Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp - Mặc Linh - Quyển 3

Chương 193: Sao Trời Vọng Tưởng (31)


Bạn đang đọc Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp – Mặc Linh – Quyển 3 – Chương 193: Sao Trời Vọng Tưởng (31)


Niên Dương tỉnh lại liền phát hiện Hoa Vụ ngồi bên cạnh đọc sách.

Hắn theo bản năng chống thân thể ngồi dậy: “Tiểu Khởi… Liễu Sĩ Toàn đâu?”

Đây là phòng của hắn.

“Bắt rồi.” Hoa Vụ khép cuốn sách lại.

Niên Dương sờ xuống vết thương trên cánh tay, vết sẹo đã được trị liệu qua.

Lúc đó Liễu Sĩ Toàn nổ súng vào hắn, hắn dùng sức đụng Liễu Sĩ Toàn một cái, một phát súng kia bắn lệch.

Hắn nhìn về phía Hoa Vụ, đáy lòng mơ hồ có chút chờ mong.

Cô ở chỗ này chờ hắn tỉnh lại, có phải cũng lo lắng cho hắn hay không?

“Tiểu Khởi, ta…”

Hoa Vụ cắt ngắn lời hắn muốn nói: “Nếu ngươi đã tỉnh, vậy chúng ta tán gẫu một chút.”

“…” Niên Dương đối mặt với ánh mắt nghiêm túc của thiếu nữ, đành phải đem lời nói đầy bụng nuốt trở về: “Ngươi muốn tán gẫu cái gì?”

Hoa Vụ trực tiếp tiến vào chủ đề chính: “Ngươi thay ta làm quốc vương hơn hai năm, hiện tại ta đã trở lại, có phải nên trả lại cho ta hay không?”

Nghe thấy lời này, Niên Dương sững sờ, đáy mắt hiện lên vẻ khó hiểu cùng khiếp sợ, cũng có loại phức tạp nào đó.

Một hồi lâu sau, Niên Dương giật khóe miệng xuống, dường như có chút gian nan mở miệng: “Vương vị này vốn là của Tiểu Khởi, trả lại cho ngươi là chuyện nên làm.”

Trong khoảng thời gian này, mọi người xung quanh hắn đều đang nói, rằng cô sẽ đem vương vị lấy về.

Hắn tuy rằng cảm thấy có khả năng này, nhưng cũng ôm một tia may mắn.

Nhưng lúc này nghe thấy chính miệng cô nói ra, Niên Dương liền phát hiện tiểu công chúa trong tâm trí mình đang dần dần mơ hồ.

Hơn hai năm thời gian, cô đã biến thành một người hoàn toàn xa lạ.


Hoa Vụ liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng mặc kệ hắn rốt cuộc nghĩ như thế nào, ngữ khí nhẹ nhàng: “Ngươi nghĩ như vậy thì dễ làm, định thời gian, tuyên bố công khai, sau đó làm nghi thức giao nhận.”

“…Được.”

Niên Dương đáp ứng sảng khoái như vậy, Hoa Vụ cũng không có gì để nói.

“Vậy ta đi trước, chờ thời gian định ra, chúng ta lại thảo luận.”

“Ngươi… Ngươi chờ ta tỉnh, chính là vì nói cái này?”

“Nếu không thì sao?”

“…”

Hắn còn tưởng rằng…

Cho rằng cô đang lo lắng cho hắn.

“Tiểu Khởi.”

Niên Dương gọi cô lại.

“Ngươi có phải hận ta hay không?”

“Ta hận ngươi làm cái gì?”

“…”

Hận hắn vì đã không tìm ra chân tướng về sự mất tích của cô ấy.

Hận hắn cùng người hãm hại cô cùng một chỗ, không thấy rõ bộ mặt thật của Liễu Ti Niệu.

Hận hắn để cho cô phiêu bạt bên ngoài hai năm, chịu đựng tất cả đau khổ.

“Ta không hận ngươi, bởi vì tiểu công chúa thuộc về ngươi đã không còn nữa.” Hoa Vụ xoay người rời đi.


