Bạn đang đọc Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người – Chương 48: Giản Khoát Bị Mất Mặt
Giản Tinh Tuế cầm lấy điện thoại nhìn.
TOP1: Giản Tinh Tuế
TOP2: Ôn Sanh Ca
TOP3:…..
Cậu vừa xem vừa ngạc nhiên: “Sanh Ca có phải cũng có hy vọng không?”
Vương Mỹ Xán đẩy đẩy mắt kính của mình: “Tất nhiên, nhưng chỉ có người đứng đầu mới trở thành thành viên chính thức.
Còn từ hạng hai trở đi thì chỉ có thể là khách mời thôi.”
Giản Tinh Tuế có chút thất vọng, xong lại vui vẻ: “Vậy nếu em trượt hạng nhất thì cũng có thể trở thành khách mời rồi?”
Vương Mỹ Xán không đồng tình với cậu, nói: “Tuế Tuế.
Tôi hy vọng cậu có thể hiểu rằng trong bất cứ tình huống nào mình cũng phải ôm tâm lý chiến thắng.
Trong giới này chỉ có tiến không có lùi, nhiều lúc sẽ phải xảy ra xung đột lợi ích với bạn bè thân thiết.
Thời gian sẽ giúp cậu nhận ra ai tốt ai xấu, còn cậu chỉ cần dũng cảm tiến tới phía trước.
Nói cách khác…”
Giản Tinh Tuế ngoan ngoãn nhìn cô.
Vương Mỹ Xán cho cậu xem khu bình luận, cười nói: “Cậu không sợ sẽ làm thất vọng những người ủng hộ mình sao?
Giản Tinh Tuế cúi đầu nhìn, thấy được rất nhiều fans:
“Nhớ bé quá Tuế Tuế ơiiiii, nhất định phải tới nhaaaa!”
“Mọi người có thể chọn cho Tuế Tuế được không? Lần trước bé con đã rất thảm rồi (╯︿╰).”
“Lần trước tiếc nuối, lần này bà đây chơi hết mình!!!!”
“Tuế Tuế đừng lo lắng, bọn em sẽ luôn là hậu phương vững chắc của anh~”
Đọc từng bình luận, nhìn từng lời cổ vũ và an ủi khiến Giản Tinh Tuế càng cảm thấy đầu mũi mình đau xót.
Từ trước tới nay, cậu chưa từng nghĩ rằng bản thân mình lại được người khác tin yêu và ủng hộ tới vậy.
Vương Mỹ Xán ở cạnh nói: “Cho nên cậu đã hiểu chưa? Nếu không thành công, nếu không nỗ lực thì sẽ cô phụ tình cảm của rất nhiều người đó.”
Ánh mắt Giản Tinh Tuế dần kiên định, gật đầu đáp: “Em sẽ cố hết sức ạ!”
Vương Mỹ Xán lộ ra ý cười vừa lòng.
Ai biết ngay sau đó cô lại nghe thấy Giản Tinh Tuế nói: “Em phải tìm số hiệu của mình để tự bầu cho bản thân đã.”
“…..”
Người đại diện lại trầm mặc.
Cô cảm thấy hình như đứa bé này ngô ngố, bất đắc dĩ nói: “Một, hai phiếu nhỏ lẻ này không ăn thua đâu.
Tôi nghĩ cậu nên đăng thứ gì đó lên Weibo của mình, có thể là selfie vừa để tặng cho fans vừa để tạo sự chú ý.”
Giản Tinh Tuế ngồi trên sô pha.
Khi nghe thấy phải chụp selfie, cả người cậu cứng đơ.
Vương Mỹ Xán khó hiểu: “Sao vậy?”
Giản Tinh Tuế cảm thấy khó xử: “Em…!Em không giỏi chụp tự sướng lắm.”
Vương Mỹ Xán cảm thấy đã là nghệ sĩ thì phải có chút trình độ nào đấy, nói: “Thế cậu thử chụp một tấm tôi xem.”
