Bạn đang đọc Sau Khi Sống Lại Trở Thành Omega Thiên Mệnh Của Chú Của Tra Công – Chương 3
“Ninh Gia Dật?”
Đột nhiên nghe thấy cái tên này từ trong miệng Lục Chi Chiêu, Tô Lương không khỏi trợn to mắt.
Một khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp chậm rãi hiện lên trong tâm trí cậu, cuối cùng dần dần trùng khớp với khuôn mặt của Omega đỉnh cấp ở hôn lễ trong trí nhớ.
Tất nhiên Tô Lương biết Ninh Gia Dật.
Giống như Lục Chi Chiêu ở Lục gia, Ninh Gia Dật cũng là tiểu thiếu gia rất được yêu quý và kỳ vọng của Ninh gia.
Điều quan trọng nhất là Ninh Gia Dật vừa mới bước vào tuổi dậy thì, tất cả các số liệu về thể chất đều cho thấy cậu ta rất có thể sẽ phân hóa thành Omega đỉnh cấp, đương nhiên, việc này cũng khiến thân thể cậu ta có chút không ổn định.
Hơn nữa, vì một vài nguyên do đặc thì mà Lục gia đúng lúc lại có thiết bị chải vuốt tin tức tố tiên tiến nhất trong toàn liên minh, có thể giúp Ninh Gia Dật an toàn tuyệt đối để tiến vào thời kỳ phân hóa, vì vậy khi Ninh Gia Dật mười mấy tuổi đã được đưa tới Lục gia để tiện cho việc điều trị thân thể.
Ninh gia chính là thế gia có thâm niên còn lâu hơn Lục gia, đương nhiên tiểu thiếu gia nhà họ tới đây sẽ trở thành bạn của Lục Chi Chiêu.
Cậu ta chính là bạn tốt, là thanh mai trúc mã của Lục Chi Chiêu…..
Giờ Tô Lương nghĩ lại, có lẽ cậu ta cũng chính là vị hôn thê của Lục Chi Chiêu được hai nhà Lục Ninh ngầm thừa nhận.
Cũng do mình kiếp trước quá ngu xuẩn nên cứ mãi tin vào mấy lời giải thích của Lục Chi Chiêu.
“Anh và Ninh Gia Dật? Làm ơn đi, cậu ấy và anh thực sự chỉ là một đôi bạn thân siêu đơn thuần thôi có được không! Anh còn nhớ có lần cậu ta mọc mụn thanh xuân thôi mà cũng xấu hổ trốn trong chăn khóc đến nửa ngày…….!Em cũng biết đấy, đã tới mức vậy rồi thì sao anh có thể sinh ra cảm giác gì khác với cậu ta cho được.”
Năm ấy, Lục Chi Chiêu đã cau mày kể với cậu, còn giơ tay để cậu thấy rõ hắn đang nổi da gà.
“Em nhìn đi, anh nổi cả da gà rồi này! Cả đời này anh và Ninh Gia Dật đều không thể phát sinh cái loại quan hệ đó được đâu! Quá ghê tởm rồi! Chính cậu ta cũng nói nếu anh mà dám có ý gì khác thì cứ coi chừng cậu ta mà,” vẻ mặt Lục Chi Chiêu cực kỳ ghét bỏ, “Hầy, cậu ta nghĩ hơi bị nhiều, ai mà muốn ở cùng cái tên như cậu ta chứ……anh đã sớm có người mình thích rồi.”
Trong trí nhớ của cậu, khi Lục Chi Chiêu nói đến câu cuối cùng kia, vẻ mặt của hắn bỗng trở nên cực kỳ dịu dàng.
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn Tô Lương, khiến Tô Lương bất giác đỏ mặt.
Có lẽ là bởi vì thái độ của Lục Chi Chiêu lúc đó quá thuyết phục, Tô Lương mới thực sự tin tưởng.
Tin rằng Lục Chi Chiêu và Ninh Gia Dật chỉ là những người bạn thân thiết nhất, không hơn không kém.
Hơn nữa, vì thân thiết với Tô Lương nên thỉnh thoảng Lục Chi Chiêu sẽ đưa Tô Lương đến gặp Ninh Gia Dật.
Ở trước mặt Tô Lương, thiếu gia Ninh gia không hề tùy hứng đáng ghét như Lục Chi Chiêu nói.
Thậm chí có thể nói cậu ta thực sự rất tốt bụng.
Cậu ta nhỏ tuổi hơn Tô Lương, luôn ngọt ngào cười với Tô Lương, còn gọi “anh Tô Lương” nữa.
[Anh Tô Lương, anh có thể giúp em mua một cái bánh kem nhỏ được không? Bọn họ không cho phép em ăn đồ ăn bên ngoài, nhưng em rất muốn ăn bánh kem nhỏ…..
Em nghe nói các anh đều mua bánh kem ở tiệm bên ngoài phải không? Thích thật đó, em còn chưa được ăn bao giờ.
