Sau Khi Ở Chung Cùng Ảnh Đế

Chương 38


Đọc truyện Sau Khi Ở Chung Cùng Ảnh Đế FULL – Chương 38


Dù sao con gà lông lụa này cũng không thể làm quà tặng cho người thợ săn già, sau khi thảo luận, họ quyết định thủ tiêu nó.
Thẩm Lật gật đầu, được rồi, mọi người vui vẻ là được.

Anh kiểm kê lại nguyên liệu nấu ăn.

Những thứ có thể dùng để nấu gồm một con thỏ (con còn lại để dành tặng người thợ săn già), một con gà lông lụa, một nồi cá tôm nhỏ, một số loại trái cây, nấm, ngoài ra còn có sả, lá bạc hà, lá nguyệt quế do Thẩm Lật hái từ xung quanh.
Thẩm Lật chuẩn bị thực đơn: canh gà lông lụa hầm quả sung, canh cá nấu nấm, thỏ rừng nướng.
“Được không? Có ai không ăn được thứ gì không?”
Vài người nuốt nước miếng, lắc đầu, trơ mắt nhìn Thẩm Lật.
Thẩm Lật mỉm cười nhìn một đám háu ăn, thảo luận việc phân chia công việc cùng Khang Cao Hiên và Ngụy Tử Kỳ.
Bởi vì món canh gà cần nhiều thời gian nhất, có thể sẽ mất gần một tiếng, nên họ quyết định nấu món này trước.

Thỏ nướng và canh cá tốn ít thời gian hơn nên sẽ để nấu sau.
Trong tay họ chỉ có một cái nồi.

Việc nấu lần lượt hai món canh tốn khá nhiều thời gian, họ không thể đợi lâu như vậy, buổi chiều còn kế hoạch khác.
Thẩm Lật cau mày suy nghĩ một hồi.

Anh chợt nhìn thấy nắp bình giữ nhiệt bị rơi ra khỏi balo khi Nhan Vũ Dương lấy sô cô la.

Đây là nắp của loại bình giữ nhiệt cực lớn, nói là nắp nhưng thật ra nó to tương đương cái tô, có thể đựng được thể tích lớn.
Thẩm Lật mỉm cười, nảy ra ý tưởng.
Mọi người đã sắp xếp xong nhiệm vụ và phân chia công việc.
Từ sáng đến giờ ai cũng chưa uống nước, khát khô cả môi.

Nước suối chưa đun sôi nên không ai dám uống.

Chiếc nồi nhỏ còn đang đựng cá tôm, nếu muốn đun nước thì phải đổ thức ăn trong nồi ra.
Khang Cao Hiên nói: “Việc này thì dễ.”
Anh ta dùng cục đá trên đất đào một cái hố có kích thước tương đương chiếc nồi nhỏ, nhưng sâu hơn một chút.

Sau đó, anh ta đem cá tôm cùng nước trong nồi đổ vào đó, cầm nồi không đi rửa sạch.
Trong lúc Khang Cao Hiên đào hố đựng cá tôm, Thẩm Lật và Ngụy Tử Kỳ cũng đào một cái hố ở cách đó không xa.

Đường Hảo, Vu Khê và Nhan Vũ Dương được cử đi tìm mấy cục đá xung quanh.
Cái hố do Thẩm Lật và Ngụy Tử Kỳ đào không sâu như của Khang Cao Hiên, nhưng lớn hơn một chút.

Sau khi đào xong, họ đắp đất quanh thành hố thật chắc.

Lúc này, Đường Hảo và những người khác mang mười mấy cục đá trở lại.

Theo yêu cầu của Thẩm Lật, họ toàn chọn những cục đá to bằng nắm đấm.
Thẩm Lật xếp hai lớp đá vòng quanh miệng hố, hình dạng giống một vòng tròn bị khuyết một phần tư.
Anh đặt vài viên đá xuống đáy hố đất, đặt củi khô xuống hố, sau đó đặt nồi lên trên vòng tròn khuyết bằng đá.

Anh dùng diêm nhóm lửa bằng lá cây, nhét vào trong bếp từ chỗ hở một phần tư.

Lửa nhanh chóng bốc lên từ đống củi, nước trong nồi chẳng bao lâu đã sôi sùng sục.
Họ lấy nước đun sôi đổ vào sáu chiếc cốc, đợi nguội mới uống.
Lúc này củi vẫn còn đang cháy, Thẩm Lật thả thêm mấy cành củi khô vào đề phòng lửa tắt.
Khang Cao Hiên đun thêm một nồi nước nữa.
Bây giờ, công tác chuẩn bị gần như đã xong, họ bắt đầu sơ chế nguyên liệu.
Thẩm Lật cho con gà lông lụa vào trong nước sôi, nhúng qua nhúng lại, nhổ sạch lông gà rồi xử lý nội tạng.
Khang Cao Hiên dùng dao xử lý con thỏ.
Đường Hảo, Vu Khê và Nhan Vũ Dương cầm trên tay mỗi người một con dao quân dụng Thụy Sĩ, mổ bụng cá và rửa sạch ruột theo hướng dẫn của Thẩm Lật.
Ngụy Tử Kỳ đi tìm thêm củi đun, số củi hiện tại rõ ràng không đủ dùng.
Có lẽ do vừa giết một con gà nên Vu Khê không còn gánh nặng tâm lý khi giết cá.