Đương nhiên Giản Tinh Tuế sẽ không làm mất mặt người đại diện của mình.
Vì vậy, cậu cầm điện thoại, mở máy ảnh trước rồi giơ hai tay V chụp.
Vương Mỹ Xán: “….”
Trong ánh mắt khó hiểu của Giản Tinh Tuế, cô nói: “Cái tư thế này 15 năm trước tôi đã không dùng tới rồi.”
Giản Tinh Tuế khóc không ra nước mắt.
Khi hai người đang nói chuyện thì Phó Kim Tiêu họp xong vừa vặn trở về.
Hôm nay, ảnh đế đại nhân mặc một bộ thường phục màu đen.
Nhưng khác với trên màn ảnh, thường phục của anh lúc này toàn là hàng cao cấp với áo lót lông dê mềm mượt, khoác ngoài là chiếc áo gió mỏng nhẹ được may cắt chỉn chu.
Phó Kim Tiêu hỏi: “Nói chuyện xong chưa?”
Vương Mỹ Xán thấy anh liền nói: “Tuế Tế không biết tự chụp, nhưng tôi muốn cậu ấy đăng thứ gì đó lên Weibo.
Bây giờ đang suy nghĩ tới chuyện có nên tìm thợ chụp tới hay không?”
Phó Kim Tiêu nhìn lướt qua cậu nhóc đang câu nệ ngồi trên ghế sô pha.
Mất mặt trước thần tượng làm Giản Tinh Tuế càng thấy thẹn.
Khuôn mặt cậu vô thức đỏ rực, đáng thương nhìn về phía anh.
Phó Kim Tiêu nhướn mày.
Dù anh đang bận nhưng vẫn ung dung dựa vào sô pha nhìn cậu: “Tự chụp sao?”
Giản Tinh Tuế nhẹ nhàng đáp lại.
“Đến đây đi, tôi giúp cậu chụp.” Phó Kim Tiêu duỗi tay muốn cậu đưa điện thoại cho mình.
Giản Tinh Tuế sửng sốt.
Anh cười cười: “Không tin tôi sao?”
Giản Tinh Tuế vội lắc đầu: “Không, không phải.”
Cậu chỉ không nghĩ sẽ có ngày Phó Kim Tiêu lại chụp ảnh cho mình.
Chuyện này cứ như là giấc mộng hão huyền vậy.
Phó Kim Tiêu nhận lấy điện thoại, rồi lại nhìn Giản Tinh Tuế vài lần: “Không thể ngồi ngơ ra thế được.
Chụp ảnh cần phải tạo dáng.”
Giản Tinh Tuế đờ người duỗi tay, lại chuẩn bị giơ chữ V.
Khóe miệng Phó Kim Tiêu vô thức cong lên.
Anh nhận ra Giản Tinh Tuế đúng là một cậu nhóc thần kỳ.
Mỗi lần gặp cậu, anh lại cảm thấy vui vẻ.
Giản Tinh Tuế nhìn thấy ý cười trong đôi mắt Phó Kim Tiêu lại càng luống cuống.
Phó Kim Tiêu biết cậu khẩn trương.
Vì thế, anh buông di động rồi tới trước mặt cậu tự tay chỉnh lại tư thế.
Bàn to to lớn mang theo ấm áp thả lỏng cánh tay của cậu, rồi mở bung quyển sách trước mắt.
Khoảng cách hai người vì vậy mà sát lại gần nhau, gần tới mức Giản Tinh Tuế có thể cảm nhận được mùi hương thanh nhã từ cơ thể anh.
Trái tim cậu bỗng đập thật nhanh, cả người bắt đầu đờ đẫn.
Cậu tùy ý để Phó Kim Tiêu áp sát chỉnh dáng cho mình bởi đầu óc cậu lúc này đã quá tải tới mức treo máy mất rồi.
Giọng nói của Phó Kim Tiêu khẽ gọi bên tai: “Giản Tinh Tuế.”