Đầu bếp Lục gia lúc nào cũng chỉ chú trọng dinh dưỡng gì gì đó, họ làm bánh kem khó ăn lắm.]
[Anh Tô Lương, thực xin lỗi, em không biết ngày mai anh với a Chiêu hẹn hò….được rồi được rồi, không phải hẹn hò, em chỉ sợ em đi cùng sẽ quấy rầy hai người.]
[Anh Tô Lương, hôm qua a Chiêu đã ở cùng em, xin lỗi anh nha, thực ra em ở Lục gia cũng chẳng có bạn bè gì, lúc phát bệnh em sợ lắm, a Chiêu cũng biết thế nên mỗi lần đều ở cạnh em……]
……
Đương nhiên, thỉnh thoảng Tô Lương có thể nhìn ra vẻ kiêu ngạo từ cử chỉ của Ninh Gia Dật, nhưng khi đó Tô Lương luôn cảm thấy một thiếu gia lớn lên được chiều chuộng thì hơi kiêu ngạo là điều đương nhiên.
“Tiểu Lương, em biết tính Gia Dật mà, hơn nữa bác sĩ cũng nói cậu ấy đã bước vào giai đoạn tiền phân hóa.
Trong khoảng thời gian này, cậu ấy rất khó chịu, cho nên cả người đều rối loạn…….”
Lục Chi Chiêu vẫn đang lải nhải bên tai cậu.
Kiên trì nghe tiếp xong, Tô Lương mới nhớ đến việc mà Lục Chi Chiêu đang nói.
Đúng vậy, kiếp trước, hình như có chuyện như vậy thật – món quà sinh nhật mà cậu tặng cho Lục Chi Chiêu đã bị Ninh Gia Dật trực tiếp phá hủy.
Thực ra nó cũng không phải là một thứ gì có giá trị cả, ít nhất là đối với những người như Lục Chi Chiêu và Ninh Gia Dật.
Đó chỉ là một mô hình phiên bản giới hạn mà Lục Chi Chiêu đang muốn mua mà thôi, đối với Tô Lương, mức giá đó là cả một con số mà cậu cần phải làm việc trong một thời gian dài mới kiếm được.
Lục Chi Chiêu đã nhắc đến nó vài lần, nhưng vì hắn đang bận với kỳ huấn luyện Alpha của Lục gia nên chưa rảnh đi mua.
Tô Lương nghiến răng mua, trong lòng cậu kỳ thực còn có chút chờ mong, sau đó cẩn thận gói món quà lại rồi đặt ở đầu giường Lục Chi Chiêu.
Nhưng cậu không chờ được cảnh Lục Chi Chiêu kinh hỉ khi mở gói quà.
Vì khi cậu một lần nữa nhìn thấy mô hình đó, nó đã bị một đứa trẻ khác phá tan tành, rơi hết linh kiện.
Đó là cháu trai bảo bối của một đại nhân vật ở Lục gia, vì nhàm chán quá mà ầm ĩ đòi đồ chơi, Ninh Gia Dật vừa lúc trông thấy mô hình trên đầu giường Lục Chi Chiêu liền không chút nghĩ ngợi đưa cho đứa bé kia nghịch.
“Hả? Đó là quà của anh sao? Em xin lỗi, em không biết, em tưởng nó là của a Chiêu.
Mỗi năm anh ấy đều nhận được rất nhiều quà, trong đó có rất nhiều món còn chưa mở ra.
Em nghĩ gói này cũng giống vậy.”
Sau khi việc này phát sinh, Ninh Gia Dật làm ra vẻ vô tội mở to mắt giải thích.
“Anh biết đó, a Chiêu chưa bao giờ quan tâm đến những chuyện này, hơn nữa lúc đó thằng bé rất ồn ào, em sợ nhóc sẽ khóc, cho nên……em xin lỗi, anh Tô Lương, nếu không em mua cái khác đền cho anh nhé?”
Ninh Gia Dật đã nhẹ nhàng nói như vậy đấy.
“Gia Dật, mấy hôm nay đầu óc em làm sao thế hả! Quà sinh nhật của anh mà dám lấy đi cho trẻ con nghịch à?!” Lục Chi Chiêu dùng khuỷu tay đâm đâm Ninh Gia Dật, nhưng thực ra không hề dùng sức.
Giọng điệu của hắn có vẻ tức giận, nhưng trong mắt không có một tia trách móc.
“Lần sau em ăn ít đồ ăn vặt đi! Lại còn mua đền cái khác? Đó là tâm ý của tiểu Lương nhà anh đó…..tốt xấu gì em cũng phải bồi thường mới xong được! Mau lên, thấy thẻ tinh tạp của em ra đây!”
Lục Chi Chiêu vươn tay, rất nhanh đã cười hì hì đấu khẩu với Ninh Gia Dật.
