rất êm tai.
Bài hát được yêu thích không nhất định phải dễ hiểu mới có thể thịnh hành, chỉ cần nó đủ hay, đủ tốt và phù hợp với đại chúng là có khả năng rồi.”
Mọi khi, cậu chỉ là một chàng thanh niên bình thường có khuôn mặt khá thanh tú, nhưng khi nói về âm nhạc, khí chất bỗng khác hẳn.
Lúc cầm lấy nhạc phổ, cả người Thẩm Tinh Tuế tỏa ra sự tự tin, thong dong như thể bản thân cậu nắm rõ âm nhạc trong lòng bàn tay.
A Xán không khỏi bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của cậu: “Ngôn ngữ không thông thì sao có thể lưu hành được bây giờ?”
“Vậy em cảm thấy chuyện phiên dịch bài này thành tiếng Hán rồi biểu diễn như thế nào?” Thẩm Tinh Tuế đề nghị: “Vừa lúc khán giả hôm đó của chúng ta cũng có rất nhiều người Hán, hãy thử tận dụng cơ hội này để trình diễn âm nhạc của người Phỉ các em.
Dù sao phiên dịch thành tiếng Hán cũng tính là một cách gắn kết hai dân tộc với nhau mà?”
A Xán kinh ngạc bởi ý tưởng của cậu, dò hỏi: “Có thể chứ ạ?”
Thẩm Tinh Tuế gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên, nhưng thời gian có hạn nên việc dịch sang tiếng Hán có thể sẽ gặp khó khăn.
Vậy nên chúng ta chỉ sửa một phần nào đó thôi, không nhất thiết phải hát toàn bộ bài bằng tiếng Hán.
Chúng ta có thể hát vài câu ở phần điệp khúc này…”
Với Thẩm Tinh Tuế, tham gia cải biên và soạn nhạc chẳng khác nào cá gặp nước.
Suốt một buổi tối, Thẩm Tinh Tuế ở lì trong phòng để biên soạn lại ca khúc.
Vì để không chậm trễ mọi người tập luyện, cậu quyết định hoàn thành bản thảo trước sáng sớm hôm sau.
“Trời đất, anh siêu quá đi mất!!” Nghe ca khúc sau khi được biên soạn lại, A Xán không nhịn được mà lộ ra ánh mắt lấp lánh nhìn Thẩm Tinh Tuế: “Sao anh có thể làm được như vậy được chứ? Rõ ràng nghe thì có vẻ chẳng thay đổi chút gì, nhưng lại giống như chỗ nào cũng khác lạ.
Bài hát này chẳng khác mấy bài nổi tiếng mà em từng được nghe nhưng nó vẫn giữ được đặc trưng âm nhạc của người Phỉ một cách tài tình!”
Thẩm Tinh Tuế đứng cạnh cô, khiêm tốn đáp: “Em quá khen rồi, vốn dĩ bài hát này đã rất hay, anh chỉ múa rìu qua mắt thợ thôi.”
A Xán vỗ vỗ vai cậu: “Anh đừng khiêm tốn vậy chứ.”
Thẩm Tinh Tuế ngượng ngùng cười cười.
Người xem trực tuyến sau khi nghe xong cũng sôi nổi bàn luận:
“Hẳn là mấy năm sắp tới, giới âm nhạc nước ta chắc chắn sẽ có một nhạc sĩ tài năng.”
“Đúng là tiền đồ vô lượng!”
“Nếu ra mắt sớm hơn mấy năm, nói không chừng cậu ta cũng nổi tiếng chẳng kém cạnh Giản Trị đâu.”
“Thật ra mị cảm thấy về sau cậu nhóc chắc chắn sẽ trở thành một biểu tượng trong giới giải trí đó.”
Nếu ca khúc đã được thông qua, vậy bọn họ chỉ còn vũ đạo cần đắn đo.
Sau khi ca khúc được biên soạn, Thẩm Tinh Tuế đã thành lập mối quan hệ khá thân thiết với một vài thanh niên trong làng.
A Xán chủ động suy xét cho cậu: “Tuế Tuế, trước đấy chúng em cũng đã phân vai nhân vật hết rồi.
Hôm qua cả bọn đã họp lại, ai cũng cảm thấy nếu để anh học vũ đạo thì khó mà kịp để biểu diễn được.