Khuôn mặt nhỏ của cô chỉ nhăn lại khi xử lý ruột cá, trong miệng không ngừng kêu “Ôi, eo ơi, kinh quá”, thế mà động tác trên tay chưa một lần ngừng lại.
Nhan Vũ Dương ít tuổi hơn Vu Khê, chưa từng làm cá bao giờ.

Trước đây, các anh chị đều chỉ để cậu xử lý hoa quả hoặc phụ trách phần ăn, hôm nay cậu chủ động xin đi giết giặc, không ngờ được quá trình lại buồn nôn như vậy.
Nhưng cậu là một thanh niên kiên cường.

Dù mỗi lần giết một con cá nhỏ cậu đều phải quay đầu sang một bên nôn khan, thì sau đó vẫn quay đầu lại một cách yếu ớt, tiếp tục xử lý ruột cá.

Cậu dứt khoát kiên trì không lùi bước.
Đường Hảo là một cô gái mạnh mẽ.

Vốn trên mặt cô không có biểu cảm gì, nhưng vì bị tiếng nôn khan của Nhan Vũ Dương liên tục làm phiền, mặt cô cũng sinh ra vẻ chán ghét, “Cậu được mấy tháng rồi? Phụ nữ mang thai cũng không đến mức như cậu, nếu cậu không làm được thì đi giúp anh trai nhổ lông gà đi.”
Nhan Vũ Dương u oán lườm Đường Hảo, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Lật.

Cậu chỉ thấy trên mặt Thẩm Lật nở nụ cười như gió xuân.

Chỉ nhìn mặt thôi sẽ thấy anh vẫn là quý ông đẹp trai phong độ ngời ngời, tuyệt sắc giai nhân dịu dàng, nhưng động tác nhổ lông, mổ bụng gà trên tay anh thì không hề khách khí, máu gà bắn tung tóe.
Máu gà bắn tung tóe, lông gà bay loạn xung quanh, nụ cười thì hiền lành, dịu dàng…
Nhan Vũ Dương nuốt nước bọt, âm thầm núp sau Đường Hảo, lẩm bẩm “Quá đáng sợ, quá đáng sợ…”
Thẩm Lật xử lý con gà xong, tìm một tảng đá bằng phẳng, dùng nước rửa sạch.

Anh dùng dao rựa chặt “phập phập” thành từng miếng nhỏ.

Mấy quả dại được anh lột vỏ, thái thành từng lát mỏng.

Trước tiên anh vắt lấy nước cốt, rưới lên thịt gà, sau đó cho bã quả vào trộn cùng thịt.

Mấy cây sả được rửa sạch rồi ướp cùng luôn.

Anh dốc một ít gia vị tự chế lên tay, rắc đều lên thịt, ướp một lúc.

Tranh thủ thời gian ướp thịt, anh đi rửa nấm và quả sung.
Khang Cao Hiên làm thịt thỏ xong, xách đến hỏi Thẩm Lật xem xử lý tiếp thế nào.


Thẩm Lật sợ nướng trực tiếp trên lửa sẽ khiến lớp da cháy đen, nên nói: “Dùng cách làm món khiếu hoa kê (gà ăn mày) đi.”
Khang Cao Hiên nói: “Cách này rất tốn thời gian.”
Thẩm Lật nhìn kích thước của con thỏ: “Chúng ta để lớp bùn mỏng thôi.

Mấy cục đá phía dưới đống lửa này đã nóng từ lâu rồi.

Chúng ta để trực tiếp lên trên đá.

Chắc tầm một tiếng là ăn được, vừa lúc bằng thời gian nấu con gà này.”
Khang Cao Hiên gật đầu, “Được, vậy tôi sẽ đi tìm bùn, cậu định dùng lá gì?”
Thẩm Lật nói: “Tôi vừa nghĩ xong, chỉ cần dùng lá chuối tây bên kia là tốt rồi, anh cứ đi đi.”
Khang Cao Hiên đi sang một bên lấy bùn.

Nhan Vũ Dương còn nhỏ tuổi nên khá hiếu kỳ, cậu tiến lên hỏi.

Sau khi biết họ sẽ làm thỏ ăn mày, cậu hào hứng đến mức kêu ca ca ca(1) liên tục.
Giống y hệt một con gà khác đang đợi bị làm thịt.
(1).

