Bạn đang đọc Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp – Mặc Linh – Quyển 3 – Chương 18: Nguyệt Lão Hôm Nay Không Đi Làm (26)
Sau khi Du Loan đem chuyện này run rẩy nói ra, Hoa Vụ cũng không cần làm cái gì, Vạn U Cung bên kia đương nhiên sẽ phát lực, sẽ không để cho Hành Dư chèn ép.
Bởi vì Thiên Đế còn chưa xuất quan, Sùng Vân cũng không có ở đây, còn lại Vạn U cung cùng Xu Linh cung, ai cũng không có cách nào thuyết phục.
Cho nên cuối cùng Du Loan chỉ tạm thời bị nhốt lại.
Hôm nay, Hoa Vụ đang cẩn thận làm việc cho nhân gian, Tinh Bạch Vũ bay vào, thở hồng hộc nói: “Hỗn Độn tháp xảy ra chuyện.”
Động tác trong tay Hoa Vụ dừng lại: “Hỗn Độn tháp mở ra?”
Tinh Bạch Vũ nuốt nước miếng, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Không phải… Là Hỗn Độn tháp không thấy đâu.”
“Không thấy đâu?”
“Đúng, đáng sợ phải không?” Phàm là Hỗn Độn tháp bị mở ra, bị phá hư, đều không khủng bố bằng nó trực tiếp mất tích.
Hoa Vụ nhíu mày: “Sùng Vân không phải ở bên kia sao?”
Nam chính đang làm cái gì vậy?
Như thế nào ngay cả Hỗn Độn tháp cũng không giải quyết được!
Tinh Bạch Vũ lắc đầu: “Không nghe thấy tin tức của hắn. Nếu hắn ở trong Hỗn Độn tháp… Phỏng chừng là đi theo cùng một chỗ, không thấy đâu.”
…
Theo truyền thuyết, bản thân Hỗn Độn tháp chính là thần khí của thời đại chư thần, một vị thượng thần nào đó.
Về sau chư thần ngã xuống, Hỗn Độn tháp liền trở thành lồng giam tiên giới dùng để nhốt tội đồ.
Mở ra Hỗn Độn tháp, cần không ít người tiên giới hợp lực mới có thể.
Muốn đem Hỗn Độn tháp đi, vậy phải cường đại cỡ nào?
Vọng Sinh hiện thế mang Tích Vũ Kiếm, tiên giới bị đụng ra một cái hố lớn, đến bây giờ Hỗn Độn tháp không hiểu sao biến mất… Những chuyện này liên tiếp phát sinh, tiên giới đều mơ hồ bao phủ một tầng sương mù.
Tin tốt duy nhất là Cơ Lan hoa thần đã trở lại.
Nhưng Cơ Lan hoa thần không nhớ rõ chuyện xảy ra trong lúc này, ký ức cuối cùng của nàng ta, vẫn là cùng Thỉ Giang thượng tiên ở cùng một chỗ.
Nàng ta cũng không thể nói rõ trong khoảng thời gian này ở địa phương nào, càng không biết Vọng Sinh là ai.
Mọi người hoài nghi là Vọng Sinh đối với Cơ Lan hoa thần làm cái gì, đem nàng ta nhốt ở một nơi nào đó ở Tiên giới, hiện tại nàng ta không có tác dụng gì, liền thả nàng ta trở về.
Chỉ có Song Lan tiên quân, cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
Bởi vì cách đây không lâu, Nguyệt Hi thượng tiên mới đến hỏi hắn muốn qua thuốc mất trí nhớ…
Thật là trùng hợp ngẫu nhiên!
Nhưng mà Song Lan tiên quân không đem chuyện này nói ra, dù sao chuyện của Cơ Lan hoa thần cùng Du Loan, bản thân cũng có vấn đề.
Cơ Lan hoa thần người ta thích chính là Thỉ Giang thượng tiên…
Chủ yếu là Song Lan tiên quân không muốn liên lụy vào những chuyện phiền toái này, vị Nguyệt Hi thượng tiên kia, thiên đạo thiên vị đến mức có thể cho cô mượn chi khí nhật nguyệt.
