Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp - Mặc Linh - Quyển 3

Chương 174: Sao Trời Vọng Tưởng (12)


Bạn đang đọc Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp – Mặc Linh – Quyển 3 – Chương 174: Sao Trời Vọng Tưởng (12)


Ân Phùng không dễ lừa gạt như vậy, hắn căn bản không để ý tới kế hoạch của Hoa Vụ.

Nhưng Hoa Vụ không nản lòng, tiếp tục tán gẫu với Ân Phùng.

“Vậy ngươi nhìn thấy người đàn ông bị bọn họ chống lấy không?”

Ân Phùng cũng không đáp lời.

Hoa Vụ không thèm để ý nói tiếp: “Nếu ta đoán không sai, hắn hẳn là người Bách gia.”

Hoa Vụ càng hung phấn hơn: “Người Bách gia ngươi đã từng nghe qua chứ?”

Nếu như là người Bách gia mà hắn biết, thì hắn quả thật đã nghe qua.

Nhưng Ân Phùng không lên tiếng, hắn không biết cô muốn có chủ ý gì, Ân Phùng cảm thấy hắn ngậm miệng lại tương đối an toàn.

Hoa Vụ thấy hắn không lên tiếng, coi như hắn không biết, bắt đầu phổ cập khoa học cho hắn: “Hiện tại đế quốc tổng cộng có tám quân đoàn, nhưng trước kia có quân đoàn 9…”

Binh lính quân đoàn 9 không phải là người, mà là chiến sĩ mô phỏng người, do trí tuệ nhân tạo khống chế.

Sau đó trí tuệ nhân tạo xuất hiện tình huống không kiểm soát được, gây ra tổn thất rất lớn.

Tuy rằng trí tuệ nhân tạo của Quân đoàn 9 là hệ thống độc lập, nhưng vẫn bị liên lụy, cuối cùng lại trực tiếp bị cấm.

Nhưng người Bách gia khống chế quân đoàn 9 cũng không cho rằng trí tuệ nhân tạo của bọn họ có vấn đề.

Không đồng ý với quyết định của đế quốc.

Bọn họ tuy rằng không khởi nghĩa, nhưng đem toàn bộ quân đoàn 9 giấu đi, không ai biết những chiến sĩ mô phỏng người kia ở nơi nào.

Vì chuyện này, Bách gia bị đưa ra xét xử về tội âm mưu làm loạn.


Tất cả người Bách gia đều chết trong phiên tòa đó.

Nhưng…

Bách gia vẫn còn có một người sống sót.

Mà nơi ẩn thân của chiến sĩ mô phỏng người, cùng với dấu hiệu khởi động, chính là ở trên người đứa nhỏ này.

“Nếu như thông qua Bách Tân tìm được quân đoàn 9, vậy sẽ là trợ lực lớn cỡ nào, Ân tiên sinh, cái này chung quy đáng làm đi?”

Nam chính lúc trước chính là tìm được quân đoàn 9, mới có thể chống lại những người không phục hắn trong đế quốc.

Nhưng lúc đó cốt truyện đã qua một nửa.

Hiện tại Liễu Ti Niệu sống lại, đương nhiên sẽ sớm tới tìm Bách Tân.

Chuyện này nam chính nếu như không biết, như vậy chính là Liễu Ti Niệu muốn sớm lấy được quân đoàn 9, để cho nam chính càng coi trọng cô ta.

Ân Phùng cuối cùng cũng mở miệng: “Sao ngươi lại biết hắn là ai?”

Chuyện này đã xảy ra bao nhiêu năm rồi?

Cho dù cô thật sự là công chúa, nhưng cô lúc ấy hẳn là còn chưa sinh ra.

Sao lại biết Bách Tân?

Hoa Vụ trừng đôi mắt đen nhánh: “Ngươi không cần quan tâm ta làm sao biết, nói xem hắn có đáng cứu hay không.”

Ân Phùng: “…”

Quân đoàn 9…

Bách gia không chỉ có chiến sĩ mô phỏng người, mà còn nắm giữ kỹ thuật chế tác chiến sĩ mô phỏng người.


Nhưng trí tuệ nhân tạo…

Năm đó trí tuệ nhân tạo tạo thành tai nạn, quả thật làm cho người ta nhớ tới liền cảm thấy sợ hãi.

“Đến lúc đó đem chiến sĩ mô phỏng người kéo đến chiến trường, còn sợ Norman cái gì? Ngai vàng thủ lĩnh của Sinh Mệnh Nữ Thần dễ như trở bàn tay. Ân tiên sinh, ngươi còn do dự cái gì?”

“Bỏ qua cơ hội này, sẽ không có lần sau đâu.”

“Ngươi xem bọn họ cũng không mang theo bao nhiêu người, tin tưởng song kiếm hợp bích của chúng ta, cướp người vẫn rất dễ dàng.”

Ân Phùng: “…”

Luôn cảm thấy cô đang mắng người.

Ân Phùng một lúc lâu sau mới phun ra mấy chữ: “Ngươi không đi làm truyền giáo thật đáng tiếc.”

Hoa Vụ coi như hắn đang khen mình, nhếch môi cười một chút.

“Cho dù hắn thật sự là người Bách gia, làm sao ngươi biết nếu cứu hắn, hắn sẽ đem quân đoàn 9 giao ra?”

Hoa Vụ kiêu ngạo ưỡn thắt lưng: “Ta chính là công chúa.”

Lúc trước người Bách gia bị xét xử, cũng không phải lỗi của hoàng thất.

