Bạn đang đọc Sau Khi Sống Lại Trở Thành Omega Thiên Mệnh Của Chú Của Tra Công – Chương 2
“A Lương……a Lương……a Lương!”
Giọng nói của một người phụ nữ dần trở nên rõ ràng bên tai cậu.
Tô Lương bỗng giật mình, khi cậu định thần lại thì người phụ nữ đã trực tiếp đi tới bên cạnh cậu, cô lo lắng đưa tay lên trán cậu.
“Em bị làm sao vậy? Em bị ốm à? Mấy ngày nay có vẻ em không có tinh thần?”
Tô Lương nhìn cô rồi vội vàng lắc đầu: “Em không sao, chị đừng lo lắng, em chỉ là…..
chỉ là ngủ không ngon thôi.”
Người nói chuyện với Tô Lương lúc nãy là Tô Noãn, chị gái của Tô Lương, tuy cậu đã đảm bảo nhiều lần rằng mình không sao, nhưng dường như cô vẫn hơi lo lắng.
“Thật không? Em đừng có nói dối chị, chị chưa từng thấy em thế này bao giờ.”
Người phụ nữ thở dài, ánh mắt đầy lo lắng.
Ánh nắng chói chang từ cửa sổ hắt vào phòng.
Đây là một ngôi nhà ba tầng nhỏ, lúc này Tô Lương đang ngồi trong bếp, trong tay đang bưng một đĩa bánh quy mới nướng.
Tô Lương chợt bắt gặp ánh mắt của người phụ nữ trước mặt rất giống mình, ngực đột nhiên hơi đau.
Đây là chị gái của cậu, Tô Noãn.
Kiếp trước, khi cậu bỏ trốn cùng Lục Chi Chiêu, do bị Lục gia chèn ép nên chị gái và anh rể của cậu đã rời khỏi thị trấn, sau đó chết trong một vụ tai nạn xe hơi.
Nhưng lúc đó cậu đang ốm nặng, Lục gia cũng đóng băng toàn bộ tài khoản của cậu, thậm chí cậu còn không kịp về dự tang lễ.
Vất vả lắm cậu mới về được, nhưng cũng chỉ có thể đối mặt cùng bia mộ lạnh lẽo.
Cho dù là bây giờ, mỗi khi Tô Lương nhớ lại cảnh tượng kiếp trước cũng vẫn không khỏi cảm thấy đáy mắt nóng lên.
Tốt quá rồi…..
Cậu nhìn chị gái mình đang đứng trước mặt, trong lòng thầm nói.
Chị ấy vẫn còn sống.
Hết thảy mọi chuyện đều chưa phát sinh.
Mọi việc đều đã có thể vãn hồi.
Từ khi cậu sống lại trở về đã được một tuần, nhưng phải đến hai ngày trước, Tô Lương mới có thể kiềm chế được cảm xúc và đối mặt với thực tại.
Tất nhiên, thỉnh thoảng cậu vẫn xuất thần, việc này càng khiến Tô Noãn lo lắng.
Thực ra, Tô Lương không biết tại sao mình lại sống lại – giống như cậu vừa trải qua một cơn ác mộng dài đằng đẵng vậy.
Sau khi nhắm mắt chìm xuống vực thẳm chết chóc trên núi rác hoang tàn, cảm giác giống như đã ngủ say.
Khi mở mắt ra lần nữa, cậu thấy mình đã sống lại.
Tuy cậu không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng thực sự cậu rất cảm kích ông trời đã cho cậu cơ hội thứ hai quý giá như vậy.
Khi cậu tỉnh dậy, mọi thứ đều đang ở trạng thái tốt nhất.
Nghĩ lại kiếp trước, ngay cả Tô Lương cũng cảm thấy bản thân mình thật nực cười.
Rõ ràng cậu đã có nhiều thứ như vậy rồi, tại sao lại còn không cam lòng mà đi dây vào Lục Chi Chiêu, lại còn không biết trời cao đất dày mà làm mấy cái việc như bỏ trốn, tự đẩy bản thân vào hoàn cảnh thê thảm kia.