May mắn trong tiết mục này, chúng ta có một nhân vật không phải động chân động tay nhiều!”
Thẩm Tinh Tuế không ngờ lại có chuyện tốt tới vậy: “Nhân vật gì vậy?”
A Xán nở nụ cười thần bí, cười tới mức Thẩm Tinh Tuế lạnh gáy giữa ban ngày ban mặt.
….
Chạng vạng, lửa trại tế Nữ Thần mỗi năm một lần người Phỉ chính thức bắt đầu.
Đây là lần đầu tiên dân tộc Phỉ thần bí hé lộ cho cả nước về ngày hội truyền thống long trọng của mình.
Cũng là bởi như vậy, phòng phát trực tiếp của [Tinh Quang] đã nghênh đón lượt xem kỷ lục.
Ánh lửa sáng rực soi rọi tượng đá Nữ Thần ngay sau nó, phần tế tổ long trọng chính thức bắt đầu.
Hàng trăm hàng ngàn người Phỉ mặc trang phục truyền thống cùng trang sức lấp lánh bằng bạc tập hợp ở quảng trường.
Theo dẫn dắt của tộc trưởng, mỗi người đều làm động tác cầu nguyện.
Sau đó, bọn họ cùng nhảy múa, quỳ lạy và đốt đuốc.
Sự kiện vừa trang nghiêm vừa long trọng đã đem đến chấn động về mặt thị giác của người xem.
Tượng đá Nữ Thần yên lặng đứng đó như đang ôn nhu lắng nghe lời cầu nguyện của các con dân.
Theo tiếng hiệu của tộc trưởng, tiệc tối chính thức bắt đầu.
Các khách quý thay phiên lên sân khấu biểu diễn.
Sau khi cổng tặng thưởng trên nền tảng mở ra, khung thông báo tặng quà trên màn hình chưa bao giờ biến mất.
Các nhóm biểu diễn tiết mục trước đều lấy được thành tích rất tốt, đặc biệt là đoạn nhảy của An Nhiễm và bài hát của Phó Kim Tiêu đã có không ít người trầm trồ khen ngợi.
Cuối cùng cũng tới tiết mục kết thúc [Nữ Thần vọng nguyệt].
Tới lúc này, sự kỳ vọng của khán giả được tích lũy từ các tiết mục trước giờ đã cao ngất ngưởng.
Khi đến lượt Thẩm Tinh Tuế, thật ra đa số đã không còn mong mỏi nhiều bởi họ cho rằng cậu khó có thể làm được điều gì bất ngờ hơn nữa.
Nhưng ai cũng không ngờ rằng, khi vũ công của tiết mục lên sân khấu, toàn trường ồ lên.
Bởi vì….
Bọn họ không biết ai mới là Thẩm Tinh Tuế!
Không phải đám thanh niên đang hùng hục nhảy, các cô nương thướt tha lại càng không.
Chỉ còn lại duy nhất một người diễn vai Nữ Thần lặp đi lặp lại một hai động tác cơ bản đang đứng ở chính giữa sân khấu.
Ánh trăng chậm rãi dâng cao, soi chiếu Nữ Thần trong tà váy trắng, điểm xuyến thêm dải lụa vàng lả lướt theo động tác.
Trên đầu nàng là phát quan bằng bạc có nhiều tua rua lóng la lóng lánh, rủ một lớp mành trắng mỏng che mặt tạo cảm giác thần bí.
Dáng người Nữ Thần vừa cao vừa thon thả, động tác uyển chuyển như nước cùng mái tóc mềm mượt phụ họa càng tôn lên vẻ mỹ miều của nàng.
Tuy chỉ được lên hình vài lần nhưng đã khiến nhiều người chao đảo không sao quên được.
Người xem trực tuyến há hốc mồm miệng:
“Tuế Tuế là Nữ Thần á hả?”
“Ông đây còn vừa xuýt xoa người đẹp đứng giữa là ai!”
“Vợ anh xinh cá xinh cá.”
“Ư ư, nằm mơ tôi cũng không ngờ được Tuế Tuế có thể đẹp tới vậy.”
Khi mọi người đang rối rắm bàn tán thì tiết mục đã tới đoạn điệp khúc, cũng là lúc Thẩm Tinh Tuế cất tiếng hát.