Giản Tinh Tuế sửng sốt.
Cậu hoàn hồn, lắp bắp: “Thầy Phó?”
“Cậu hay nhỉ.” Phó Kim Tiêu nửa đùa nửa thật: “Lần đầu tiên tôi giúp người khác chụp ảnh, loay hoay cả ngày trời mà cậu còn có thời gian thất thần ha?”
Giản Tinh Tuế đỏ mặt, tức tốc giải thích: “Không có, em không cố ý….”
Bé đáng thương tỏ vẻ vô cùng tội nghiệp.
Phó Kim Tiêu giơ máy chụp một bức rồi nhìn thành quả của mình: Ánh mặt trời từ bên ngoài nhuộm vàng óng đôi vai cậu trai trẻ.
Khuôn mặt cậu ửng đỏ, trên tay đang cầm quyển sách lật dở.
Chàng trai vừa ngại ngùng vừa tuấn tú khiến ai nhìn cũng phải rung rinh.
Góc chụp này không phải tốt mà phải gọi là quá tuyệt vời.
Nếu đăng lên mạng xã hội thì chắc chắn sẽ tạo thành một cơn sóng thần.
Vương Mỹ Xán thò qua hỏi: “Thế nào rồi? Tôi xem nhé?”
Phó Kim Tiêu trầm tư một lúc rồi nói: “Chẳng ra sao cả!”
Vương Mỹ Xán sửng sốt.
Anh cất điện thoại không cho cô xem: “Chị tìm thợ ảnh về chụp lại đi, nhớ là phải tìm ai có tay nghề tốt một chút như cái người tôi thường thuê ấy.”
Giản Tinh Tuế ngồi cách đó không xa lại chẳng nghe thấy bọn họ đang nói gì.
Cậu chạy tới, ngập ngừng hỏi: ” Làm sao thế ạ?”
“À không có gì.” Phó Kim Tiêu nở một nụ cười nho nhã nom vô cùng tử tế: “Chị Vương của cậu kêu tôi chụp xấu, đòi phải thuê thợ tới chụp lại một lần nữa.”
Giản Tinh Tuế “A” một tiếng, nhìn về phía Vương Mỹ Xán.
Phó Kim Tiêu gật đầu: “À nhưng tôi cảm thấy bức ảnh vừa rồi không tệ lắm đâu.
Dù sao đây cũng là tác phẩm đầu tay của tôi mà.
Trả điện thoại cho cậu này, chốc nhớ gửi ảnh qua cho tôi để trưng làm kỷ niệm nhé.”
Giản Tinh Tuế không nghi ngờ anh chút nào.
Cậu chẳng nghĩ tới chuyện Phó ảnh đế muốn lưu lại bức ảnh của mình mà chỉ tưởng rằng đây trùng hợp là lần đầu anh cầm máy.
Tiếc là biểu hiện của kém quá, còn liên lụy anh bị chị Vương nghi ngờ tay nghề: “Vâng, làm phiền anh rồi ạ.”
Phó Kim Tiêu ra vẻ tiền bối, tươi cười: “Không phải khách sáo đâu.”
Vương Mỹ Xán chứng kiến mọi chuyện: “….”
Choáng váng!
……
Một lúc sau, dân mạng bỗng nhiên phát hiện Giản Tinh Tuế tỉ năm không hoạt động bỗng dưng…!đăng ảnh!
Chàng trai trong ảnh có tóc dài hơn lúc trước rất nhiều, nhưng so với đầu tấc thì còn điển trai gấp bội.
Cậu ngồi trước đàn piano, phủ trên mình một lớp ánh chiều tà nhè nhẹ.
Khuôn mặt nõn mềm cùng chiếc áo sơ mi trắng thẳng thớm khiến cậu chẳng khác nào một cậu chủ nhỏ kiêu ngạo.
Fans hò hét:
“Mấy tháng không thấy mà sao cục cưng Tuế Tuế lại càng ngày xinh đẹp thế này vậy!”
