Đọc truyện Sau Khi Một Tên Ma Vương Chinh Phục Thế Giới – Chương 3
Edit: Dahlia
Beta: Dahlia
O0O
Vấn đề là, thân là một Ma vương, sau khi ngươi cải trang mà còn bị dũng sĩ nhận ra, ngươi sẽ làm thế nào?
Những tên Ma vương khác thì ta không biết, nhưng ta biết, một khắc kia khi dũng sĩ nhận ra ta…
Hai chân của ta đều mềm nhũn. (Thiệt mất mặt ╮(╯_╰)╭ )
Cho dù dũng sĩ không ngăn được ta chinh phục thế giới, cho dù dũng sĩ là tên bại tướng dưới tay ta, đại khái do quan hệ kẻ thù sâu sắc giữa ta và dũng sĩ, thân là một Ma vương thống trị thế giới, thời điểm ta nhìn thấy dũng sĩ, ta đã bị tròng lên một cái DEBUFF.
Hiệu quả của cái DEBUFF này chính là hạ thấp lòng tự tin của ta trước dũng sĩ xuống còn số âm!
Cho nên, một khắc khi dũng sĩ hô lên tên của ta, ta theo phản xạ có điều kiện làm ra một chuyện mà ngay cả ta cũng không ngờ tới.
Ta.
Quay người.
Bỏ chạy. =))
… Quả thực vô cùng xin lỗi danh hiệu Ma vương mà!
Sự thực chứng minh, mặc dù ta đã chinh phục thế giới, nhưng so về võ lực cá nhân mà nói, ta còn đánh không lại dũng sĩ.
Đột nhiên ta cảm thấy thật hoài niệm hàng ngàn, hàng vạn bộ hạ của ta đang ở nhà chờ.
Lúc trước ta có thể đánh bại dũng sĩ cùng bằng hữu của hắn nhất định bởi vì quần ẩu duyên cớ!
Không biết trước khi ta bị dũng sĩ đánh ta có kịp chạy về tìm bộ hạ ta cứu mạng hay không?
Còn không đợi ta tính thời gian để đám bộ hạ của ta từ Ma vương thành đến thôn trang này, ta đã bị dũng sĩ bắt được…
Ta cúi nhìn hai chân giữa chân không, vô thức đạp loạn mấy cái.
Ta lại ngẩng đầu nhìn dũng sĩ cao lớn đang xách ta lên, lựa chọn sáng suốt mà trầm mặc.
Cô đọng… Chính là tinh hoa…
Nhưng cho dù ta đã cô đọng… Cũng đánh không lại dũng sĩ a…
Dũng sĩ cười híp mắt hỏi ta: “Soái Ma vương, tại sao ngươi thấy ta chỉ muốn chạy?”
Xuất phát từ bản năng, ta theo thói quen kéo cừu hận: “Bởi vì ngươi quá xấu, thương tổn mắt của ta, mà ta lại quá tuấn tú, sẽ xúc phạm tới tự tôn của ngươi.” (ẻm chơi ngu:v)
…
Lời nói vừa thốt ra ta liền đóng băng.
Làm sao đây, dũng sĩ có thể hay không đánh chết ta?!
Nhưng thật ngoài dự liệu, dũng sĩ như không có việc gì gật gật đầu, một mặt đồng ý nói: “Không sai, ngươi chính là quá tuấn tú.”
Ai?
Ai?!
Dũng sĩ khen ta đẹp trai kìa!
Ta sống mấy vạn năm! Đây là lần đầu tiên có dũng sĩ khen ta đẹp trai đó!
Tuy rằng ta vốn rất tuấn tú!
Thế nhưng ta chính là rất! Mở! Tâm!
Còn không đợi ta kịp biểu đạt sự hưng phấn, dũng sĩ chậm rì rì bổ sung một câu: “Chính là ngươi quá tuấn tú, khiến ta nhịn không được muốn đánh ngươi.” Phũ:))
Chân của ta uỵch một cái, bị dũng sĩ thả xuống mặt đất, còn không đợi ta kịp bỏ chạy, dũng sĩ đã tay mắt lanh lẹ đè xuống bờ vai của ta, nắm đấm quen thuộc ầm ầm hạ xuống.
…
……
Cho dù dũng sĩ chuyên chọn mặt ta mà đánh xuống, ta cũng vẫn như cũ có thể làm một Ma vương suất khí.
……
… Đúng không?
Thân là một nhân vật phản diện, nhất định phải luôn luôn quấy nhiễu nghị lực của nhân vật chính.
Sau khi ta bị dũng sĩ đánh thành đầu heo, đột nhiên linh cơ hơi động, nhớ tới hình ảnh vừa nãy thấy ở cửa thôn.
Thanh mai trúc mã của dũng sĩ xuất giá, chú rể thế nhưng không phải là dũng sĩ, ngẫm lại thực sự khiến người ta cười nhạo mà.