Bạn Dương đang gọi anh ơi anh à liên tục đó, Bunn để ca ca ca cho khớp tiếng gà kêu.
Thẩm Lật đi sang bên cạnh hái lá chuối tây, lúc trở về anh bắt đầu xử lý con thỏ.
Khang Cao Hiên đã làm sạch thỏ.

Thẩm Lật phết đều một lớp gia vị lên lớp da bên ngoài, sau đó phết gia vị lên  bụng thỏ.

Anh đặt một vài loại trái cây, sả và lá bạc hà vào rồi dùng lá chuối gói lại từng lớp từng lớp.

Khang Cao Hiên đã chuẩn bị bùn xong.

Thẩm Lật bắt đầu đắp bùn bên ngoài lá chuối, sau đó anh vạch đống củi, đặt thỏ lên lớp đá dưới đáy hố.

Xong xuôi anh dựng củi trở lại, còn cho thêm mấy cây củi để tiếp lửa.
Lúc này, thịt gà ướp đã ngấm.

Mấy miếng thịt gà được cho vào nồi nước, thêm quả sung, sả, gia vị, trái cây rồi đậy nắp hầm.
Các cô gái cũng đã làm cá xong, Ngụy Tử Kỳ cũng vừa lúc mang thêm củi đun trở về, mấy người đàn ông đốt thêm một đống lửa bên cạnh.
Đống lửa lần này hơi khác với vừa rồi.
Việc đào hố lần này cũng tương tự như trước đó.

Tuy nhiên, miệng hố lần này có dạng hình tam giác vuông.

Nơi vốn dĩ sẽ để nồi được gác lên ba cây gậy mảnh dài.

Khe hở giữa ba thanh dài chỉ chừng ba ngón tay, vừa vặn để giữ một chiếc cốc khỏi rơi xuống dưới.

Sáu chiếc cốc được đặt lên trên.
Trong cốc có cá nhỏ, nấm, gia vị, nước.

Chúng được được đặt trên đống lửa như sáu cái nồi nhỏ.

Bằng cách này, ba món ăn có thể được nấu cùng lúc.
Về ba cây gậy dài kia, đây là cách Thẩm Lật nghĩ ra dựa trên phương pháp làm khiếu hoa kê (gà ăn mày).
Họ dùng dao cắt dây thừng mang theo thành ba đoạn với độ dài thích hợp, ngâm chúng dưới nước cho thấm ướt.

Sau đó, họ dùng bùn đắp vòng quanh dây, miết thật kín rồi cho lên đống lửa hơ khô.

Cứ như vậy chúng biến thành ba cây gậy nhỏ dài.
Chỉ riêng việc chuẩn bị bếp đun sáu chiếc nồi nhỏ này đã mất nửa tiếng.

Xong xuôi cả đội mới ngồi nghỉ.

Thẩm Lật và Khang Cao Hiên ngồi trước bếp, quan sát ngọn lửa.

Những người còn lại ngồi bên cạnh họ, ôm đống trái cây vừa mới hái được ra nghiên cứu loại nào ăn được, loại nào không.
Thẩm Lật và Khang Cao Hiên thỉnh thoảng quay sang nói mấy câu.

Cuối cùng họ thêm vào quà tặng lá bạc hà, chuối tiêu, quả sung, sả, hai loại nấm đang nấu ăn và mười loại quả mà mọi người nghiên cứu có thể ăn được.

Trong mười loại này có năm loại quả không phổ biến.

Những thứ còn lại thì bị bỏ đi.
Đây là thu hoạch của buổi sáng.
Họ tìm mấy chiếc túi bọc những quả đã biết và những quả chưa biết thành hai túi riêng, đánh dấu phân biệt, dự định mang xuống núi hỏi người thợ săn để nhận biết chúng.

Đây cũng coi như là một cách bổ sung kiến thức.
Sau khi làm xong mấy việc này, món canh cá nấm gần như đã sẵn sàng, nước canh có màu trắng sữa, mùi thơm nồng, hấp dẫn những chiếc bụng xép lép thèm không nhịn được.
Nhưng rồi mọi người chợt phát hiện ra vấn đề, “Chúng ta không có bộ đồ ăn.

Lấy tay ăn hả?”
Nhóm MC lúc trước chủ yếu ăn thịt nướng, trái cây dại, nướng các loại củ hoặc mấy thứ tương tự nên không cần bộ đồ ăn.

Đây là lần đầu tiên trong chương trình dã ngoại các MC được ăn canh, nên họ nhất thời không nghĩ đến việc này.
Khang Cao Hiên mỉm cười, “Không sao, tôi làm vài đôi đũa, vừa lúc để canh cá nguội một chút, nếu không cốc nóng như này làm sao uống được.”
Thẩm Lật và Nhan Vũ Dương dùng cành cây mang mấy chiếc cốc nóng bỏng tới ngâm trong nước cho nhanh nguội.

Ngụy Tử Kỳ cùng Khang Cao Hiên đi tìm cành cây thích hợp làm đũa.
Tay nghề của Khang Cao Hiên rất tốt.