Nếu khi đó chị gái cậu trên trời có linh thiêng, thấy cậu tự chà đạp bản thân như vậy có lẽ sẽ đau lòng lắm.
Nghĩ tới đây, Tô Lương không nhịn được đứng lên ôm lấy Tô Noãn.
“Chị, em xin lỗi.”
Tô Lương không khỏi thì thào.
Tô Noãn sửng sốt, sau đó lại càng lo lắng hơn.
“A Lương, em thực sự không sao chứ…..”
“Em không sao, chỉ hơi buồn một chút.”
Tô Lương gục đầu vào vai chị gái mình, thở dài một hơi.
“Chị ơi, em thật ngốc phải không.”
Cậu thì thầm.
Tô Noãn không nhịn được ôm lấy Tô Lương: “Em nói gì vậy? Em vẫn luôn giành được học bổng hạng nhất, ai nói em ngốc? Mà khoan, có phải Lục gia lại để đám khốn kiếp kia tới gây sự với em không?! Để chị đi tìm họ tính sổ……”
“Không, không phải đâu chị.” Tô Lương vội giữ Tô Noãn lại, “Chuyện lần này thực sự không liên quan đến họ, là em suy nghĩ vẩn vơ thôi.”
“Thật không?”
Vẻ mặt Tô Noãn vẫn nghi ngờ.
“Thật mà.” Tô Lương cười với Tô Noãn.
Nhưng cậu có thể thấy kỳ thực Tô Noãn vẫn chưa yên tâm.
Mà giờ nghĩ lại thì hình như thời gian này kiếp trước cũng không quá tốt thì phải.
Đối với Lục gia, Tô Lương là một tồn tại khá xấu hổ.
……
Trước năm 12 tuổi, Tô Lương chỉ là một thiếu niên bình thường ở phố người Hoa thuộc Liên minh Địa cầu.
Cậu có một gia đình bình thường và một cuộc sống bình thường.
Điều duy nhất khác biệt với những người khác là cha mẹ cậu mất từ rất sớm, cậu chỉ có thể dựa vào chị gái mình Tô Noãn.
Tô Lương nghĩ cậu sẽ lớn lên một cách bình thường, giống như tất cả những người bình thường xung quanh mình vậy.
Từ lâu, cậu đã lên kế hoạch sẽ học hành chăm chỉ, và sau đó cố gắng tìm việc làm càng sớm càng tốt để giảm bớt gánh nặng cho chị gái.
Nhưng đến năm 12 tuổi, khi bước vào thời kỳ phân hóa, khi đó cuộc sống của cậu đã hoàn toàn bị đảo lộn.
Tô Lương không ngờ được chị gái mình lại phân hóa thành một Omega cấp AA.
Omega cấp cao và Alpha cấp cao có mức độ quan trọng tương đương nhau, tin tức tố của họ có thể hỗ trợ nâng cấp tinh thần lực của Alpha, thậm chí còn có khả năng giúp họ đột phá lần thứ hai sau khi trưởng thành, hơn nữa, AO cùng cấp kết hợp với nhau càng làm tăng khả năng sinh ra hậu đại chất lượng tốt.
Tuy nhiên, tỷ lệ phân hóa của Omega cấp cao lại cực kỳ thấp, thậm chí còn thấp hơn rất nhiều so với Alpha cùng cấp.
Vì vậy không lâu sau khi chị gái cậu phân hóa thành công, cô đã được Lục gia để ý.
Sau đó không lâu, chị gái cậu cũng trở thành một vị “Lục thái thái”.
Đương nhiên, đối với tầng lớp bình dân, mặc dù là Omega cấp AA thì Tô Noãn cũng chỉ có thể kết hôn với một thành viên vô danh thuộc chi thứ của Lục gia.
Nhưng đối với rất nhiều người trong liên minh thì đây đã là chim sẻ hóa phượng hoàng rồi, một chuyện tốt ngoài dự tính.
Bởi Lục gia dù sao cũng là….
“Lục gia”.
Đây là gia tộc duy nhất trong mấy trăm năm qua có thể sinh ra thần quân cấp SS Lục Thái Phàn.
