Bạn đang đọc Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người – Chương 49: Ai Có Thể Từ Chối Được Phó Kim Tiêu Chứ
Nhìn thẳng vào đôi mắt cảnh giác của Thẩm Minh Lãng, Phó Kim Tiêu cười tươi: “Tôi với cậu quen biết nhiều năm như vậy, giúp nhau việc cỏn con này cần gì thù lao đâu?”
Anh càng nói như vậy hắn lại càng không yên tâm.
Đối với cái người tên Phó Kim Tiêu này, nếu anh ta nói chuyện thẳng thắn thì chỉ là chuyện nhỏ.
Còn càng tươi cười nguy hiểm, nói chuyện nhỏ nhẹ như này thì càng NGUY!
Phó Kim Tiêu lười biếng dựa vào ghế, nghiêm túc ẩn giấu trong lời nói bâng quơ: “Là cậu nói đấy nhé, tôi muốn thứ gì cũng được.”
Thẩm Minh Lãng cẩn thận đẩy đẩy mắt kính.
Kể cả những năm quản lý công ty gia tộc hay lần đầu đấu đá với đám người trong hội đồng quản trị, hắn chưa bao giờ phải cảnh giác từng giây từng phút như khi đối mặt với con cáo già này.
“Tuy chỉ là hạt cát so với gia sản của nhà Phó.” Thẩm Minh Lãng cho rằng món đồ anh cần vô cùng hiếm lạ: “Nhưng chỉ cần trong khả năng cho phép của tôi thì đều có thể giải quyết.”
Không biết vì sao mà Phó Kim Tiêu lại tỏ ra hiền hòa lạ thường với những lời hắn vừa nói.
Ảnh đề đại nhân ngẩng đầu cầm lấy chai rượu, rót thêm nửa ly: “Thật là rộng lượng.”
Anh ghé mắt nhìn thằng bạn tốt của mình, cong môi: “Nếu cậu nói như vậy thì tôi không ngại nữa đâu.”
“….”
Thẩm Minh Lãng chẳng cười nổi.
…….
Hôm sau, trước một ngày phát sóng [Tinh Quang xán lạn], dân mạng xôn xao phát hiện Weibo cá nhân của Giản Tinh Tuế đã được sửa lại.
Lần đầu tiên cái tên Thẩm Tinh Tuế xuất hiện trước công chúng khiến mọi người xì xào bàn tán:
“Trở lại nhà ba mẹ ruột à?”
“Hóa ra là họ Thẩm.”
“Òa, tui thấy Thẩm Tinh Tuế cũng dễ nghe!”
Một số người bắt đầu hóa thành thám tử đi điều tra thân thế, suy đoán: “Mọi người có thấy Thẩm Tinh Thần vẫn luôn gọi anh gọi em với Thẩm Tinh Tuế rất liên quan tới nhau không?”
Lời suy đoán này đã trở thành bình luận nổi bật nhất.
Ở dưới có không ít người bồi thêm:
“Lúc trước khi sửa họ tôi đã thấy hai người đó giống nhau rồi, giờ lại càng thấy giống.”
“Mị cũng cảm thấy vậy!”
“Có phải Thẩm Minh Lãng là anh cả của Thẩm Tinh Thần đúng không?”
“Đúng là kỳ diệu nếu bọn họ là người một nhà!”
Cách nói này rất nhanh đã được mọi người đồng ý.
Nhưng mà nhà Thẩm giàu có như thế nên nhiều người cũng không nghĩ vận mệnh lại kỳ diệu tới vậy.
Hơn nữa, quan hệ của hai người này với An Nhiễm lại rắc rối…!chắc không thể trùng hợp như thế đâu ha?
Có bạn mạng lớn mật:
“Hay Tuế Tuế là con cháu nhà Thẩm?”
“Trên đời có trùng hợp như vậy sao?”
“Nhưng mà mấy bà có nhớ là hai người kia lớn lên nhìn rất giống nhau không!”
Một lời đánh tỉnh những người khác.
Bởi vì chương trình kết thúc đã lâu nên có một số người đã quên mất rằng bộ dáng hai người này rất giống nhau.
Bỗng dưng chuyện xưa được đào lại khiến bọn họ bừng tỉnh dẫn tới càng ngày mọi người càng xôn xao bàn tán.
Tuy không phải người nổi tiếng hàng đầu nhưng vì chủ đề đang nóng hổi dẫn tới chuyện Giản Tinh Tuế sửa tên xuất hiện trên hot search.
……..
