Bạn đang đọc Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp – Mặc Linh – Quyển 3 – Chương 19: Nguyệt Lão Hôm Nay Không Đi Làm (27)
[Tiểu Khả Ái, nhiệm vụ cốt lõi của chúng ta là đảm bảo thế giới hoạt động bình thường, nếu bình thường một chút vấn đề nhỏ thì không có gì đáng ngại. Nhưng nếu ngươi làm hỏng thế giới, ngươi phải chịu trách nhiệm. Nói không chừng căn phòng sang trọng mà ngươi vừa tới tay đã biến mất.]
“!!!” Hoa Vụ nghiêm túc một giây: “Chính là muốn giết hắn.”
Diệt Mông trầm mặc: [Ngươi cũng có thể lý giải như vậy.]
Diệt Mông nói xong liền không thấy bóng dáng, so với xã súc đúng giờ đánh thẻ tan tầm còn nhanh hơn.
…
Sùng Vân nhíu mày nhìn thiếu nữ đối diện vẻ mặt buồn rầu lại ẩn nhẫn túm tóc, đáy lòng hiện lên một tia quái dị.
Biểu hiện của cô là sao vậy?
“Bắt! Bắt ngay bây giờ!!!” Vừa rồi Hoa Vụ còn có chút tiêu cực, trên mặt dần dần dâng lên vẻ kiên định: “Tà ác sao có thể chiến thắng tà ác! Thủ hộ tiên giới là trách nhiệm không thể từ chối của chúng ta.”
Sùng Vân: “…Ngươi không sao chứ?”
Tại sao như kiểu không bình thường vậy?
“Không có việc gì.” Cô rất tốt! Hoa Vụ hít sâu một hơi, mỉm cười hỏi Sùng Vân: “Đi đâu bắt người?”
“…”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, song song trầm mặc.
Hoa Vụ nghẹn ra mấy chữ: “Ngươi không biết?”
“…”
Hắn biết, hiện tại cũng sẽ không trở về Tiên giới, mà là trực tiếp đi ngăn cản Vọng Sinh.
Bất quá hắn có biện pháp, tìm được chỗ Vọng Sinh.
Nhưng điều này phải để cho Hoa Vụ để giúp đỡ.
“Ta cùng Tích Mộc thượng tiên có chút ân oán. Cho nên ta không dễ ra mặt. Ngươi đi mượn, có khả năng có thể mượn được tiên khí, để cho chúng ta điều tra một chút Vọng Sinh ở nơi nào.”
Hoa Vụ sờ cằm: “Trói hắn không phải là được rồi sao.” Ánh mắt cô đảo một vòng, dừng ở trên người Sùng Vân: “Ngươi không phải tiên tôn sao? Còn đánh không thắng được một thượng tiên như hắn?”
“…”
Chính là bởi vì hắn là tiên tôn, không thể tùy tiện ra tay nhằm vào một thượng tiên.
…
Hoa Vụ cùng Sùng Vân đi tìm tiên khí của Tích Mộc thượng tiên mượn gọi là “Ngũ Linh Kính”, có thể dùng để tìm bất kỳ người nào muốn tìm, chỉ cần linh hồn chưa diệt, mặc kệ hắn là hình thái gì, đều có thể tìm được.
Chỉ là sử dụng Ngũ Linh Kính cần một điều kiện cứng nhắc.
Phải có một đối tượng của người muốn tìm, hơn nữa còn không thể là thứ tùy tiện, phải là thứ có ràng buộc mãnh liệt với đối phương.
Sùng Vân đưa Hoa Vụ đến bên ngoài núi của Tích Mộc thượng tiên, giao cho cô một bình ngọc: “Đây là máu trong tim Vọng Sinh, dùng nó hẳn là có thể tìm được hắn.”
“Máu trong tim?” Hoa Vụ nhận lấy bình ngọc: “Vì sao ngươi lại có thứ này.”
“Đây là đồ vật trong Hỗn Độn tháp.” Thời điểm Sùng Vân tiến vào Hỗn Độn tháp, Vọng Sinh cũng không có ở đây, hắn chỉ nhìn thấy thứ này rơi trên mặt đất, nhưng máu vẫn chưa khô cạn.
Cho nên hắn thứ này góp nhặt lên.
Trước khi đến Kim Ngọc Cung, hắn đi Kình Thiên Các một chuyến, tra qua ghi chép.
“Đây hẳn là thứ lúc trước dùng để trấn áp hắn.”
“À.”
Hoa Vụ cầm bình ngọc đi tìm Tích Mộc thượng tiên.
Tính tình Tích Mộc thượng tiên quả thật rất kỳ quái, Hoa Vụ khuyên can mãi hắn cũng không chịu cho mượn.
Hoa Vụ tự nhận năng lực động thủ rất mạnh, đem nửa đầu tiên lễ hậu binh làm xong, lựa chọn hoàn thành nửa bộ phận.
Làm việc phải có khởi đầu có kết thúc.
Tất cả mọi người đều là thượng tiên, đánh một trận chính là luận bàn bình thường.
…
Một nén nhang sau.
Tích Mộc Thượng tiên mặt xanh mét, tiếp nhận bình ngọc trong tay Hoa Vụ, đem nó đặt ở trên Ngũ Linh kính.
Mặt kính như nước giống nhau dạng khởi rất nhỏ gợn nước.
Hoa Vụ vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy hình ảnh.
Nhưng Ngũ Linh Kính chỉ không ngừng nổi lên gợn nước, sau đó gợn nước bắt đầu trở nên lộn xộn, phảng phất như có người dùng tay khuấy động mặt gương.
