Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp - Mặc Linh - Quyển 3

Chương 123: Thứ Nữ Sẽ Không Dễ Dàng Cẩu Mang (2)


Bạn đang đọc Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp – Mặc Linh – Quyển 3 – Chương 123: Thứ Nữ Sẽ Không Dễ Dàng Cẩu Mang (2)


Trước khi Hoa Vụ đến đây, nguyên chủ đã bị nhốt ba ngày.

Sáng sớm hôm sau, có tỳ nữ tới mở ra khóa phòng tối.

Ánh sáng kéo dài dọc theo cánh cửa bị đẩy ra.

Trong không khí bụi bặm bay múa, căn phòng hơi ẩm ướt có một mùi ẩm mốc nhàn nhạt.

Tỳ nữ nhìn vào bên trong nhìn một cái, thấy người vẫn ở đây, nàng ta không có ý tứ đi vào, đứng ở cửa, ngữ khí không thể nói cung kính lại cũng không quá mạo phạm: “Nhị tiểu thư, người có thể ra rồi.”

Tỳ nữ đợi một lát, người bên trong mới lười biếng bước ra.

Hoa Vụ đứng trong ánh mặt trời buổi sáng, lười biếng duỗi thắt lưng.

Tỳ nữ: “Lão gia lệnh cho người đi thư phòng.”

Hoa Vụ hoạt động gân cốt xong: “Hiện tại?”

“Đúng vậy.”

Hoa Vụ tâm tình nặng nề cõng hai tay ra sau lưng, cô còn chưa được có ăn bữa sáng đã phải đi chiến đấu.

Đây là cuộc sống sinh hoạt của nữ chính sao.

Thư phòng.

Hoa Vụ bước vào thư phòng liền nhìn thấy quý phụ nhân ngồi ngay ngắn một bên, đây là chính thất phu nhân của Lục Phạm – Chân thị.

Chân thị mặc váy hoa cẩm y, nhìn qua rất hoa lệ phú quý, rất có phong phạm chính thất.

Nhìn thấy cô tiến vào, trong ánh mắt Chân thị đều là vẻ ghét bỏ.


Chân thị cho rằng mẫu thân nữ chính quyến rũ Lục Phạm, cho nên ngay cả con gái ruột của Lục Phạm, bà ta cũng rất không thích.

Đại khái chính là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng đi.

Lục Phạm ngồi ở phía sau thư án, ngũ quan cũng coi như tuấn mỹ, chỉ là tuổi đã cao, lại cả ngày banh mặt, cho người ta một loại cảm giác uy nghiêm.

“Ngươi biết sai chưa?”

Hoa Vụ suy nghĩ một chút, gật đầu.

Cô hiện tại gì cũng không có, theo chân bọn họ đối nghịch không có chỗ tốt gì.

Chân thị ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng: “Phòng hương liệu không phải ai đều có thể đi vào, nàng ta lần này chuồn êm đi vào, lần sau không biết sẽ làm ra chuyện gì.”

Hoa Vụ nghĩ thầm nam nhi ngươi cuối cùng chính là đem bí phương tổ truyền đều mang đi ra ngoài kia kìa, so sánh với nữ chính lẻn vào phòng hương liệu thì tính là cái gì.

Chân thị: “Mới nhốt mấy ngày đã thả ra rồi? Lão gia, ta xem vẫn là phải giáo huấn nàng ta thật tốt, để tránh sau này không nhớ được lâu.”

“Ngươi được rồi.” Lục Phạm liếc Chân thị một cái: “Nếu đã biết sai rồi, vậy như vậy đi. Về sau không được tái phạm nữa.”

Chân thị có chút không cam lòng, nhưng Lục Phạm vẫn ngồi ở bên kia, bà ta vẫn phải thu liễm một chút.

Lục Phạm cũng không có ý quan tâm đến nữ nhi, trực tiếp tiến vào vấn đề chính.

“Ngươi tuổi cũng không còn nhỏ, ta cùng với mẫu thân ngươi, tìm cho ngươi một cửa hôn sự.”

“À.”

Lục Phạm sửng sốt.

Phản ứng bình bình đạm đạm của tiểu cô nương, cùng phản ứng hắn đoán không giống nhau.

Cho dù không náo loạn, cũng phải hỏi là ai chứ?

Lục Phạm: “Ngươi không hỏi xem là công tử nhà ai sao?”


Hoa Vụ: “Nhân duyên tốt cũng không đến phiên ta.”

Chân thị vừa nghe liền nổi giận: “Ngươi nói lời này có ý gì? Chúng ta Lục gia còn bạc đãi ngươi sao? Ngươi biết đối phương là ai không? Công tử Minh An vương phủ, bao nhiêu cô nương muốn gả cũng không gả được.”

Hoa Vụ nghĩ thầm đại công tử Minh An vương phủ kia mới là bao nhiêu cô nương muốn gả cũng không gả được.

Nhưng vị kia nhị công tử thì… Cho không cũng không có người muốn đâu.

Hoa Vụ thoáng ngước mắt lên, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía Chân thị: “Cho nên ta không phải cũng chưa nói cái gì sao? Ngươi vì sao kích động như vậy?”

Chân thị: “…”

Lục Phạm: “Được rồi, nếu ngươi đã đồng ý, vậy cửa hôn sự này liền quyết định như thế.”

Lục Phạm không muốn phát sinh them chuyện.

Hoa Vụ tự đáp ứng là tốt nhất.

Miễn cho sau này còn nháo ra chuyện khác, hắn lại phải phí tâm thần tới xử lý.