Nhà Thẩm.
Trong lúc mọi người suy luận hăng say, Từ Ân Chân đang tự tay chuẩn bị đồ đạc cho hai đứa con sắp xa nhà.
Vừa xuống tầng, Giản Tinh Tuế thấy Từ Ân Chân đang cầm thứ gì liền tò mò tới gần.
Cậu thấy bảng tên màu trắng trong tay bà.
Đây là bảng tên treo trên eo do chương trình cung cấp cho khách quý.
Thẩm Tinh Thần thấy cậu xuống dưới, vẫy tay: “Tới đây xem bảng tên của em này.”
Giản Tinh Tuế thấy được hàng chữ màu đen: Thẩm Tinh Tuế.
Thẩm Tinh Thần ở bên cười: “Vẫn là họ Thẩm đẹp nhỉ, dễ nhìn hơn cái chữ Giản kia nhiều.
Đúng không hả mẹ?”
Trên mặt Từ Ân Chân cũng đầy ắp ý cười.
Bà vẫy tay với Giản Tinh Tuế: “Con tới đây đi.”
Giản Tinh Tuế do dự trong chốc lát nhưng vẫn đi qua tới trước mặt bà.
Hơi thở của cậu vô thức nhẹ đi.
Đối với nhiều người đây chỉ là sửa lại một cái họ, nhưng với cậu thì chuyện này vô cùng quan trọng.
Từ Ân Chân cầm bảng tên mới toanh, nhìn đôi mắt ươn ướt của Giản Tinh Tuế rồi tự tay treo lên eo cậu.
Giọng nói của bà khẽ khàng: “Từ hôm nay trở đi, Tuế Tuế đã hoàn toàn là con cháu nhà ta rồi.”
Thẩm Tinh Thần nằm lăn ra sô pha, nửa đùa nửa thật: “Thẩm Tinh Tuế, Thẩm Tinh Thần.
Tên này ai nghe mà chẳng nghĩ là anh em với nhau cơ chứ.
Cứ như là mặc kệ cách nhau rất xa, nhưng vận mệnh đã định sẵn hai ta chính là anh em, là người một nhà.”
Giản Tinh Tuế nghe xong mà sửng sốt, bỗng dưng cảm thấy trong lòng ấm áp kỳ lạ.
Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy may mắn vì bản thân có cái tên “Tinh Tuế” này.
Từ Ân Chân cũng cười thật tươi.
Bà ôm đứa con nhỏ của mình, nhẹ giọng: “Không chỉ là tên mới, mẹ cũng tin rằng Tuế Tuế nhà mình nhất định cũng sẽ có một cuộc sống mới tốt hơn.”
*Từ lúc này sẽ đổi tên của nhân vật.
Ý cười dưới đáy mắt Thẩm Tinh Tuế càng đậm, khẽ gật đầu.
Nhà Thẩm Luôn ngập tràn các sản phẩm thủ công.
Từ Ân Chân lấy số đo quần áo của hai người: “Mùa đông sắp tới rồi, khi hai đứa về là mẹ làm xong quần áo mới.”
Thẩm Tinh Thần nói: “Mẹ ơi, năm nay găng tay con đừng thêu thêm hoa hòe hoa sói gì nhé.
Năm ngoái mẹ cho thêm mấy bông nho nhỏ nhìn nữ tính chẳng ngầu lòi chút nào hết!”
Từ Ân Chân trừng mắt nhìn hắn.
Thẩm Tinh Thần nghe xong cũng không nói gì, tới khi bà nhìn mới thẹn thùng nói: “Con cảm ơn mẹ nhiều.”
Từ Ân Chân cảm động bởi sự hiểu chuyện của cậu, ôn nhu hỏi: “Tuế Tuế muốn họa tiết hay kiểu dáng nào để mẹ làm cho nhé.”
Thẩm Tinh Thần nhẹ nhàng lắc đầu, đáp: “Con như nào đều được ạ.”
Chưa có ai tự tay làm cho cậu thứ gì, mà cậu cũng chẳng dám yêu cầu, sợ phiền tới người ta.
Nhưng nếu có ai đó làm cho thì cậu chắc hẳn sẽ hạnh phúc vô cùng.
Từ Ân Chân cầm lấy tay cậu, khẽ xoa đầu: “Được, vậy để mẹ tự thiết kế cho con.”
Thẩm Tinh Tuế nở nụ cười, ngoan ngoãn gật đầu.
