Bạn đang đọc Sau Khi Mẹ Kế Tỉnh Lại – Chương 6.
—SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI – THƯ THƯ THƯ —
?????
CHƯƠNG 5.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Khi Ninh Hương về đến nhà, mẹ cô Hồ Tú Liên đang nấu cơm trưa. Ninh Lan học cấp ba ở thị trấn, buổi trưa sẽ không về nhà ăn cơm. Ninh Ba Ninh Dương đã trở lại, và chúng đang ngồi đếm số giấy kẹo mà chúng thu thập được ở bên ngoài.
Ninh Hương trở về phòng cất túi xách, sau đó xuống bếp phụ Hồ Tú Liên nấu cơm.
Bản thân Ninh Hương là một người rất có năng lực, cho dù lo liệu việc trong ngoài nhà hay là thêu thùa kiếm tiền thì đều làm tốt hơn những người khác rất nhiều. Nếu không nhờ sự dạy dỗ tận tình của cô ở kiếp trước, ba tên đầu gấu con Giang Ngạn có thể có một tiền đồ sáng lạng trong tương lai ư. Đương nhiên, cũng bởi vì cô có năng lực, Giang Kiến Hải mới có thể không có lo lắng ở phía sau. Mẹ già trong nhà có người hiếu kính dưỡng lão, con trai con gái có người chăm sóc dạy dỗ. Sau này sau khi mẹ anh ta mất, anh dẫn Ninh Hương vào thành phố, cuộc sống sinh hoạt mỗi ngày trôi qua nhẹ nhõm mà không có bất kỳ sầu lo gì.
Nhưng Ninh Hương lo liệu, chăm sóc trong ngoài nhà đến ngăn nắp, ở trong mắt họ, đây lại chẳng là cái rắm gì. Trong mắt họ, Ninh Hương vẫn chỉ là một cô thôn nữ thất học đã chiếm tiện nghi lớn từ xưởng trưởng Giang Kiến Hải.
Nếu không phải có Giang Kiến Hải, kiếp trước cô đã không có một cuộc sống “tốt đẹp” như vậy.
Cho nên, một chút địa vị bình thường ở trong gia đình cũng không cho cô.
***
Hồ Tú Liên thấy Ninh Hương trở về, chính mình liền tránh qua phía sau bếp nấu ăn để Ninh Hương cầm muôi nấu cơm. Bà ngồi sau bếp, vừa châm lửa cho chảo nóng vừa cười nói với Ninh Hương: “Hôm nay ra ngoài chơi nửa ngày, có thấy thoải mái hơn chưa?”.
Đương nhiên Ninh Hương biết ý của bà, tất cả mọi người đều đang chờ cô giải tỏa nỗi ủy khuất trong lòng. Đợi cô giải tỏa xong, lại trở về nhà họ Giang tiếp tục chăm sóc mẹ chồng và các con riêng.
Ninh Hương không lạnh không nhạt đáp: “Con đã nói rất rõ ràng, và sẽ không thay đổi quyết định”.
Nghe thế, ý cười trên mặt Hồ Tú Liên bỗng chốc biến đổi. Bà cố gắng duy trì độ cong khóe miệng, duỗi đầu nhìn Ninh Hương kiên nhẫn nói: “A Hương, rốt cuộc con muốn thế nào? Phụ nữ ly hôn sẽ bị người ta mắng chết, con có hiểu không hả? Với lại, con đi đâu tìm được một đối tượng tốt như xưởng trưởng Giang nữa hả”.
