Bạn đang đọc Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp – Mặc Linh – Quyển 3 – Chương 187: Sao Trời Vọng Tưởng (25)
Hoàng thất bên kia vốn định chọn quan an toàn mới cho Hoa Vụ, kết quả người còn chưa đưa đi, liền nhận được thông báo tiểu công chúa đã tự mình tìm được một người.
Quan an ninh tân nhiệm cũng không biết có lai lịch gì, rất được tiểu công chúa tín nhiệm.
Hoàng thất lo lắng, lo lắng vị quan an ninh mà cô tìm kiếm có vấn đề.
Nhưng thái độ của Hoa Vụ rất kiên quyết.
Đối mặt với tiểu công chúa vừa phiêu bạt từ bên ngoài trở về, hoàng thất không dám kịch liệt phản đối, để tránh kích thích tiểu công chúa.
Cho nên chuyện của quan an ninh, cứ như vậy quyết định.
—— Đương nhiên, không phải đệ nhất mãnh tướng Phương Lang, mà là Bách Tân.
Động tác của Bách Tân rất nhanh, nhanh chóng đổi người bên cạnh Hoa Vụ thành chiến sĩ mô phỏng người.
Trong khoảng thời gian này Niên Dương đã tới vài lần, nhưng đều không nhìn thấy Hoa Vụ.
Mà việc xét xử Liễu Ti Niệu cũng đã bắt đầu đi theo quy trình, điều này hầu như không có gì để xét xử, chỉ là trải qua một chút quá trình theo hệ thống, sau đó định tội.
Dựa theo hiệp ước tinh tế của đế quốc, mưu hại thành viên hoàng thất không nhất định sẽ phán tử tội, nhưng người cô ta mưu hại lại chính là người thừa kế, cho nên tội danh nhất định sẽ bị phán quyết nặng nề.
Ông Liễu một mực vì chuyện của Liễu Ti Niệu mà chạy đôn chạy đáo, tìm người khắp nơi, muốn can thiệp vào kết quả xét xử.
Nhưng mà tội danh mưu hại công chúa lớn như vậy.
Ngoại trừ thân tín của hắn, làm gì có ai nguyện ý ra mặt.
Ngay cả quân đoàn thứ nhất, thứ năm giao hảo với hắn cũng không có động tĩnh gì.
Mà Niên Dương bên kia chỉ là giải trừ hôn ước cùng Liễu Ti Niệu, còn lại cái gì cũng không nói.
Ông Liễu cầu gặp Niên Dương hai lần.
Tuy nhiên, cuộc trò chuyện của bọn họ không phải là rất dễ chịu.
“Bệ hạ, Ti Niệu mấy tháng trước còn cùng ngài sinh ra tử, ngài không thể nhẫn tâm như vậy.”
Niên Dương cũng rất đau đầu, hắn xoa xoa mi tâm: “Liễu nguyên soái, ngươi muốn ta làm gì? Hiện tại quyền xét xử ở hoàng thất, ta căn bản không có cách nào nhúng tay vào.”
Hắn ngay cả mặt Liễu Ti Niệu cũng không gặp được.
Niên Dương buông tay xuống, lại bổ sung một câu: “Hơn nữa người cô ta muốn mưu hại chính là công chúa điện hạ.”
Ông Liễu: “Ti Niệu là làm sai, nhưng nó còn trẻ, nể tình cảm ngày xưa, bệ hạ ít nhất phải bảo vệ nó một mạng chứ?”
Niên Dương tâm lực lao lực quá độ: “Liễu nguyên soái, ta bất lực.”
Ông Liễu: “…”
Ông Liễu cảm thấy với bản lĩnh của Niên Dương, nếu hắn thật sự muốn bảo vệ Liễu Ti Niệu một mạng, khẳng định có biện pháp.
Tất cả những gì hắn nói chỉ là cái cớ mà thôi.
