Sau Khi Ở Chung Cùng Ảnh Đế

Chương 37


Đọc truyện Sau Khi Ở Chung Cùng Ảnh Đế FULL – Chương 37


“Để sống sót trong tự nhiên, thức ăn chính là điểm mấu chốt.

Kiếm thức ăn là một kỹ năng mà các bạn phải thành thạo.

Đoàn thám hiểm xin tiết lộ người thợ săn già dưới chân núi đang nắm giữ bí mật quan trọng.

Đội thám hiểm mới đến nào mang theo quà ra mắt phù hợp sẽ giành được thiện cảm của người thợ săn già.”
Yêu cầu nhiệm vụ: Lên núi tìm thức ăn, đội nào tìm được nhiều chủng loại đồ ăn nhất sẽ giành được thiện cảm của người thợ săn già.
Lưu ý: Nếu như bên trong đồ ăn có đồ không thể ăn được hoặc đồ chứa độc sẽ khiến người thợ săn già tức giận, đội bạn sẽ phải chịu hình phạt từ người thợ săn.
Nếu đồ ăn tìm được bị thiếu một loại, người thợ săn sẽ nghĩ rằng đội bạn chưa nghiêm túc tìm kiếm, cả đội sẽ phải nhận hình phạt.
Sau khi nhiệm vụ được công bố, mọi người hoang mang nhìn nhau.

Yêu cầu của nhiệm vụ vô cùng mơ hồ, trong đó không hề nhắc tới việc nếu nhận được thiện cảm của người thợ săn thì sẽ giành phần thưởng gì, nếu khiến người thợ săn tức giận thì sẽ bị phạt ra sao.
Tính tình Đường Hảo nóng nảy, thẳng thắn, trực tiếp lên tiếng hỏi: “Đạo diễn, phần thưởng và hình phạt là cái gì?”
Trương Phi Sướng cười lắc đầu: “Đến lúc đó sẽ biết.”
Các MC sống sót dưới tay Trương Du Phi lâu như vậy, nhìn chung đều quá quen thuộc với tính cách của anh ta.

Nhìn nụ cười gian xảo của đạo diễn, mọi người chỉ thấy lạnh sống lưng.
Nếu không hỏi được rõ ràng, mọi người cũng không gượng ép nữa.
Đạo diễn: “Bây giờ các bạn có thể dùng thẻ nhận được trong nhiệm vụ vừa rồi để lựa chọn trang bị.”
Ngoài những trang bị trong danh sách, các đội có thể mang theo lên núi các trang bị do ê – kíp sản xuất cung cấp.
Đội đỏ của Thẩm Lật có ba thẻ trang bị nên được chọn thêm ba trang bị nữa.

Đội xanh của Trương Phi Sướng có hai tấm thẻ, chỉ có thể lựa chọn hai loại trang bị.
“Báo cáo!” Trương Phi Sướng giơ tay phải lên, “Chúng tôi nhất định phải vác theo chăn bông leo núi sao?”
Đạo diễn: “Nếu như buổi tối các anh không cần dùng thì không cần vác theo.”
“Hả, thế buổi tối chúng tôi ngủ ở đâu?”
Đạo diễn im lặng một lúc, dường như anh ta đang vô cùng tiếc nuối vì không thể gài bẫy người khác, anh ta từ tốn nói: “Nhà thợ săn.”
Khi ba chữ này rơi xuống, nhiều tiếng hò reo vang lên, mọi người nỗ lực thể hiện sự phấn khích bằng mấy động tác khua tay múa chân.
Trước cảnh này, đạo diễn chỉ nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Danh tiếng xấu của đạo diễn ở bên ngoài khiến nhiều người trong nghề kiêng dè.
Cô nàng tiểu hoa Vu Khê sợ hãi túm lấy một bên người Đường Hảo, nói: “Chị Đường Hảo, sao em cứ cảm thấy không đúng lắm.”
Đường Hảo cười nhạt, chỉ vào mấy người đang khua tay múa chân, rồi lại chỉ đạo diễn: “Anh ta biết không chơi được nên ra đòn khiêu khích đó, em nhìn đi, chắc chắn lát nữa họ còn khóc thảm hơn bây giờ.”
Vu Khê muốn cười mà không dám, cô che miệng lại, bả vai run run.
Đường Hảo liếc cô một cái: “Em muốn cười thì cứ cười đi, nhịn làm gì.”
Vu Khê nhỏ giọng: “Giờ em mà cười bọn họ, sau này lại phải khóc cùng bọn họ thì xấu hổ lắm.”
Đường Hảo không lên tiếng, thở dài vỗ vai cô.
Thẩm Lật đứng bên cạnh mỉm cười nhìn đám người đang ầm ĩ, nói thật, anh cảm thấy cũng không tệ lắm.
Khi chọn trang bị, đội đỏ chủ yếu tham khảo ý kiến của anh chàng xuất thân từ bộ đội đặc chủng, Khang Cao Hiên.