Niên Dương nhìn theo Hoa Vụ đi ra ngoài, không gọi cô nữa.

Chờ cô rời đi, quan an ninh của Niên Dương từ bên ngoài tiến vào: “Bệ hạ, ngài thật sự tính toán chắp tay trả lại vương vị cho người ta sao? Ngài hai năm qua cố gắng…”

Hắn vừa rồi ở bên ngoài, nghe bọn họ nói chuyện.

Niên Dương dựa vào gối tựa, rũ mi mắt xuống: “Vương vị này vốn là của cô ấy.”

“Nhưng mà…”

Niên Dương đột nhiên hỏi: “Quân phòng bị trong vương cung bị thay đổi bao nhiêu?”

Quan an ninh nói: “Ngoại trừ bình thường ở bên chúng ta, phần còn lại đại bộ phận đều là mặt lạ hoắc.”

Trước kia hắn còn không quá chú ý.

Dù sao quân phòng bị là ba ca luân phiên.

Ngoại trừ ở Niên Dương bên này, nhiều người như vậy, hắn không có khả năng toàn bộ nhớ rõ.

Sau chuyện lần này của Liễu Sĩ Toàn, hắn mới phát hiện những quân phòng bị kia không thích hợp lắm.

Quân đội phòng thủ lẽ ra phải do quốc vương tự mình quản lý.

Nhưng khi Niên Dương lên ngôi, hoàng thất lấy lý do hắn vừa mới trở thành quốc vương, sự tình rất nhiều, không có đem quyền quản lý quân đội phòng thủ giao ra.

Cho nên hiện tại quyền quản lý vẫn còn ở phía hoàng thất.

Nếu họ muốn thay đổi người, rất dễ dàng có thể làm được.

Niên Dương: “Những quân phòng thủ kia, ngươi cảm thấy có vấn đề gì không?”

“Nói không ra… Nhưng không giống như những người lính bình thường.” Quan an ninh nói ra cảm giác của mình: “Cảm giác so với chiến sĩ trong quân đoàn còn chuyên nghiệp hơn một chút.”

“Hoàng thất có chút bảo lưu với ta.” Niên Dương cũng không có bao nhiêu bất mãn, dù sao hắn đã quen với thái độ của hoàng thất đối với hắn.


Hắn dừng lại vài giây và tiếp tục: “Ngươi nghĩ rằng tất cả bọn họ đều ủng hộ tiểu công chúa không, hậu quả của việc ta không trả lại vương vị cho cô ấy là gì?”

Niên Dương thoáng ngước mắt lên, nhìn về phía quan an ninh của hắn: “Chuyện của Liễu Sĩ Toàn, cô ấy xử lý nhanh chóng như vậy, hơn nữa đã sớm có chuẩn bị, cô ấy đã không còn là tiểu công chúa không hiểu chuyện trước kia nữa.”

Quan an ninh nghĩ đến sự kiện lần này, trong lúc nhất thời không tìm được lời phản bác.

Nhưng hắn vẫn không cam lòng: “Bệ hạ, các đại quân đoàn hiện tại cũng không phải toàn bộ đứng ở hoàng thất bên kia, chúng ta còn có cơ hội.”

Niên Dương: “Ngươi muốn phát động chiến tranh sao?”

“Ta chỉ là không muốn hai năm cố gắng của ngài uổng phí…”

Lúc trước khi hắn mới kế nhiệm quốc vương, hoàng thất không giúp đỡ không nói, ngẫu nhiên còn tìm phiền toái.

Những quân đoàn kia càng lấy lý do hắn không phải huyết mạch hoàng thất, nhiều lần gây khó dễ, không phối hợp các loại.

Hiện tại thật vất vả mới có khởi sắc…

Sắc mặt Niên Dương trầm xuống: “Sau này loại lời này đừng để ta nghe thấy nữa.”

“…”

Quan an ninh từ trên mặt Niên Dương nhìn ra hắn thật sự tức giận, cắn răng, rốt cuộc cũng không tiếp tục nói nữa.