Hắn không muốn vì con gái ông ta mà nói chuyện.
Lúc trước ông ta cũng không nên đồng ý…
Ông Liễu cùng Niên Dương lại một lần nữa không vui mà tan.
Chờ ông Liễu đi ra khỏi cửa hoàng cung, ngồi lên xe, tâm phúc của hắn lập tức nói:
“Ngày mai sẽ công khai tuyên bố kết quả. Nguyên soái, từ cục diện hiện tại mà xem, tiểu thư nhất định sẽ bị xử phạt nặng, chúng ta phải nghĩ biện pháp khác.”
Ông Liễu hai tay nắm chặt thành quyền, đáy mắt đều là vẻ kiên quyết: “Ta tuyệt đối không thể nhìn Ti Niệu xảy ra chuyện.”
“Vậy nguyên soái chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Sau khi kết quả xét xử được đưa ra, mặc dù vẫn còn một quá trình phúc thẩm, nhưng nếu hoàng gia cố ý đẩy nhanh quá trình tố tụng, vậy cũng rất nhanh sẽ chấp hành.
Thời gian lưu lại cho bọn họ không còn nhiều lắm.
“Ngươi thông báo cho tất cả mọi người căn cứ số 6 tùy thời chờ lệnh.”
Tâm phúc cả kinh: “Nguyên soái…”
Ông Liễu liếc hắn một cái, ngữ điệu lạnh lẽo: “Không cần hỏi nhiều.”
“…Vâng.” Tâm phúc cúi đầu, ngữ khí cung kính: “Mặc kệ nguyên soái đưa ra quyết định gì, ta đều ủng hộ ngài.”
…
Ngày hôm sau tuyên bố kết quả, tất cả mọi người đều có thể quan sát.
Ông Liễu nhìn chằm chằm Liễu Ti Niệu trong hình, trong thời gian ngắn, con gái ông ta dường như đã gầy đi một vòng.
“Căn cứ vào khoản 18 điều 7, 8, 16… Tổng hợp thẩm phán thành lập tội danh Liễu Ti Niệu mưu hại công chúa điện hạ, tuyên án tử hình.”
Tuy rằng đã đoán được sẽ là kết cục như vậy, nhưng lúc này nghe thấy tuyên án, ngón tay ông Liễu vẫn nhịn không được co rút một chút.
Ông ta nhất định phải cứu Ti Niệu…
“Nguyên soái… Nguyên soái không tốt rồi!!!”
“Lộ Hải Tinh… Lộ Hải Tinh bị hải tặc chiếm lĩnh!”
Đột nhiên âm thanh xông tới, đè lại thanh âm trong tấm hình.
Quang ảnh từ trên mặt ông Liễu hiện lên, lộ ra vẻ lạnh lẽo âm trầm.
“Ngươi nói cái gì?”
“Lộ Hải Tinh… Bị hải tặc chiếm lĩnh, đóng quân ở đó… Tất cả mọi người đều mất liên lạc, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.”
Ông Liễu phủi một cái đứng lên: “Hải tặc sao lại xuất hiện ở Lộ Hải Tinh? Là thế lực nào?”
Sắc mặt ông Liễu quá mức dọa người, người báo tin nhịn không được co rúm lại một chút: “Sinh Mệnh Nữ Thần.”
“???”
Sinh Mệnh Nữ Thần không phải vừa trải qua sự chuyển quyền thủ lĩnh vô cùng hỗn loạn sao.
Không nghỉ ngơi một hai năm chỉ sợ là khôi phục không lại, làm sao có thể vào lúc này chạy tới đánh lén bọn họ?
Mặc kệ ông Liễu có cảm thấy kỳ quái thế nào đi nữa, vấn đề hiện tại là hải tặc nằm trong khu vực ông ta quản lý.
Lộ Hải Tinh bị bọn họ chiếm lĩnh, nếu như không ngăn cản, bọn họ rất nhanh sẽ đột phá mấy đạo phòng tuyến.