Cả đội chọn một con dao rựa, một cái nồi sắt, giữ lại tấm thẻ trang bị cuối cùng để dùng sau.
Đội xanh chọn dao rựa và dây thép dựa trên ý kiến của Vương Hàm Vũ.
Trong ba lô của đội xanh có bật lửa, dao quân dụng Thụy Sĩ, đèn pin, la bàn, sô cô la, thuốc men, dao rựa, dây thép, cốc.
Ba lô của đội đỏ có diêm, dây thừng, dao gọt hoa quả, đèn pin, lọ gia vị tự chế, dao quân dụng Thụy Sĩ, đồng hồ ngoài trời và bình giữ nhiệt.
Nước khoáng, mì gói thuộc vào nhóm đồ cấm, bị ê – kíp sản xuất tịch thu.

Nói cách khác, mỗi đội phải tự nghĩ cách giải quyết bữa trưa trong rừng.

Tất nhiên họ có thể chọn không ăn, nhưng những người thông minh đều biết nên làm thế nào để tăng hiệu quả chương trình.
Vì vậy, lúc này các thành viên của đội đỏ đặc biệt có thiện cảm với Thẩm Lật.
Tuy còn trẻ, Nhan Vũ Dương đã là đỉnh lưu trong giới giải trí.

Dù vậy cậu không hề có dáng vẻ kiêu ngạo của ngôi sao hàng đầu, ngược lại tính tình vô cùng ngọt ngào, khéo miệng.

Cậu chỉ mới hai mươi tuổi, kém Thẩm Lật đến bảy tuổi.


Nhan Vũ Dương vui vẻ chạy đến trước mặt Thẩm Lật, cười hì hì cùng anh nói chuyện: “Anh Thẩm anh Thẩm, lát nữa anh nhất định phải bộc lộ tài năng nhé.

Ái chà chà, lúc trước em cùng mấy anh chị không đáng tin này ăn mấy thứ kia mà muốn rớt nước mắt.

Mỗi lần em quay xong chương trình trở về, fan của em đều đau lòng nói em lại gầy đi.”
Đường Hảo thính tai, nghe vậy thì quay đầu lườm, vươn tay nhéo lỗ tai Nhan Vũ Dương, “Thằng nhóc thối này, không giúp nấu được gì còn chê ăn không ngon, bụng đói thì gầy là đúng rồi.”
Nhan Vũ Dương che lỗ tai chạy trốn: “Chị ơi! Đừng! Fan của em không cho chị nhéo lỗ tai của em đâu, các bạn ý đều bảo nếu chị lại nhéo tai em nữa là em sẽ biến thành Đồ Đồ tai to.”
Đường Hảo hợp tính với Nhan Vũ Dương, nói chuyện ăn rơ, chơi với nhau cũng hợp, hai người thường cùng nhau đùa giỡn.

