Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp - Mặc Linh - Quyển 3

Chương 173: Sao Trời Vọng Tưởng (11)


Bạn đang đọc Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp – Mặc Linh – Quyển 3 – Chương 173: Sao Trời Vọng Tưởng (11)


Bụp!

Tiếng va đập vang lên thật lớn, ngay cả cả không gian đều chấn động, đèn khẩn cấp tắt ngúm, cuối cùng rơi vào bóng tối.

Tất cả mọi người tránh xa cánh cửa kim loại đang đóng chặt.

Toàn bộ không gian lặng ngắt như tờ, chỉ có một tiếng lại một tiếng kia, âm thanh đập cửa.

Không biết qua bao lâu, thanh âm kia rốt cục cũng biến mất.

Không gian tối tăm dần dần được bật đèn khẩn cấp, miễn cưỡng chiếu sáng toàn bộ không gian.

Sau khi bắt đầu yên tĩnh, một số người bắt đầu thấp giọng thút thít nỉ non, cũng có người tức giận mắng.

Vừa rồi tất cả mọi người bị bọ cánh cứng đuổi tới gần một nơi trú ẩn, Hoa Vụ cùng Ân Phùng bị người ta lưu bọc, cũng đi theo vào nơi trú ẩn này.

Lúc này hai người bị chen chúc bên tường, không gian nhỏ hẹp, hai người chỉ có thể đứng dán sát vào nhau.

Cái này tị nạn không gian không lớn, lúc này người ở bên trong phỏng chừng cũng chỉ hơn trăm người.

Hoa Vụ xoay đầu đánh giá bốn phía, khó tránh khỏi sẽ đụng phải Ân Phùng.

“Đừng lộn xộn.” Ân Phùng cảnh cáo cô một tiếng.

Hoa Vụ không hiểu nổi: “Ta quan sát hoàn cảnh cũng không được?”

Ân Phùng: “Đây là một nơi trú ẩn, có cái gì để quan sát, không có lối ra nào khác đâu.”

Lối ra duy nhất là cánh cửa họ bước vào khi nãy.

Các trạm tiếp tế ở những nơi trú ẩn nhỏ như vậy về cơ bản là giống nhau.

“Ngươi ngay cả điểm thường thức này cũng không biết?”

Hoa Vụ thở dài: “Cho nên nói ta là công chúa mà, công chúa không ăn khói lửa nhân gian, đó không phải là bình thường sao?”

“…”


Hai người không nói lời nào, không khí cũng có chút xấu hổ.

Hoa Vụ đành phải đem ánh mắt đặt ở trên người một đôi tình nhân nhỏ bên cạnh, nam sinh đang ôm nữ sinh an ủi.

Nữ sinh rõ rang rất sợ hãi: “Chúng ta còn có thể sống sót đi ra ngoài không?”

Nam sinh kiên nhẫn an ủi: “Có thể, em đừng sợ. Chờ người của Hói gia tới, là có thể tiêu diệt những trùng tộc kia.”

Nữ sinh: “Em rất sợ.”

Nam sinh: “Đừng sợ, anh ở chỗ này, anh sẽ luôn ở bên em.”

Hoa Vụ dùng cùi chỏ trêu ghẹo Ân Phùng: “Ngươi sợ không?”

“Không.”

“…”

Hoa Vụ thở dài cúi đầu đùa nghịch thiết bị đầu cuối cá nhân, kết quả phát hiện bên trong không có tín hiệu, hoàn toàn không thể sử dụng.

Hy vọng đệ nhất mãnh tướng cùng đàn em tạm thời của cô có thể kiên cường một chút đi.

Qua một hồi, Hoa Vụ chờ đến có chút không kiên nhẫn: “Bên ngoài đã không còn động tĩnh rồi, khi nào thì có thể đi ra ngoài?”

Ân Phùng: “Loại cửa này chỉ có thể mở ra từ bên ngoài.”

