Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp - Mặc Linh - Quyển 3

Chương 188: Sao Trời Vọng Tưởng (26)


Bạn đang đọc Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp – Mặc Linh – Quyển 3 – Chương 188: Sao Trời Vọng Tưởng (26)


Đêm đen gió cao, bầu trời tối đen kịt đọng vô số mây đen, giống như vô số mây núi đè lên đỉnh đầu.

Trong ngõ nhỏ tối tăm cũ kỹ, hai người nghiện rượu dìu nhau đi ra ngoài.

Nhưng vào lúc này, phía trước có mấy người chạy tới bên này, đụng hai tửu quỷ ngã xuống đất.

“Thảo… Đầu thai à? Chạy nhanh như vậy… Ôi chao, thắt lưng của ta…”

Tửu quỷ ngồi trên mặt đất mắng người đụng bọn họ, cái gì từ bẩn thỉu nhảy hết ra ngoài.

Nhưng mà mấy người kia căn bản không để ý tới bọn họ, nhanh chóng biến mất ở chỗ tối.

“Tiểu thư bên này.”

Liễu Ti Niệu đi theo người, chui qua một khe hở nhỏ hẹp, lại chạy một hồi lâu, bọn họ mới dừng lại.

“Phía sau có người đuổi theo không?”

“Tạm thời không phát hiện.”

Liễu Ti Niệu ôm trái tim đang đập nhanh, mơ hồ kích động, rốt cục cô ta cũng rời khỏi cái lồng giam kia.

“Cha ta đâu?”

“Nguyên soái ở tiền tuyến.”

“Cái gì?”

Cha cô ta thế mà lại không có ở Đế Đô Tinh?

“Tiền tuyến xảy ra một chút chuyện, phải cần nguyên soái đi giải quyết. Tiểu thư, ngài lên xe đi, chúng ta phải rời khỏi đây trước.”

Phía sau bọn họ dừng một chiếc xe bay, Liễu Ti Niệu còn chưa lấy lại tinh thần từ sự thật cha cô ta lại không ở Đế Đô Tinh.

“Làm sao vậy?”

“Xe hình như có vấn đề…”


“Trước đó không phải đã kiểm tra rồi sao?”

“Quả thật đã kiểm tra qua, lúc ấy không có vấn đề gì… Ta đi xuống xem một chút.”

Người nói chuyện đi xuống chưa được một lát, trực tiếp bảo bọn họ xuống xe: “Xe có vấn đề, chúng ta mau rời khỏi nơi này.”

“Các ngươi muốn đi đâu?”

Thanh âm đột ngột từ trong bóng tối vang lên.

Tất cả mọi người trong xe đều cả kinh, nhao nhao lấy ra vũ khí, trực tiếp nổ súng.

Bọn họ hiện tại đang chạy trối chết, nếu bị bắt được như Liễu Ti Niệu, sẽ bị phán tử hình mất.

Sau khi tiếng giao hỏa vang lên, bốn phía đang sáng đèn bỗng từng cái tắt ngúm, phóng mắt nhìn lại, phảng phất nơi này đã bị bỏ hoang.

Liễu Ti Niệu được người bảo vệ ở phía sau.

“Đưa tiểu thư rời đi trước!”

“Bọn họ có quá nhiều người!”

“A——”

“Lão Tần!”

Những người này đã sớm mai phục ở chỗ này chờ bọn họ, bọn họ chút người này, căn bản không phải là đối thủ của người ta.

“Bên trái, từ bên trái đi!!”

Liễu Ti Niệu cầm súng bắn một vòng bên trái, cùng hai người khác chạy về phía bên kia.

Tốc độ của bọn họ nhanh, lại có người yểm hộ, thành công tiến vào một thông đạo ngầm bên trái.

“A——”

Một người bên phải Liễu Ti Niệu bị bắn trúng chân, ngã xuống đất, tiếng rên rỉ bị tiếng súng bắn nhấn chìm.

Liễu Ti Niệu quay đầu lại nhìn một cái, tăng nhanh tốc độ vọt vào trong bóng tối của thông đạo dưới lòng đất.


Người lưu lạc trốn trong bóng tối, nghe tiếng súng nổ náo nhiệt bên ngoài, ôm đầu không dám đi ra ngoài.

Âm thanh một lần lại cao hơn một lần.

Không biết qua bao lâu, thanh âm đột nhiên ngừng lại.

Bên ngoài yên tĩnh, thanh âm gì cũng không có.

Người lưu lạc đợi một lát, lặng lẽ thò đầu ra nhìn, trong hoàn cảnh tối đen như mực, chỉ còn lại một mảnh hỗn độn.

Nếu như không phải hiện trường vẫn còn, người lưu lạc đều phải hoài nghi, vừa rồi có phải là mình gặp một giấc mộng hay không.

Hắn xác định bên ngoài không còn ai, cẩn thận di chuyển ra ngoài.

Người lưu lạc xuyên qua chiến trường vừa giao chiến, một đường đi tới thông đạo ngầm kia.

Nơi này trước kia hắn thường xuyên ở lại, hai ngày trước trời mưa, thông đạo tích nước, cho nên hắn cố ý đổi một chỗ khác.

Lúc ấy hắn nghe thanh âm, trong này hẳn là cũng phát sinh giao hỏa.

Hắn cảm thấy may mắn vì đã thay đổi nơi trú ẩn của mình.

Người lưu lạc lấy ra một công cụ dùng để chiếu sáng, một chùm ánh sáng bùng lên, chậm rãi đảo qua thông đạo dưới lòng đất.