“Cậu trai đầu tấc nay trưởng thành rồi.”
“Tôi thấy anh ta cứ khang khác với lúc trước ấy, kiểu như là…!thoải mái hơn?”
“Tuế Tuế của chị dạo đây có vui vẻ hong nà?”
Đăng kèm với bức ảnh là một đoạn cảm nghĩ ngắn chân thành.
Giản Tinh Tuế V: Gần đây mình sống rất ổn.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, mong rằng tương lai chúng ta sẽ cùng nhau bước tiếp!
Tuy lời nói mộc mạc nhưng vẫn khiến fans của cậu vui vẻ:
“Tuế Tuế phải sống tốt đó nha!”
“Nghĩ lại tháng ngày anh ở nhà Trương mà đau hết cả lòng mề rồi đây này.”
“Hơn nữa hồi còn ở [Tinh Quang] rõ là Tuế Tuế cũng cùng ngày sinh nhật lại không được chúc mừng.”
“Hức hức…!Tuy không biết cha mẹ ruột là ai nhưng cục cưng Tuế Tuế phải sống thật hạnh phúc đấy nhé!!”
So với những người nổi tiếng khác, fans của Giản Tinh Tuế ai cũng vô cùng nâng niu thần tượng nhà mình.
Rất nhiều người biết cậu thông qua [Tinh Quang], mà lý do họ thích cậu cũng cực kỳ đơn giản.
Bọn họ thích một Giản Tinh Tuế không tài năng nhưng luôn cố gắng hết sức mình, một Giản Tinh Tuế tầm thường lại đợi kỳ tích của bản thân.
Thích một Giản Tinh Tuế luôn cực khổ chịu nắng chịu gió như vậy khiến bọn họ cảm thấy đau lòng mà vô thức dõi theo.
Trong khi mọi người đang hân hoan chúc phúc cậu thì An Nhiễm bỗng chia sẻ bài đăng của Giản Tinh Tuế rồi đáp: Chúng mình cùng nhau cố gắng nha Tuế Tuế! Mong rằng có thể thấy cậu thật nhanh, lúc đó để mình mời cậu một bữa bánh kem nha~
……
Lượt chia sẻ này chợt dẫn tới sóng to gió lớn.
Làm trò cũng hề thật.
Hai người này cái gì cũng phải dính đến nhau, hơn nữa lại còn là An Nhiễm mặt dày chia sẻ trước.
Đối với chuyện này, fans của Giản Tinh Tuế tỏ vẻ:
“Mẹ mày đen đủi vờ lờ.”
“Tiễn vong tiễn vong.”
“Đến để ghê tởm người khác à!”
Mà fans của An Nhiễm thấy fans người ta thế mà dám nói vậy liền cảm thấy không vui, bắt đầu nói hộ:
“Làm gì mà phải ghê gớm thế? Nhiễm Nhiễm chỉ có ý tốt thôi mà.”
“Lúc trước có một xíu hiểu lầm mà các người chỉ thích hẹp hòi soi mói thôi là sao?”
“Chuyện qua thì để nó qua đi, mấy người không biết khoan dung hay độ lượng à?”
Hội fans của Giản Tinh Tuế tức cười.
Ngày trước, An Nhiễm cùng mấy người tự xưng bạn học lên án Giản Tinh Tuế bạo lực học đường luôn một vẻ dồn người ta vào đường cùng cũng đâu thấy khoan dung, độ lượng chút nào?
Ngay lúc này, đồng chí Thẩm Tinh Thần với tinh thần chính nghĩa xuất hiện.
Hắn cũng chia sẻ bài đăng của Giản Tinh Tuế, hơn nữa còn viết: Hôm nào gặp đi hát hò xíu không? @Giản Tinh Tuế @Ninh Trạch.
Khác hẳn với trường hợp không ai hiểu nổi của An Nhiễm.
Rất nhanh, Giản Tinh Tuế trả lời: “Được nha.”