Đây là lần đầu tiên cậu thử hát giọng nữ, tuy khá khẩn trương nhưng âm giọng run run vừa lúc phù hợp với cao trào của bài hát.
Tiếng hát xinh đẹp và linh động dường như xuyên thẳng vào tâm hồn của người nghe.
Cùng với sự kết hợp hoàn hảo giữa tiếng Hán và tiếng Phỉ, màn trình diễn đã nâng sự thỏa mãn thính giác và thị giác của người xem lên một tầm cao mới.
Hầu hết những người đang xem trong phòng phát trực tiếp cũng sởn da gà:
“Đỉnh vãi~”
“Giọng nữ này là Tuế Tuế thật hả?”
“Đúng là cậu ấy đó, không phải biến âm đâu.
Hát hay thật đó nha.”
“Da đầu tôi giờ dựng đứng hết cả rồi!”
“Lại còn biên soạn cả bài hát dân tộc nữa chứ, cậu ấy càng ngày càng tiến bộ vượt bậc.”
Màn biểu diễn này không chỉ làm sôi trào kênh bình luận của phòng phát trực tiếp mà thậm chí còn nhảy vọt lên hot search.
Diện mạo nhân vật Nữ Thần và giọng ca của nàng đã khiến mọi người trầm trồ khen ngợi.
Tên của Thẩm Tinh Tuế một lần nữa không phải vì tai tiếng mà bằng vào tự thân tự sức tiến vào trong lòng người xem, cũng tiến vào trong tầm ngắm của các nhà soạn nhạc.
Ngay cả những người không biết cậu từ trước cũng bị hấp dẫn:
“Chị gái xinh đẹp này dễ nhìn quá đi.”
“Cô ấy hát cũng hay ghê.”
“Đây là con gái nhà ai vậy?”
“Đang phát trực tiếp ở đâu vậy, tui cũng muốn đi xem.”
…….
Tới khi kết thúc, [Nữ Thần vọng nguyệt] đã nhận được hàng trăm triệu tiền ủng hộ.
Số người xem trực tuyến trong tiết mục của Thẩm Tinh Tuế lần đầu đột phá 100,000,000 người, chỉ đứng sau Phó Kim Tiêu.
Khi vào cánh gà, cả người Thẩm Tinh Tuế run lẩy bẩy tay chân.
Trên sân khấu nhìn thì cậu bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đã hoảng loạn không nhận thức được gì hết.
Khi suýt chút nữa té ngã, cậu may mắn được người đỡ lấy: “Cảm ơn…”
Bên tai truyền tới tiếng cười nhẹ: “Không cần khách khí.”
Thẩm Tinh Tuế vừa ngẩng đầu liền đối mặt với Phó Kim Tiêu.
Cậu ngại ngùng, theo bản năng định che mặt đi.
Phó Kim Tiêu hỏi: “Em che cái gì?”
Thẩm Tinh Tuế thẹn không chịu nổi: “Bộ dạng này…”
“Đồng chí Tiểu Thẩm, em vừa hóa trang lại còn lộ ra biểu tình này với tôi.” Phó Kim Tiêu nhướn mày, chậm nói: “Ai không biết lại tưởng tôi đang đùa giỡn gái nhà lành đấy.”
Mặt Thẩm Tinh Tuế càng ngày càng đỏ: “Anh đừng trêu nữa.”
Phó Kim Tiêu lập tức thu liễm vẻ thong dong bên ngoài.
Anh xuất hiện ở nơi này hòng để chặn lại một số ánh mắt tò mò, hứng thú của người khác đối với Thẩm Tinh Tuế.
Tuy Thẩm Tinh Tuế có mang mành che mặt nhưng vẫn khó giấu nổi khí chất thanh quý cùng vẻ đẹp động lòng người.
Vậy nhưng, bản thân cậu lại không biết, e thẹn nói: “Bộ dáng này của em có phải kỳ cục lắm không? Em đã nói em không làm được đâu, nhưng A Xán cứ một hai phải…”
Phó Kim Tiêu cởi áo khoác của mình ra, trùm lên vai cậu: “Không kỳ.”
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt.
“Rất đẹp.”