……
Ký ức mơ hồ dần hiện rõ trong đầu cậu.
Khi ấy, tâm trạng mình như thế nào nhỉ?
Tô Lương phát hiện bản thân vậy mà lại không nhớ rõ.
Nhưng cậu có thể khẳng định, chuyện này cuối cùng cũng bình thản trôi qua.
Bởi một tiểu thiếu gia như Ninh Gia Dật có lẽ cũng thực sự chẳng làm sai chuyện gì.
Còn mô hình mà Tô Lương đã nghiến răng mua về kia, đối với Lục Chi Chiêu mà nói cũng chỉ mà một món đồ nhỏ bé mà thôi.
Nhưng kiếp này, bởi vì sống lại nên đã nguyên một tuần Tô Lương không đoái hoài gì đến Lục Chi Chiêu.
Thay vào đó, ban đêm Lục Chi Chiêu lại tới phòng cậu, còn xin lỗi cậu rất cẩn thận và chân thành.
Nghĩ đến đây, Tô Lương đột nhiên không nhịn được cười nhạo chính mình.
Một lần nữa, cậu lại khẳng định một điều – bản thân mình kiếp trước thực sự ngu ngốc đến mức nực cười.
Kỳ thực từ đầu đến cuối cậu đều không phải là người ở cùng thế giới với Lục Chi Chiêu và Ninh Gia Dật.
Biết bao nhiêu chuyện tưởng như nhỏ nhặt đã xảy ra, nhưng cậu hoàn toàn không chú ý tới.
Vì sao năm đó cậu lại ngu si đến mức bỏ trốn cùng Lục Chi Chiêu?
Sau khi được tái sinh một lần, Tô Lương cảm thấy bản thân mình dường như cuối cùng cũng trở nên thông minh hơn một chút, hay có thể nói là tỉnh táo hơn một chút.
Ít nhất là lúc này, khi thấy Lục Chi Chiêu vẫn đang xin lỗi và giải thích cho mình, tâm của Tô Lương vẫn bình lặng như nước.
“Lục Chi Chiêu.”
Cậu mặt vô biểu tình mở miệng.
“Tiểu Lương, nếu không anh sẽ thay cậu ấy bồi thường cho em thứ khác được không? Anh thề nhất định anh sẽ khiến ví tiền của cậu ấy chảy máu một phen, để cậu ấy không bao giờ táy máy đến đồ vật trong phòng anh nữa……”
“Lục Chi Chiêu, quan hệ giữa anh là Ninh Gia Dật là gì?”
Tô Lương ngắt lời Lục Chi Chiêu.
Người kia khẽ giật mình, sau đó lại bởi vì thanh âm quá mức bình đạm của Tô Lương mà hơi ngơ ngác nhìn cậu.
“Tiểu Lương?” Không hiểu sao, Lục Chi Chiêu cảm thấy đầu lưỡi mình có chút cứng ngắc, rõ ràng hắn là một Alpha cao cấp, nhưng lúc này, trong lòng hắn bỗng cảm thấy căng thẳng đến khó hiểu, “……Không phải anh đã nói nhiều lần rồi sao, cậu ấy và anh là những người bạn tốt nhất.”
“Thật sao?” Tô Lương chế nhạo, “Bởi vì là bạn thân, cho nên Ninh Gia Dật có thể thay anh “xử lý” đồ vật trong phòng anh, còn anh có thể “thay mặt cậu ta” đến xin lỗi tôi?”
“Chuyện này…… cậu ấy không cố ý mà.”
“Anh đã lặp lại câu này nhiều lần rồi, Lục Chi Chiêu.”
Một lát sau, Lục Chi Chiêu ngơ ngẩn nhìn Tô Lương:
“Tiểu Lương, em thực sự tức giận sao?”
Mà thực ra giọng điệu Tô Lương vẫn mềm mại như cũ, vẻ mặt cũng chẳng có chút tức giận nào.
Nhưng lại khiến Lục Chi Chiêu hoảng sợ hơn bất cứ lần nào hắn chọc giận Tô Lương trước đây.
“Ừm, đúng vậy, tôi rất tức giận.” Tô Lương đi qua Lục Chi Chiêu, sau đó đẩy cửa sổ ra, gió đêm lạnh lẽo từ ngoài cửa sổ tràn vào phòng, cậu dựa vào cửa sổ, sau đó quay đầu đối diện với ánh mắt của Lục Chi Chiêu, “Hãy bảo Ninh Gia Dật tới xin lỗi tôi.”
“Tiểu Lương……”
“Trong gói quà tôi tặng anh còn có thiệp sinh nhật cùng chữ ký của tôi.” Tô Lương bỗng nhiên nói, “Không thể có chuyện Ninh Gia Dật không biết đó là quà tôi tặng được – cậu ta cố ý.”
Sau đó cậu chỉ ra ngoài cửa sổ.
“Được rồi, giờ anh có thể cút.”.