Đọc truyện Sau Khi Người Tôi Liên Hôn Bị Mất Trí Nhớ – Chương 7
Cha Chu nói muốn đến thăm Chu Thanh Ý, hiển nhiên là cố ý chọn lúc Phó Chi Tề không ở nhà.
Phó Chi Tề hỏi: “Em có muốn tôi ở cùng em không?”
Chu Thanh Ý lắc đầu: “Ông ấy chưa nói thời gian cụ thể mà anh thì đâu ở nhà cả ngày được.”
Phó Chi Tề im lặng.
Thật ra quan hệ giữa Chu Thanh Ý và gia đình em không quá tốt.
Trước khi kết hôn, Phó Chi Tề có biết vài thông tin cơ bản về em.
Mẹ ruột của em là một Beta.
Suốt một quãng thời gian dài, Chu Thanh Ý cũng bị người khác cho rằng em chỉ có thể trở thành một Beta tầm thường.
Trước khi phân hoá, Chu Thanh Ý ở nhà họ Chu cũng chẳng phải người quan trọng gì.
Tuy em rất đẹp nhưng chưa đủ tư cách để được phép liên hôn.
Cùng lắm chỉ là một “món quà” để đổi lấy mấy thứ chẳng có ích gì nhiều.
Mãi đến khi em tròn mười sáu tuổi, phân hóa thành Omega thì nhà họ Chu đột nhiên nghiêm túc với Chu Thanh Ý hơn.
Dĩ nhiên đã định đưa em cho một nhà thông gia đắt giá nào đó.
Khi Chu Thanh Ý hai mươi tuổi, nhà họ Chu có ý nhắm cho em kết hôn với một vị Alpha bốn mươi tuổi – kẻ đã “chơi” vài người tình đến mức khiến họ tàn phế.
Lần đố Chu Thanh Ý phản kháng cực kỳ kịch liệt, bị đưa vào bệnh viện hai lần.
Nửa năm sau, có tin đồn nhà họ Chu muốn đưa em vào viện điều dưỡng để “dưỡng bệnh”, song cuối cùng đành mặc kệ em.
Năm Chu Thanh Ý hai mươi mốt, em kết hôn với Phó Chi Tề.
Phó Chi Tề lại nhớ đến thanh niên Omega có đôi mắt đỏ bừng, khóe mi vẫn còn rưng rưng.
Thật vất vả mới khiến Chu Thanh Ý cười rạng rỡ như thế, anh không muốn để em biết đến những thứ đó rồi trở nên đau khổ.
Nhưng cha Chu không hề đến thăm Chu Thanh Ý khi em bị thương nặng.
Giờ lại bất chợt muốn đến nhà thăm, chắc chắn không phải là tình thương đến muộn hai mươi mấy năm của cha bộc phát.
“Em đừng tin cha em quá, cũng đừng lo lắng.
Có chuyện gì lập tức nói với tôi.” Phó Chi Tề bảo.
“Dạ.” Chu Thanh Ý đáp: “Anh sẽ giúp em, em biết mà.”
Ngày cha Chu đến, Chu Thanh Ý ăn mặc rất chỉnh tề.
Cha Chu tên là Chu Hồng Vận, đem theo vợ cả của ông là Lý Nhã Quyên.
Vì Chu Thanh Ý không ra ngoài đến nên Chu Hồng Vận phải tự gõ cửa.
Sau đó em để người chăm sóc mở, còn mình thì ngồi xe lăn.
“Chào cha, chào dì.” Chu Thanh Ý nói.
Sắc mặt Chu Hồng Vận không vui.
Lúc đón Chu Thanh Ý về nhà họ Chu, em có chết cũng chẳng chịu gọi Lý Nhã Quyên là mẹ.
Không ngờ đến khi mất trí nhớ vẫn thế.
Nhưng ông nào có thèm để ý xem Lý Nhã Quyên có chịu hay không, ông chỉ ghét cảm giác bị thách thức.
Lý Nhã Quyên chủ động hỏi: “Cơ thể Thanh Ý có khôi phục như thế nào rồi con? Thật ra lúc trước Hồng Vận vẫn hay nói muốn đến thăm con nhưng không khéo là dì cũng bị bệnh.
Hồng Vận bận rộn chăm sóc dì với lo sẽ lây bệnh cho con nên kéo dài đến tận bây giờ.”
“Không cần vội đâu.” Chu Thanh Ý đáp, nhờ người chăm sóc đẩy xe lăn về phía sofa: “Chi Tề chăm sóc con rất tốt.
Cơ thể cũng khôi phục kha khá.
Hai lần đi phục hồi chức năng trước, con chống nạng cũng có thể đứng được một lúc.”
Nói đến đây, Chu Thanh Ý đột nhiên hoảng hốt nhớ đến Phó Chi Tề nói lần sau sẽ đưa em đi phục hồi chức năng.
Hai lần trước, anh không phải bận họp chính thì cũng là đi công tác.
Cho đến khi Chu Thanh Ý trở về, anh mới biết, còn trách em sao lại chẳng nói gì với mình.
Thế nhưng lúc nghe em nói mình có chuyển biến tốt, lông mày đang nhíu chặt của anh sẽ dãn ra, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
Đợi Chu Thanh Ý thoát khỏi hồi tưởng, Lý Nhã Quyên đã nói được một lúc.
“…!Bất cứ thứ gì cũng chẳng sánh bằng người nhà của mình.
Huống chi các con chỉ là liên hôn thương mại, nhà họ Chu mới là chỗ dựa của con.”