Anh ta dùng dao rựa vót mấy phát đã loại bỏ được vỏ cây, sau đó sửa lại hình dáng một lần, cuối cùng dùng dao quân dụng Thụy Sĩ vót nhẵn.


Không bao lâu, sáu đôi đũa đã được mang rửa sạch, hơ trên lửa để diệt khuẩn.

Đũa đã có thể dùng được, cốc canh cá cũng có thể bắt đầu ăn.

Tuy vẫn còn chút nóng, nhưng chỉ cần lấy lá cây lót cốc là được.

Canh cá trong cốc có độ nóng vừa phải.
Mọi người uống một ngụm canh, đồng loạt phát ra tiếng thở dài mãn nguyện.
Nhan Vũ Dương lúc này như sống lại.

Đầu tiên cậu ta híp mắt ngửi thử, sau đó lại uống một ngụm, trợn tròn hai mắt không tin nổi: “Trời ơi! Ngon quá! Anh Thẩm, em yêu anh!”
Đường Hảo ăn vội chẳng thèm lo đến hình tượng.

Miệng cô còn đang bận nhai, không nói được thành tiếng, chỉ đành giơ ngón tay cái với Thẩm Lật.
Ngụy Tử Kỳ làm bộ tao nhã, dùng đũa gắp miếng cá lên cắn một cái, nhai kỹ, tinh tế nghiền ngẫm.

Sau đó anh ta gắp một miếng giơ lên trước máy quay: “Tươi ngon mỡ màng, thịt cá mềm mịn, vị vừa tươi ngon vừa ngọt.

Nấm hương trơn mềm.

Nước canh vừa đặc vừa ngon, đúng là món thượng hạng!”
Anh quay phim đứng sau máy quay nhìn miếng cá của Ngụy Tử Kỳ mà nuốt nước bọt.
Ngụy Tử Kỳ cười cười: “Muốn ăn không?”
Máy quay rung rung lên xuống, tôi muốn ăn.
Ngụy Tử Kỳ lập tức nhét miếng cá vào miệng, “Không có đâu! Tìm Trương Du Phi đi!”
Nói xong, anh ta nâng chiếc cốc thơm ngon lên ăn, anh quay phim chỉ biết rớt nước mắt chua xót, chẳng biết kể khổ cùng ai.
Một bát canh cá nấu nấm chẳng nhiều là bao.

Ai cũng đói bụng từ sáng, một cốc canh này mới chỉ no được một nửa.

Ngay cả Vu Khê vốn ăn ít cũng liếm môi một cái, khuôn mặt đầy vẻ trông mong nhìn về phía một chiếc nồi khác đang đun.
Thẩm Lật bị đôi mắt tỏa sáng của mọi người nhìn đến khó chịu, anh nhìn đồng hồ, “Gà hay thỏ?”
Nhan Vũ Dương: “Thỏ!”
Đường Hảo: “Gà!”
Hai giọng nói đồng thời vang lên, nhưng nội dung không giống nhau.

Hai đôi mắt chạm nhau, tia lửa nhỏ bắn ra tung tóe.
Ngụy Tử Kỳ nói: “Không thể ăn đồng thời sao?”
Thẩm Lật gãi gãi mũi: “Tôi cảm thấy ăn từng món một sẽ có cảm giác càng hạnh phúc.”
Nhan Vũ Dương: “Không cần, không cần! Lên, lên hết luôn đi! Anh anh anh!”
Thẩm Lật bước tới gần bếp, dùng lá cây lót tay, bê nồi sang bếp đã tắt lửa.

Anh mở nắp nồi, mùi thơm nồng nàn lan tỏa trong không khí như muốn vỡ òa.
“Thơm quá.” Vu Khê nuốt nước miếng một cái, đôi mắt dính chặt vào thịt gà không buông.
Thẩm Lật cười cười, xoay người đi mò thỏ ăn mày.

Anh tìm một cành cây dài, gạt đống lửa ra, dùng dao rựa nâng thỏ ăn mày lên.
Phía bên kia, Nhan Vũ Dương vừa nhìn thịt gà vừa chảy nước miếng, lén lút muốn thò tay ăn vụng.

Tiếc rằng Đường Hảo nhanh tay lẹ mắt đã sớm phát hiện, tát bay cái tay định ăn vụng kia.
Nhan Vũ Dương bĩu môi, vừa quay đầu thấy thỏ nướng mình thèm đã lâu, chạy ngay tới chờ Thẩm Lật mở lớp vỏ bọc.
Thẩm Lật dùng dao rựa chặt lớp bùn bên ngoài vỡ thành từng mảnh, lộ ra lá chuối đã chín bên trong.

Mùi thơm của thịt hòa cùng mùi thơm của lá chuối, bay lơ lửng trong không khí.

Nhan Vũ Dương hít một hơi: “Nhanh, nhanh, em muốn xem bên trong thế nào!”
Thẩm Lật bóc lá chuối ra, để lộ phần thịt thỏ bên trong.