Hoa Vụ chậc chậc một tiếng: “Vậy nếu người bên ngoài chết sạch, chúng ta chẳng phải là phải chết ở chỗ này sao?”

Hoa Vụ nói xong lời này, đôi tiểu tình nhân đang ôm nhau đồng loạt nhìn về phía cô.

Nữ sinh hai mắt rưng rưng, điềm đạm đáng yêu, hiển nhiên là bị câu nói kia của cô chấn động, đáy mắt sợ hãi lại bắt đầu sinh sôi.

Nam sinh có chút u oán trừng mắt nhìn cô một cái, ý tứ rất rõ ràng, chính là không biết nói chuyện thì không cần nói chuyện.

“Cho nên ngươi phải cầu nguyện người bên ngoài chưa chết hết.” Ân Phùng lạnh như băng nói.

“…”

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bên ngoài vang lên một trận thanh âm giao hỏa, nhưng rất nhanh thanh âm kia liền đi xa.


Không ít người đã ngồi xuống.

Hoa Vụ cũng dựa vào tường, lót một chiếc áo khoác, ngồi trên mặt đất.

Ân Phùng đứng ở bên cạnh không có ý ngồi, giống như một môn thần.

Cũng may còn có rất nhiều người không ngồi, hắn dựa vào tường, ngược lại không có vẻ đột ngột.

Nhưng…

Hoa Vụ mời hắn ngồi bên cạnh mình: “Ngươi ngồi xuống.” Đứng cao như vậy làm gì, ta còn phải ngửa đầu nhìn ngươi sao!

“Không cần.”

“Ai biết khi nào mới có thể đi ra ngoài, ngươi cứ một mực đứng như vậy?” Hoa Vụ hướng đám người bĩu cằm: “Hiện tại còn có một bộ phận người chưa ngồi xuống, chờ tất cả mọi người ngồi xuống rồi, ngươi sẽ không còn chỗ mà ngồi đâu.”

“…”

Ân Phùng suy nghĩ một chút, vẫn là ngồi xuống.

Hoa Vụ cũng không nói chuyện với hắn nữa, không chút để ý đùa giỡn với chiếc đèn pin bảy màu cô mua lúc trước, dư quang lần lượt đảo qua đám người bốn phía.

Ánh mắt Hoa Vụ đột nhiên ngưng tụ trên người một người.

Người nọ rất nhạy bén, lập tức quay đầu nhìn về phía này.

Hoa Vụ kéo Ân Phùng qua, đem hắn chắn ở phía trước.

Nhìn từ phía những người khác, giống như cô đang dựa vào vai Ân Phùng nghỉ ngơi, nhưng không ai có thể nhìn thấy bộ dáng của cô.

Người nọ nhìn vài lần, không phát hiện dị thường, lại thu hồi tầm mắt.

Cổ Ân Phùng bị cổ áo siết, có chút cảm giác hít thở không thông, hắn vỗ tay Hoa Vụ: “Làm gì?”

“Thấy địch nhân cả đời của ta.” Hoa Vụ vẫn duy trì tư thế kia, nhưng cũng không đụng phải Ân Phùng: “Thật sự là duyên phận trời định.”


“???”

Địch nhân cả đời là gì?

Ân Phùng nhìn thoáng qua bên kia, có không ít người đứng, hắn không xác định Hoa Vụ nói ai.

Ân Phùng thu hồi tầm mắt, muốn đẩy Hoa Vụ ra.

Hoa Vụ kéo hắn trở về, tiếp tục làm vật che chắn: “Đừng nhúc nhích.”

“…”

Hoa Vụ vụng trộm nhìn sang bên kia.

Liễu Ti Niệu mặc quần áo tác chiến bó sát người, buộc tóc đuôi ngựa cao, nhìn qua vừa giỏi giang lại vừa hiên ngang oai hùng.

Liễu Ti Niệu và tiểu công chúa là hai loại hình khác nhau.