Ninh Trạch cũng đáp lại hắn: “Cũng được, cậu chọn thời gian cùng địa điểm đi.”
Chuyện này khiến dân mạng hít hà căng phổi.
Không trả lời cuộc hẹn bánh kem với An Nhiễm nhưng lại nhanh chóng đáp ứng lời mời của Thẩm Tinh Thần!? Giản Tinh Tuế đáp trả rất hay, không thể hiện sự chán ghét với An Nhiễm nhưng cũng thể hiện thái độ không thèm quan tâm hắn.
Dân mang hưng phấn:
“Anh chị em!! Tôi hóng dài cổ xem bọn họ quay chương trình sắp tới.”
“Hắc hắc, vì hít drama gì bà cũng dám!”
Vốn số phiếu của Giản Tinh Tuế không phải cao lắm, nhưng sau chuyện này thì bỗng chốc con số tăng vụt lên.
Sau khi [Tinh Quang] kết thúc, không có chuyện gì nên mọi người rảnh tay đến điên rồi.
Ai nấy chỉ mong có gì đó động chân động tay.
Mà khi trên mạng đang náo nhiệt, Giản Tinh Tuế lại nhận được điện thoại của mẹ: “Alo, mẹ ạ?”
Giọng nói của Từ Ân Chân từ bên kia truyền đến, hỏi cậu: “Tuế Tuế à, hôm nay ở phía Nam có một buổi đấu giá xuất hiện không ít đồ vật quý hiếm.
Mẹ nghe nói nhiều đồ đẹp lắm, con có muốn đi không?”
Giản Tinh Tuế nghe được liền đáp lời: “Mẹ muốn đi thì con đi cùng mẹ ạ.”
Từ Ân Chân cảm thấy ấm áp, Tuế Tuế không khác nào thiên sứ nhỏ của bà.
“Ừm, mẹ muốn đi, ba với các anh con cũng sẽ tới do buổi đấu giá tối nay là của nhà Phó tổ chức.” Bà vừa nói vừa nhìn đồng hồ: “Nếu con muốn tới thì nói vị trí để mẹ qua đón nhé.”
Nhà Phó.
Giản Tinh Tuế nhớ hình như Phó Kim Tiêu hôm nay rời đi từ sớm, hóa ra vì là chuyện này: “Vâng, con có phải thay đồ gì không ạ?”
Từ Ân Chân không ngờ cậu vẫn câu nệ như vậy, mỉm cười: “Không cần gì đâu, đều là người trong nhà thôi mà.
Dù sao Tuế Tuế có thế nào cũng đẹp trai hết.”
Giản Tinh Tuế đỏ mặt, trong lòng lại trộm vui vẻ.
Từ khi trở về nhà Thẩm, mỗi ngày của cậu đều là ngày vui, cứ như là tất cả may mắn của một đời được dùng hết vào khoảnh khắc này vậy.
Nếu đây là một giấc mơ, cậu ước rằng bản thân vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.
Rất nhanh xe đã tới.
Tới hội trường, Giản Tinh Tuế mới được biết buổi đấu giá hôm nay được tổ chức ở nhà Phó.
Cậu cho rằng nhà Thẩm đã to lắm rồi, không ngờ trang viên nhà Phó lại càng hoa lệ.
Thẩm Tinh Thần nói: “Không biết hôm nay sẽ có những gì nhỉ.”
Từ Ân Chân nói: “Nhà Phó là thế gia có trăm năm dòng dõi thư hương.
Nhà bọn họ cất chứa vô vàn kỳ trân dị bảo, đặc biệt cụ Phó lại còn là họa gia lừng lẫy.
Những tác phẩm mà cụ lưu lại lấy bừa một thứ cũng có giá trị ngàn vàng.
Còn để nói nay rốt cuộc có bao nhiêu món, lại trân quý tới mức nào thì không thể đoán nổi.”
Thẩm Tinh Thần thở dài: “Nếu anh Phó lúc cao hứng tùy tiện đưa con món này món nọ thì không phải giá trị của con sẽ được tăng gấp bội sao?”