Giọng nói Phó Kim Tiêu trầm ấm, nghiêm túc nhận xét.
Đây cũng là tiếng lòng của anh, mà sự nghiêm túc này khiến Thẩm Tinh Tuế ngớ người.
Vốn cậu cảm thấy hơi thẹn với bộ dáng này nhưng khi nghe Phó Kim Tiêu khen, trong lòng cậu lại không nhịn được nhảy nhót vui sướng.
Phó Kim Tiêu lại nói thêm một câu: “Sau này em nên hạn chế mặc như vậy.”
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt: “Tại sao ạ?”
Không phải cậu thích thú gì mặc mấy đồ này nhưng nghe anh nói vậy, cậu chỉ muốn hỏi để biết có phải bản thân bị ghét bỏ hay không.
Phó Kim Tiêu nhìn cậu đầy ý vị, không tỏ rõ ý kiến mà nhướn mày.
Cái liếc mắt này khiến Thẩm Tinh Tuế cảm thấy rằng nó chứa rất nhiều thứ, nhưng Phó ảnh đế lại chẳng tiết lộ chút gì.
….
Sau khi văn nghệ kết thúc là phần tiệc tối được mong chờ nhiều nhất.
Tơ hồng kết duyên.
Thẩm Tinh Tuế thật ra không hứng thú lắm với chuyện này, dù sao cậu cũng không muốn Nữ Thần sắp xếp cho cậu một người xa lạ trở thành nửa kia định mệnh.
Nhưng nhập gia thì phải tùy tục, cậu vẫn tham gia hoạt động này, coi như là lấy may vậy.
Trên bàn bày ra rất nhiều tơ hồng, Thẩm Tinh Tuế đi tới rồi tùy ý cầm lấy một sợi.
Dựa theo quy định, cậu cần bện tơ vào một tấm thẻ gỗ rồi treo trên cây.
Chờ tới khi lửa trên đuốc tàn, cậu sẽ lấy tấm thẻ xuống và xem xem ai là một nửa định mệnh của mình.
Thẩm Tinh Thần sấn tới: “Hai anh em ta có khi lấy cùng một sợi nhỉ?”
Thẩm Tinh Tuế dở khóc dở cười: “Nữ Thần chắc hẳn sẽ không làm như vậy đâu.”
Thẩm Tinh Thần cũng chỉ chạy tới trêu cậu thôi, rất nhanh hắn đã lon ton đi chỗ khác.
Trời ngày càng tối hơn, Thẩm Tinh Tuế treo xong thẻ gỗ thì nhớ tới một chuyện quan trọng.
Cậu nhanh chóng tìm hỏi nhân viên chương trình, nghe nói đã sắp 10 giờ thì bắt đầu sốt ruột.
Dù sao tiếp tới cũng không có việc gì, phòng phát trực tuyến cũng chuẩn bị kết thúc rồi.
Cậu liền xin tổ chương trình cho mình rời đi trước, trộm chạy về khu nghỉ rồi mượn nhà chủ phòng bếp.
Tới khi các khách quý phát hiện không thấy Thẩm Tinh Tuế cũng đã hơn 11 giờ.
Đạo diễn nói: “Mọi người đã vất vả rồi.
Tuế Tuế đã về trước, mọi người cũng nên trở về nghỉ ngơi nhé.”
Tương tự như ngày đầu, hôm nay cũng là phân chia hai người qua đêm ở một khu.
Khi Phó Kim Tiêu trở về, anh phát hiện đèn phòng ngủ của Thẩm Tinh Tuế không sáng, nhưng phòng bếp lại có bóng người đang loay hoay.
Đi tới, Phó Kim Tiêu mới phát hiện trên bếp có một nồi đang tỏa ra hơi hóng, còn Thẩm Tinh Tuế hình như đang ở ngoài làm gì đó.
Phó Kim Tiêu ngoài ý muốn: “Em đang làm gì đó?”
“Anh về rồi ạ!” Tay Thẩm Tinh Tuế run tới mức suýt làm bỏng chính mình: “Anh cứ ngồi một lúc, em sắp xong rồi.”
Phó Kim Tiêu tới gần mới phát hiện cậu đang nấu một nồi mì.
Ở đây không có mì sợi làm sẵn, trên bàn cách đó không xa có một tô bột đã nhồi và cả dấu vết cán bột bên cạnh.