Hoàng thất muốn bảo vệ hắn, nhưng mà quyền nói chuyện của hoàng thất cũng không phải tuyệt đối, các quân đoàn khác đều không đồng ý, hoàng thất cũng không thể làm gì được.

Lúc trước nếu không phải hoàng thất âm thầm tương trợ, điểm huyết mạch cuối cùng của Bách gia cũng không giữ được.

Bách Tân đồng ý mang quân đoàn 9 tái xuất, giúp nam chính áp chế các quân đoàn khác, có hai nguyên nhân:

Thứ nhất, nam chính quả thật đã cứu hắn, có ân cứu mạng.


Thứ hai, nam chính và công chúa điện hạ là cùng một chiến tuyến.

Hiện tại nếu cô đem Bách Tân bắt được trước, lấy thân phận công chúa của cô, chẳng lẽ còn không thể thuyết phục hắn hỗ trợ sao?

“Ngươi quả nhiên là Niên Khởi?”

Ân Phùng đại khái là nghe Hoa Vụ nói nhiều lần, cuối cùng cũng bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề này.

Hắn không tin cô là công chúa điện hạ.

Chỉ là cô quả thật biết rất nhiều chuyện…

Đó không phải là điều mà người bình thường có thể biết.

Hoa Vụ hừ hừ một tiếng: “Còn có thể giả sao?”

Ân Phùng nhướng mày: “Vì sao đế quốc tuyên bố ngươi đã qua đời?”

“Bị người xấu hại.” Hoa Vụ thở dài, có chút uể oải: “Giống như ngươi ấy, Ân tiên sinh, chúng ta cái này gọi là đồng bệnh tương liên, cho nên chúng ta nên đồng tâm hiệp lực, hỗ trợ lẫn nhau.”

Ân Phùng: “…”

Giọng điệu Hoa Vụ hơi kích động: “Ân tiên sinh, chúng ta không thể bị thế lực tà ác đánh bại! Chúng ta là tuyến phòng thủ cuối cùng để giữ gìn chính nghĩa! Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng, trả lại thế giới một thịnh thế thái bình.”

Ân Phùng: “…”

Cô thật sự có thể nói bậy.

Nói thêm cái gì mà, bọn họ cũng sẽ trở thành cứu tinh của vũ trụ.

Hơn nữa, hắn là người từ tổ chức hải tặc đi ra, bản thân chính là thế lực tà ác mà phải không?

Ân Phùng cuối cùng cũng không nói có muốn đi bắt… cứu Bách Tân hay không.

Nhưng mà Hoa Vụ khẳng định phải đi, cô đã bắt đầu quan sát đám người Liễu Ti Niệu kia.

Bách Tân vẫn không có ý thức, nhìn tư thế của bọn họ, không giống như đối đãi rất tốt với Bách Tân.


Nếu như cô ta xuất hiện ở chỗ này, không phải ý của nam chính.

Liễu Ti Niệu phỏng chừng là muốn tự mình khống chế quân đoàn 9.

Không thể không nói rằng ý tưởng này cũng không tồi.

Quân đoàn 9 ở hậu kỳ, cơ hồ là một thanh lợi kiếm của nam chính, là lực lượng tuyệt đối trên đường xưng bá của nam chính.

Nếu Liễu Ti Niệu có thể nắm trong tay quân đoàn 9, hiện tại công chúa cũng không còn, Liễu Ti Niệu chính là nữ nhân quan trọng nhất trong lòng nam chính.

Hoa Vụ đột nhiên có chút ác hàn.

Lúc trước nam chính sau khi nguyên chủ chết, còn thâm tình như vậy, không phải là làm cho Bách Tân xem chứ?

“Lạnh quá…”

Thanh âm yếu ớt của nữ sinh từ bên cạnh vang lên.

Hoa Vụ hoàn hồn, sờ xuống da gà đang nổi trên cánh tay mình, nhận thấy bốn phía dần dần trở nên lạnh lẽo.

Nam sinh lập tức ôm nữ sinh vào trong ngực: “Phỏng chừng là trùng tộc làm hỏng một ít thiết bị, để ta ôm ngươi. Có tốt hơn chút nào không?”

Hoa Vụ nhìn hai người lại bắt đầu ngán ngẩm.

Hoa Vụ quay đầu nhìn Ân Phùng: “Dựa theo tốc độ nhiệt độ đang hạ thấp, qua một giờ nữa nếu không có người thả chúng ta ra ngoài, chúng ta sẽ phải chết cóng ở chỗ này.”

Ân Phùng đương nhiên hiểu được điểm này, hắn bắt đầu đánh giá bốn phía.

Lúc này toàn bộ không gian mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo, nhao nhao quấn chặt quần áo, hoặc là ôm chặt người bên cạnh, sưởi ấm lẫn nhau.

Đột nhiên có người đứng lên, cao giọng nói: “Bên ngoài lâu như vậy còn chưa có động tĩnh, không biết đang là tình huống gì, hiện tại nhiệt độ đang giảm xuống, mọi người không cần ngồi nữa, mau tìm xem có biện pháp đi ra ngoài hay không.”

“Cánh cửa này từ bên trong không mở ra được…”

“Chúng ta cũng không thể ở bên trong này chờ chết chứ? Thừa dịp hiện tại nhiệt độ còn chưa giảm xuống thấp nhất, tất cả mọi người còn có thể hoạt động, có lẽ còn có thể tìm được lối thoát.”

Lời này cũng không sai.

Nhiệt độ giảm xuống nhanh như vậy, đợi thêm nửa giờ nữa, phỏng chừng tất cả mọi người đều lạnh đến mức không thể nhúc nhích.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.