“Loại chuyện tốt như vậy làm gì tới phiên con được.” Từ Ân Chân nhìn thằng con ngốc của mình, rồi lại liếc mắt sang Giản Tinh Tuế đang gật gù ngủ bên cạnh, khẽ cười: “Em con thì có khả năng.”
Giản Tinh Tuế vừa mơ màng tỉnh ngủ, nghe bà nói vậy liền “A?” một tiếng.
Thẩm Tinh Thần nói: “Đến nơi rồi, xuống xe thôi.”
Bọn họ đi vào bên trong.
Nhà Phó quả thật ăn to làm lớn, hôm nay khách khứa tới tham gia đấu giá đông như nước chảy.
Vừa vào cửa, bọn họ đã chạm mặt đám người nhà họ Giản, bao gồm cả Giản Khoát cùng An Nhiễm.
Sắc mặt Giản Tinh Tuế thay đổi, không nói gì.
Giản Khoát nhìn thấy nhà Thẩm lại chủ động tới gần, so với xưa kia luôn lạnh lùng với cậu thì nay lại mỉm cười: “Thẩm tổng, đã lâu không thấy.”
Thẩm Ung một tay ôm vợ, tay còn lại cũng không thèm động đậy, nhìn lão: “Cũng có lâu đâu nhỉ? Không phải mấy hôm trước lúc thu mua dự án chúng ta cũng gặp qua sao?”
Gần đây nhà Giản đang muốn thu mua một dự án, mà dự án này tình cờ công ty nhà Thẩm lại có quyền lớn nhất nên lúc này Giản Khoát mới phải mặt dày tới lấy lòng.
Lão vươn tay nhưng không được đáp lại nên trong lòng vừa xấu hổ lại khó chịu.
Lập tức, Giản Khoát quét mắt nhìn Giản Tinh Tuế rồi tiếp tục mỉm cười: “Thẩm tổng nói đúng, là trí nhớ của tôi không tốt.”
Vì lôi kéo làm quen mà Giản Khoát cũng liều mạng.
“Thế mà lại được gặp con ở chỗ này nha Tuế Tuế.” Giản Khoát tới gần, định nắm lấy tay cậu: “Gần đây con có khỏe không?”
Giản Tinh Tuế thấy lão mà cảm thấy bài xích theo bản năng.
Cậu hơi hơi lui ra đằng sau khiến Giản Khoát vồ hụt.
Hai người mặt đối mặt lúc này là lần đầu tiên sau khi cậu rời khỏi nhà Giản.
Giản Tinh Tuế lạnh lùng: “Tốt hay không cũng không liên quan tới ông.”
Giản Khoát cố cười: “Sao con lại nói như vậy chứ.”
“Đây không phải là do ông dạy à?” Giản Tinh Tuế đem tất cả lời nói tuyệt tình của lão ngày ấy trả lại: “Ông nói rằng sau khi bước qua cánh cửa thì tôi chẳng còn quan hệ gì với nhà Giản nữa.
Sau khi rời khỏi, ông cũng cấm tôi nói với người ngoài mình từng là con cháu nhà Giản để không khiến ông phải mất mặt mà.”
Thanh âm trong trẻo vang lên khiến tất cả mọi người nghe được rõ ràng.
Từ trước tới nay, Giản Khoát vẫn luôn tạo dựng hình tượng một người cha ấm áp với bên ngoài.
Đặc biệt sau khi có An Nhiễm, lão luôn tỏ ra chiều chuộng con trai thất lạc khiến mọi người đều cảm thấy lão biết cách dạy dỗ con cái.
Nhưng giờ phút này, bọn họ mới biết rằng hóa ra lão cũng từng đối xử với con cái như vậy.
Sắc mặt người nhà Thẩm vô cùng khó coi, đặc biệt là Thẩm Ung.
