Bạn đang đọc Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp – Mặc Linh – Quyển 3 – Chương 124: Thứ Nữ Sẽ Không Dễ Dàng Cẩu Mang (3)
Một chế hương sư tốt, cực kỳ khó tìm.
Không chút nào khoa trương mà nói, nếu có một chế hương sư thượng thừa sư, cũng đủ để khởi động vinh hoa phú quý của một gia tộc.
Nguyên chủ rất muốn trở thành chế hương sư.
Nhưng mà chỉ bằng những thứ nàng học trộm cùng cân nhắc thêm vài thứ kia, cũng không đủ trình độ.
Hoa Vụ đỡ Lương thị ngồi xuống: “Mẫu thân, người mau ngồi nghỉ ngơi đi, con không có việc gì.”
“Còn không có việc gì, con bị nhốt lại, phụ thân con cũng không cho ta đi xem con…” Lương thị thở dài: “Con không cần chọc phụ thân tức giận.”
Lương thị trước kia chỉ là một tỳ nữ bên cạnh Chân thị, mặc dù đã làm di nương nhiều năm như vậy, nhưng vẫn trước sau như một mà hèn mọn.
Thậm chí còn không bằng người bên cạnh Chân thị.
“Được.”
Hoa Vụ bảo Xuân Thiền đưa thuốc vào, trước tiên cho Lương thị uống.
Lương thị uống thuốc xong, lại lôi kéo Hoa Vụ nói thêm một hồi, sau đó nặng nề ngủ.
“Nhị tiểu thư.” Xuân Thiền đứng ở một bên, giữa hai hàng lông mày đều lo lắng: “Di nương bệnh kéo dài không được nữa rồi, trong khoảng thời gian này bệnh của di nương càng ngày càng nghiêm trọng, lần trước ta còn thấy di nương ho ra máu.”
Xuân Thiền là Lương thị ở bên ngoài nhặt được.
Tuổi tác tương đương với cô, Lương thị vốn muốn Xuân Thiền làm tỳ nữ bên người cô.
Nhưng Lương thị lại cần một người tri kỷ hầu hạ hơn, cho nên Xuân Thiền cuối cùng lưu lại bên người Lương thị hầu hạ.
“Ta biết rồi.”
Hoa Vụ bảo Xuân Thiền đi ra ngoài.
Cô đi sang bên cạnh rửa tay, từ trong ngăn kéo lấy ra hương liệu cùng lư hương, thắp cho Lương thị ngưng thần hương do chính tay nguyên chủ chế tác.
Đây là hương liệu rất phổ biến trên thị trường, phương thuốc cũng không khó tìm.
Nguyên chủ cải tiến ngưng thần hương, hiệu quả còn tốt hơn, có thể làm cho Lương thị ngủ một giấc ngon.
Hoa Vụ ngồi trong chốc lát, sau đó trở về phòng của nguyên chủ.
Lật lật tiểu kim khố của nguyên chủ, quả thực có chút chua xót.
Bệnh của Lương thị phải được xem kỹ, rốt cuộc là có tật xấu gì.
Mấy năm nay, trong phủ mời đại phu, căn bản đều là đại phu xem bệnh cho Lục Phạm cùng Chân thị.
Có phải đại phu tốt hay không còn không nhất định…
Chính là đến xem bệnh đòi tiền nha.
…
Hoa Vụ từ cửa sau chuồn ra ngoài phủ, muốn đi trên đường nhìn xem, có thể hay không nhặt được một thần y gì đó.
Nữ chính còn không phải là dễ dàng gặp được nhân vật như vậy sao.
Hiển nhiên Hoa Vụ vận khí cũng không tốt, cô còn không gặp được cái gì thần y, ngược lại gặp Lục Tử Trình.
Lục Tử Trình mang theo chó săn của hắn, túm lấy một người, hướng ngõ nhỏ không người mà đi.
Hoa Vụ cảm thấy trên người Lục Tử Trình khẳng định có tiền.
Cho nên cô suy nghĩ một giây, sau đó liền nhấc chân đi theo.
Bên cạnh Lục Tử Trình bên người không ngừng có chó săn, còn có một đám công tử ca.
Nhóm chó săn ấn lấy một người tay đấm chân đá, mà Lục Tử Trình cùng những người khác ở một bên cười đùa.
Thật là một trò chơi hay để ức hiếp lương dân!
Hoa Vụ đứng ở chỗ ngoặt xem, đang nghĩ làm thế nào để kiếm tiền từ trên người Lục Tử Trình, dư quang thoáng nhìn thấy hai bóng người ở cuối ngõ đang hướng sang bên này.
Hoa Vụ lập tức thay đổi vị trí.
“Tiểu thư, chúng ta tới chỗ này làm cái gì vậy? Nơi này một người cũng không có… Chúng ta cũng không mang hộ vệ, vẫn là mau trở về đi.”
“Ồn ào.” Âm thanh của một cô nương vang lên ngay sau đó: “Hẳn là ở gần đây…”
“Tiểu thư, tiểu thư tìm cái gì vậy?”
Hai người kia đã hướng sang bên này.
Hoa Vụ vốn định tránh đi, đột nhiên lại nhớ tới cái gì đó, khom lưng chui vào đám người Lục Tử Trình.
Đột nhiên có người xông vào, tất cả mọi người đều bị dọa nhảy dựng.
Mục tiêu của Hoa Vụ rất rõ ràng, bắt được Lục Tử Trình liền muốn chạy.