Anh xé một miếng thịt thỏ.

Miếng thịt chín mềm, tươi ngon, thoang thoảng mùi trái cây rất hấp dẫn.
Nhan Vũ Dương nuốt nước miếng, Thẩm Lật xé một miếng thịt đút cho cậu: “Thế nào?”
Nhan Vũ Dương cảm động đến rơi lệ: “Ăn ngon lắm!”
Thẩm Lật mỉm cười, nâng lá chuối đến trước chiếc bếp mọi người đang ngồi xung quanh.
Cả đội chỉ chờ mỗi anh là bắt đầu.
Thịt gà được hầm trong thời gian dài rất mềm, nước hầm ngọt vị thịt và tủy xương.

Thớ thịt mềm mà không sống, mềm mà không nát, nước canh đậm đà, vô cùng ngon.

Canh gà được hầm cùng trái cây nên càng ngọt, so với canh cá vừa rồi còn ngon hơn ba phần.
Đường Hảo tiếc nuối nói: “Này, nếu có mì thì tốt quá.

Canh gà kết hợp với mì sợi thì đúng là mỹ vị nhân gian.”
Nhan Vũ Dương liếc nhìn cô một cái: “Chị, chị ăn ít thôi.

Không phải chị đang muốn giảm cân à? Trả lại đùi gà cho em!”
Đường Hảo lườm cậu một cái: “Chị có béo đâu mà phải giảm, vóc dáng này của chị mà cần giảm béo à?”
Ngụy Tử Kỳ gắp một miếng cánh gà cho Nhan Vũ Dương: “Lại đây, ăn cánh gà ngon hơn, đừng tranh đùi gà với chị cậu.”
Vẻ mặt Nhan Vũ Dương như đưa đám: “Mình không phải con đẻ rồi…”
Ngụy Tử Kỳ liếc nhìn cậu, ánh mắt như muốn nói: thằng nhỏ ngốc.
Nhan Vũ Dương: “Vậy em không thèm đùi gà nữa, cho em đùi thỏ đi.”
Thẩm Lật ngồi gần con thỏ, xé một cái đùi thỏ cho Nhan Vũ Dương.
Nhan Vũ Dương sụt sịt mũi, “Anh, em đi với anh nhé, anh dẫn em về nhà đi.

Chỉ cần mỗi ngày được ăn bữa cơm như vậy là em bằng lòng rồi.”
Đường Hảo lườm cậu ta một cái: “Cậu đến thì làm được gì? Ăn uống chùa hả? Nghĩ hay thật!”

Nhan Vũ Dương hừ một tiếng: “Anh Thẩm, anh có muốn em không?”
Thẩm Lật nở nụ cười: “Anh không nuôi được cậu.”
Nhan Vũ Dương theo bản năng liếc nhìn đôi giày trên chân Thẩm Lật, “Đồ lừa gạt.”
Thẩm Lật âm thầm xuyên tạc ý tứ: “Cậu ăn nhiều lắm.”
Cả đám cười ha hả một trận.
Nhan Vũ Dương thẹn quá hóa giận, rồi lại hóa nỗi giận thành cơn thèm ăn, hiển nhiên trở thành người ăn nhiều nhất trong số các thành viên ngồi đây.
Sau khi ăn xong, cậu ợ một tiếng mãn nguyện.

Thấy mọi người nhìn mình trêu trọc, cậu đỏ mặt: “Em còn ăn được nữa cơ!”
Lại một tràng cười nữa vang lên.
Một con gà, một con thỏ bị mọi người ăn sạch sành sanh, chỉ còn ít nước canh gà ở đáy nồi.
Truyện được đăng duy nhất tại https://bunntuki.wordpress.com/ – Vui lòng không Re-up
Buổi chiều, mọi người đi dạo quanh núi một vòng, đến khoảng bốn giờ thì bắt đầu xuống núi.
Buổi chiều thu hoạch khá dồi dào.

Họ bắt được hai con thỏ, một nồi cá tôm, còn có không ít củ quả và nấm rơm.
Nhan Vũ Dương thì thầm với Thẩm Lật: “Chỉ đưa một con thỏ thôi anh nhé.

Mình giữ lại hai con, buổi tối anh Thẩm lại làm một cái bếp nhỏ được không anh?”
Không chỉ riêng cậu có suy nghĩ này, tất cả mọi người đều háo hức nhìn anh.
Ngụy Tử Kỳ cũng háo hức nhìn chằm chằm Thẩm Lật, ngược lại ngoài miệng lại nói: “Thế này thì phiền anh Thẩm của cậu quá.