Ánh mắt ông nhìn Giản Khoát chẳng khác nào lưỡi dao đâm vào người lão.
Giản Khoát không nghĩ tới thằng oắt luôn nghe lời lúc này lại làm bẽ mặt lão ở nơi đông người như vậy.
Lão luống cuống nhưng vẫn cố mỉm cười: “Đấy chỉ là mấy câu nói lúc tức giận thôi mà, sao con lại coi đó là thật chứ? Hơn nữa, ba còn cho con chi phiếu hơn 1 triệu để sinh hoạt mà, là con không cần đó thôi.”
Thẩm Ung còn chưa mở miệng, Thẩm Minh Lãng đã đẩy mắt kính nói: “Ngài Giản đừng nói như vậy.
Ông là gia chủ nhà Giản đang quản lý công ty của gia tộc nên đừng nói đùa như thế chứ.
Ông làm như vậy sẽ khiến tôi nghi ngờ năng lực tài chính của công ty ông đấy.”
Giản Khoát nghẹn lời, toan giải thích: “Không phải, cậu hiểu lầm rồi.
Tôi không có ý như vậy…”
Thẩm Ung đánh gãy lời lão: “Mặc kệ có phải hiểu lầm hay không, nhưng nếu ngài Giản đây đã từng nói qua những lời phủi sạch quan hệ như vậy với con trai nhỏ của tôi thì công ty hai bên theo lẽ cũng nên phủi sạch quan hệ cho thỏa đáng đi.
Tôi nghĩ rằng dự án chúng ta hợp tác tốt nhất nên dừng lại ở đây thôi.”
Mặt Giản Khoát trắng bệch.
Lúc ấy, lão vừa hay tin An Nhiễm bị thương tới mức té xỉu nên mới sốt ruột đổ hết tức giận lên đầu Giản Tinh Tuế.
Mặc kệ không có bằng chứng, cũng chẳng rảnh tai nghe cậu giải thích, lão chỉ thấy cậu thật đáng ghét chứ sao có thể nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay cơ chứ?
Đám người nhà họ Thẩm rời đi, Giản Khoát lại kéo tay Giản Tinh Tuế, nhìn đứa nhỏ ngày nào giờ đã lớn mà ánh mắt lão trở nên phức tạp: “Tuế Tuế, hôm ấy là ba….”
Giản Tinh Tuế dừng bước, nhìn người đàn ông trước mặt mình.
Thật ra cậu có thể tránh thoát, nhưng trong một khắc thấy An Nhiễm sau lưng Giản Khoát, cậu cuối cùng lại nói: “Ông có biết tại sao hôm đó tôi lại xuất hiện ở một nơi cách xa nhà như vậy không?”
Giản Khoát lắc đầu.
“Bởi vì hai ngày sau là sinh nhật của ông.” Giản Tinh Tuế nhẹ nhàng nói: “Tôi biết ông thích bánh hoa quế của bà Vương ở cuối ngõ nhỏ nên mới tới đó để mua về cho ông.”
Giản Khoát giật mình, không dám tin nhìn Giản Tinh Tuế.
Lão từng nhận được một phần bánh hoa quế được đặt ngay ngắn trên bàn nhưng lại chưa từng nghĩ là do thằng con vụng về mua mà luôn tưởng rằng là của An Nhiễm ngoan ngoãn đem về.
Trái tim Giản Khoát run rẩy, khóe mắt ươn ướt: “Tuế Tuế, ba…”
Giản Tinh Tuế khẽ gỡ bàn tay lão đang nắm, bình tĩnh nói: “Nhưng bây giờ tôi vô cùng hối hận.”
Giản Khoát sửng sốt.
“Sớm biết như vậy đã không đi.” Khóe môi cậu gợi lên một nụ cười bạc bẽo.
Ánh mắt của Giản Tinh Tuế có chút bi thương, nhưng lại càng có nhiều thoải mái: “Bởi vì nó không đáng.”
Cả người Giản Khoát đứng sững lại.