Ninh Hương không nhìn bà, rũ mắt xào nấu món ăn của mình, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được: “Là con lấy chồng không phải mẹ lấy chồng, có tốt hay không chỉ có chính con biết. Lý Quế Mai nổi danh là người điêu ngoa, chuyện này mẹ cũng biết mà. Ba đứa Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân thì một đứa nghịch hơn một đứa, con đánh không được lại chửi không được. Bình thường tốt với chúng, nhưng đừng nói là để chúng coi con là mẹ, đến bây giờ chúng căn bản không coi con là người. Cả cái nhà đó xúm lại bắt nạt một người ngoài là con. Mỗi tháng Giang Kiến Hải gửi tiền sinh hoạt về nhà, một đồng con cũng không được cầm, đều là Lý Quế Mai nắm hết trong tay. Con ở nhà bọn họ giặt quần áo, nấu cơm, trồng rau, lấy nước, chẻ củi, hầu hạ một nhà già trẻ trên dưới, nhưng có đồ ăn ngon lại không có một miếng của con, con rốt cuộc được hưởng cái gì? Mẹ nói cho con biết, đây rốt cuộc là loại phúc gì?”.
Hồ Tú Liên nhìn Ninh Hương, nghe cô nói xong, hai đầu lông mày nhíu lại. Thật lâu sau mới nói: “A Hương, sao con lại ích kỷ thế hả? Kính già yêu trẻ không phải là điều nên làm à? Sao con chỉ biết nghĩ cho bản thân thế? Trước kia con không có như vậy”.
Ninh Hương nghe bà nói, phổi muốn nổ tung ngay lập tức. Cô biết ngay không thể nào nói lý với họ được mà, cũng đừng mong sẽ dùng được một chút xíu đạo lý để thuyết phục họ. Đúng thế, trước kia cô không như vậy, và kiếp trước cũng sẽ không như vậy. Cô như kẻ ngu xuẩn kính dâng ra cuộc đời của mình, đổi lại là sự không nhớ ân và xem thường của người khác!
Cô là con gái lớn và là chị cả, cho nên cô gặp vận đen tám đời nuôi lớn em trai em gái trưởng thành, kính dâng mình để em trai em gái đi học. Hễ có đồ ăn ngon đều để lại hết cho em trai em gái. Hiện tại còn muốn dùng hôn nhân vì bọn họ lát đường, nếu không làm đó là ích kỷ!
Cô là vợ mà Giang Kiến Hải cưới về nhà, cũng là đen đủi* tám đời khi muốn giúp người ta hiếu kính mẹ già và chăm sóc con cái. Chính mình đã trả giá nhiều như vậy nhưng thậm chí đến một miếng ăn ngon cũng không thể nghĩ đến, bằng không chính là ích kỷ!
(*) Từ gốc ở đây là “血霉 – Huyết môi”: là giọng điệu thể hiện sự nhấn mạnh và cường điệu cho xui xẻo, hình dung rất đen đủi.
Đã có ai hỏi xem cô muốn cái gì không? Có ai biết rằng cô cũng thích đọc sách, cũng muốn đi học để biết chữ để đọc được sách xem được báo? Có ai biết, cô đã từng muốn tìm một người mình thích, kết hôn, yêu thương và chăm sóc nhau trong sinh hoạt, sau đó sinh một đứa trẻ đáng yêu và cùng nhau già đi?
Không có ai biết cả, không có một người nào biết cô muốn cái gì, không có một ai muốn biết và càng không có một ai quan tâm!
Hồ Tú Liên mặc kệ sắc mặt Ninh Hương có bao nhiêu khó chịu, bà vẫn nhìn cô nói tiếp: “Phụ nữ chúng ta đều như vậy cả, con gả cho ai mà không phải sống như thế? Tốt xấu gì xưởng trưởng Giang là người có năng lực có công việc tốt, điều kiện gia đình cũng tốt. Mẹ chồng con thì thế nào, chỉ cần để cho ba đứa nhỏ Giang Ngạn nhận con làm mẹ, sau này các con vào thành phố với xưởng trưởng Giang, vậy không phải đều là ngày tốt lành à? Có một người ba như xưởng trưởng Giang, mấy đứa Giang Ngạn có thể kém đi đâu? Tương lai ấy, còn không phải là thời gian con hưởng phúc sao?”.