Ngồi trên xe lên đường tới sân bay, Thẩm Tinh Thần thấy cậu còn thất thần, nói: “Em đừng lo, tuy mẹ không giỏi bếp núc nhưng làm đồ thủ công đẹp lắm đấy.
Sản nghiệp chính nhà mình là trang sức, lâu lâu bà ấy cũng sẽ mang một ít đồ tự làm đem bán.
Mà mỗi lần như vậy mọi người đều tranh nhau mua.”
Thẩm Tinh Tuế ngạc nhiên: “Lúc trước em thấy trong nhà có rất nhiều đồ thủ công tinh xảo, hóa ra đều là mẹ tự tay làm.”
Thẩm Tinh Thần gật đầu: “Đúng rồi đấy.
Mẹ nhà mình thật ra rất thích ở nhà nghịch mấy thứ này, mà đồ thủ công bà làm quả thật rất tinh xảo nên danh tiếng trên thị trường quốc tế rất cao.
Hơn nữa, những món đồ này thuần túy tự tay làm hoàn toàn, mỗi sản phẩm là độc nhất vô nhị nên lại càng được săn đón.”
Nhưng Thẩm Tinh Thần không nói là mỗi món đồ đều có giá trên trời.
Cố tình bà lại không thích kinh doanh mà chỉ muốn làm cho người nhà hay trang trí cho tổ ấm của mình.
Dù có tài năng thiên bẩm, bà lại càng thích dùng chúng để tự tay làm đồ cho người thân trong nhà.
Mà bởi chính lối sống này nên hai đứa nhỏ Thẩm Minh Lãng và Thẩm Tinh Thần mới được hưởng trọn vẹn tình yêu của mẹ mà lớn.
……
Buổi trưa.
Máy bay tới địa điểm quay chụp lần này.
[Tinh Quang xán lạn] là chương trình giải trí theo lối chơi mạo hiểm theo kỳ với nhiều chủ đề khác nhau.
Lần này, địa điểm đầu tiên mà bọn họ sẽ tới là một trấn nhỏ yên bình để trải nghiệm truyền thống văn hóa.
Tổ chương trình tiếp tục phát sóng trực tiếp như hồi quay [Tinh Quang], phương thức đã hấp dẫn một lượng lớn người tới xem.
Vậy nên, trong ngày phát sóng đầu tiên, số người chực chờ trong phòng đã vượt quá con số 40 triệu.
Đặc biệt khi Phó Kim Tiêu xuất hiện, fans trong phòng kích động hết lên:
“Anh Phó! Anh iu Phó!!”
“Bà đợi ở đây từ sáng sớm chỉ để xem anh iu đấy!”
“Anh vẫn đẹp trai mlem mem quá vậy!”
Phó Kim Tiêu di chuyển từ lối ra chuyên dụng, ai ngờ lại đụng phải An Nhiễm đang đợi ở đây.
Sau khi ngẫm nghĩ lại thì An Nhiễm đã nhận ra được mức độ trầm trọng của chuyện vừa qua.
Ngày trước, hắn luôn nghĩ phải làm sao để chính mình ngày càng sáng chói, nhưng sau này mới nhận ra bản thân đã nông cạn như nào.
Để tay lên ngực mà ngẫm xem, Giản Tinh Tuế sao giỏi được như hắn chứ?
Cậu ta tầm thường như vậy, tại sao vẫn có thể khiến anh Phó để ý được?
Vậy nên hắn có tỏa sáng hay không không quan trọng, bây giờ chuyện cấp thiết nhất là phải giữ được trái tim của Phó Kim Tiêu.
Nếu có thể vào được cửa lớn nhà Phó thì dù chuyện có ra sao, An Nhiễm hắn vẫn là kẻ chiến thắng cuối cùng.
Ưu thế duy nhất mà hắn có là ký ức kiếp trước.
Hắn biết chuyến bay của Phó Kim Tiêu sẽ hạ cánh vào lúc nào nên mới cố ý đứng đây để tạo thành cuộc gặp tình cờ!
An Nhiễm tiến tới đón: “Anh Phó!”
Phó Kim Tiêu đeo kính râm nên cả người xem lẫn An Nhiễm đều không thấy anh cau mày, lạnh nhạt: “An Nhiễm đấy à.”
“Vâng, trùng hợp quá nhỉ anh Phó.” An Nhiễm tươi cười: “Thế mà lại gặp được anh ở chỗ này.”
Phó Kim Tiêu kéo vali của mình: “Không phải tổ chương trình bảo tập hợp ở đây à, sao lại gọi là trùng hợp được.”
“…..”
