Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp - Mặc Linh - Quyển 3

Chương 192: Sao Trời Vọng Tưởng (30)


Bạn đang đọc Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp – Mặc Linh – Quyển 3 – Chương 192: Sao Trời Vọng Tưởng (30)


Lại một con con chuồn chuồn bằng kim loại bay vào, trong không khí bắt đầu thay phiên nhau xuất hiện các hình ảnh khác nhau.

Những người kia đều là thân nhân của bọn họ, vợ con của bọn họ…

Có người đã bắt đầu nửa đường bỏ cuộc.

Mà Liễu Sĩ Toàn bị Hoa Vụ chọc giận, tại chỗ muốn giết thành viên hoàng thất trút giận.

Nhưng mà bị một vị phụ tá bên cạnh hắn ngăn cản: “Nguyên soái…”

“Thế nào, ngươi cũng muốn phản bội?” Trong đôi mắt đỏ ngầu của Liễu Sĩ Toàn đều là phẫn nộ.

Vị phó quan kia rụt rè mở miệng: “Nguyên soái… Tất cả chúng ta đều có người nhà.”

Nhìn tư thế này của công chúa, nếu bọn họ thật sự xuống tay với các thành viên hoàng thất, người nhà của bọn họ cũng không sống nổi.

Lúc bọn họ đi theo Liễu Sĩ Toàn đến vương cung, cũng không nghĩ nhiều như vậy, tràn đầy nhiệt huyết, thầm nghĩ đi theo Liễu Sĩ Toàn.

Tuy nhiên, khi họ nhìn thấy gia đình trong hình chiếu, họ đột nhiên được kéo trở lại thực tế.

Họ không phải là những chiến binh máu sắt.

Bọn họ cũng là người bình thường có máu có thịt, có người nhà.

Liễu Sĩ Toàn không sợ hãi, định giết xong người thương tổn Liễu Ti Niệu liền trực tiếp rời khỏi Đế Đô Tinh đi ra ngoài tự lập môn hộ.

Nhưng bọn họ thì có thể làm điều đó sao?

Nhiều chiến sĩ như vậy, người nhà của bọn họ làm sao?

Chân tướng bị Hoa Vụ xé ra, máu chảy đầm đìa trước mặt bọn họ.

Nhiệt huyết trong lòng bọn họ đã bị dập tắt, chỉ còn lại sợ hãi.


Hoa Vụ âm dương quái khí cười nói: “Đúng vậy, Liễu nguyên soái, ngươi cũng không nên đem người nhà người khác chôn cùng ngươi.”

Liễu Sĩ Toàn trợn mắt trừng mắt nhìn người trong hình chiếu: “Rốt cuộc chôn người nhà tướng sĩ không phải ngươi thì là ai!”

Hoa Vụ: “Ta hiện tại lại không thương tổn bọn họ, nếu như ta động thủ, vậy nhất định là bởi vì ngươi động thủ trước, ngươi không thể không để cho người ta phản kích chứ?”

“Ngươi…”

Liễu Sĩ Toàn như kiến bò trên chảo lửa.

Nếu cô động thủ với những người nhà kia, tội danh này sẽ rơi vào trên người hắn.

Liễu Sĩ Toàn tầm mắt đảo qua người bốn phía, trên mặt mỗi người đều lộ ra vài phần mờ mịt cùng sợ hãi, bọn họ không dám mạo hiểm thân nhân của mình.

“Các ngươi hiện tại lùi bước, ngươi cho rằng cô ta sẽ buông tha các ngươi?” Liễu Sĩ Toàn giận dữ mắng.

Thanh âm Hoa Vụ sâu kín bay vào: “Buông đồ đao xuống, lập địa thành Phật, ta đối với mỗi một hài tử biết sai có thể sửa đều rất khoan dung.”