Niên Dương tựa hồ cũng không muốn nghe hắn nói chuyện nữa, vẻ mặt mệt mỏi phất phất tay: “Ta muốn một mình yên lặng, ngươi đi xuống đi.”

“…”

Quan an ninh so với Niên Dương còn lo lắng hơn, nhưng mà lúc này Niên Dương cái gì cũng không muốn nghe, lời hắn nói không có tác dụng gì.

Chờ nơi này chỉ còn lại một mình Niên Dương, thân thể hắn giống như mất đi khí lực, ngã ngồi trên bậc thềm, giơ tay che mặt, dùng sức xoa hai cái, bàn tay hướng lên trên, vuốt tóc đè hai bên đầu.

Hắn hai năm qua làm quốc vương đã phải trả giá rất nhiều.

Cứ như vậy trả lại cho cô, hắn cam tâm sao?

Đương nhiên không cam lòng.

Nhưng cô ấy đã mở miệng, hắn có thể không trả lại cho cô ấy sao?


Có lẽ Niên Dương còn chưa trở thành đại lão phong vân một cõi, lòng lương thiện áp chế được tâm tranh cường hiếu thắng.

Có lẽ là bởi vì thời gian Hoa Vụ trở về xảo diệu, tình cảm của hắn và Liễu Ti Niệu còn chưa thâm hậu như vậy, trong lòng hắn cũng thủy chung có Niên Khởi.

Cho nên Niên Dương thoái vị coi như cam tâm tình nguyện.

Những bộ hạ kia của Niên Dương cũng không phục, nhưng mà Niên Dương đã sớm chiêu thức, lúc giao nhận, không có nháo ra cái gì.

Hoàng thất vui vẻ chúc mừng huyết mạch chính thống của bọn họ được bảo trụ, trong vương cung náo nhiệt gần một tháng.

Trong khoảng thời gian này, Hoa Vụ chỉ gặp qua Niên Dương hai lần.

Niên Dương tuy rằng không còn là quốc vương, nhưng thân phận vương tử của hắn không có cách nào hết hiệu lực, hắn vẫn là điện hạ của hoàng thất.

Chỉ là từng làm quốc vương, lại nhường ngôi khôi phục thân phận vương tử, ít nhiều có chút xấu hổ.

Cho nên Niên Dương cũng không lộ diện nhiều.

Chờ Hoa Vụ gặp lại hắn, đã là hai tháng sau.

Hắn tới tìm cô, nói muốn rời khỏi Đế Đô Tinh, đi tiền tuyến.

“Ngươi vẫn là hoàng tử, hưởng thụ tất cả đãi ngộ của hoàng gia, không cần phải đi tiền tuyến.” Nữ chính không nói muốn đối với Niên Dương như thế nào, cho nên chỉ cần hắn an phận, Hoa Vụ cũng lười phản ứng hắn.

Niên Dương: “Ta muốn ra ngoài xông xáo một lần.”

Hắn hiện tại ở tại chỗ này, chỉ làm cho mọi người không vui vẻ, còn không bằng đi ra ngoài lang bạt một chút.

Niên Dương dù sao cũng là nam chính, phấn đấu tiến bộ mới là bình thường.

Niên Dương kiên trì muốn đi ra ngoài, Hoa Vụ cũng không nói thêm gì nữa, đành phải đồng ý với thỉnh cầu của hắn.

“Vì sao chúng ta…”

Niên Dương nói bốn chữ, lại không nói tiếp, lộ ra một nụ cười khổ.

“Tiểu Khởi, tạm biệt.”

Hắn nhớ rõ cô đã từng nói qua câu nói kia, cô nói, tiểu công chúa của hắn đã không còn ở đây nữa.

Giờ này khắc này, hắn có cảm giác rất rõ ràng, cô ấy quả thật không còn ở đây nữa.

Niên Khởi không còn là Niên Khởi nữa, cô là nữ vương bệ hạ của đế quốc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.