An Nhiễm nghẹn họng.
Khán giả trong phòng phát trực tiếp cười như được mùa:
“Ha ha, anh Phó ghê gớm quá.”
“Đúng là không hiểu tình thế gì hết.”
“Cười ị.”
Tuy tiết trời sang thu nhưng lúc máy bay hạ cánh đã là chiều tà oi nóng, hơn nữa trấn nhỏ này lại là nơi có khí hậu ấm nhất cả nước nên các vị khách quý đều mặc quần áo hè.
An Nhiễm không từ bỏ: “Anh Phó vừa xuống máy bay có mệt không ạ? Em có bình nước này, anh có muốn uống không?”
Phó Kim Tiêu không chút nghĩ ngợi: “Không khát.”
An Nhiễm đành phải bực mình rút lui.
Cơ hội vất vả mãi mới xuất hiện để hắn có thể bồi đắp tình cảm lại bị người đàn ông này bâng quơ từ chối.
Nhưng An Nhiễm cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng Phó ảnh đế vốn đối xử với ai cũng lạnh lùng như vậy.
Bọn họ tiến lên phía trước một đoạn liền thấy nhóm của Thẩm Tinh Tuế, Ninh Trạch và Thẩm Tinh Thần.
Hình như cả ba đang vây quanh một quầy hàng để mua thứ gì đó.
Phó Kim Tiêu tới gần.
Thẩm Tinh Thần thấy anh liền vẫy tay: “Anh Phó, ở đây, qua bên này này!~”
Phó Kim Tiêu đi tới, thấy Thẩm Tinh Tuế hôm nay diện áo sơ mi nom vô cùng ngoan ngoãn.
Thấy cậu, anh bỏ kính râm, cười cười: “Đang làm gì ở đây vậy?”
Thẩm Tinh Tuế ôm chai nước trong tay, đáp: “Bọn em đang mua nước để chốc nữa uống.”
Phó Kim Tiêu nhàn nhạt gật đầu.
Thẩm Tinh Tuế do dự nhìn anh, cầm bình nước nói: “Anh uống không ạ?”
An Nhiễm đứng sau âm thầm hả hê.
Hắn ta vừa mất mặt vì bị từ chối, bây giờ Giản Tinh Tuế, à không, Thẩm Tinh Tuế lại chuẩn bị mình chuốc khổ, rồi cũng chung một kết cục với hắn mà thôi….
Phó Kim Tiêu trầm giọng nói: “Có, cảm ơn cậu.”
An Nhiễm sửng sốt.
Thẩm Tinh Tuế ngoan ngoãn đứng đó, hỏi: “Anh muốn hãng nào ạ? Di Bảo hay là Xuân Thủy?”
Phó Kim Tiêu tùy tay lấy một chai.
Khóe miệng anh cong lên, khen ngợi bạn nhỏ: “May quá, vừa lúc đi một đường tới đây nên hơi khát.”
Thẩm Tinh Tuế nghe vậy liền nở nụ cười: “Thật vui khi em có thể giúp được anh!”
Phó Kim Tiêu vặn mở nắp chai rồi uống hai ngụm, rất nể tình.
Hai người ở chung một cách hòa hợp khiến An Nhiễm đứng sau tức điên.
Nhưng khán giả trong phòng phát trực tiếp lại vô cùng thích thú:
“Ha ha ha ha ha ha!”
“Khát nhanh quá nha anh ơi.”
“Một đoạn đường đi đã khát được luôn.”
“Tui đã xót xa cho An Nhiễm một giây.”
“Cậu ta có khi lại có duyên với chủ trại xiếc cũng nên.”
Mọi người đứng ở đây một lúc.
Rất nhanh sau đó, các thành viên đều xuống máy bay rồi tập trung đông đủ.
Đồ Nhã, thầy Lý, đám người Lý Nhứ An cùng hai thành viên Từ Tần Khách và Phong Phàm.
Hai người này đảm nhiệm vai trò rapper và ca sĩ cũng khá là thân thiết với nhau nên đã cùng tới.
Sau khi chào hỏi mọi người, họ yên lặng đứng sang một bên.
Đến lúc này, ai cũng có thể nhìn ra được bè phái trong nhóm nhạc mới này.
Thẩm Tinh Thần chỉ chơi với Ninh Trạch, Lý Nhứ An lâu lâu thì nói chuyện với An Nhiễm, còn Từ Tần Khách và Phong Phàm thì không muốn dây dưa với nhóm bọn họ.