Ninh Hương siết chặt cái muôi cơm trong tay, cố gắng đè xuống lửa giận, cô ngước mắt nhìn Hồ Tú Liên: “Nếu đã gả cho ai cũng đều sống như vậy, vậy cả đời này không kết hôn cũng được! Ai rẻ mạt nhất định phải đi tìm đàn ông sống một cuộc sống như vậy! Còn bị vấn đề hay sao mà đi tìm cho mình một gánh nặng và rắc rối như thế! Con nói lại lần cuối, con nhất định phải ly hôn, ai nói cũng vô dụng!”.
Hồ Tú Liên cũng bị lời nói và sắc mặt nghiêm túc của cô làm cho nóng nảy, bà trợn mắt nói: “Tao với ba mày không đồng ý, tao xem mày dám ly hôn không! Đầu mày đúng là có vấn đề rồi, nghĩ muốn bỏ đi là bỏ đi, giờ ngay cả ly hôn cũng dám nghĩ! Xưởng trưởng Giang là ai, mày nghĩ muốn ly hôn là ly hôn được à! Phụ nữ sống trên đời chính là kết hôn sinh con, giúp chồng dạy con, mày có biết không hả?!”.
Ninh Hương cười lạnh: “Bây giờ cũng không phải là xã hội cũ, hiện tại quốc gia đề xướng nam nữ bình đẳng, hôn nhân tự do. Cuộc hôn nhân này con đã nói ly hôn thì nhất định phải ly hôn. Đây chính là chuyện của con, không cần sự đồng ý của bất luận kẻ nào cả! Phụ nữ sống trên đời chính là kết hôn sinh con, giúp chồng dạy con? Vậy đời này của con nhất định phải chứng minh cho mọi người nhìn, phụ nữ cũng có thể làm ra sự nghiệp!”.
Nói xong, cô không có tâm tư xào rau nấu cơm nữa. Cô ném cái muôi cơm trong tay và vứt lại một câu: “Cơm này con không ăn, mẹ tự nấu đi”.
Hồ Tú Liên nhìn cô sầm mặt trở về phòng, bà hét vào lưng cô: “Ninh A Hương, mày làm gì cũng phải một vừa hai phải thôi! Mày là đàn bà, một chữ lớn không biết thì làm được cái sự nghiệp gì? Nếu mày dám ly hôn, vậy đừng có bước vào cái cửa nhà này, nhà họ Ninh không có loại con gái bại hoại thanh danh như mày!”.
Ninh Hương đeo cặp sách màu vàng ra cửa, tình cờ đụng phải Ninh Kim Sinh trở về nhà. Cô lạnh lùng không thèm chào hỏi, trực tiếp lướt qua vai Ninh Kim Sinh rời đi.
Ninh Kim Sinh ngửi thấy mùi hỏa dược trên người cô, nhất thời sửng sốt. Vào cửa lại thấy Hồ Tú Liên nấu cơm một mình, liền đi tới gần bếp hỏi Hồ Tú Liên: “Tôi thấy sắc mặt A Hương không tốt, lại phát sinh chuyện gì à?”.
Hồ Tú Liên đứng cạnh bàn bếp xào rau đến kêu binh binh bang bang, bà cáu giận nói: “Lại nói chuyện ly hôn chứ sao. Cãi nhau với tôi rồi cầm túi đi rồi, nói không ăn cơm. Tôi thấy nó bị uống lộn thuốc, tính tình lúc trước mềm mại như thế, ai gặp mặt mà không khen một câu A Hương nhà ta tốt? Giờ làm dâu lại đi ngược lùi, đột nhiên về nhà làm ầm lên, tính tình vừa thối vừa chỉ biết làm người khác điên tiết. Chẳng qua bị Giang Ngạn đẩy đập đầu một cái thôi, có cái vấn đề gì đâu mà nó làm quá nên thế?”.