Sùng Vân tiên tôn cùng Hỗn Độn tháp một chút tin tức cũng không có.
Tiên giới cùng nhân giới cũng không phát sinh dị tượng gì.
Sự bình tĩnh vào đêm trước của cơn bão làm cho mọi người cảm thấy áp lực hơn, không thể chịu đựng được.
Mà Cửu Hoa nhân cơ hội này, bắt đầu đánh cờ hiệu Thiên Đế, ở bên ngoài mượn sức lòng người.
Hoa Vụ chỉ để Tinh Bạch Vũ nhìn chằm chằm nàng ta một chút, không có bất kỳ ý tứ ngăn trở nào.
Nữ chính hiểu lòng người, làm sao có thể quét sạch hưng phấn của người ta.
Leo càng cao, rơi càng đau đớn.
…
“Khụ khụ…”
Vọng Sinh che môi thấp giọng ho khan, hắn theo thông đạo đi vào chỗ sâu, thông đạo bị bóng tối bao phủ, chỉ có ngọn nến trong tay Vọng Sinh tản ra ánh sáng yếu ớt.
Ánh nến ném bóng dáng thiếu niên lên vách tường thông đạo, mảnh khảnh như quỷ mị.
Thông đạo dần dần trở nên rộng rãi, Vọng Sinh xuyên qua một cánh cửa đá.
Không gian phía sau cửa đá rộng rãi, ở giữa có một lò luyện đan, người bên cạnh lò luyện đan thấy hắn tiến vào, sợ tới mức run rẩy: “Ngài… Ngài đã trở lại.”
Vọng Sinh đặt ngọn nến bên cạnh: “Hôm nay như thế nào?”
“Không… Không có vấn đề gì cả.” Người nọ run rẩy trả lời: “Qua vài ngày nữa, đan dược sẽ thành. Ngài… Ngài có thể chống đỡ đến lúc đó không?”
Hắn lo lắng vị này chờ không được lúc đan dược đại thành, bị lực lượng chống đỡ bạo phát.
Thiếu niên tựa tiếu phi tiếu liếc hắn một cái: “Đây không phải là chuyện ngươi nên quan tâm.”
Người nọ lập tức cúi đầu, run rẩy đáp: “…Vâng.”
Vọng Sinh đẩy cửa đá bên kia đi vào, cửa đá chậm rãi khép lại.
Vọng Sinh kéo dây áo ra, cởi quần áo ra, lộ ra thân trên gầy gò.
Trên làn da tái nhợt của hắn, giống như mặt đất nóng chảy qua, nứt nẻ từng đường vân, trong những đường vân kia có lực lượng đang lưu động.
Vọng Sinh từ hư không rút ra một thanh kiếm, hắn đem lực lượng bốc lên trong cơ thể rót vào một bộ phận vào thân kiếm.
Luồng khí vô hình lưu chuyển qua lại giữa hắn và Tích Vũ Kiếm.
Lúc này nếu có bất cứ thứ gì tiến vào, đều sẽ bị những khí lưu nhìn qua không có quá nhiều nguy hại xoắn thành mảnh nhỏ.
“Phốc——”
Vọng Sinh một ngụm máu phun ra, Tích Vũ Kiếm rơi trên mặt đất.
Vọng Sinh điều tức một lát, từ bên cạnh cầm quần áo sạch sẽ mặc vào, che đi những đường vân tràn ngập trên người hắn, khom lưng nhặt Tích Vũ Kiếm lên, bàn tay cầm lưỡi kiếm, chậm rãi kéo xuống.
Máu tươi bôi lên Tích Vũ Kiếm, không có chảy xuôi xuống, mà là dần dần bị thân kiếm hấp thu.
…
Kim Ngọc Cung.
Gió thổi qua những cây đào trong sân, cánh hoa bị vô tình vuốt ve, xoay tròn rơi xuống đất.