Sợi mì trong tô chỗ dày chỗ mỏng không cân xứng, ngoài ra còn có một quả trứng trần và chút hành thái tô điểm.
Phó Kim Tiêu bỗng nhiên đoán được thứ gì đó.
Con ngươi anh tối lại, khóe miệng thì gợi lên ý cười: “Bà nội nói với em?”
Thẩm Tinh Tuế nhẹ nhàng gật đầu, khẩn trương đáp: “Em xin lỗi…!là em gạt anh…”
“Không có gì phải xin lỗi cả.” Phó Kim Tiêu đứng dưới ánh đèn, nụ cười lúc này của anh đầy ôn nhu: “Anh phải cảm ơn em mới đúng.”
Thẩm Tinh Tuế thở phào nhẹ nhõm.
Không sai, hôm nay là sinh nhật của Phó Kim Tiêu, cũng là ngày giỗ mẹ ruột của anh.
Cho tới nay, nhà Phó vì kiêng kị chuyện này mà hoãn lại ngày sinh nhật của Phó Kim Tiêu 10 ngày sau.
Từ trước tới nay, chưa có ai cùng ăn sinh nhật với anh ngoài lão phu nhân.
Thật ra, ngày này mỗi năm lại chính là khoảng thời gian khổ sở nhất của Phó Kim Tiêu vì chẳng có ai chúc mừng anh sinh nhật vui vẻ.
Chuyện này giống như ám chỉ rằng ngày anh tới thế giới này chẳng phải là một sự kiện đáng được vui mừng.
Chuyện buồn nào Phó Kim Tiêu cũng chỉ giấu ở trong lòng, chẳng nói cho ai nên cũng chẳng ai biết được bản thân anh đang nghĩ những gì.
Nhưng lão phu nhân thì khác, bà từng bắt gặp Phó Kim Tiêu hồi bé từng lén mua cho bản thân một chiếc bánh kem nhỏ, trốn ở trong phòng trộm ăn.
Mọi người đều nói đại thiếu gia nhà Phó có tương lai sáng chói nhưng chẳng ai biết được anh từng là một đứa trẻ phải chui rúc một góc ở trong phòng, lặng lẽ ăn bánh trong ngày sinh nhật của mình.
Thẩm Tinh Tuế đặt tô mì xuống bàn, ấp úng nói với Phó Kim Tiêu ngồi cạnh: “Em chưa từng tự làm mì bao giờ, hơn nữa chúng ta lại đang ở thôn bản…!Em thật sự không biết phải làm thế nào mới tốt, vậy nên em mới tự tay cán bột.
Nếu khó ăn thì anh…”
Phó Kim Tiêu nhận lấy tô mì.
Có thể nói rằng đây là tô mì đơn giản nhất, chất lượng kém nhất mà anh từng ăn trong mấy năm vừa qua.
Người nào quen biết với Phó Kim Tiêu cũng biết anh rất hay bắt bẻ, soi mói đủ thứ.
Vậy nhưng, lúc này anh lại chỉ yên lặng cầm đũa ăn mì.
Động tác dùng bữa ưu nhã nhưng cũng rất nghiêm túc thưởng thức món ăn trước mắt.
Anh để lại quả trứng trần trong bát.
Thẩm Tinh Tuế khó hiểu nhìn, Phó Kim Tiêu lại gắp trứng bón cho cậu: “Em đã bận rộn cả tối rồi, ăn một chút cho lót dạ đã.
Chốc nữa anh lại làm món gì cho em ăn sau.”
Thẩm Tinh Tuế há miệng theo bản năng, vừa từ tốn ăn quả trứng vừa đánh giá: “Lần này em nấu không tệ lắm.”
Phó Kim Tiêu cong miệng cười: “Ừm, ngon lắm.”
Vốn chỉ là một tô mì đơn giản, một người ăn trứng một người ăn cái.
Chẳng mấy chốc, tô mì đã cạn đáy.
Phó Kim Tiêu buông đũa, nhận xét: “Tay nghề không kém, anh thấy ăn rất ngon.”
Trái tim lơ lửng của Thẩm Tinh Tuế bây giờ mới hạ xuống, thở phào: “Vậy là tốt rồi.”