Ninh Kim Sinh nghe xong cũng nổi giận: “Bà cứ để nó ầm ĩ đi, bây giờ Giang Kiến Hải đang ở chỗ khác khảo sát học tập, ai cùng nó ly hôn được? Tôi thật muốn nhìn xem, nó có thể quậy ra được cái trò gì, cũng chỉ để cho hàng xóm chê cười mà thôi. Chờ nó làm ầm xong rồi về nhà họ Giang, sống khó khăn cũng là nó!”.
Hồ Tú Liên cũng rất tức giận, nhưng bà vẫn cân nhắc tình hình thực tế, bà nhìn Ninh Kim Sinh nói: “Con bé cứ làm loạn không chịu quay về, nhà họ Giang khẳng định có ý kiến với chúng ta, nói chúng ta không biết dạy con gái, còn nói chúng ta không hiểu chuyện”.
Ninh Kim Sinh suy nghĩ một hồi: “Vậy không cần chờ nó dịu tâm tình cái gì nữa, đợi chiều tôi kết thúc công việc ở đội sản xuất, tôi chèo thuyền đưa nó về bên kia”.
***
Giữa trưa Ninh Hương không ăn cơm, ở cái thời đại cả nước nghèo khó này, đói bụng một hai bữa chính là chuyện thường ngày. Nhớ khi còn bé, lương thực trong nhà càng ít hơn, cô cũng phải để dành ăn cho mấy đứa em nên bị đói còn ít sao?
Giữa trưa, cô tùy tiện tìm một chỗ râm mát để tránh nóng, sau đó xách chiếc cặp màu vàng đi đến trạm thêu của xã. Hiện tại, tiền trong tay cô có hạn nên đương nhiên phải nhanh chóng tiết kiệm một ít tiền.
Ở cái thời đại này, chuyện làm giàu rất khó, chỉ có thể chạy theo xu hướng giải quyết vấn đề cơm ăn áo mặc trước đã.
Kiếp trước rời khỏi trấn Mộc Hồ hơn nửa đời người, Ninh Hương vẫn nhớ rất rõ người quản lý của trạm thêu ở trấn Mộc Hồ. Lần nữa gặp mặt, hình ảnh trong đầu càng thêm rõ ràng hơn, trạm trưởng Trần mặc áo khoác xanh đen cười nói với cô: “ Mấy ngày nay không thấy cháu đến”.
Ninh Hương cười nói: “Trong nhà hơi bận ạ”.
Nói cụ thể là gần đây đang là vụ thu hoạch mùa thu, đất trong nhà cần thu hoạch hoa màu nên Lý Quế Mai sai cô đi làm. Cô vừa phải nấu cơm, làm việc nhà, còn bị ba tên đầu gấu con Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân giày vò nên cả tuần gần đây không có thời gian đến trạm thêu để lấy nguyên liệu.
Sau khi hàn huyên mấy câu, cô lại hỏi: “Trạm trưởng Trần, chú có nguyên liệu nào không?”.
Thời đại này, tất cả nguyên liệu thô trong các trạm thêu ở các thị trấn và thôn làng đều được lấy từ các trạm thêu hoặc cửa hàng thêu trong thành phố. Sau khi lấy hàng về, chúng sẽ được phân phối cho các thợ thêu dân gian, cũng chính là các thợ thêu ở nông thôn như mấy người Ninh Hương. Đồ thêu làm xong sau khi kiểm tra và thanh toán tiền công sẽ được đưa đến Tô thành và các vùng khác.
Thợ thêu thực ra không kiếm được nhiều tiền cho một bức thêu, số tiền rất ít và thời gian lại rất eo hẹp, bởi vì thành phẩm phải được bàn giao cho trạm thêu theo đúng thời gian quy định. Tuy nhiên, ngay cả khi tiền ít hơn nữa thì đó vẫn là một đường tắt tốt để thợ thêu kiếm tiền trợ cấp gia dụng.