Trên quãng đường tới chân núi cách đó không xa, đạo diễn nói: “Đầu tiên rất hoan nghênh mọi người đã tới thung lũng Đào Hoa.
Ở đây bốn mùa như xuân, phong cảnh đẹp như vẽ cùng rất nhiều truyền thuyết bí ẩn, mọi người muốn biết không?”
“….”
Một trận gió thổi qua, một không gian trầm lặng.
Mãi mới có thầy Lý mở lời: “Muốn!”
Những người còn lại mới ứng thanh phụ họa để không khí bớt tẻ nhạt.
Đạo diễn mỉm cười, nói tiếp: “Tương truyền rằng vào trăm ngàn năm trước, hoàng đế khi tới Giang Nam đã qua nơi này.
Ở đây, ngài gặp được tiên nữ hạ phàm.
Nàng xinh đẹp như hoa đào, hơn nữa trong câu chuyện này hai người đã có một khoảng thời gian tốt đẹp.
Một lần, hoàng đế muốn mang tiên nữ về cung, nhưng bản thân nàng lại không muốn bó buộc sau cửa cấm.
Vậy nên sau một đêm nồng nàn bên nhau, tiên nữ để lại một bức thư rồi hóa thành một làn khói lặng lẽ rời đi.”
Khán giả trong phòng phát sóng nghe xong liền bắt đầu chế nhạo:
“Hay nhể, giờ còn có cả tiết mục kể chuyện xưa luôn.”
“Ủa có truyền thuyết dân gian này à?”
Đạo diễn thanh giọng, nói tiếp: “Vậy nên nhiệm vụ hôm nay của chúng ta là…!Cách chúng ta phía trước 500 mét có một trấn nhỏ, chúng tôi đã giấu không ít nhiệm vụ cung cấp thẻ gợi ý.
Mọi người sẽ dựa vào lời gợi ý trên tấm thẻ để tìm ra nơi đính ước của hoàng đế và tiên nữ trước hoàng hôn hôm nay.”
Thẩm Tinh Thần mở miệng hỏi: “Đạo diễn, tìm được thì được gì vậy?”
Đạo diễn trả lời: “Hỏi rất hay.
Người đầu tiên tìm được sẽ được hưởng một bữa tiệc hoành tráng của thung lũng Đào Hoa cùng phòng ở xa hoa.
Còn những người không hoàn thành nhiệm vụ sẽ phải nhận phạt, không chỉ không được ăn mà còn được xếp phòng nghỉ ngơi tại khách sạn nhỏ.”
Mọi người hiểu rõ.
An Nhiễm bỗng lên tiếng, hỏi: “Đạo diễn, có phải chia nhóm gì không?”
Đạo diễn gật đầu, trả lời: “Mọi người tự chia nhóm, mỗi nhóm hai người nhé.
Các bạn có thể tự túc tới trấn nhỏ, ở đó sẽ có nhân viên tiếp đón.”
Hầu hết đều thở phào nhẹ nhõm, mãi mới có cái nghe vui vui: “Cảm ơn đạo diễn.”
Mọi người bắt đầu tiến tới trấn nhỏ.
Bởi vì chuyện hai tháng trước, hơn nữa khoảng thời gian quay [Tinh Quang] đã làm việc quá sức nên Thẩm Tinh Tuế vốn thiếu máu nay sức khỏe càng thêm yếu.
Tuy sau khi trở về nhà Thẩm cũng có điều dưỡng, nhưng hôm nay phải đi xe một quãng đường dài nên lúc này cậu phải đi phía sau mọi người.
Thẩm Tinh Thần da người hồn khỉ, ngứa ngáy chân tay nói: “Anh với Ninh Trạch đi trước dò đường nhá.
Em chờ ở đây!”
Thẩm Tinh Tuế gật đầu: “Được.”
Cậu biết hàng này mê chơi.
Nếu bảo hắn đi đứng từ tốn thì quả thật là cực hình.
Từ từ, Thẩm Tinh Tuế bắt đầu tách khỏi đoàn người, một mình lõng thõng đi đằng sau.
Bỗng dưng, cậu phát hiện có người đang xách vali cũng từ tốn đi chậm lại.
Thẩm Tinh Tuế ngạc nhiên: “Thầy Phó?”
Phó Kim Tiêu liếc cậu: “Hửm?”
“Sao anh lại xuống đây?” Thẩm Tinh Tuế tò mò: “Mọi người đã đi cách xa một khoảng rồi.”