Có lẽ là suy xét đến cấp bậc của Tô Noãn nên Tô Lương lúc đó chưa phân hóa cũng được đưa vào Lục gia.
“Tô Lương nhà chúng ta là đứa bé xinh đẹp như vậy, sau này chắc chắn sẽ phân hóa thành một Omega cao cấp…..”
Tô Lương vẫn nhớ chị gái đã hơn một lần xoa đầu cậu, nhẹ nhàng nói như vậy.
Đúng, trước khi Tô Lương phân hóa, ai cũng nghĩ như vậy.
Họ đều nghĩ Tô Lương sẽ phân hóa thành một Omega còn cao cấp hơn cả chị gái mình – bởi cậu thực sự rất đẹp.
Đối với Omega, cấp bậc càng cao thì ngoại hình càng ưu việt.
Mà Tô Lương chính xác là đẹp đến mức khiến ai trông thấy cũng phải mở to mắt.
Nhưng, một năm rồi lại một năm trôi qua, thời kỳ phân hóa của Tô Lương mãi không đến.
Cuối cùng, ở tuổi 14, cậu được chẩn đoán mắc chứng tuyến thể phát dục không đầy đủ.
Suốt đời Tô Lương sẽ không thể phát triển hết tuyến thể, vì vậy cậu sẽ không có giai đoạn phân hóa.
Cậu trở thành một Beta không hoàn chỉnh.
Trong thế giới này, Beta giống như một con ong thợ, không ai chăm sóc, không ai quan tâm.
Tất cả những kỳ vọng mà Lục gia đặt vào Tô Lương đều đã thành con số 0.
May mắn thay, chị gái và anh rể cậu chưa bao giờ đối xử lạnh nhạt với Tô Lương vì thân phận Beta đó.
Mặc dù anh rể vì thứ hạng Omega của chị gái cậu nên mới cưới cô, nhưng người đàn ông sinh ra ở Lục gia này lại có tính cách ấm áp và tốt bụng, trái ngược hoàn toàn với hầu hết người trong cái nhà đó.
Sau khi Tô Lương chẩn bệnh xong, anh còn tới gặp rồi thực tình an ủi cậu một phen.
“Kỳ thật ở Lục gia thì em làm Beta cũng khá ổn.
Nhìn chị gái em đó, tuy là Omega cấp cao, nhưng thật ra chịu không ít áp lực…!Xã hội này đối với Omega thật sự là…”
Người đàn ông đó tuy miệng lưỡi vụng về, nhưng tấm lòng lại dịu dàng chẳng kém gì chị gái cậu.
Khi đó Tô Lương suýt chút nữa không nhịn được cười.
“Thực ra em cũng cảm thấy như vậy.”
Tô Lương tinh nghịch nói nhỏ.
Tô Lương vốn còn tưởng rằng sau khi phân hóa thành Beta, cậu sẽ sống một cuộc sống bình thường như bao người khác, nhưng số phận vẫn luôn trêu đùa cậu.
Năm đó, Tô Lương thay chị gái mình đến nhà chính Lục gia để tham dự họp mặt thường niên.
Trong bữa tiệc tối buồn tẻ đó, cậu gặp một thanh niên vui vẻ hoạt bát.
Hắn luôn bảo Tô Lương cứ gọi mình là “a Chiêu”.
Cũng giống như anh rể, “a Chiêu” hoàn toàn khác với người Lục gia mắt cao hơn đầu.
Tuy nhiên, tính tình anh rể hiền lành và không giỏi ăn nói thì “a Chiêu” lại rất dễ gần, vui vẻ và thẳng thắn.
Đôi khi hắn thậm chí còn giống như một cậu bé chưa trưởng thành, luôn có thể làm những việc táo bạo khiến người ta dở khóc dở cười.
Tô Lương từ nhỏ chưa từng tiếp xúc với một người vui vẻ tự do như vậy, cậu khó có thể khống chế được, trong lòng cũng có một khao khát kỳ lạ đối với “A Chiêu”.
