Đọc truyện Sau Khi Người Tôi Liên Hôn Bị Mất Trí Nhớ – Chương 8
Cùng hôm ấy, Phó Chi Tề về nhà sớm hơn thường ngày.
Vợ chồng Chu Hồng Vận đã đi từ lâu nên trong phòng khách chẳng có ai.
Phó Chi Tề hỏi người chăm sóc, anh ta bảo Chu Thanh Ý đang ở trong vườn hoa.
Nhìn từ xa, anh thấy Chu Thanh Ý đang ở gần một bụi cỏ.
Em cầm một cây kéo nhỏ, đang muốn tỉa cây.
Bên cạnh em là một bụi cỏ cao không đồng đều, dĩ nhiên đã thành tác phẩm thất bại.
Phó Chi Tề không vội vàng đi tới.
Chu Thanh Ý ghé sát vào tỉa tót, xuống tay rất nhanh.
Hung hăng cắt tỉa xong em mới đẩy xe lăn ra xa, ngoẹo cổ quan sát một lúc.
Cây kéo kêu tạch tạch hai cái, trông em cực kì hài lòng.
Anh vốn lo Chu Thanh Ý gặp Chu Hồng Vận sẽ khó chịu nhưng hoàn toàn là lo lắng thừa thãi rồi.
“Em trồng hoa của em.” Phó Chi Tề đến gần: “Sao tự dưng hứng lên phá hoa cỏ của tôi thế?”
Theo bản năng, Chu Thanh Ý giấu nhẹm công cụ gây án đi mất.
Hai tay em nắm lấy nhau, nhìn thật có quy củ.
Ánh mắt anh đảo qua tay em, dừng chốc lát nhưng không hề nói gì.
Ngày xưa, Chu Thanh Ý luôn không đeo nhẫn.
Anh cho rằng…!sau khi mất trí nhớ sẽ không giống vậy.
Làm như chẳng có việc gì, Phó Chi Tề vòng tay qua lưng mình và nắm lấy ngón tay đeo nhẫn bên trái.
Anh dừng một lúc rồi tháo nhẫn ra.
*Ý là anh Phó đeo nhẫn nhưng thấy em Chu không đeo nên anh ngại quá phải tháo ra:((( Ôi hai con người này làm tui đau lòng quá.
Chu Thanh Ý vẫn chưa trả lời.
Ngẫm nghĩ lại trong lòng, Phó Chi Tề phát hiện mình có hơi thân mật quá rồi.
Vì vậy Phó Chi Tề vờ như chưa nói gì, anh hỏi: “Em ở cùng cha em như thế nào rồi?”
Hoàn toàn chìm đắm trong câu nói vừa nãy của anh nên bị bắt gặp không tập trung khiến em rất lúng túng.
Trong lòng Chu Thanh Ý cứ nghĩ mãi rốt cuộc là ảnh đã chịu thân thiết với mình hơn hay lại do mình nghĩ nhiều rồi?
Dù lòng rối rắm nhưng ngoài miệng Chu Thanh Ý cũng vờ đáp: “Bọn họ muốn đến để nói cho em, chỉ có nhà họ Chu mới là chỗ dựa duy nhất của em.
Còn muốn em nhanh chóng thuyết phục anh ký hợp đồng với công ty nhà em.”
Phó Chi Tề: “Em trả lời như nào?”
Chắc sẽ không cứng nhắc như thế nhỉ? Trước đây Phó Chi Tề đã từng tiếp xúc với Chu Hồng Vận.
Cái vị nắm quyền công ty nhà họ Chu này vô cùng bảo thủ, không phải là người có thể nhẹ nhàng thương lượng với con cái.
“Em đồng ý.” Chu Thanh Ý nói.
Hơi bất ngờ nhưng anh vẫn hỏi: “Như thế cũng được.
Dù sao cũng không cần lãng phí nhiều thời gian.”
Chu Thanh Ý không có kiên nhẫn nghe anh nói này nọ, em giang hai tay ra: “Ôm em đi.”
Phó Chi Tề cúi người xuống, chờ em vòng tay qua cổ mình chắc chắn mới ôm lấy Chu Thanh Ý: “Em muốn đi đâu nào?”
Ghé sát vào người anh, môi Chu Thanh Ý gần như đụng vào vành tai Phó Chi Tề.
Em cảm nhận được cơ thể anh trở nên cứng đờ nhưng vẫn khăng khăng muốn thử.
Em thổi một hơi.
Phó Chi Tề gần như lập tức né về phía sau một chút, tay ôm Chu Thanh Ý cũng siết chặt hơn.