“Lục Sơ?”
“Không muốn chết, thì đem người ra đây, đi theo ta.” Hoa Vụ quay đầu nói với mấy tên công tử ca kia.
Lục Tử Trình có một muội muội, bọn công tử ca này đương nhiên là biết.
Vừa rồi nghe thấy Lục Tử Trình gọi tên một tiếng, bọn hắn biết đây hẳn là vị muội muội kia của Lục Tử Trình.
“Muội phát điên cái gì…”
Hoa Vụ che miệng Lục Tử Trình, kéo về phía ngõ hẻm bên cạnh.
Người còn lại: “???”
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Làm sao bây giờ?”
Trong đó một vị công tử ca nói: “Đem hắn mang đi, nhanh lên.”
Đợi đến khi hai người đi ngõ nhỏ, đã không còn một bóng người.
“Tiểu thư, nơi này cái gì đều không có nha.”
Cô nương đứng ở đằng trước mặc quần áo màu vàng nhạt, nhìn qua cũng mười lăm, mười sáu tuổi, sinh ra cực kỳ xinh đẹp.
Nàng ta nhìn trái nhìn phải, cau mày: “Ngươi qua bên kia nhìn một chút.”
Tỳ nữ phía sau không dám không nghe, nhanh chóng sang bên kia xem xét.
“Tiểu thư, vẫn là cái gì cũng không có.” Tỳ nữ nhìn một vòng, rất nhanh trở về.
Cô nương kia lẩm bẩm: “Chẳng lẽ tìm nhầm chỗ?”
Có lẽ là không cam lòng, nàng ta lại gọi tỳ nữ: “Chúng ta lại đi bên kia nhìn một chút.”
Tỳ nữ rất lo lắng trong ngõ nhỏ không một bóng người có nguy hiểm, nhưng nàng ta lại khuyên không được tiểu thư nhà mình, chỉ có thể đau khổ theo sau.
…
Hoa Vụ túm Lục Tử Trình chạy thật xa, xác định sẽ không bị phát hiện, cô lúc này mới buông hắn ra.
Lục Tử Trình giơ tay lau miệng, còn không quên “phi phi” vài tiếng.
“Muội có bệnh có phải không!! Muội đột nhiên túm huynh chạy làm cái gì? Muội làm sao lại ở ngoài phủ thế này? Ai cho muội ra đây? Bản lĩnh của muội thật lớn…”
Lục Tử Trình bắt đầu mắng chửi người.
Hoa Vụ cũng ghét bỏ lau tay…
Dùng vạt áo Lục Tử Trình mà lau.
Lục Tử Trình: “???”
Lục Tử Trình tròng mắt đều trừng ra.
Thật to gan.
Hắn xách vạt áo mình lên, ngữ khí không tốt: “Muội biết quần áo này của huynh đáng giá bao nhiêu không hả?”
Còn dám dùng để lau tay!
Nàng từ khi nào không hiểu quy củ như vậy!!
Hoa Vụ dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn: “Nước miếng của mình huynh còn ghét bỏ?”
Lục Tử Trình: “…”
“Tử Trình huynh… Hô hô, các ngươi sao lại chạy nhanh như vậy, chúng ta đều sắp đuổi không kịp rồi.”
Một đống người đang đuổi theo phía sau.
Một tên chân chó khiêng người vừa rồi bị khi dễ.
“Chúng ta rốt cuộc chạy cái gì vậy?” Mấy công tử ca thể lực không tốt lắm, chạy đến đây đều thở hồng hộc.
Nhưng vẫn hiểu được, vì sao lại chạy.
Lục Tử Trình nào biết vì sao lại chạy, hắn là bị Hoa Vụ túm chạy.
Hoa Vụ ôm cánh tay, cằm khẽ hếch, ý chỉ người bị khiêng kia: “Biết người các ngươi đánh là ai không?”
“…”
Mấy công tử ca hai mặt nhìn nhau.
“Còn không phải là kẻ ngốc…”
Vừa rồi bọn họ ở trên đường, gặp được tên ngốc này, cầm một vại mật chạy điên cuồng, kết quả làm bẩn quần áo bọn họ còn chưa nói, còn bắt lấy bọn họ, nói muốn bọn họ bồi thường tiền.
Này thật đúng là chê cười.
Hắn làm bẩn quần áo bọn họ, kết quả còn muốn bọn họ bồi thường tiền.
“Các ngươi chú ý đến chuyện trong cung không?”
Những công tử ca này, trong nhà cơ bản đều là làm buôn bán, cho dù có làm quan, cũng chỉ là tiểu quan hạt mè, cũng không có tư cách làm người dẫn đầu.
Bọn họ mỗi ngày chú ý chính là ăn nhậu chơi bời.
Làm sao có thể chú ý đến chuyện trong cung.
Hoa Vụ liền biết dàn phế vật này khẳng định không biết,c ô đành phải mở miệng:
“Mấy ngày nay, nhà mẹ đẻ của Như phi nương nương vào kinh, mà người đang bị các ngươi đánh, chính là đệ đệ ruột của Như phi nương nương. Chúc mừng chư vị, đạt được thành tựu đánh hoàng thân quốc thích.”
Hoa Vụ còn vỗ tay cho bọn hắn.
Mọi người: “!!!”
Như phi nương nương đang được sủng ái, nếu để cho người ta biết, bọn họ đánh đệ đệ của Như phi nương nương, vậy phải làm sao?