Quân đoàn 6 còn có rất nhiều người ở bên kia, ông ta không thể mặc kệ.
Nhưng Liễu Ti Niệu ông ta cũng không thể mặc kệ.
Ông Liễu trong lúc nhất thời cũng không biết nên giải quyết chuyện gì trước.
…
Hoa Vụ ngồi trên sân thượng, uống trà chiều, ăn điểm tâm, nghe quan an ninh mới của cô, Bách Tân báo cáo tình hình.
“Liễu Sĩ Toàn đã lên phi thuyền, rời khỏi Đế Đô Tinh, hắn lưu lại tâm phúc của hắn, tạm thời còn chưa phát hiện ra có hành động gì.”
Hoa Vụ cầm chén trà tinh xảo, nhẹ nhàng lắc đầu thở dài: “Xem ra so với con gái, sự nghiệp còn quan trọng hơn.”
Nếu ông Liễu không trở về, ở cùng một chỗ với người của quân đoàn 6, vậy hắn nhất định sẽ làm lạnh lòng một bộ phận người của quân đoàn 6, vị trí nguyên soái của ông ta sắp ngồi không yên rồi.
Nếu ông ta trở về, Liễu Ti Niệu sẽ gặp nguy hiểm.
Mặc kệ ông ta chọn cái nào, Hoa Vụ đều đã sắp xếp kịch bản cho ông ta.
“Để Ân Phùng ngăn cản hắn.” Hoa Vụ nói: “Mặt khác, người của bọn họ muốn cứu Liễu Ti Niệu, để cho bọn họ cứu.”
Bách Tân khó hiểu: “Vì sao?”
Bọn họ nếu biết đối phương rất có thể sẽ nghĩ biện pháp cứu Liễu Ti Niệu, vì sao không phòng bị trước, ngược lại còn muốn cho bọn họ cơ hội?
Bàn tay Hoa Vụ mở ra, nắm lấy không khí một chút, nở nụ cười xán lạn: “Không cho người ta cơ hội, làm sao có thể nghiền nát hy vọng đây?”
Bách Tân: “…”
Công chúa điện hạ vì sao cười dọa người như vậy?
…
Liễu Ti Niệu còn không biết chuyện ông Liễu đã rời khỏi Đế Đô Tinh, cô ta bị đổi chỗ khác giam giữ.
Liễu Ti Niệu từ lúc trước đã phát hiện, người trông coi cô ta, không bao giờ nói chuyện với cô ta, thậm chí rất ít khi đến phòng giam của cô ta.
Dẫn đến cô ta không có bất kỳ cơ hội nào để tiếp xúc với những người bên ngoài, tất cả các thông tin cô ta biết, tất cả đều trở nên vô dụng.
Liễu Ti Niệu đáy lòng có chút hoảng hốt, nhưng cô ta tự an ủi chính mình, còn chưa đến tuyệt lộ.
Mặc dù tội danh của cô ta đã được kết án, cô vẫn còn một quá trình phúc thẩm.
Quá trình phúc thẩm tương đối phức tạp, cô ta vẫn còn thời gian.
Cô ta tin tưởng Ông Liễu nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu cô ta ra ngoài.
Liễu Ti Niệu đếm thời gian, rốt cục vào một ngày nọ, trong bữa cơm tối, cô ta ăn được một vật cứng nào đó trong bánh mì của bữa tối.
Toàn bộ nhà tù có toàn phương vị giám sát, Liễu Ti Niệu không dám có bất kỳ gì khác thường, chờ đến lúc cô ta đi WC mới dám phun ra.
Liễu Ti Niệu mở vật cứng bọc bên ngoài ra, từ bên trong lấy được một tờ giấy và cái nút lớn chừng ngón tay cái.
Liễu Ti Niệu hơi hơi kích động, nhanh chóng đem kế hoạch sắp xếp tốt.