Liễu Sĩ Toàn: “…”

“Nguyên soái… Người của chúng ta một chút động tĩnh cũng không có, hiện tại cho dù phản kháng cũng…”

“Câm miệng!” Liễu Sĩ Toàn quát lớn một tiếng, chỉ vào Niên Dương ở bên kia: “Quốc vương vẫn còn trong tay chúng ta, bọn họ có thể làm gì chúng ta?”

“Nhưng là…”

Hoàng thất cùng công chúa hiện tại hình như cũng không phải rất tán thành vị quốc vương này.

Cho dù bọn họ bắt cóc quốc vương thì cũng có ích gì chứ?

Bằng không Liễu Sĩ Toàn cũng không cần cố ý đi mang người hoàng thất tới đây, trực tiếp khống chế Niên Dương là đủ rồi.

Niên Dương khuyên hắn một câu: “Liễu nguyên soái, quay đầu lại là bờ.”

Liễu Sĩ Toàn bị ép vào tuyệt lộ giống như hùng sư phẫn nộ, dần dần mất đi lý trí.


Hắn đột nhiên chạy tới bên Niên Dương, hai cái đem người bên cạnh hắn vung ra, kéo hắn đi vào giữa.

“Đều là bởi vì ngươi, con gái ta chính là bởi vì thích ngươi, cuối cùng mới rơi vào kết quả như vậy.”

Súng trong tay Liễu Sĩ Toàn nhắm ngay huyệt thái dương của Niên Dương: “Nếu Ti Niệu thích ngươi như vậy, vậy ngươi cứ đi xuống bồi con bé đi.”

Nụ cười trên mặt Liễu Sĩ Toàn âm trầm quỷ dị, điên cuồng xông thẳng vào đáy mắt, ăn mòn ý chí thanh tỉnh không nhiều lắm của hắn.

Hắn chậm rãi bóp cò súng trong tay.

“Không cần…”

“Nguyên soái dừng tay!!”

Một số âm thanh vang lên từ các phương hướng khác nhau.

Có người nhào về phía Liễu Sĩ Toàn, muốn ngăn cản hắn.

Phanh ——

Cờ-rắc ——

Bom khói ném từ ngoài cửa rơi xuống đất, lăn hai vòng, Sương trắng tràn ra, nhưng mà chỉ chốc lát sau, toàn bộ đại sảnh đã bị sương trắng lấp đầy.

Dư âm của tiếng súng ở trong không gian không lớn bồi hồi hai vòng, cuối cùng tiêu tán.

Niên Dương có chút chật vật nằm sấp trên mặt đất, ôm cánh tay máu chảy như đổ, đầu càng ngày càng mê man, thẳng đến điểm cuối cùng ý thức biến mất.

Liễu Sĩ Toàn ở ngay bên cạnh Niên Dương, hắn biết Niên Dương ở vị trí nào, hắn muốn bổ sung thêm một phát nữa.

Nhưng tay chân không có khí lực, thân thể giống như một vũng bùn nhão, mềm nhũn ngã xuống đất.

Trong tầm mắt mơ hồ, hắn thấy có bóng người từ trong sương mù khói trắng dần dần tản đi đi tới.


Những người đó thậm chí còn không đeo mặt nạ, đi lên liền giao nộp vũ khí của hắn, đưa hắn từ trong gian phòng kéo đi ra ngoài.

Những người này được nghiêm chỉnh huấn luyện, tốc độ cực nhanh.

Nhưng trong một phút, toàn bộ người trong gian phòng đã được đưa ra ngoài.

Các thành viên hoàng thất cơ bản đều choáng váng, sau khi bọn họ được mang ra ngoài, rất nhanh đều được tiễn đi.

Liễu Sĩ toàn không hoàn toàn ngất đi, hắn ở trong đám người, nhìn thấy thiếu nữ đứng ở phía sau mấy người.