Cậu chỉ nhúc nhích mỗi cái miệng, anh Thẩm của cậu thì bận làm từ đầu đến cuối.”
Nhan Vũ Dương thầm nghĩ: Lão cáo già.
Sau đó lại nói tiếp: “Để anh Thẩm của cậu ngồi ăn thôi, lần này chúng ta ra tay! Sau này cũng coi như học được một chút bản lĩnh nuôi sống chính mình.”
Thẩm Lật buồn cười, “Sao tôi có cảm giác cơm tối nay sẽ không cần mình phải tự động tay nhỉ? Mấy món quà gặp mặt này chắc là bữa tối của chúng ta phải không?”
Khang Cao Hiên nói: “Tôi cũng cảm thấy có khả năng này.”
Đường Hảo bày ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: “Chắc không phải tính thêm suất ăn của người thợ săn già đâu nhỉ?”
Im lặng…
Ngụy Tử Kỳ: “Trương Du Phí đúng là Trương Du Phi.”
Vu Khê nhỏ giọng nói: “Cái chính là những thứ chúng ta mang theo này là đủ rồi đúng không?”
Thẩm Lật nhìn một chút: “Ba con thỏ, một chút nấm, một chút cá cũng vừa đủ.

May mà buổi chiều gặp được hai con thỏ.”
Khang Cao Hiên: “Không biết đội xanh thế nào, chắc sẽ không cần tiếp tế đâu…”
Nhan Vũ Dương chỉ muốn khóc: “Chính mình cũng không ăn đủ no mà!”
Tại địa điểm hẹn trước dưới núi, các thành viên đội đỏ không nhịn được nhìn thành quả đội xanh thu hoạch được: hai con chim, một con thỏ, rất nhiều trái cây và nấm.
Thành viên đội đỏ thở dài: Nhìn qua có vẻ không ít, nhưng thực tế đồ có thể ăn được thì không nhiều lắm.

Trái cây đều chưa chín, để bày ra đấy còn được chứ ăn thì? Thôi quên đi.
Sau khi hai đội tập hợp, họ khởi hành tới ngôi nhà của người thợ săn dưới chân núi.
Trên đường đi, Ngụy Tử Kỳ nói vài lời khách sáo với đội xanh.

Người anh ta trò chuyện cùng chính là thành viên đảm nhiệm vai trò gây cười, Vạn Vũ Trạch.

Vạn Vũ Trạch là một người trung thực, cũng không quá để bụng.
Ngụy Tử Kỳ: “Hầy, hôm nay tôi kiệt sức rồi.

Cũng may buổi tối được ngủ lại nhà người thợ săn, có khi còn được ăn một bữa thịnh soạn nữa.”
Vạn Vũ Trạch nói: “Đương nhiên rồi.

Buổi trưa tôi ăn không đủ no, giờ bụng đói gần chết.”
Khóe miệng Ngụy Tử Kỳ giật giật: “Trưa nay đội cậu ăn gì?”
Vạn Vũ Trạch kể với một khuôn mặt cay đắng: “Sô cô la, trái cây, hai con thỏ nướng cháy, còn có một ít cá.”
Ngụy Tử Kỳ: “Ăn ngon không?”
Vạn Vũ Trạch: “Nếu ăn ngon thì tôi có thể ăn không no sao?”

Sau khi dò hỏi tin tức, Ngụy Tử Kỳ quay lại nói nhỏ với các thành viên đội mình: “Một đám quỷ đói đang chờ bữa tối nay.”
Đường Hảo: “Ít đồ ăn như vậy có thể đủ không?”
Ngụy Tử Kỳ nói: “Thế nào?”
“Có muốn giấu hai con thỏ để ban đêm mở một cái bếp nhỏ không?”
“Không hay lắm, nhỡ bị phát hiện thì phải làm sao…”
“Mọi người nghĩ thêm đi, còn chưa biết Trương Du Phi muốn chơi thế nào đây.

Trước tiên mọi người để dành não nghĩ cách lát đối phó với Trương Du Phi.”
Vị trí chính xác ngôi nhà của người thợ săn già không nằm ở dưới chân núi, mà nằm ở một khu đất bằng phẳng trên sườn núi.

Ngôi nhà bốn gian đơn sơ có một cái sân nhỏ để nuôi gà, vịt, heo và ngỗng.
Ông cụ đã gần bảy mươi tuổi, sống với vợ, nói tiếng địa phương.

Người của ê – kíp đến từ bên ngoài dù nghe kỹ vẫn không hiểu nổi một chữ.
Đạo diễn đã thuê một người địa phương làm phiên dịch.

Anh phiên dịch khoảng bốn mươi tuổi, có thể nói một chút tiếng phổ thông với phương ngữ khá nặng.

Ê – kíp làm chương trình và người thợ săn già muốn trò chuyện đều phải dựa hết vào người này.

Sau khi nghe anh phiên dịch nói xong, Nhan Vũ Dương nằm nhoài ra nói nhỏ với Ngụy Tử Kỳ: “Ê – kíp sản xuất cần thuê thêm người phiên dịch cho anh phiên dịch này, việc giao tiếp khó khăn quá.”
Ngôi nhà của người thợ săn già có tổng cộng bốn phòng.