Đường Hảo không khách khí: “Cậu lại nói nhảm đi.”
Nhan Vũ Dương tiếp tục chạy trốn: “Thật đấy!”
Vạn Vũ Trạch ở bên cạnh góp lời: “Đừng sợ Tiểu Nhan, dù tai cậu có to lên thì cậu vẫn là Đồ Đồ đẹp trai nhất!”
Mọi người còn chưa đùa giỡn xong, Trương Du Phi – tên địa chủ độc ác, đã bắt đầu đuổi họ: “Đi thôi đi thôi! Nhanh vào núi đi!”
Hai đội đi theo hai tuyến đường khác nhau vào núi, cách nhau không xa lắm.
Ba lô không nhẹ, mọi người đều đeo trên lưng.

Thành viên nam phụ trách mang đồ nặng, thành viên nữ phụ trách mang những thứ nhẹ như nắp bình giữ nhiệt làm cốc dùng, không mang thân bình.

Gấu bông đương nhiên không thể mang.

Bình giữ nhiệt nhỏ hơn cũng tốn diện tích nên không mang theo.

Thẩm Lật chủ động mang theo bình, dùng dây treo ở ngoài ba lô.

Dao rựa chỉ có duy nhất một con.

Khang Cao Hiên cầm đi trước mở đường.
Khang Cao Hiên là người bán chuyên, đóng vai trò trụ cột.

Ngụy Tử Kỳ là người lớn tuổi, có kinh nghiệm quay lâu, được bầu làm đội trưởng.

Hai người này đi trước dẫn đường cho cả đội.
Cả đội vừa đi vừa thảo luận nhiệm vụ.
(Truyện được đăng duy nhất tại https://bunntuki.wordpress.com/ – vui lòng không re-up)
Yêu cầu nhiệm vụ là phải tìm đủ các loại đồ ăn và đảm bảo ăn được, không có độc.

Tất nhiên, món an toàn nhất chính là thịt như gà rừng, thỏ rừng, cá, tôm, thậm chí là rắn và chim.
Nhưng chim trong rừng này có thể có loại được xếp vào nhóm động vật bảo vệ cấp quốc gia, nếu động vào có khi lại đi tù như chơi, cho nên nhất định không thể bắt chim.
Ngoài ra, rắn cũng quá nguy hiểm, nếu không thể động vào thì tốt nhất đừng động.
Các phương án an toàn nhất chính là gà rừng, thỏ rừng, cá, tôm,… ngoài ra còn có quả dại, rau dại, các loại củ hoặc nấm không có độc.

Những thứ họ có thể nghĩ đến thì đội xanh chắc chắn cũng nghĩ ra, nếu không chiến thắng thì sẽ có nguy cơ bị phạt.
Ngụy Tử Kỳ kết luận: “Nghĩa là chúng ta vừa phải tìm gà rừng, thỏ rừng, cá, tôm, vừa phải kiếm quả dại, rau dại, củ dại hoặc nấm không có độc.”
Khang Cao Hiên: “Nơi này rất nguy hiểm, dễ bị lạc đường, cho nên mọi người nhất định phải theo sát đội.

Mọi người có thể để ý quả dại và củ dại trên đường đi, chỉ cần nhìn thấy, không cần biết có ăn được hay không, chúng ta cứ hái trước một ít.

Dễ tìm nhất chính là nguồn nước, buổi trưa chúng ta sẽ nấu ăn bên bờ nước.

Việc đặt bẫy thỏ rừng và gà rừng hơi khó một chút, trên đường đi mọi người nhớ để ý.”
Cả đội gật đầu, không ai phản đối.
Khu rừng này có cây cối tươi tốt, phóng tầm mắt ra sẽ nhìn thấy một mảnh màu xanh lục.

Trong rừng có thân cây cổ thụ to, hai người ôm không xuể, dây leo rậm rạp.

Nhiều bụi cây dại còn cao hơn người.


Vì nơi đây ít người lui tới nên không có đường mòn.

Khang Cao Hiên cầm dao rựa đi trước mở đường, phía sau là Nhan Vũ Dương, Đường Hảo, Vu Khê, Thẩm Lật và Ngụy Tử Kỳ.