Nhị nữ nhi hôm nay hiểu chuyện như thế, Lục Phạm cũng rất dễ nói chuyện: “Ngày mai sẽ trả lời vương phủ bên kia, ngươi an tâm chuẩn bị gả đi, yêu cầu cái gì cứ hỏi mẫu thân ngươi, nhất định sẽ để ngươi phong quang gả vào vương phủ.”

Yêu cầu cái gì cũng được?

Hoa Vụ nhu thuận đáp: “Được.”

Cho dù là con thứ của Minh An vương phủ, Lục Phạm cũng không dám chậm trễ.

Dù sao Minh An Vương cũng rất để ý nhi tử kia.

Cho nên Hoa Vụ cảm thấy của hồi môn của cô hẳn là không thể thiếu.

Tuy rằng cô không có ý định gả đi, nhưng trong lúc đó đòi hỏi chút trang bị còn không dễ dàng sao?


Lục Phạm luôn cảm thấy cuộc nói chuyện hôm nay có chút kỳ quái, mục đích của hắn đã đạt thành…

“Không có chuyện gì, ngươi cứ đi về trước đi.”

Hoa Vụ rời khỏi thư phòng, Chân thị nhíu mày nói: “Nàng ta dễ dàng tiếp nhận như vậy, sẽ không phải là cảm thấy nàng ta sẽ được gả cho đại công tử Minh An vương phủ chứ?”

Lục Phạm: “Như vậy cũng tốt, còn hơn là nàng náo loạn, ngươi quản cho tốt người phía dưới, đừng nói lỡ miệng, chờ nàng gả qua, có nháo cũng vô dụng.”

Chân thị: “Đây cũng là một biện pháp.”

Bọn họ lúc trước còn suy nghĩ, nếu nàng không đồng ý thì nên làm cái gì bây giờ.

Hiện tại xem ra chỉ cần lừa gạt người nàng chân chính phải gả, nàng hẳn là sẽ không náo loạn gì.

Lục Phạm: “Chuyện của hồi môn, ngươi muốn tốt nhất thành thật cho ta, không cần lại làm khó dễ nàng. Phải để cho Minh An vương phủ biết được thành ý của chúng ta, không được làm hỏng chính sự.”

Chân thị: “Ta biết rồi.”

Hoa Vụ từ trong thư phòng đi ra nhìn thấy Lục Tử Trình.

Lục Tử Trình mang theo mấy cái chân chó, đang lắc lư đi ra ngoài phủ, tiêu sái lại tự do.

Được làm kẻ ăn chơi trác táng thật tốt.

Hoa Vụ về viện tử mình ở trước, cô cùng di nương Lương thị —— cũng chỉ là mẫu thân ruột thịt, ở trong viện này.

Viện này rất nhỏ, đồ vật cũng đều là đồ cũ.

Lục gia cũng không thiếu tiền, việc kinh doanh hương liệu rất có lợi nhuận.

Chỉ là hậu trạch này là do Chân thị quản gia, cho nên đồ đạc trong viện, phần lớn đều mấy năm không được thay đổi.

“Khụ khụ…”

“Di nương, vẫn là thỉnh đại phu đi.”

Hoa Vụ còn chưa vào cửa đã nghe thấy một thanh âm lo lắng, cùng với tiếng ho khan của Lương thị.


Lương thị sinh bệnh đã một thời gian, thời điểm thời tiết chuyển biến tốt đẹp, thân thể của bà cũng tốt hơn một chút.

Nếu là thời tiết không tốt, Lương thị sẽ sinh bệnh theo.

Đại phu nói lúc bà còn trẻ, không đươc bảo dưỡng thân thể thật tốt, để lại bệnh tật khó chữa.

Hoa Vụ đẩy cửa nửa đang khép hờ ra: “Nương, con đã trở về.”

“Nhứ Nhi đã về rồi.”

“Di nương ngài chậm một chút.”

Lương thị được tỳ nữ Xuân Thiền đỡ đứng dậy, đi về phía cửa.

Hoa Vụ vài bước đi qua, đỡ tay kia của Lương thị: “Thân thể mẫu thân không thoải mái, không cần hoạt động.”

“Bệnh cũ mà thôi.” Lương thị che môi ho khan vài tiếng, lại lo lắng nhìn cô: “Con nói đang yên đang lành, con xông vào phòng hương liệu làm gì?”

Lương thị vừa đau lòng vừa tức giận: “Con lại không phải không biết, ở Lục gia, chỉ có ca ca con mới có tư cách chế hương, con đây không phải chọc phu nhân cùng lão gia tức giận sao?”

Hiện tại Lục gia chỉ có một mầm độc đinh là Lục Tử Trình, đáng tiếc hắn lại không yêu gia nghiệp.

Mà nguyên chủ thiên phú ngược lại không tồi.

Nhưng Chân thị nói nàng là thân nữ nhi, không thể học tập chế hương.

Quy củ này quả thật có, nhưng mà chỉ là bí kíp độc môn, phương thuốc chế hương bình thường nàng cũng có thể học.

Nhưng mà Chân thị chính là không cho nàng học.

Nói nàng về sau là phải gả cho người khác, là nhà người nhà người ta.

Tóm lại nguyên chủ chỉ có thể lén lút học.

Lần này nàng lẻn vào phòng hương liệu, là muốn tìm một ít nguyên liệu, giúp Lương thị giảm bớt một chút bệnh tình.

Một số phương pháp làm hương độc môn trên thế giới này, rất nhiều thứ có tác dụng kỳ diệu, thậm chí có thể dùng để chữa bệnh.

Lục gia vừa làm kinh doanh nguyên liệu, vừa làm kinh doanh thành phẩm.

Lục gia ngoại trừ bí kíp độc môn ra, còn có không ít người có bản lĩnh chế hương sư.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.