Chủ yếu là Phó Kim Tiêu ngại An Nhiễm làm phiền nên cố ý đi chậm, nhưng anh không nói rõ mà chỉ đùa: “Lớn tuổi rồi nên chân không còn tốt nữa.”
Chỉ là một câu thuận miệng trêu mà thôi.
Nhưng không nghĩ tới Thẩm Tinh Tuế lại cúi đầu nhìn thoáng qua chân của anh, nói: “Vết thương cũ của anh chưa đỡ ạ?”
Phó Kim Tiêu sửng sốt.
Chuyện này đã qua từ tháng trước, mà anh cũng chỉ thuận miệng kể lại vài câu trong bữa cơm mà thôi.
Vậy mà đứa nhỏ này vẫn nhớ rõ như vậy sao? Hóa ra người giả vờ quan tâm chỉ thăm hỏi một hai câu, nhưng người có lòng lại nhớ như in bất kể bao lâu đã qua.
Khóe môi anh cong lên, định nói không sao thì lại nghe thấy Thẩm Tinh Tuế: “Nhưng chốc nữa lúc thu thập manh mối nhất định phải chạy xung quanh trấn.
Chân của anh chưa ổn sao có thể vận động quá sức được.
Hay là như vậy đi, nếu anh không chê thì chúng ta lập thành một đội.
Em sẽ cố gắng tìm kiếm manh mối còn anh cứ nghỉ ngơi là được!”
…..
Phó Kim Tiêu trầm lặng như đang tự hỏi cái gì.
Anh nâng mắt nhìn người trước mặt, nói: “Vậy thì phiền cậu quá.”
Thẩm Tinh Tuế chắc nịch: “Không phiền đâu!”
Rốt cuộc cậu cũng có thể làm gì đó để báo đáp công ơn của anh.
Cứ để cậu tới bảo hộ đôi chân quý báu này!
Phó Kim Tiêu cong môi cười.
Con cáo già gian manh tỏ vẻ tử tế đáp: “Vậy phiền cậu nhé Tuế Tuế.”
Thẩm Tinh Tuế: “Không có gì ạ!”
Người xem trực tiếp chứng kiến toàn bộ câu chuyện:
“Hắc hắc, chị em ơi tôi thấy anh Phó đen tối quá.”
“Bé cưng Tuế Tuế của chúng ta ngây thơ quáaa.”
“Hai ngày trước Phó ảnh đế còn tham gia chương trình nào đó.
Đừng nói là đi lại, anh ấy hỗ trợ dọn mấy chục cân đồ vẫn thoải mái mà.”
“Chị em ở trên êi, đừng có nói toạc ra như vậy chứ.”
“Ha ha ha ha ha, tôi hiểu, tôi hiểu mà.”
Bọn họ rất nhanh đã tới trấn nhỏ.
Thẩm Tinh Thần đang đứng trước chờ em trai tính hỏi xem cậu có muốn thành đội với hắn hay không.
Nhưng khi thấy Phó Kim Tiêu cạnh đứa em yêu quý của mình đang mỉm cười “hiền lành”, hắn nhanh chóng quyết định cùng đội với Ninh Trạch.
An Nhiễm chỉ có thể lập nhóm với Lý Nhứ An.
Đồ Nhã cùng thầy Lý, còn lại Từ Tần Khách và Phong Phàm tất nhiên thành một đội.
Sau khi đem vali cho nhân viên hậu cần, mọi người bắt đầu chăm chú tìm kiếm tấm thẻ chứa manh mối trong trấn.
Người tích cực lên hình nhất là An Nhiễm.
Vì không được tổ đội với Phó Kim Tiêu nên hắn chỉ có thể cố lên hình sao cho nhiều nhất nhằm tẩy trắng cũng như hút fans.
Chỉ cần thắng trò này, mọi người sẽ thấy được tài năng thật sự của hắn!
Thẩm Tinh Thần cùng Ninh Trạch là Đại Ngốc và Nhị Ngốc, căn bản không phải lo lắng.
Từ Tần Khách và Phong Phàm thường ngày cũng không nhanh nhạy nên cũng không phải đối thủ của hắn.
Kiếp trước hắn đã tham gia chương trình này rồi nên chắc chắn biết được các vị trí có manh mối.
Chỉ cần bản thân hắn lấy được trước khi Thẩm Tinh Tuế tới, anh Phó sẽ sáng mắt ra rồi ngỏ lời mời hắn tổ đội thôi.
Trò chơi bắt đầu.
Sau 10 phút, các nhóm tập hợp lại.