Hoa Vụ quay đầu nhìn Tích Mộc thượng tiên đang che mặt.
Tích Mộc thượng tiên hung tợn nói: “Đợi thêm một lát nữa.”
Hoa Vụ lại nhẫn nại chờ một lát.
Gương liên tục lộn xộn, một lần nữa khôi phục lại những cơn dao động thường xuyên.
Gương từ từ phác thảo ra hai chữ.
[Tiên giới.]
Vọng Sinh ở tiên giới?
“Đồ này của ngươi không hỏng chứ?”
“…Đương nhiên không có, Ngũ Linh Kính chưa bao giờ xảy ra sai lầm.” Tích Mộc Thượng tiên bị nghi ngờ, rất tức giận nói: “Nếu ngươi không tin, hiện tại có thể rời đi.”
“Vị trí còn có thể cụ thể hơn không?”
“Có thể là được, nhưng mà…”
Tích Mộc thượng tiên chống lại gương mặt Hoa Vụ cười tủm tỉm, đem phía sau cần tiêu hao càng nhiều lực lượng nuốt trở về.
Hắn nhanh chóng bấm một cái quyết, đem lực lượng rót vào Ngũ Linh Kính.
Cơ hồ là đồng thời, bầu trời xa xa đột nhiên mây đen dày đặc, mặt đất giống như bị thứ gì đó đụng một cái, thanh âm nặng nề từ xa truyền đến.
“Không cần.” Hoa Vụ ngước mắt nhìn về phía chỗ mây đen: “Tìm được rồi.”
Tích Mộc thượng tiên: “???”
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Hoa Vụ thu đi bình ngọc trên Ngũ Linh Kính, phi thân đi ra ngoài, cũng không có cùng Sùng Vân hội hợp, trực tiếp hướng nơi âm vân hội tụ mà đi.
…
Tháp khổng lồ đột nhiên xuất hiện, đem một ngọn núi đối diện Bát Hoang Đài trực tiếp đè bẹp.
Tiên quân phụ trách trực canh Bát Hoang Đài là người đầu tiên đến gần tháp xem xét.
Thân tháp khổng lồ đi thẳng lên trời, căn bản không nhìn thấy đỉnh tháp.
Tháp này chỉ có một cái đại môn, trên bóc bọc trên cửa viết hai chữ Hỗn Độn.
Hai chữ cũng được khắc ở cả hai bên của cổng.
[Thế gian tà ác đều có thể thắng được
Lòng người yêu ma không thể lượng được]
Chi ——
Cánh cửa đóng chặt, chậm rãi mở ra.
Sương mù màu đen bên trong cửa tràn ra, thủy triều trải ra bốn phía.
Vị tiên quân kia còn chưa kịp phản ứng, trong sương mù kia nhào ra từng đạo bóng đen, trong nháy mắt kéo hắn vào trong hắc vụ phía dưới.
Bóng đen tản ra bốn phía, đem tiên binh tiên tướng chạy tới xem xét cũng kéo vào hắc vụ phía dưới.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, linh quang trong sương đen lóe lên, có bóng đen đụng phải linh quang tiêu tán.
Nhưng chẳng bao lâu cổng tháp sẽ xuất hiện nhiều bóng đen hơn.
Trong bóng đen, một thiếu niên mặc hồng y chậm rãi đi ra, bóng đen từ bên cạnh hắn xẹt qua, mang theo mái tóc dài của hắn bay lên.
…
Thời điểm Hoa Vụ chạy tới, nơi này đã đánh nhau trên quy mô lớn.
Người tiên giới chạy tới không cần ai chỉ huy, tự phát gia nhập chiến đấu, ngăn trở những hắc ảnh kia thôn phệ càng nhiều địa phương.
Nhưng trong tháp cuồn cuộn tuôn ra bóng đen, giết một người sẽ trào ra một người, căn bản giết không hết.
Ngược lại là tiên binh tiên tướng bình thường, tổn thất thảm trọng.
Những bóng đen này không phải tiên phi ma, càng giống như oán khí biến thành.
Hành Dư mang theo người của Xu Linh cung chạy tới, sau đó là người của Hồng Mông cung, Vạn U cung cùng Lăng Tiêu điện.
Cửu Hoa rơi xuống một ngọn núi cách chiến trường hơi xa, nhìn chiến đấu phía dưới.
Lúc này gia nhập chiến đấu đều là người phía dưới các cung, Hành Dư cùng một ít thượng tiên đều hướng Cửu Hoa bên này tới, không có lập tức tham dự chiến đấu.
“Hỗn Độn tháp vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?”
“Người ở cửa tháp là Vọng Sinh sao?”
“Hẳn là hắn…”
“Hắn làm sao đem Hỗn Độn tháp lấy tới nơi này?” Hỗn Độn tháp ở Tiên giới lâu như vậy, bọn họ cũng chỉ có quyền sử dụng, có thể mở cửa tháp, muốn di động nó căn bản không có khả năng.
Vọng Sinh này làm sao làm được?
“Vọng Sinh có năng lực phá hư không.” Sùng Vân từ không trung rơi xuống, thần sắc lãnh đạm đảo qua người ở đây: “Hắn thôn phệ lực lượng ma vật trong Hỗn Độn tháp, hiện tại chỉ sợ…”
Hắn mang theo Hỗn Độn tháp xuất hiện ở chỗ này, phỏng chừng đã hoàn toàn hấp thu những lực lượng kia để dùng cho mình.
Sùng Vân cũng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, hắn vốn tưởng rằng còn có cơ hội ngăn cản.
Đáng tiếc vẫn là chậm một bước.
Vọng Sinh này không hổ là đệ nhất nhân Tiên giới.