Nam giới mở đường và bọc hậu, nữ giới đi ở giữa.
Dọc đường đi họ gặp không ít trái cây đỏ, xanh, tím, hái được rất nhiều chùm quả.
Buổi trưa, họ cuối cùng cũng tìm thấy một dòng suối nhỏ.
Dòng suối nông, nước trong vắt.

Loại suối này sẽ không có nhiều cá nhưng vẫn có tôm tép nhỏ.

Nếu đi về phía thượng nguồn có thể tìm được cá lớn hơn một chút.
Khang Cao Hiên mang theo Nhan Vũ Dương và cô gái nhỏ Vu Khê đi bắt cá.

Thẩm Lật hỏi thăm Ngụy Tử Kỳ một chút, dự định đi dọc bờ suối tìm xem có trái cây không.
Ngụy Tử Kỳ nói: “Anh đi cùng cậu, để mấy người họ bắt cá là được rồi.”
Thẩm Lật gật đầu.
Hai người đi một vòng bên bờ suối, thu hoạch được không ít.

Họ gặp một loại đậu quả mập mạp, dù không biết có ăn được không, họ vẫn hái trước một ít về nghiên cứu.
Ngụy Tử Kỳ hái được một ít, quay đầu lại thấy Thẩm Lật đang hái mấy quả màu xanh mọc đầy gai bên cạnh một gốc cây.

Anh ta thầm nghĩ người này thật là nỗ lực, quả gì cũng không buông tha.

Nhưng loại quả này quanh thân mọc đầy gai, nhìn không giống quả có thể ăn được, không nhất thiết phải hái.

Anh ta thấy Thẩm Lật chăm chỉ hái tiếp không ngừng thì khuyên nhủ: “Thẩm Lật, quả này có gai, nhìn không giống quả ăn được, đừng hái tiếp nữa, cẩn thận gai đâm vào tay.”
Thẩm Lật nghe vậy, quay lại mỉm cười, cầm một quả trong lòng bàn tay, bóp cho Ngụy Tử Kỳ xem: “Nó mềm lắm, không đâm vào tay.

Đây là quả lê gai, có thể ăn được, có giá trị dinh dưỡng rất cao.”
Ngụy Tử Kỳ nghe vậy thì nhướng mày, thầm nghĩ không hổ là chuyên gia, bảo sao cậu ta nổi tiếng như vậy, xem ra trong người cũng có chút tài năng.

Anh ta hỏi: “Cậu biết nhiều loại hoa quả trong rừng này à?”
Thẩm Lật lắc đầu: “Em là người miền Bắc, không quen thuộc với cây trái của miền Nam.

Chẳng qua mấy ngày trước em có đọc một số sách và xem video thực địa ở nhà, tình cờ biết được một vài kiến thức ở đây.”
Thẩm Lật nói rất khiêm tốn, Ngụy Tử Kỳ lại không tin hoàn toàn.

Trong lòng anh ta có một cái thước, nếu để đo Thẩm Lật thì sự coi trọng đã tăng lên rất nhiều.

Anh ta không dám coi anh chỉ là đầu bếp trong nhóm hậu cần của đội nữa.
Hai người đi tiếp một đoạn thì phát hiện hai loại nấm, Thẩm Lật nói cả hai đều có thể ăn được.
Thời điểm hai người mang theo trái cây và nấm trở lại bờ suối, Khang Cao Hiên và mấy người kia đã mang về một nồi nhỏ cá tôm.
Lúc mọi người nhìn thấy Thẩm Lật và Ngụy Tử Kỳ mang theo không ít đồ trở về, họ dồn dập vây lại xem.
Nhan Vũ Dương nhặt cây nấm lên cười khúc khích: “Uầy! Nhiều nấm thật! Tất cả chỗ này đều có thể ăn được ạ?”
Thẩm Lật gật đầu: “Đều ăn được.”
Khang Cao Hiên bước lên xem: “Đây hẳn là nấm sò, còn đây chắc là nấm đùi gà.”
Thẩm Lật gật đầu, “Ừ, trưa nay chúng ta ăn canh cá nấu nấm đi, nhưng mà, e là không đủ đồ ăn cho sáu người chúng ta.”
Khang Cao Hiên nhìn nguyên liệu trước mặt mà sầu: “Nếu không chúng ta ăn muộn một chút, đi xung quanh tìm thử xem có hang thỏ không, bắt lấy mấy con thỏ hoặc gà rừng gì đó.