Ngoài kia, mọi người cách đó không xa còn đang cùng nhau đốt Trường Minh Đăng.
Hôm nay là ngày hội trọng đại của người Phỉ nên tới khi trời đã mịt mù về đêm, quảng trường vẫn còn người ca hát nhảy múa trong tiếng reo hò và pháo hoa nổ.
Phó Kim Tiêu nói: “Để anh nấu cho em mấy món.”
Thẩm Tinh Tuế vội vàng giữ anh lại: “Chờ một chút.”
Phó Kim Tiêu ngạc nhiên nhìn cậu.
Sau khi ngồi lại vào ghế, Thẩm Tinh Tuế lặng lẽ lấy ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho anh: “Cái này là quà sinh nhật ạ.”
Cả cuộc đời này, Phó Kim Tiêu đã nhận được không ít kỳ trân dị bảo.
Anh chẳng thiếu thứ gì nên rất khó có thể làm anh cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng khi mở ra món quà này, Phó Kim Tiêu lại thấy được một bông hoa Lăng Tiêu bằng gỗ.
Vừa nhìn, anh liền biết đây là tác phẩm điêu khắc thủ công, hơn nữa tay nghề còn vụng về nhiều chỗ.
Tuy đèn trong nhà mập mờ nhưng nương theo ánh sáng, Phó Kim Tiêu vẫn thấy được lòng bàn tay sứt sẹo được Thẩm Tinh Tuế cố sức giấu nhẹm.
Ngày đó khi bôi thuốc Phó Kim Tiêu đã phát hiện ra, nhưng cũng không ngờ rằng nguyên do cậu bị thương là vì làm món quà này.
Bông hoa Lăng Tiêu có nhiều sứt sẹo này là do đứa nhỏ trước mắt anh tự tay điêu khắc thành.
Đây không phải món quà sang quý nhất nhưng nó lại là món quà trân quý nhất mà Phó Kim Tiêu từng nhận.
Thẩm Tinh Tuế khẩn trương nói: “Nó hơi đơn sơ nhỉ? Nhưng em thật sự chưa nghĩ ra anh đang thiếu món gì, từ nhỏ đến lớn em cũng không làm được nhiều món điêu khắc thành công…”
Phó Kim Tiêu thấp giọng: “Anh thích lắm.”
Thẩm Tinh Tuế thở phào nhẹ nhõm, đáy mắt chẳng giấu nổi ý cười.
Lúc này, cậu chỉ cảm thấy công sức mấy ngày vừa qua đã không bị uổng phí.
Nào biết Phó Kim Tiêu lại nói: “Anh cũng có thứ này tặng em.”
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt.
Cậu nhớ rõ hôm nay đâu có phải ngày sinh nhật của mình đâu nhỉ!?
Phó Kim Tiêu lấy từ trong túi ra một tấm thẻ gỗ.
Đó chính là tấm thẻ mà Thẩm Tinh Tuế đã treo ở trên cây nhân duyên hôm nay.
Nhìn thấy tấm thẻ này, cậu ngạc nhiên: “Trùng hợp ghê.
Hóa ra chúng ta cùng lấy một sợi tơ hồng đó nha?”
Phó Kim Tiêu nhìn cậu nhóc ngốc nghếch nhà mình, khẽ cười: “Nào có chuyện trùng hợp như vậy chứ.”
Thẩm Tinh Tuế: “Thế…”
“Anh lục tất cả các tấm thẻ được treo trên cây.” Phó Kim Tiêu thấp giọng: “Tuy có mất thời gian một chút, nhưng may mắn là vẫn tìm được.”
Lúc này Thẩm Tinh Tuế mới phát hiện sợi tơ duyên giữa cậu và Phó Kim Tiêu vốn bị chặt đứt nay lại được nối lại, thậm chí còn chắc chắn hơn ngày trước.
Vốn ngay từ đầu, duyên phận giữa bọn họ là hai đường thẳng song song không bao giờ có điểm tiếp xúc, hơn nữa còn cách nhau rất xa.
Xa tới mức đến cả chính Thẩm Tinh Tuế cũng không có vọng tưởng hai người sẽ có ngày gặp mặt.
Nhưng mà….
Nhưng mà…..
Sợi tơ hồng của bọn họ gắn kết bên nhau.