Liễu Ti Niệu xuất thân cũng không thấp, là con gái của nguyên soái quân đoàn 6 hiện giờ, Liễu gia coi cô ta như người kế nhiệm để bồi dưỡng.

Cho nên Liễu Ti Niệu ở bên cạnh nam chính, giúp được hắn không ít việc.

Phân cảnh tế thiên tiểu công chúa, cũng không nhiều như Liễu Ti Niệu.

Nhưng Liễu Ti Niệu cũng không hài lòng, cô ta muốn trở thành người quan trọng nhất trong lòng nam chính.

Tại sao cô ta xuất hiện ở cái trạm tiếp tế mà chim không thèm ỉa này?

Ánh mắt Hoa Vụ dừng trên người mấy người bên cạnh cô ta.

Có vẻ như tất cả đều là cấp dưới của cô ta.

Một trong những cấp dưới của cô ta đang đỡ một người đàn ông không có ý thức.

Người đàn ông có một mái tóc trắng dễ thấy, nhìn không rõ hình dáng.

Liễu Ti Niệu rất nhạy bén, Hoa Vụ không dám nhìn chằm chằm.

Hoa Vụ nhẹ nhàng đụng phải Ân Phùng: “Trạm tiếp tế này gọi là tên gì?”

Dọc đường đi tới đây, đều là Hồ Lợi dẫn đường, Hoa Vụ chưa từng hỏi qua tên trạm tiếp tế này, Hồ Lợi cũng không nói.

Ân Phùng: “Loan Nguyệt.”

“Ồ.”


“???”

Ân Phùng nghe thấy Hoa Vụ đang niệm chú, nhưng niệm cái gì, hắn nghe không rõ —— vì cô nói rất nhanh.

Hoa Vụ đột nhiên ngẩng đầu, cười khanh khách nhìn hắn.

“Ân tiên sinh, ngươi thấy nữ nhân bên kia không?”

Ân Phùng theo phương hướng Hoa Vụ chỉ nhìn qua.

“Cô ta là con gái của quân đoàn lục quân đoàn đế quốc, ngươi nói xem, nếu chúng ta bắt lấy cô ta, có thể đổi lấy chỗ tốt gì?”

Ân Phùng: “Quân đoàn 6?”

Hoa Vụ ừ ừ gật đầu, xoa tay: “Chúng ta đi bắt cô ta đi.”

“Ngươi làm sao biết cô ta?” Cô ấy nói bừa à?

Con gái của nguyên soái quân đoàn 6 sao lại xuất hiện trạm tiếp tế xa xôi như vậy?

Phạm vi này đã rời khỏi khu vực tinh hệ do đế quốc quản lý.

Hoa Vụ hừ nhẹ một tiếng: “Đã nói ta là công chúa điện hạ, ta biết cô ta thì rất kỳ quái sao?”

“…”

“Bắt nhé?”

“Không.”

Ân Phùng vô tình cự tuyệt.

Cho dù cô gái kia thật sự là con gái của nguyên soái quân đoàn 6, hắn hiện tại cũng không có tinh lực đi bắt cóc.

“Tại sao không? Bắt được cô ta, hỏi cha cô ta muốn một nhóm vũ khí, làm lớn mạnh thực lực của chúng ta, sau đó giết về Sinh Mệnh Nữ Thần phần thắng không phải lớn hơn sao?”

Ân Phùng: “Đồng thời, có thêm một thế lực đối địch.”

Quân đoàn 6 hiện tại chủ yếu là ứng đối với hải tặc, lúc này đi đắc tội bọn họ, đó không phải là tìm phiền toái cho mình sao?

Hoa Vụ chớp chớp mắt: “Khoác áo giáp không phải là tốt rồi sao.” (Editor: Áo giáp tiếng lóng bên trung nghĩa là thân phận khác đó ạ.)

—— Ngắm hoa trong sương mù ——

Ban ngày bổ sung hai chương nha ~~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.