Hai ông bà ở một phòng.

Phòng nhỏ phía đông và phía tây có thể ở tạm được, căn phòng ở phía nam là nhà kho.
Hai đội có tổng cộng mười hai người, mười nam và hai nữ.

Hai cô gái ngủ ở phòng đối diện với phòng của hai ông bà.
Các thành viên nam phải chen chúc ngủ trên một cái giường lớn.
Căn nhà rất đơn sơ, may là còn sạch sẽ.

Chỉ có điều có chút mùi ẩm mốc, nhiều khả năng cái giường lớn này lâu lắm rồi không có người dùng.
Cũng may ê – kíp còn có chút lương tâm.

Họ dùng lửa hơ qua giường lớn để xua mùi nấm mốc và côn trùng.

Giường còn được trải thêm hai lớp đệm dày, đây đều là đệm mới tinh do ê – kíp mang từ dưới núi lên.

Mọi người nhìn qua một lượt đều gật đầu hài lòng.

Trương Du Phi nhìn kĩ biểu cảm của mọi người, nói: “Mọi người soi kĩ như thế làm gì, dù sao cũng chỉ ngủ có một đêm thôi mà.”
Một vài người xụ mặt, một đêm, nói thế thì ngày thứ hai họ sẽ phải ngủ trong rừng đúng không?
Đạo diễn đả kích xong vài người thì vội vàng gọi hai đội tập trung trong sân.
Giữa sân có một cái bàn dài, trên mặt bàn chất đống “quà ra mắt” của bọn họ.
“Phân đoạn thứ ba: quà ra mắt của các nhà thám hiểm.

Các nhà thám hiểm lặn lội khắp núi rừng suốt một ngày trời mà không tìm được manh mối.


Họ biết rằng người thợ săn già có một bí mật.

Họ mang quà đến thăm người thợ săn già, mong có được manh mối cũng như xin ở nhờ.

Thợ săn già ghét nhất những vị khách tặng quà qua loa, ông sẽ tự mình kiểm tra quà và sự chân thành của các bạn.”
Quy trình nhiệm vụ: Người thợ săn già đích thân kiểm tra quà của các vị khách, đưa ra các phần thưởng và hình phạt.
Nhóm tặng quà đầu tiên là đội xanh.
Trương Phi Sướng để “món quà” trên bàn, có hai con chim, một con thỏ, mười lăm loại cá tôm và củ quả.

Tổng cộng nhiều hơn đội đỏ một loại.
Các thành viên của đội đỏ hồi hộp nhìn ông cụ thợ săn kiểm tra quà.

Cuối cùng ông cụ gật đầu, những thứ này đều có thể ăn, đồng thời cũng không có độc.

Các thành viên đội xanh reo hò vỗ tay, ôm vai bá cổ.

Vạn Vũ Trạch còn chạy đến trước mặt đội đỏ dương dương tự đắc, nhảy nhót vô cùng gợi đòn.
Không khí giữa các thành viên đội đỏ trầm lắng.

Quà của họ ít hơn đội bạn một con vật và một loại trái cây.

Tổng cộng ít hơn đội xanh hai loại.

Cho dù từ đầu đội họ đã không có phần thắng, nhưng một vài người vẫn không tránh khỏi thất vọng.
Đường Hảo nhìn qua, vỗ vai Nhan Vũ Dương đang cúi đầu ủ rũ: “Vẻ mặt cậu sao nhìn như đưa đám thế, chương trình mới bắt đầu thôi, đừng quên chúng ta còn một thẻ trợ giúp.”
Mọi người lúc này mới nhớ ra.

Nghĩ đến chiếc thẻ trợ giúp kia, trong lòng họ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngụy Tử Kỳ đại diện đội đỏ tiến lên tặng quà.

Ông cụ thợ săn nhìn kĩ hơn, trong miệng nói gì đó.

Anh phiên dịch nói một con số, các thành viên đội đỏ nghe xong đều kinh ngạc.

Đội xanh tổng cộng có hai mươi loại đồ ăn.

Họ có ít hơn hai loại nên cho rằng con số là mười tám, thế nhưng anh phiên dịch lại nói là mười chín.
Ngụy Tử Kỳ nói ra nghi vấn của mình.

Anh phiên dịch trao đổi cùng ông cụ thợ săn: “Đội anh bắt được nhiều hơn đội xanh một loại cá.”
Mọi người lúc này mới hiểu ra.

Họ cứ tưởng rằng cá chỉ được tính là một loại, không ngờ cá khác nhau được tính thành các loại khác nhau.

Nhan Vũ Dương nói: “Sớm biết như vậy em đã bắt nhiều cá tôm hơn.”
Ngụy Tử Kỳ an ủi: “Ai ngờ được chứ, thế này là khá lắm rồi, dù không thắng nhưng chỉ phải nhận một hình phạt, thế là đủ rồi.”
Mọi người cười cười gật đầu, không phải nhận thêm một hình phạt nữa là khá lắm rồi.
Phần thưởng cho đội thắng trong vòng này là một bữa tối thịnh soạn.