Khi Thẩm Tinh Thần dò hỏi mọi người đã lấy được bao nhiêu tấm thẻ, An Nhiễm kiêu ngạo nâng đầu: “Trò chơi này khó lắm, vị trí các tấm thẻ cũng khó tìm.
Mình tốn công tốn sức cũng chỉ tìm được 8 tấm thôi.”
Thẩm Tinh Thần khiếp sợ: “Cậu tìm kiểu gì mà nhiều vậy?”
Trung bình mỗi người bọn họ chỉ có thể tìm được ba, bốn tấm mà thôi.
Dù sao thẻ gợi ý bị phân tán khá rộng nên không dễ tìm ra vị trí.
Đồ Nhã hỏi nhóm Thẩm Tinh Tuế: “Các cậu như nào rồi?”
Thẩm Tinh Tuế ngại ngùng, thành thật đáp: “Mới tìm được một tấm thôi ạ.”
Những người khác thấy nhóm cậu đội sổ đều cười ra tiếng.
Nhưng cũng bởi nguyên nhân này mà mọi người lại càng thêm thiện cảm với Thẩm Tinh Tuế.
Đứa bé này vừa hiền lành lại không ham hố cạnh tranh gì, ở chung cũng rất thoải mái.
Cũng có dân mạng nêu ý kiến bất đồng:
“Nhiễm Nhiễm chăm chỉ quá.”
“Anh ấy vẫn luôn nghiêm túc mà, hơn nữa lại vô cùng thông minh.”
“Sao Thẩm Tinh Tuế lại ngốc như vậy chứ.
Đừng có mà kéo chân anh Phó rồi thua đấy nhé!”
“Tức thế, không phải cậu ta là quả tạ nghìn cân đấy chứ?”
Đạo diễn lên tiếng: “Được rồi, vòng thứ hai bắt đầu.
Trước mắt chưa có nhóm nào thành công hết!”
Mọi người lại phân tán.
Lúc này, Thẩm Tinh Tuế bắt đầu cảm thấy có nguy cơ.
Trước đấy cậu và Phó Kim Tiêu đều nhàn nhã rong chơi, bây giờ chắc chắn cần phải nghiêm túc lên.
Cậu chăm chú suy nghĩ một lát rồi nói: “Thầy Phó, chúng ta cần phải đẩy nhanh tiến độ thôi.
Bằng không với tốc độ hiện tại của nhóm An Nhiễm thì sẽ thua trận mất.”
Phó Kim Tiêu cúi đầu nhìn cậu: “Hả? Vậy chúng ta đi nhanh tìm manh mối thôi.”
Thẩm Tinh Tuế lắc đầu, nói: “Em vừa thấy nhóm An Nhiễm đi hướng ngược lại.
Chắc hẳn chỗ đó đã bị lục lọi hết rồi, dù có sót lại cũng vô cùng thưa thớt, hơn nữa sẽ tốn nhiều công sức để kiếm được.”
Thật ra Phó Kim Tiêu định nói anh có thể nhẹ nhàng kiếm được nhiệm vụ, chỉ cần bạn nhỏ của anh muốn thắng.
Nhưng khi thấy Giản Tinh Tuế nghiêm túc phân tích với đôi mắt sáng lấp lánh cùng khuôn mặt nõn nà ửng đỏ trông vô cùng đáng yêu khiến anh không vội vàng nói tới để bạn nhỏ tự tìm hiểu.
Phó Kim Tiêu lên tiếng: “Ừm, cậu có ý tưởng gì không?”
Thẩm Tinh Tuế thử nói: “Nếu chúng ta hỏi các bác bán rong trên đường thì liệu họ có nói cho mình biết nơi đính ước không?”
Phó Kim Tiêu lắc đầu, chắc chắn đáp: “Không đâu.”
Thẩm Tinh Tuế cười một cách bí ẩn, nhẹ giọng nói: “Anh cùng em tới chỗ này.”
Phó Kim Tiêu nhướn mày.
Anh biết rõ bản thân nên xoay người đi nơi khác tìm để chiếm phần thắng.
Từ trước tới nay, Phó ảnh đế vẫn luôn là người lí trí.
Nhưng lúc này khi nhìn khuôn mặt trước mắt rạng rỡ nhiều hơn trước, anh lại bất đắc dĩ nói: “Đi thôi.”
Rất nhanh bọn họ đã lệch khỏi khu vực quay của chương trình mấy con đường.