Đôi giày dài thêu tường vân dã hạc đạp qua cánh hoa, vạt áo nạm màu vàng xẹt qua tơ hồng trên cây hoa đào, nhanh chóng tiến vào bên trong.
Hoa Vụ chỉ cảm giác một trận gió thổi vào, cô thấy rõ người tới là ai, ôm ngực thuận khí, tức giận mở miệng: “Sùng Vân tiên tôn, ngươi tiến vào ngay cả cửa cũng không gõ sao?”
Nam chính cũng bất lịch sự như vậy!
“Vọng Sinh hấp thu tất cả lực lượng ma vật bị giam giữ trong Hỗn Độn tháp.” Sùng Vân không nói nhảm: “Nếu hắn đem lực lượng kia hoàn toàn hóa thành dùng của mình, rất nhanh hắn sẽ phát động công kích đối với Tiên giới.”
Đến lúc đó không cần Cửu Hoa làm cái gì, tiên giới đều bị chơi xong.
“???” Hoa Vụ không phải là rất hiểu: “Ngươi không phải là trong Hỗn Độn tháp sao? Vì sao không ngăn cản hắn?”
Nam chính một mình làm một việc cũng không được sao?
“Ta bị nhốt trong hỗn độn hư không.” Sùng Vân nói đến chuyện này, sắc mặt liền trầm đi vài phần.
Vọng Sinh bản thân có năng lực phá hư không, đem hắn khiến cho Hỗn Độn hư không vây khốn sau đó, chính mình chạy.
Muốn từ Hỗn Độn hư không đi ra, không phải chuyện dễ dàng, hắn lại chậm trễ lâu như vậy…
Hoa Vụ nghẹn xuống: “Tháp đâu? Hắn ăn rồi?”
“…”
Sùng Vân thật đúng là không biết Hỗn Độn tháp đi đâu rồi.
Hắn lúc ấy cùng Vọng Sinh giao thủ chính là ở trong tháp.
Nhưng chờ hắn đi ra, Hỗn Độn tháp đã không thấy đâu.
Hiện tại Thiên Đế bế quan, Cửu Hoa là chủ nhân bao giấu họa tâm, Sùng Vân chỉ có thể tới tìm Hoa Vụ.
“Chúng ta phải ngăn cản hắn.”
“…”
Hoa Vụ có chút tiêu cực, nữ chính yêu cầu là ngăn cản Cửu Hoa gây họa cho tiên giới.
Lại không nói muốn ngăn cản người khác…
Cho nên có thể kết luận công việc này không liên quan nhiều đến công việc của cô, Hoa Vụ tản mạn nói: “Nói không chừng hắn sẽ không chịu nổi nhiều lực lượng như vậy, tự tuyệt bỏ mình, chúng ta còn phải có thêm một chút mộng tưởng.”
“…”
Ngươi gọi đây là giấc mơ?
Sùng Vân: “Chờ hắn chống đỡ qua thì sẽ không kịp.”
[Tiểu Khả Ái, ngươi nhất định phải ngăn cản Vọng Sinh nha.] Thanh âm của Diệt Mông mất tích không hề báo trước vang lên.
“…Dựa vào cái gì?” Không mang theo sự gia tăng nhu cầu tạm thời như vậy.
[Vọng Sinh có thể đi tới bước này, là bởi vì Cửu Hoa phóng thích hắn trước, phía sau ngươi lại thay đổi một ít cốt truyện, bảo hắn mượn tiên khí bản mệnh của nguoiw, lấy đi Tích Vũ Kiếm, cướp lấy Hỗn Độn tháp…]
[Tóm lại, nếu để Vọng Sinh giết chết tất cả mọi người trong Tiên giới, vậy thế giới này vẫn sẽ xảy ra vấn đề. Vì vậy, ngươi phải ngăn chặn hắn.]
Hoa Vụ tức đến mức đau tim.
Cửu Hoa gây họa, cũng muốn cô cõng.
Điều này có hợp lý không?
Không hợp lý!
Đây là ép buộc!!