Ánh mắt Giản Tinh Tuế nhìn lão như nhìn một người xa lạ.
Ánh mắt thân cận của đứa bé luôn lẽo đẽo theo sau gọi lão “ba, ba”, luôn vụng về tìm niềm vui cho lão giờ phút này lại đang nhìn lão như một người dưng nước lã.
Giản Khoát đã từng cảm thấy Giản Tinh Tuế chẳng khác nào một cục tạ, nhưng tới lúc này lão chỉ có thể cứng người đứng tại chỗ.
Thật giống như có tiếng vỡ choang của một món đồ quan trọng nát tươm trong lòng.
…….
Sau khi cậu trở lại bên cạnh cha mẹ, bọn họ cùng nhau tới hội trường đấu giá rồi ngồi xuống.
Địa vị nhà Thẩm rất cao nên có không ít người tới đây chào hỏi.
Ai cũng khen vợ chồng nhà họ chăm chỉ từ thiện khiến Giản Tinh Tuế tò mò.
Cậu thò qua hỏi Thẩm Tinh Thần: “Ba mẹ thường xuyên làm từ thiện sao?”
Thẩm Tinh Thần gật đầu, thật thà đáp: “Bọn họ thường xuyên đi không chỉ mấy dự án hy vọng mà còn đi cả trong nước ngoài nước nữa!”
Từ rất lâu trước kia ba mẹ hắn đã luôn đi từ thiện.
Thực ra hắn cũng không nói rõ là có thể bọn họ đang vì đứa con đã mất của mình mà tích đức làm thiện hộ con.
Giản Tinh Tuế vẫn tò mò: “Ở những đâu vậy?”
“Chi tiết thì anh không đếm nổi.” Thẩm Tinh Thần nhìn Giản Tinh Tuế một cách bí ẩn, cười cười: “Nhưng nếu em gặp được thì sẽ biết thôi.”
Giản Tinh Tuế không hiểu hắn đang úp mở cái gì.
Rất nhanh buổi đấu giá đã sắp bắt đầu.
Gia chủ nhà Phó cùng phu nhân, cậu cả Phó Kim Tiêu ra mặt chào hỏi khách khứa, nói chuyện một lúc rồi bắt đầu buổi đấu giá.
Thẩm Mĩnh Lãng rời khỏi ghế ngồi, tới hậu trường tìm Phó Kim Tiêu cùng uống rượu.
“Tuế Tuế cùng Tinh Thần sắp phải tham gia chương trình rồi đúng chứ.” Hắn nhấp một chút rượu: “Phiền cậu chăm sóc hai đứa nhỏ.
Thẩm Tinh Thần thì cậu cứ thoải mái ra tay, thằng bé mà phạm lỗi gì đó thì cứ mắng thẳng mặt cho tôi.
Dù sao từ nhỏ nó đã nghịch như khỉ rồi, tính tình cứng đầu như vậy mà không sửa thì càng ngày càng tệ.
Còn Tuế Tuế thì…”
Phó Kim Tiêu nhìn hắn.
Thẩm Minh Lãng đẩy đẩy mắt kính: “Cậu chăm sóc thằng bé kỹ vào nhé, đừng để ai bắt nạt em tôi.”
Phó Kim Tiêu câu môi cười: “Ơ kìa cậu Thẩm, cái gì cũng nhờ tôi chiếu cố là sao? Tôi là bảo mẫu miễn phí của nhà cậu à?”
Thẩm Minh Lãng biết con cáo già này không bao giờ làm việc gì bất lợi cho mình, nói: “Mấy đồ tôi sưu tầm nếu cậu thích cái gì thì cầm đi.”
“Đồ sưu tầm?” Phó Kim Tiêu nhấp một ngụm rượu vang đỏ.
Đáy mắt anh xẹt qua ý cười đen tối, nói: “Mấy thứ này đó tôi không thèm.”
Thẩm Minh Lãng có dự cảm chẳng lành: “Vậy cậu muốn cái gì?”.