Những phần thưởng khác là thẻ trang bị, và phần thưởng bí mật là sự ưu ái của ông cụ thợ săn.
Phần thưởng thẻ trang bị được trao theo số loại thức ăn đội thắng có nhiều hơn đội thua.

Đội xanh chỉ có nhiều hơn đội đỏ một loại nên chỉ được nhận một thẻ trang bị.
Như vậy tính ra cơ hội cho cả hai đội là như nhau.

Mỗi đội đều còn một thẻ trang bị.

Đội xanh có được phần thưởng bí mật là sự ưu ái của ông cụ thợ săn, còn đội đỏ có một thẻ trợ giúp.
Hình phạt dành cho đội thất bại là tự lo bữa tối và mức độ thiện cảm của người thợ săn bị trừ thành số âm.
Bữa tối tự túc thật ra lại vừa khớp với phỏng đoán từ trước.

Đội đỏ được yêu cầu dùng chính quà tặng của mình để tự chế biến món ăn.

Thật ra hình phạt này trong mắt đội đỏ đang nắm giữ Thẩm Lật chẳng là gì.

Có khác chỉ là đội xanh được nghỉ ngơi chờ ăn tối còn đội họ phải tự tay nấu.
Thẩm Lật nghĩ đến buổi trưa bọn họ không được ăn tinh bột, như vậy không tốt lắm.

Sau khi bàn bạc với mọi người, anh mang một con thỏ và gia vị mình tự làm, đến nhờ anh phiên dịch giúp nói chuyện với ông cụ thợ săn.

Anh muốn đổi chúng lấy một ít khoai lang.
Các quy tắc chỉ nói hình phạt của người thợ săn già chứ không nói ông cũng sẽ ghét bọn họ?
Bà vợ của ông cụ thợ săn thấy vẻ mặt tươi cười của Thẩm Lật thì không nhẫn tâm từ chối.

Bà nhận con thỏ đã được làm sạch cùng gia vị, lại nhét cho Thẩm Lật khoai lang và mấy quả trứng gà.

Thẩm Lật nói cảm ơn, thắng lợi trở về.
Các thành viên đội đỏ trợn mắt há mồm, khua tay múa chân vui mừng.
Trương Du Phi nheo mắt, khóe miệng kéo lên thành một nụ cười nhàn nhạt, không nói gì.
Bữa ăn của đội xanh và hai ông bà do ê – kíp sản xuất phụ trách nên bếp trong nhà bị bỏ không.

Đội đỏ vẫn theo sự phân công ban ngày, lần này họ mượn bếp của bà cụ nên nấu ăn nhanh hơn nhiều.
Thực đơn vẫn như lúc trưa là canh cá nấm, thỏ ăn mày, còn có thêm món thỏ xào nấm.

Thẩm Lật vẫn cảm thấy ba món ăn này quá bạc đãi chính mình và đồng đội.

Anh chia canh cá nấu nấm ra một bát mang cho bà cụ.

Bà cụ vui vẻ cho Thẩm Lật một bát lạp xưởng và một bát thịt hun khói.
Thẩm Lật cảm động, rơm rớm nước mắt nhìn bà cụ.

Anh học anh phiên dịch dùng tiếng địa phương gọi bà, khiến bà cụ càng vui vẻ.
Thẩm Lật lần thứ hai thắng lợi trở về, lần này các thành viên trong đội đỏ không nói nổi một chữ.
Nhan Vũ Dương nhào vào người Thẩm Lật, “Anh ơi! Anh ơi! Mang em theo đi, em muốn ở chung với anh! Ở chung với anh là có thịt ăn, nhé nhé nhé… Chẳng hiểu trước đây em sao có thể trải qua những ngày cực khổ thế nhỉ? Anh nhé!”
Đường Hảo lôi Nhan Vũ Dương đang bám trên người Thẩm Lật xuống, vỗ vai Thẩm Lật: “Hạnh phúc của chúng tôi trong sau này đều trăm sự nhờ cậu.”
Ngụy Tử Kỳ cũng vỗ vỗ vai Thẩm Lật: “Người anh em thật trâu bò.”
Hai mắt Vu Khê long lanh nhìn Thẩm Lật.
Khang Cao Hiên gãi gãi đầu, cười ngốc nghếch: “Người đẹp trai đúng là được đãi ngộ khác chúng ta.”
Nhan Vũ Dương nước mắt lưng tròng nhìn anh ta: “Em không đẹp trai à? Sao em không được đãi ngộ này?”
Ngụy Tử Kỳ vỗ vỗ đầu cậu thương hại: “Mặt cậu mà xấu hơn á? Thật không vậy?”
Đường Hảo vỗ vỗ đầu cún của cậu, “Não là quan trọng nhất.

Cậu có không?”
Hết chương 38.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.