Ngoài ra chúng ta còn phải chuẩn bị củi khô để nấu ăn nữa.”
Ngụy Tử Kỳ gật đầu: “Tôi nghĩ là có thể, mọi người thì sao?”
Đường Hảo đứng dậy, phủi đất trên người: “Được rồi, chúng ta chia làm hai nhóm đi.


Một nhóm đi nhặt củi khô, một nhóm đi tìm thỏ rừng, hoàn thành nhanh một chút, nửa tiếng nữa tập trung lại đây.

Mọi người đừng đi quá xa.”
Nhan Vũ Dương và Vu Khê cũng gật đầu.
Ngụy Tử Kỳ nói: “Được.

Vậy tôi mang theo Đường Hảo, Vu Khê đi kiếm củi khô.

Tiểu Khang, Tiểu Thẩm và Tiểu Nhan đi đào hang thỏ.

Nhớ đánh dấu dọc đường đi kẻo lát nữa không tìm được đường.”
Sau khi thảo luận, sáu người chia thành hai nhóm hành động.
Một số loại thỏ rừng thích đào hang ở nơi gần nguồn nước.

Nhưng ở đây cây cối um tùm, thỏ là mục tiêu nhỏ, lúc chúng di chuyển rất khó phát hiện.
Ba người Khang, Thẩm, Nhan đi loanh quanh nửa tiếng không tìm được gì.

Nghĩ đến bữa trưa ít ỏi, họ có chút thất vọng, ai ngờ trên đường trở về lại phát hiện hai con thỏ.
Cả ba người mừng không tả nổi, tạm thời không dám phát ra tiếng động, sợ làm con mồi chạy mất.
Nhưng làm thế nào để bắt được hai con thỏ lại là một vấn đề nan giải.

Ở địa hình này, ba người đàn ông trưởng thành không thể chạy đuổi theo thỏ, trong tay họ cũng không có dụng cụ thuận tiện.

Khang Cao Hiên chỉ có một con dao rựa, một con dao rựa thì không thể nào bắt được hai con thỏ.

Nếu để một con chạy thoát thì thật không cam lòng.

Bọn họ có tận sáu người, một con thỏ chắc chắn không đủ.
Thẩm Lật cau mày, lục lọi trên người xem có thứ gì có thể làm vũ khí không.
Dao gọt hoa quả!
Lúc trước anh dùng nó để hái trái cây, sau đó vẫn luôn để trong túi áo khoác.
Thẩm Lật lặng lẽ lấy con dao gọt hoa quả ra, dùng tay ra hiệu cho Khang Cao Hiên.
Khang Cao Hiên hiểu ý, nhưng nhìn dáng vẻ thư sinh nhã nhặn, cùng thân hình gầy gò của Thẩm Lật, anh ta thật sự không yên tâm.
Không yên tâm cũng không có cách nào khác, cậu trai Nhan Vũ Dương nhìn còn không đáng tin hơn, anh ta chỉ có thể hy vọng họ sẽ gặp may.
Khang Cao Hiên gật đầu, dùng tay ra hiệu, ba người lặng lẽ tới gần mấy con thỏ, khi cách chúng còn một mét thì dừng lại.

Nếu họ di chuyển tiếp, thỏ sẽ nghe thấy tiếng động.
Anh ta căn đúng thời điểm, giơ tay ra hiệu cho Thẩm Lật.

Hai người đồng thời ra tay.

Thẩm Lật và Khang Cao Hiên đồng thời phóng ra dao gọt hoa quả và dao rựa.