“A Chiêu” chính là hình tượng người trẻ tuổi hoạt bát trong mộng của Tô Lương.
Nụ cười trong sáng, nhiệt tình, không gò bó bởi bất cứ điều gì, tự do tự tại như một cơn gió.
Sau một thời gian dài, đã xảy ra rất nhiều chuyện thì Tô Lương mới biết thì ra “a Chiêu” lại là ứng cử viên cho vị trí thiếu chủ mà cả Lục gia đều tự hào và tin tưởng.
Hắn là một Alpha cấp S hiếm thấy trong toàn liên minh, hơn nữa khi đó hắn còn rất trẻ, trong tương lai vẫn có tiềm năng mạnh mẽ.
Nếu may mắn tìm được một Omega cao cấp để bổ trợ tinh thần lực, hắn thậm chí có thể tiếp tục đột phá lần thứ hai.
Nhưng Lục Chi Chiêu vậy mà lại yêu một Beta tầm thường như Tô Lương.
Giờ nghĩ lại, Tô Lương cũng chẳng hiểu đầu óc mình bị làm sao nữa.
Kỳ thực trước giờ cậu đâu phải người cứ tùy ý làm bậy.
Cha mẹ đều mất từ khi còn nhở đã mài mòn góc cạnh niên thiếu trong cậu, sau khi đi theo chị gái mình tiến vào Lục gia, dù cậu không quá để ý nhưng cũng biết bản thân không hợp với cái vòng quyền quý này.
Cậu là một người rất hiền lành và ngại rắc rối.
Vậy mà không hiểu sao kiếp trước cậu lại gây ra một loạt rắc rối, lại còn dám liều mạng yêu đương với Lục Chi Chiêu.
Ồ, nhân tiện, họ không chỉ yêu nhau mà cuối cùng còn bỏ trốn.
Suy cho cùng, nếu ở lại Lục gia thì dù thế nào thì họ cũng không thể tiếp tục yêu nhau.
Nghĩ tới đây, Tô Lương chợt muốn, ờm, xúc động vỗ trán mình.
Thật chẳng hiểu kiếp trước mình bị làm sao nữa.
Nói dễ nghe thì là “tình yêu che mờ lý trí”, còn nếu mà nói khó nghe ấy, thì chắc là….ngu.
May mà cậu vẫn còn cơ hội.
Lúc này chị gái và anh rể cậu chưa chết, nhất định cậu sẽ không để họ vướng vào vụ tai nạn xe hơi thương tâm đó.
Hơn nữa cậu đã lờ mờ nhận ra, kỳ thực chị gái mình đang bàn với anh rể thoát khỏi Lục gia, tự lập môn hộ.
Còn Tô Lương thì học hành vẫn rất xuất sắc, chắc chắn cậu chỉ cần không mê trai chạy trốn là có thể hoàn thành việc học, nhận được offer mình thích, sau đó cũng hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của Lục gia.
Mọi thứ quá hoàn hảo, cứ như thể thượng đế đã ban tặng cho cậu một món quà vậy.
Nếu còn có gì đó không ổn thì chính là cậu sống lại không đủ sớm.
Bởi vì lúc này, cậu đã quen Lục Chi Chiêu ở yến hội rồi.
Vì Lục Chi Chiêu đã lộ diện nên bây giờ, cậu đã trở thành bạn thân nhất của hắn trong Lục gia.
Nói một cách chính xác, mối quan hệ của cậu với Lục Chi Chiêu lúc này có thể nói là trên tình bạn dưới tình yêu.
Tất nhiên Tô Lương sẽ không để mối quan hệ này tiếp tục phát triển.
Nếu thế thì phải tìm biện pháp cắt đứt quan hệ với Lục Chi Chiêu mới được…..
Nhưng ban ngày Tô Lương vừa thầm hạ quyết tâm thì đêm hôm đó, mấy tiếng “thùng thùng” nhịp nhàng đã vang lên từ cửa sổ phòng cậu.
Lúc ấy Tô Lương đang tập trung cao độ để làm bài tập tuần này nên không để ý tiếng động ngoài cửa sổ.