Có máu trên mặt đất, nhưng không thi thể.

Ánh sáng cuối cùng dừng lại ở một nơi, nơi có một cái nút nhuốm máu.

Bách Tân trở lại vương cung đã là đêm khuya, hắn xuyên qua hành lang dày trải thảm thật dày, hai bên ánh đèn nhu hòa rơi trên người hắn, chiếu ra một chút vết máu trên vạt áo hắn không dễ phát hiện.

“Bách tiên sinh.” Phương Lang ngồi ở ghế dựa ngoài phòng, thấy Bách Tân tới, vội vàng kêu một tiếng.

Hắn đã quen gọi xưng hô này, trong lúc nhất thời cũng không sửa được.

“Điện hạ ngủ chưa?”


“Đi ngủ sớm rồi.” Phương Lang nói: “Điện hạ đã nói, ngài trở lại thì đi nghỉ ngơi trước, có chuyện gì ngày mai nói sau.”

“…” Khóe miệng Bách Tân co giật: “Cô ấy không lo lắng ta không hoàn thành nhiệm vụ?”

Phương Lang liếc mắt một cái nói: “Điện hạ nói, coi như là ta đi, cũng có thể bắt người trở về.”

Lời ngầm chính là, Phương Lang còn có thể làm xong, Bách Tân hắn nếu còn không hoàn thành được, đó chính là so với Phương Lang còn không bằng.

—— Mặc dù Phương Lang không cảm thấy mình có thể hoàn thành.

Nhưng lời nói là Hoa Vụ nói, hắn phải truyền đạt.

Hoa Vụ đã nói đến mức này, Bách Tân cũng không tiện tiếp tục nói nữa: “Vậy ta trở về trước.”

“Bách tiên sinh đi thong thả.”

Phương Lang tiễn Bách Tân vài bước, đáy mắt toát ra vài phần hâm mộ.

Người như Bách tiên sinh, mới hẳn là đệ nhất mãnh tướng bên cạnh công chúa.

Hắn thì tính là cái gì…

Phương Lang vừa mới ngồi trở lại ghế, Ân Phùng liền gửi cho hắn thông tin thỉnh cầu.

“Ân tiên sinh.” Phương Lang bình thường có nhiều thời gian ở cùng Bách Tân, đối với Bách Tân quen thuộc, không sợ hãi như vậy, nhưng mỗi lần gặp Ân Phùng, hắn liền có chút sợ hãi, thân thể không tự chủ được căng thẳng.

“Cô ấy đã làm gì?”

Phương Lang cảm thấy ngữ khí Ân Phùng không tốt lắm, cẩn thận trả lời: “Điện hạ sao? Điện hạ đang ngủ.”

“Sớm như vậy, cô ấy ngủ cái gì?”

“…Điện hạ nói muốn ngủ sớm cho nhan sắc đẹp.”

Thanh niên tuấn mỹ đối diện mặt tối sầm, đột nhiên dập máy thông tin.

“…”

Phương Lang nháy mắt mấy cái, nghĩ thầm đây là nháo cái gì đây?

Nhưng mà một giây sau, thỉnh cầu liên lạc của Ân Phùng lại gửi tới.

Phương Lang run rẩy tiếp ứng: “Ân tiên sinh…”

Trên mặt Ân Phùng khí thế hung ác: “Ngươi nói cho cô ấy biết, tỉnh thì tìm ta, ta có việc cần noí chuyện với cô ấy.”


“Vâng… Vâng.”

Chỉ có Ân tiên sinh mới dám bất kính với công chúa điện hạ như vậy.

Ân Phùng không cúp máy, Phương Lang cũng không dám chủ động treo.

Thanh niên trong hình chiếu ngồi ở trong ghế màu đen, một tay chống cằm, tư thế có chút tùy ý, nhưng cả người mang theo khí chất nghiêm sát, làm cho người ta không dám nhìn nhiều.

Phương Lang mạnh dạn hỏi: “Ân tiên sinh ngài còn có chuyện gì không?”

Ân Phùng phảng phất đang chờ hắn mở miệng trước, thuận theo hỏi: “Gần đây cô ấy đang làm cái gì?”

“Gần đây điện hạ đang xử lý chuyện của Liễu Ti Niệu.”

“Không phải đã phán tử hình rồi sao?”

“Không…”

“Lề mà lề mề.” Ân Phùng tựa hồ rất bất mãn, trong lời nói mang theo một cỗ ngoan độc: “Sớm chút giết chết sớm chút chấm dứt.”

“…”

“Ngươi run cái gì? Hiện tại ngươi đi theo cô ấy, vẫn là cái bộ dáng này.”

“…”

Ngài tức giận cũng không thể lấy ta trút giận nha.

Phương Lang ủy khuất, nhưng cũng không dám run lên, châm chước mở miệng: “Đêm nay Liễu Ti Niệu chạy…”

“Chạy? Các ngươi ngay cả một người cũng trông không được?”

Phương Lang nuốt nước bọt, nói tiếp: “Là điện hạ cố ý thả cho cô ta chạy, sau đó lại bắt cô ta trở về.”

“???”

“Cô ấy có bệnh?”

Thả lại bắt, đây không phải là có bệnh thì là cái gì?

“Ân tiên sinh, lời này của ngài cũng không nên để người khác nghe thấy, bằng không chính là đại bất kính.”

“A, như thế nào, quân đội đế quốc còn có thể đến bắt ta trở về phán tội?”

“…”

Ân tiên sinh hôm nay ăn thùng thuốc nổ à?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.