Dưới tán cây cách đó không xa có lác đác một vài bác gái dọn đồ cùng hai người phụ nữ cắn hạt dưa đang bàn tán đủ thứ chuyện.
Giản Tinh Tuế và Phó Kim Tiêu nhìn nhau, ý cười xẹt qua dưới đáy mắt.
Cậu nhóc thường ngày luôn nhút nhát nay vì không muốn thần tượng mệt nhọc mà bước tới hỏi: “Chào mọi người ạ.
Bà ơi, cháu muốn nhờ hỏi chuyện này…”
Bà lão cao tuổi nên mắt đã không còn tốt.
Nhìn thấy đứa nhóc đẹp mặt phía trước, bà nhẹ giọng hỏi: “Cháu gái có chuyện gì vậy?”
Thẩm Tinh Tuế nghẹn họng, đáp lại: “Bà ơi cháu là con trai ạ.”
“À con trai hả.” Bà nói tiếp: “Vậy cháu có chuyện gì?”
Thẩm Tinh Tuế kể qua loa về truyền thuyết kia rồi hỏi: “Bà có biết nơi bọn họ đính ước ở đâu không ạ?”
Bà liếc nhìn nhóm bạn cạnh mình, chậm rãi mở miệng: “Có người của các cháu tới đây dặn trước là không thể nói cho mọi người được.
Chuyện kia lâu quá rồi, bà không nhớ rõ.”
Thẩm Tinh Tuế cảm thấy khó xử, vậy mà cũng không thể làm gì được.
Phó Kim Tiêu thấy cậu buồn bã liền đi tới rồi ngồi xuống.
Động tác anh ưu nhã, giọng nói lịch thiệp: “Bà ơi, đoạn nhạc mà đài bên cạnh bà đang phát là kinh kịch đúng không ạ.
Nhà cháu cũng thường nghe, bài này hay lắm.”
Bà lão nhìn anh, đồng tử co rụt lại, từ tốn: “Cháu đẹp trai lắm.”
Phó Kim Tiêu câu môi cười: “Cảm ơn bà đã khen ạ.
Thật ra cháu có một việc muốn nhờ bà giúp.”
Bà lão hỏi: “Chuyện gì thế?”
Phó Kim Tiêu thong thả: “Cháu muốn biết địa điểm tiên nữ và hoàng đế đã đính ước.”
Thẩm Tinh Tuế nghĩ: Không phải bà lão vừa rồi còn nói đã quên rồi à? Tại sao anh Phó lại hỏi thêm một lần, không phải phí thời gian sao?
Thế mà không nghĩ tới là….
Bà lão đang nhìn chàng trai đẹp mã trước mắt, nghe anh nói như vậy liền bừng tỉnh: “Cái này ấy hả, bà nhớ ra rồi.
Cháu hỏi đúng người rồi đấy, lại đây để bà nói cho.”
Phó Kim Tiêu mỉm cười: “Vâng, cảm ơn bà.”
Thẩm Tinh Tuế đứng cạnh chứng kiến mọi việc: “…”
…….
Bên kia, An Nhiễm đã lấy được 10 tấm thẻ nhiệm vụ.
Hắn cơ hồ đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Thật ra ở đời trước, hắn không tìm được mấy tấm mà tất cả chỗ này hầu như đều do Phó ảnh đế tìm ra.
Trí thông minh của người đàn ông này thật khiến người khác phải sợ hãi.
May là sau khi sống lại, hắn vẫn nhớ được vị trí nên mới có thể chạy trước để thể hiện bản thân.
Lộ ra ý cười đắc chí, An Nhiễm chuẩn bị đi tìm tổ đạo diễn trả nhiệm vụ.
Khi hắn tới gần nơi thì lại nghe thấy tiếng thông báo: “Đội chiến thắng đã xuất hiện.
Tổ đội Phó Kim Tiêu và Thẩm Tinh Tuế là nhóm đầu tiên đặt chân tới địa điểm nhiệm vụ, đạt được phần thưởng trò chơi.”
“…”
An Nhiễm trừng lớn đôi mắt, thậm chí buột miệng thốt: “Bọn họ không có mấy thẻ, sao lại tìm được vị trí cơ chứ?”
Còn khán giả trong phòng phát trực tiếp thì cười điên:
“Bọn họ hack đấy.”
“Cậu còn non lắm An Nhiễm ạ.”
“Ai có thể từ chối được Phó Kim Tiêu chứ?”
“Hắc hắc, không chỉ cậu đâu, tôi nghĩ bóng ma tâm lý của Tuế Tuế cũng khủng lắm!”.