Cậu nghĩ âm thanh đó là do gió thổi cành cây đập vào cửa sổ, mãi đến khi một bóng người cao lớn xuất hiện bên ngoài, cậu mới nhận ra âm thanh “thùng thùng” đó hoàn toàn không phải là gió thổi lá cây, mà là Lục Chi Chiêu lén đến phòng cậu, ám hiệu chính là tiếng gõ cửa sổ.
Ở kiếp trước, cậu và Lục Chi Chiêu quả thật có một đoạn thời gian mơ hồ giống như một đôi trẻ.
Nhưng kiếp này, Tô Lương nhìn người đang khoa chân múa tay ngoài cửa sổ, trong lòng chỉ có khiếp sợ.
“Tiểu Lương, mở cửa sổ ra mở cửa sổ.
Anh chỉ làm gián đoạn hệ thống phòng vệ của nhà em một phút thôi, nếu em không mở cửa thì anh sẽ bị phát hiện!”
Lục Chi Chiêu vẫn đang cố hết sức khoa chân múa tay, còn dí sát mặt vào cửa sổ khoa trương nói.
Thật ra, với thân phận của hắn, nếu bị phát hiện cũng chẳng sao, nhưng Tô Lương lại bị câu này nhắc nhở – cậu không muốn Tô Noãn biết chuyện của mình và Lục Chi Chiêu.
Nghĩ xong Tô Lương liền lập tức ra mở cửa.
Alpha được kỳ vọng nhất của Lục gia lồm cồm lăn vào phòng cậu, hương thơm của cây nhãn ngoài kia vẫn còn lưu lại trên cơ thể hắn.
(cây nhãn có mùi thơm á?)
“Tiểu Lương!”
Lục Chi Chiêu ôm chặt lấy Tô Lương.
“Ui, bên ngoài lạnh quá.”
Hắn lẩm bẩm rồi ôm vai Tô Lương cọ cọ như một chú chó lớn.
Thân thể Tô Lương có hơi cứng lại.
Cậu xuất thần nhìn người đàn ông trước mặt.
Đối với người mới sống lại như cậu mà nói, đã rất lâu cậu không gặp Lục Chi Chiêu.
Trên màn hình TV ngày đó, vẻ mặt Lục Chi Chiêu trong đám cưới âm trầm và lạnh lẽo hơn rất nhiều so với người lúc này đang dụi trên vai cậu, đến giờ Tô Lương mới nhận ra Lục Chi Chiêu đã thay đổi quá nhiều sau khi bỏ trốn mấy năm đó.
Tô Lương im lặng đã khiến Lục Chi Chiêu hiểu nhầm.
Thấy Tô Lương hồi lâu vẫn không phản ứng lại, Lục Chi Chiêu xấu hổ sờ sờ mũi, sau đó đứng thẳng người, cẩn thận nhìn thiếu niên bên cạnh.
“Ờm, sao mấy ngày rồi mà em không trả lời tin nhắn của anh.”
Lục Chi Chiêu nói.
Tô Lương chớp mắt không nói lời nào, một tuần này cậu vẫn chìm đắm trong những suy nghĩ phức tạp vì sao mình lại sống lại, cho dù nhìn thấy tin nhắn của Lục Chi Chiêu trên máy truyền tin thì cậu cũng không có tâm tư để ý tới, thậm chí còn không mở ra đọc.
Thấy Tô Lương không nói, Lục Chi Chiêu có hơi ngập ngừng.
Một lúc sau, hắn mới tiếp tục khô cằn mở miệng: “…….Em sẽ không thực sự tức giận chứ.”
Hắn nói.
“Tức giận?”
Tô Lương hỏi.
Cậu vô thức hỏi lại, thực sự cậu không nhớ nổi thời gian này kiếp trước cậu và Lục Chi Chiêu có mâu thuẫn gì, nhưng Lục Chi Chiêu đã thay cậu nhắc lại: “Tiểu Lương, em đại nhân đại lượng, đừng tức giận mà, anh thay Ninh Gia Dật xin lỗi em được không! Cậu ấy thực sự không cố ý đâu.”.