Thẩm Tinh Tuế ngơ ngác nhìn hai tấm thẻ được đặt cạnh nhau, trái tim vốn bị áp lực về tình cảm bỗng được giải phóng.
Khóe mắt cậu cay cay, ngón tay run rẩy cầm lấy tấm thẻ gỗ: “Anh, anh tìm nó sao?”
Phó Kim Tiêu gật đầu: “Ừm.”
Thẩm Tinh Tuế ngẩng đầu nhìn anh: “Tại sao chứ?”
Cách đó không xa, ánh đèn làm bừng sáng cả quảng trường, trên trời nổ vang từng đợt pháo hoa lại càng tăng thêm không khí lãng mạn.
Tượng đá của Nữ Thần đứng cao cao đằng xa, mặc cho gió xuân lay lay bay.
Người đàn ông ngồi ở trước mặt Thẩm Tinh Tuế lúc nay chính là thần tượng mà cậu thích 10 năm như một.
“Vì muốn ở bên em.” Phó Kim Tiêu ngồi đó, giọng nói rõ ràng mà kiên định: “Vậy nên mới tìm được tấm thẻ này.”
Trái tim Thẩm Tinh Tuế run run.
Thật ra bản thân cậu vẫn luôn thầm suy đoán thầy Phó có thể thích bản thân cậu hay không, nhưng Thẩm Tinh Tuế không dám xác định.
Thậm chí, cậu còn sợ sệt Phó Kim Tiêu chỉ nhất thời hứng thú, chỉ muốn chơi qua đường mà thôi.
Nhưng mà trên cây nhiều thẻ gỗ như vậy.
Anh phải tìm bao lâu mới được chứ.
Căn bản Phó Kim Tiêu không cần phải làm như vậy nhưng anh cuối cùng vẫn làm.
Giống như duyên phận giữa bọn họ vậy.
Thật ra giữa hai người vốn không có khả năng cũng không có kết quả, nhưng Phó Kim Tiêu đã tìm được cậu giữa biển người nhốn nháo.
Ở giữa bạt ngàn tấm thẻ rung rinh trước gió, anh đã tìm thấy cậu.
Khóe mắt Thẩm Tinh Tuế đỏ bừng, không biết làm sao mới phải.
Cậu bây giờ vui đến mức ngớ ngẩn, nói chuyện cũng lắp bắp: “S-sao anh lại tìm được…!Nhiều thẻ gỗ như vậy, em nghĩ rằng khó có khả năng…”
Thẩm Tinh Tuế nhìn khuôn mặt anh tuấn đối diện mình.
Tuy đã ngắm nhìn rất nhiều lần nhưng mỗi khi cậu gặp Phó ảnh đế thì trái tim lại vô thức loạn nhịp.
Khoảng cách lúc này của bọn họ rất gần nhau, gần tới mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, gần tới mức có thể gắn kết mãi mãi không chia lìa, gần tới mức Thẩm Tinh Tuế tự hỏi liệu đây có phải là giấc mộng hay không.
Phó Kim Tiêu nói: “Không có gì là không có khả năng cả.”
Lại có pháo hoa được châm lửa ở quảng trường.
Tượng Nữ Thần trầm mặc đứng lặng như thể đang thầm phù hộ chúng sinh.
Phó Kim Tiêu cúi người, nhẹ nhàng và thành kính đặt một nụ hôn trên môi cậu.
Thân thể hai người sát lại, làm nụ hôn trở nên sâu sắc hơn.
Sợi tơ hồng buộc trên thẻ bài rủ từ trên bàn xuống, vừa quấn quanh tay Thẩm Tinh Tuế vừa mơn trớn Phó Kim Tiêu như thể đang gắn chặt hai người bên nhau.
Phó Kim Tiêu nhìn đôi môi đỏ thắm của người trước mắt, trầm giọng nói: “Vì anh yêu em.”
Vậy nên mặc kệ khoảng cách rất xa.
Mặc kệ sợi tơ kia có nhiều đến bao nhiêu.
Anh sẽ luôn tìm được em.
– —————
Tác giả có lời muốn nói: Mẹ già rơi lệ, cuối cùng cũng thổ lộ rồi ố yeah!
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và yêu quý Tuế Tuế và lão Phó nha!~.