Nghe đến đó, Chu Thanh Ý không nhịn cười được nhưng lại chẳng nói gì.
Còn Lý Nhã Quyên cứ tiếp tục nói: “Phó Chi Tề chắc chỉ thích ngoại hình, nhan sắc của con.
Mà hai thứ đấy rồi sẽ già đi.
Giống như lần này, con chẳng phải bị thương đến mức không đứng lên nổi à.
Tuy nhiên trong cơ thể con vĩnh viễn là dòng máu của nhà họ Chu.
Cho dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ không bao giờ vứt bỏ con.”
“…!Anh trai con, Danh Bác ấy, gần đây muốn thầu một dự án cho nhà họ Chu và thành lập một công ty vật liệu công nghệ cao.
Mà tình cờ công ty của Chi Tề là công ty mẹ.
Thật ra công ty Danh Bác được lắm, cha con cũng cho nó khá nhiều tiền để nghiên cứu phát minh.
Phần chất lượng chắc chắn qua cửa xét duyệt được.
Nhưng mà trước đây chúng ta chưa từng đặt chân vào ngành này, vạn sự khởi đầu nan* nên phiền con và Phó Chi Tề giới thiệu một chút.
Nếu có thể ký hợp đồng rồi tạo quan hệ hợp tác ổn định thì tốt quá còn gì.”
*Chuyện gì mới bắt đầu cũng gặp nhiều khó khăn.
Chu Thanh Ý nghĩ, hoá ra là vậy.
Em chỉ nói đơn giản: “Con không biết gì về chuyện làm ăn của ảnh.”
Lý Nhã Quyên tận tình khuyên nhủ hết mười phút mà chỉ đổi lại được mười chữ lạnh nhạt của Chu Thanh Ý.
Chu Hồng Vận trầm giọng bảo: “Chu Thanh Ý, chúng ta nuôi con nhiều năm như thế mà con chẳng có trách nhiệm gì với cái nhà này hả?”
Vẫn bình thản, Chu Thanh Ý dùng thái độ mềm mại nói: “Con thật sự chẳng biết gì.”
Lý Nhã Quyên cười hòa giải: “Xem ra Thanh Ý rất yêu Chi Tề.
Nhưng mà cơ sở của tình cảm là vật chất.
Hôn nhân của người bình thường đều như thế, nói chi là con? Nếu muốn hôn nhân của các con mãi mãi hoà hợp thì quan trọng nhất là phải tăng cường hợp tác giữa hai nhà họ Chu và họ Phó.
Có nhiều lợi ích trộn lẫn vào, cậu ta mới không rời bỏ con được.
Còn cái gì không biết à, con cứ nói nhiều với cậu ta chút thì tự nhiên sẽ hiểu.”
“Con đừng thấy dì nói những lời đó là máu lạnh, vô tình.” Lý Nhã Quyên dịu dàng nói: “Nhiều năm qua, dì luôn xem con như con trai ruột, dốc hết tâm huyết mới nói với con như vậy.”
Chu Thanh Ý chẳng đáp gì.
Chu Hồng Vận: “Con cứ suy nghĩ mấy lời dạy dỗ của cha đi, làm người không thể ích kỷ như thế.”
“Đừng nghiêm túc thế chứ.” Lỹ Nhã Quyên vỗ nhẹ vào tay ông: “Thanh Ý chưa suy nghĩ kĩ càng thôi, hiểu ra rồi thì con nó sẽ biết đây là chuyện đôi bên cùng có lợi, không phải chỉ mỗi anh trai nó.”
Tầm mắt Chu Thanh Ý nhìn sang Lý Nhã Quyên.
Người phụ nữ ấy bảo dưỡng nhan sắc cẩn thận nên đến khoé mắt cũng gần như chẳng có nếp nhăn nào.
Lúc bà cong mắt lên, nhìn khá giống người mẹ hiền dịu.
“Con biết rồi.” Chu Thanh Ý đáp: “Tối nay con sẽ nói với anh ấy.”
Lý Nhã Quyên nhận được lời hứa của Chu Thanh Ý nên chuyển sang quan tâm đến cơ thể em, thậm chí còn kể vài chuyện khi Chu Thanh Ý còn bé.
Theo lời bà, một nhà bốn người họ Chu vô cùng hoà thuận.
Lúc Chu Thanh Ý còn là thiếu niên dù hơi phản nghịch nhưng mạnh miệng nhẹ dạ, vẫn luôn nhớ chuyện Chu Hồng Vận đối xử tốt với em.
“Đáng tiếc con bây giờ đã quên rồi.” Lý Nhã Quyên kết thúc bằng câu này.
Cười cười rồi bảo à, sau đó Chu Thanh Ý nhìn bọn họ rời đi.
Khi cửa khép lại, Chu Thanh Ý tự đẩy xe lăn đến tầng hai.
Em không đến phòng Phó Chi Tề mà đi vào gian phòng bị bỏ không của mình.
Đi tới trước bàn trang điểm, Chu Thanh Ý mở một cái hộp đựng đồ ra và lấy đúng chiếc hộp nhỏ hơn lẫn trong đống đồ lộn xộn.
Bên trong nó là sợi dây chuyền bạc.
Lấy sợi dây ra, em đeo chiếc nhẫn đã cố ý tháo khi Chu Hồng Vận đến lên và đeo vào cổ.
Nhìn gương một lúc, xác nhận nhẫn và dây chuyền bạc đều bị che dưới lớp quần áo thì Chu Thanh Ý mới đẩy xe lăn đi..