Anh biết bản thân mình tự mâu thuẫn như thế rất buồn cười.
Cứng đờ hai giây rồi Phó Chi Tề lặng lẽ đặt Chu Thanh Ý xuống xe lăn.
Chu Thanh Ý nghĩ, quả nhiên là mình tưởng bở rồi.
Nhưng em vẫn cười hì hì nói: “Nhà họ Chu muốn em nói chuyện hợp tác cho anh thì em nói rồi á.
Kêu em thổi gió bên tai thì cũng thổi* rồi, chuyện em đồng ý đã làm được hết rồi nha.”
*Theo tui hiểu người ta quan niệm là vợ mà muốn khuyên chồng sẽ lựa vào lúc ngủ, hai vợ chồng nằm kế nhau rồi rủ rỉ, hơi thở phà bên tai chồng nên ví là thổi gió.
“Chu Thanh Ý à.” Phó Chi Tề nói giọng uể oải: “Lần sau đừng như vậy nữa.”
Giọng anh chẳng nghiêm khắc chút nào song lại khiến Chu Thanh Ý cực kì thất vọng.
Em nghĩ, mình làm hỏng chuyện rồi.
Sau đó em nói: “Xin lỗi anh.”
“Tôi không trách em, là vấn đề của tôi.” Phó Chi Tề im lặng một lúc: “Đã trễ rồi, ăn cơm thôi.”
Chu Thanh Ý nói vâng.
Đứng sau xe lăn, Phó Chi Tề đẩy em đi.
Lúc bọn họ sắp bước vào cửa, Chu Thanh Ý đột nhiên mở miệng: “Thật ra em có thể tự lên xuống xe lăn.”
Phó Chi Tề không nói gì, em thì vẫn tiếp tục: “Không có ai dìu, em vẫn đứng nửa phút được.
Em còn tự đi bằng nạng được nữa.”
“Ngồi xe lăn là để cho tiện, không nói với anh là do em ích kỷ.”
“Xin lỗi anh.”
Bước đến bàn ăn, Phó Chi Tề mới trả lời: “Tự dựa vào chính mình, khổ lắm đúng không em? Tôi hỏi rồi, tập luyện phục hồi chức năng rất đau đớn.
Cơ, dây chằng và mô mềm sẽ dính nhau, sẽ bị bầm tím và sưng lên…”
Anh tới trước mặt Chu Thanh Ý, hơi ngồi xổm xuống và nhìn vào mắt em.
“Em có thể tự mình lên xuống nhưng đau lắm, đúng không?”
“…!Chỉ đau một xíu xiu à.”
Phó Chi Tề dịu dàng hỏi: “Vậy em còn muốn ôm không?”
Chu Thanh Ý gật đầu rồi được anh cẩn thận ôm lấy, vững vàng đặt xuống ghế.
Khi Chu Thanh Ý còn nhỏ, vì mẹ không muốn nhận sự giúp đỡ của Chu Hồng Vận nên em rất nghèo, không có một món đồ chơi nào cả.
Lên năm, em và mẹ đến tham gia một lễ cưới.
Buổi lễ có phân đoạn thả bay bong bóng lên trời nên đã phát bóng cho mọi người từ trước.
Chu Thanh Ý lấy can đảm xin hai cái, em cực kì quý trọng nó nên vẫn luôn nắm chặt trong tay.
Chờ đến khi mọi người đều đứng ngay ngắn trên sân cỏ, MC mới bắt đầu đọc bài phát biểu và chủ trì nghi thức “thả bong bóng bay”.
Mẹ nói với em đợt lát nữa phải buông tay đấy.
“Tại sao chứ?” Chu Thanh Ý hỏi: “Con không muốn thả đâu, bóng bay sẽ bay mất.”
Mẹ nói, không đâu con.”
Chu Thanh Ý mơ màng nắm chặt dây.
Ai cũng buông tay cả rồi nhưng em vẫn không chịu.
Cuối cùng mẹ phải bẻ tay em ra.
“Bị người ta cười cho đấy.” Mẹ bảo.
Con không để ý đâu, con chỉ muốn có bong bóng thôi, Chu Thanh Ý nghĩ.
Nhưng mẹ nói thế thì bóng bay vẫn cứ bay đi.
Bay cao thật là cao, Chu Thanh Ý duỗi tay như thế nào cũng không chạm tới được.
Mà nhiều năm sau đấy, em tự mình buông tay ra thì bong bóng của em vẫn cứ ở bên cạnh em như cũ.
_______________
Editor: Ở đây có một manh mối quan trọng lắm á, mọi người đoán được không nè?.