Trạm trưởng Trần rất tán thành tay nghề của Ninh Hương nên nói chuyện với cô cũng khách khí: “Có có, còn một ít vỏ gối và mũ giày. Cháu đến chậm chút nữa là chú đưa cho người khác rồi. Nếu cháu đã tới vậy thì cầm về làm đi”.
Ninh Hương mỉm cười, giọng nói dịu dàng: “Vậy thì cám ơn trạm trưởng ạ”.
Trạm trưởng Trần đếm số vỏ gối và mũ giày cho Ninh Hương, sau đó ghi lại vào sổ. Anh đặt bút xuống, nhìn cô cười hỏi: “Có một ít đồ thêu tinh tế đấy, cháu có muốn lấy về làm không? Nếu cháu ngại thời gian không đủ, chú thả lỏng chút cho cháu nhé?”.
Giống như vỏ gối, vỏ chăn, đệm, khăn trải bàn đều là đồ dùng thiết yếu hàng ngày, chúng không cần dùng nhiều sợi tơ mỏng cho nên tác phẩm thêu tương đối thô. Thêu tinh tế lại khó khăn hơn nhiều và không phải ai cũng có thể thêu được.
Ninh Hương không nhận thêu tinh tế đương nhiên không phải vì trạm thêu không cho đủ thời gian. Cô là người có thể quên ăn quên ngủ khi thêu, dù là lợi dụng tất cả thời gian cũng có thể hoàn thành đồ thêu trong thời gian quy định. Sở dĩ không nhận thêu tinh tế là vì tay cô bây giờ không tiện, cô khẽ mở lòng bàn tay rồi nhíu mày nhìn những ngón tay thô ráp. Sau khi hít sâu một hơi, cô ngẩng đầu tiếp tục cười nói: “Trạm trưởng, tạm thời cháu không làm được. Đợi một thời gian nữa đi, khi đó cháu sẽ nhận thêu tinh tế về làm”.
Trạm trưởng Trần tất nhiên sẽ không miễn cưỡng cô, anh xếp gọn lại vỏ gối và giày mũ, rồi để cô đi.
Sáng nay ăn không nhiều cơm, giữa trưa lại nhịn đói, trên đường từ xã trở về, Ninh Hương chỉ cảm thấy đói bụng. Nghe bụng kêu hai tiếng ùng ục, cô nuốt nước bọt đè xuống cảm giác đói, sau đó coi như chưa có chuyện này tiếp tục bước qua cầu đá trở về đội Thủy Điềm.
Khi trở lại đội Thủy Điềm, cô không về nhà mà trực tiếp đến xưởng thêu của đại đội.
Vu huyện có tổng cộng bảy xã, gần một nửa số xã là có xưởng thêu của riêng mình và hầu hết tất cả xưởng thêu của các xã đều thuộc quản lý của đại đội. Thợ thêu ở nông thôn có thể thêu tại nhà, hoặc họ có thể cùng nhau làm ở trong xưởng thêu, vì thời đại này chú trọng nhất đến tập thể làm việc.
Khung thêu của Ninh Hương đã để lại nhà họ Giang và không mang trở về. Lúc này cô muốn làm đồ thêu chỉ có thể đến xưởng thêu của đại đội mượn dùng khung thêu công cộng. Đương nhiên, cũng là để tránh đi Hồ Tú Liên và Ninh Kim Sinh, miễn cho bọn họ lại vì chuyện ly hôn mà khó chịu.
Trong xưởng thêu có bốn năm thợ thêu đã ở đó, tất cả đều là phụ nữ của đội Thủy Điềm. Bọn họ đều nhận ra Ninh Hương, trong đó có một người phụ nữ hơi mập có mái tóc ngắn khi nhìn thấy Ninh Hương liền cười nói: “Ơ kìa, đây không phải vợ của xưởng trưởng thuộc đội Cam Hà sao, sao hôm nay lại tới đội Thủy Điềm chúng ta thế?”.
— HẾT CHƯƠNG 5 —