Dù sao nếu là bình thường, khi dũng sĩ đánh bại Ma vương, sau khi hắn về nhà, sẽ cùng thanh mai trúc mã kết hôn a!
Coi như trong quá trình dũng sĩ đẩy Ma vương có làm quen muội tử khác, mở ra con đường hậu cung, nhưng thanh mai trúc mã của hắn cũng phải có một chân trong hậu cung a!
Thế nhưng! Hiện tại! Dũng sĩ hắn! Bị đục khoét nền tảng rồi!
Ngẫm lại cũng thực khiến người ta hài lòng!
Nếu không phải dũng sĩ ở bên cạnh nhìn, ta thật muốn ngửa lên trời cười to!
“Khụ khụ.” Ta hắng giọng một cái, đem tiếng cười sắp vọt tới yết hầu nuốt trở vào, bày ra một biểu tình vô cùng đồng tình, nặng nề vỗ vỗ vai dũng sĩ: “Nghe nói lão bà tương lai của ngươi, a không, thanh mai trúc mã của ngươi phải gả cho người khác, ngươi có phải rất thương tâm không?”
Không chờ dũng sĩ kịp nói cái gì, ta trầm trọng nói: “Ta hiểu, ta đều hiểu, nhân sinh làm sao tránh khỏi mấy lần không được như ý, bị đục khoét nền tảng tính cái gì, ngươi còn có thể tìm được người tốt hơn, Claude không khóc, mạnh mẽ lên.”
Nói xong, ta cũng bị chọt trúng điểm thương tâm, rất đồng cảm thở dài.
Ta so với dũng sĩ càng đáng thương hơn, dù sao hắn còn có thanh mai trúc mã, mà ta sống mấy vạn năm, cho dù có thanh mai trúc mã cũng đã hóa thành tro. Ta làm Ma vương độc thân mấy vạn năm, ngay cả tay muội tử cũng chưa từng nắm qua.
Quả thực đáng vì chính mình mà rơi lệ!
Trên mặt Dũng sĩ mang theo mấy phần nghi hoặc, hắn quay đầu liếc nhìn hướng cửa thôn, rất nhanh xoay trở về, không hiểu nói: “Ta tại sao phải đau lòng?”
…
……… A?
Thanh mai trúc mã vốn nên trở thành lão bà của ngươi lại chạy theo người khác, tại sao ngươi lại không thương tâm?
Người mình thích phải kết hôn, vừa nghe cũng làm người ta nhịn không được chảy xuống nước mắt đồng tình a.
Dũng sĩ! Thế nào có thể! Không thương tâm!
Hắn không thương tâm thì lúc trước ta cao hứng cái gì a!
Còn đặc biệt chạy tới cho hắn đánh một trận!
Nếu không phải vì chế nhạo hắn, ta đã khăn gói trở về rồi!
Hiện tại ngươi lại nói với ta, Không! Thương! Tâm!
Dũng sĩ như nghĩ tới cái gì đó, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Nếu như ngươi nói hai người từ nhỏ đến lớn nói với nhau không vượt quá mười câu cũng coi như là thanh mai trúc mã, nàng gả đi, ta còn muốn chúc phúc, tại sao lại đau lòng?”
Mười… Mười câu? Hố rồi:))
Ta trợn mắt đem toàn bộ tư liệu trong đầu về dũng sĩ cùng thanh mai trúc mã của hắn quăng vào sọt rác.
Thời điểm bộ hạ của ta thụ thập dữ liệu nhất định đã mang tâm tư riêng!
Làm sao có thể nói hai người bọn họ là thanh mai trúc mã? Nói không chừng bọn họ ngay cả tay còn chưa nắm đó.
Ta sao có thể mang theo thành kiến với dũng sĩ chứ, hắn độc thân nhiều năm như vậy, từ trước đến nay chỉ sinh hoạt với ngũ chỉ cô nương (ý ẻm là ảnh toàn thẩm du đó ~(‾▿‾~)), rất đáng đồng tình a.
Khi ta đang sâu sắc khiển trách bộ hạ, dũng sĩ độc thân vẫn duy trì thói quen cười híp mắt, cuối cùng hỏi một vấn đề rất trọng yếu: “Soái Ma vương, ngươi tới thôn của ta làm gì a?”
Vấn đề là.
Nếu như ta ăn ngay nói thật, nói ta đến tìm hắn gây phiền toái, hắn có thể hay không đánh chết ta?
Ta suy nghĩ một chút, thành khẩn trả lời hắn: “Ta độc thân nhiều năm như thế, nên tìm đối tượng rồi, nghe nói nơi này có một con gái của trưởng thôn, vận mệnh khiến ta lựa chọn nơi này, ta muốn cưới nàng làm Ma vương phu nhân.”
Sắc mặt dũng sĩ cũng thay đổi.
Ta cảm thấy hắn nhất định là ghen tị với ta sắp sửa có lão bà đó.