Hai con thỏ nghe thấy tiếng động muốn co chân chạy thì đã không kịp.

Một con bị dao rựa cắt cổ, một con bị dao gọt hoa quả ghim chân sau xuống đất.
“Uầy!” Nhan Vũ Dương vui mừng kêu lên, “Quá ngầu luôn!”
Khang Cao Hiên bước lên trước, nhấc con thỏ lên, trả lại dao gọt hoa quả cho Thẩm Lật, “Kỹ thuật rất tốt, cậu từng luyện qua?”
Thẩm Lật nhận lại dao gọt hoa quả, lấy lá cây lau vết máu trên đó, “Hồi nhỏ tôi có luyện phi tiêu.”
Khang Cao Hiên mỉm cười: “Lực cánh tay tốt, độ chính xác cũng rất tốt.”
Thẩm Lật cười không nói gì.
Nhan Vũ Dương tiến tới góp mặt, hai mắt long lanh, “Uầy, anh Khang, anh Thẩm, các anh xuất chiêu quá ngầu! Em cũng muốn học, dạy em với dạy em với! Nếu em học xong, tương lai ở trong chương trình này cũng coi như có nền tảng phát triển.”
Hai người bị cậu chọc cho cười thành tiếng.
Khang Cao Hiên nói: “Anh học chiêu vừa rồi mất bốn, năm năm, Thẩm Lật chắc cùng tầm đấy.

Học cái này chủ yếu tốn thời gian, anh sợ là không học cấp tốc được.”
“À,” Nhan Vũ Dương chán nản thở dài, “Thế thì thôi vậy, em lại không có thời gian.”
Lời này là thật.

Cậu là một đỉnh lưu, dự án nhiều, khối lượng công việc rất lớn, lịch trình dày đặc.

Ngày thường đến thời gian ngủ cũng phải tính toán, thời gian đâu để học những thứ này.
Thẩm Lật nhìn thần sắc của cậu mơ hồ lộ ra vẻ mệt mỏi.

Anh nhớ tới lúc ở phòng hóa trang, không khỏi thở dài trong lòng, lúc đó mắt cậu ta toàn là quầng thâm đen xì.


Thẩm Lật cũng không quá thương cảm cho cậu, vì thời gian chính là cái giá cậu phải trả, để đạt được những thành tựu ở tuổi hai mươi mà cả đời người khác không có được.

Anh chỉ nghĩ cậu đạt được địa vị ở độ tuổi này, đồng nghĩa với việc mang trên người rất nhiều áp lực mà bạn bè cùng trang lứa không tưởng tượng được.

Còn Cố Dịch, người được nâng lên thần đàn thì sao? Có phải với hắn càng không dễ dàng?
Thẩm Lật lắc lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.

Anh đổi chủ đề: “Mọi người muốn ăn thỏ như thế nào? Ăn nướng? Ăn xào? Hay là hầm?”
Nghe đến chủ đề này, tinh thần của Nhan Vũ Dương tỉnh táo hẳn: “Ăn nướng, ăn nướng ạ!”
Khang Cao Hiên: “Tôi thế nào cũng được.”
Nhan Vũ Dương có chút hưng phấn: “Trở về mình hỏi thêm cả nhóm Đường Hảo và Vu Khê nữa.

Anh Thẩm, em nóng lòng muốn nếm thử tài nghệ nấu ăn của anh lắm rồi.”
Thẩm Lật mỉm cười, ba người trở về điểm hẹn, mang theo hai con thỏ cùng vài cây nấm họ tình cờ phát hiện trên đường.
Lúc về tới địa điểm tập hợp, Ngụy Tử Kỳ cùng hai cô gái đã trở về.

Trên mặt đất chất một bó củi khô lớn và một con gà.
Ba người Khang, Thẩm, Nhan đều có chút bất ngờ, mảnh rừng này không ngờ thật sự có gà, hơn nữa còn bị bọn họ bắt được!
Thẩm Lật bước tới xem, đó là một con gà lông lụa, “Sao lại có gà lông lụa ở đây?”(1).
(1).