Cô dùng một cái khăn tay sạch sẽ che miệng mũi, đang nhìn Niên Dương được nâng lên, ý lãnh đạm giữa hai hàng lông mày, giống như sông băng vạn năm, khiến người ta lạnh lòng.

Hoa Vụ phất tay cho người nâng Niên Dương xuống.

Cô tựa hồ phát giác được ánh mắt Liễu Sĩ Toàn, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lại, cũng đi về phía hắn vài bước.

“Hèn hạ!”

Liễu Sĩ tốn sức phun ra hai chữ.

“Không dám nhận.” Hoa Vụ khiêm tốn cười cười.

Liễu Sĩ Toàn thiếu chút nữa một hơi không lên được.

Hoa Vụ tò mò hỏi: “Ngươi thật sự cảm thấy con gái ngươi không có gì sai cả?”

Liễu Sĩ Toàn: “…”

Hắn biết rõ Liễu Ti Niệu có sai.

Nhưng vậy thì như thế nào?

“Con bé vĩnh viễn đều là con gái của ta.”

Hoa Vụ bốp bốp vỗ tay: “Liễu Ti Niệu có một người cha tốt như ngươi còn không biết quý trọng, aiz… Quả nhiên đều là thân ở trong phúc không biết phúc.”

Liễu Sĩ Toàn: “???”

Liễu Sĩ Toàn: “Ngươi… Người của ta, vì cái gì… Đều không liên lạc được?”

Hắn nghĩ không rõ.


Quân phòng thủ mới có bao nhiêu người?

Làm sao có thể so sánh với quân đoàn được trang bị tốt, hơn nữa còn được huấn luyện tốt?

Hơn nữa người hắn ở tại nơi khác tiếp ứng, cũng đều không liên lạc được…

Thật giống như, từ khi vào hoàng cung, hắn liền giẫm vào trong cạm bẫy.

Hoa Vụ: “Bọn họ so với ngươi có giác ngộ, đều quyết định bỏ gian tà theo chính nghĩa, vì kiến thiết tân đế quốc góp một viên gạch.”

Liễu Sĩ Toàn làm sao tin lời này: “Ngươi đã làm cái gì?”

“Ta cái gì cũng không làm.”

“Đã đến lúc này rồi, còn có cái gì không thể nói?” Hắn muốn biết, rốt cuộc là chỗ nào xảy ra sai lầm.

“Ta quả thật không làm cái gì.” Hoa Vụ là vô tội.

Tất cả những chuyện này đều do Bách Tân làm, cô lại không động thủ, cho nên cô cũng không nói lung tung.

Liễu Sĩ toàn năng có thể kiên trì lâu như vậy đã là cực hạn, mí mắt nặng nề kéo xuống, người trước mắt biến thành hai hư ảnh, ba, bốn người…

Hoa Vụ cho người dẫn Liễu Sĩ Toàn đi trước.

Lại gọi Bách Tân tới, bảo hắn đi tiếp quản quân đoàn 6.

“Vậy bên này?”

“Đệ nhất mãnh tướng của ta không phải vẫn còn đây sao, không có việc gì, đi đi.”

Bách Tân liếc mắt nhìn Phương Lang đang cúi đầu không dám tiến lên: “…”

Đây thì coi là đệ nhất mãnh tướng cái gì.

Bách Tân lo lắng cho Phương Lang, nhưng Hoa Vụ ở chỗ này hẳn là không có đại sự gì, cho nên hắn mang theo đội ngũ chiến sĩ mô phỏng người, trước tiên đi tiếp quản quân đoàn 6.

Bọn họ chỉ cắt đứt tín hiệu trong phạm vi vương cung và quân đoàn 6.

Hiện tại quân đoàn 6 bên kia còn chưa an toàn.

Nhưng hiện tại Liễu Sĩ Toàn đã bị bắt, trong tay bọn họ còn nắm giữ tin tức người nhà của quân đoàn, uy bức dụ dỗ, bắt được quân đoàn 6 không khó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.