Gà lông lụa là một giống gà của Trung Quốc
Những người khác nghe vậy cũng giật mình.
Đường Hảo nhún vai: “Tôi không biết, lúc đang nhặt củi thì con gà ngốc này đột nhiên nhảy ra.

Sau đó anh Ngụy đuổi theo nó, nó liền lao thẳng đầu vào ngực Vu Khê.”
Mọi người nhìn về phía Vu Khê, vành mắt cô đỏ bừng, quần áo hơi xộc xệch, cô nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, nó làm em sợ muốn chết.

Em đang nhặt củi khô, nó liền lao bộp một cái vào ngực em, em sợ quá nên ghì chết nó.”
Mọi người:… Cô gái nhỏ trông yếu ớt như vậy mà lúc bùng nổ quả là không bình thường.

Chậc chậc, lao vào trong ngực cô gái nhỏ, hầy, con gà háo sắc này đúng là đi tìm đường chết.
Nói đến đây, mặt Vu Khê đầy vẻ kinh hoảng, nước mắt lại ứa ra: “Hức hức…hu hu em lớn từng này rồi mà chưa từng giết một con vật lớn như thế… Em giết gà, giết gà rồi… hu hu hu…chị Đường Hảo…”
“Giết gà thì làm sao? Lát nữa còn ăn thịt gà cơ mà, lẽ nào em không muốn ăn?” Đường Hảo bất đắc dĩ ôm Vu Khê vào lòng, động tác thành thạo, nhìn qua có vẻ trước đó cô đã làm không ít lần.
Vu Khê sụt sịt, “…Muốn ăn ạ.”
Nhan Vũ Dương thì thầm: “Trời ạ, vận may này, đúng là cá koi nhỏ(2) trong giới giải trí!”
(2).

Người Trung Quốc quan niệm cá koi tượng trưng cho may mắn, thịnh vượng, sự kiên trì,…
Mấy người còn lại nghe vậy không khỏi nghĩ đến tình cảnh lúc ra mắt của Vu Khê.
Vu Khê lúc đó đang học đại học, sách còn chưa đọc xong, lại tình cờ gặp một đoàn phim tới trường tuyển diễn viên quần chúng.

Cô cứ thế đăng ký tham gia.

Ai ngờ đạo diễn vừa nhìn một cái đã chọn cô làm diễn viên đóng thế cho vai nữ chính.
Kết quả, phim mới quay được vài cảnh, nữ chính lộ ra bê bối lớn, bị đóng băng hoạt động.

Đạo diễn nhất thời không tìm được người thích hợp, mạnh dạn sử dụng người mới.

Vu Khê từ một diễn viên đóng thế nháy mắt trở thành nữ chính trong tác phẩm lớn của vị đạo diễn hàng đầu này.
Sau đó, dựa vào bộ phim này, cô vụt sáng chỉ sau một đêm, thậm chí nhận được không ít giải thưởng.
Nghĩ lại thì đúng là thể chất cá koi.
Tạm thời không nói tới chuyện này nữa, Thẩm Lật nhìn con gà, trong đầu nảy ra một phán đoán không tốt: “Liệu con gà này có phải là gà của nhà nào đó…”
Trong tâm trí mọi người tự động hiện lên mấy từ “thợ săn già”, “độ thiện cảm”, “trừng phạt”.

Cả đám mơ hồ cảm thấy lạnh sống lưng.
Mặt Nhan Vũ Dương như đưa đám: “Chắc là không đâu…”
Đường Hảo vỗ đùi: “Chuyện này chỉ có trời biết, đất biết, chúng ta biết, mau tiêu diệt nó đi, hủy thi diệt tích.

Một mảnh xương cũng không được để lại!”
Mọi người nhìn về phía Thẩm Lật, ngầm hiểu gật đầu.
Đúng là nghiệp chướng.
Hết chương 37.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.