Bạn đang đọc Sau Khi Mẹ Kế Tỉnh Lại – Chương 3.
— SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI – THƯ THƯ THƯ —
?????
CHƯƠNG 2.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Vu huyện nước nhiều, và hầu hết các thôn làng và trấn đều nằm gần nước. Hiện nay, đường ở nông thôn còn chưa được xây dựng và hầu hết người dân đi lại đều bằng đường thủy. Thuyền lớn thuyền nhỏ lắc lư chầm chậm trên dòng sông uốn lượn, và có thể nhìn thấy chim ưng biển đang nghỉ ngơi trên những chiếc thuyền đánh cá.
Nhà mẹ đẻ của Ninh Hương và nhà họ Giang ở hai ngôi làng liền kề. Cô không có thuyền nên tất nhiên không thể về nhà bằng đường thủy, vì vậy xách theo túi quần áo giẫm lên đường đất bùn xuyên qua vô số ruộng đồng, thôn xóm, cầu đá đếm không hết đi bộ trở về nhà.
Cô thu dọn hành lý trở về nhà đương nhiên không phải vì tức giận với con riêng Giang Ngạn.
Sau khi cô nhắm mắt chết ở kiếp trước, linh hồn đã ở trên thế gian này du đãng rất nhiều năm. Cô từng đến trường học và ở lại đó mấy năm nên đã có được kiến thức văn hóa cơ bản, ngoài ra còn nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn. Tầm nhìn rộng mở, tư tưởng cũng phát sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Cũng chính vì tư tưởng thức tỉnh nên cô mới hiểu rõ cuộc đời mình thật nực cười đến nhường nào. Bị trói buộc bởi gông cùm của vô số thân tình, quên mình kính dâng ra cả một đời nhưng kết quả cuối cùng lại trở thành người vô giá trị nhất và ít được công nhận nhất trong gia đình và thậm chí toàn xã hội.
Vì vậy, lúc làm thần hồn du đãng cô đã nghĩ—— Nếu được làm lại cuộc đời, cô sẽ không bao giờ đi con đường cũ nữa!
Bây giờ cô thật sự đã trở lại khi còn trẻ, nên cô đương nhiên phải nắm chặt cuộc đời của mình.
Kiếp này, cô sẽ phá bỏ mọi gông cùm trói buộc mình và sống cho chính mình!
Cô sẽ không ở lại làm mẹ kế cho Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân nữa. Ba đứa nhỏ nhà họ Giang một đứa hỗn láo hơn một đứa, lại còn xấu tính và đầu gấu. Đặc biệt là cực kỳ xấu tính với người mẹ kế này, thay vì tốn thời gian và tâm tư đi dạy dỗ chúng vậy còn không bằng đi phong phú chính mình còn hơn.
Cô sẽ không treo lên trán mấy chữ “dịu dàng hiền thục” để đi hầu hạ bà mẹ chồng xảo trá Lý Quế Mai kia nữa.
Và tất nhiên, cô cũng sẽ không duy trì cuộc hôn nhân không bình đẳng này với Giang Kiến Hải nữa. Không cam tâm đi làm “bảo mẫu” như mẹ già nữa. Cũng không cháy hết mình dâng hiến ra toàn bộ tốt đẹp của mình cho nhà họ Giang nữa. Sẽ không như lúc trước từ khi tiến vào cửa nhà họ Giang cho đến lúc nhắm mắt xuống mồ cũng không nói nổi một câu kiên cường hay một chữ không.
Cả đời này, cô muốn thẳng eo mà sống!
Tục ngữ nói đúng, ăn người nhu nhược bắt kẻ tay ngắn. Dựa vào đàn ông nuôi sống, có thể sống thoải mái một cách chân chính sao? Trên đời có rất nhiều đàn ông vô tâm, dù phụ nữ có trả giá bao nhiêu cho gia đình và đứa nhỏ thì ở trong mắt họ, đó chẳng qua là những việc vặt vãnh không giá trị.
Không chỉ ở trong mắt rất nhiều đàn ông, mà ở trong mắt rất nhiều phụ nữ, họ cũng không tán thành giá trị của bà nội trợ ở trong gia đình. Ngay cả phụ nữ cũng xem thường phụ nữ và coi thường sự nỗ lực và đóng góp của phụ nữ dành cho gia đình không là gì, họ chỉ một lòng ca ngợi giá trị của đàn ông.
* * *
Ninh Hương không quay đầu, cô bước nhanh chân đi về nhà. Vừa đi đến cổng làng thì bắt gặp Ninh Lan vừa đi cắt cỏ cho lợn về.
Ninh Lan là em gái Ninh Hương, là con thứ hai trong nhà, năm nay đang học lớp mười một và sẽ tốt nghiệp vào tháng giêng cuối năm. Vì cắt cỏ cho lợn làm ướt quần nên cô xắn ống quần lên tận đầu gối. Tay áo cũng được xắn lên cao, trên áo còn dính mấy cái lá cây.
Thấy Ninh Hương, ánh mắt của cô sáng lên, cô vác theo cái rổ tre và phên tre mừng rỡ chào hỏi: “Chị, sao chị lại về?”.
Dứt lời, cô để ý đến miếng gạc trên trán Ninh Hương liền thu lại ý cười: “Đầu chị bị sao thế?”.
Ninh Hương hơi mỉm cười: “Bị đụng phải góc bàn”.
Trong mắt Ninh Lan lộ ra đau lòng: “Đang êm đẹp sao lại đụng vào góc bàn?”.
Đã đi hết cả một đời giờ trở lại nhìn thấy Ninh Lan lúc thiếu niên, cảm giác này thật ra rất kỳ diệu. Ninh Hương hiển nhiên cũng cảm giác ra trong lòng không còn ấm áp và cũng không muốn cố ý giả bộ thân cận, chỉ cười nói: “Về nhà trước đi”.
Ninh Lan nhìn Ninh Hương, cảm thấy có lẽ chị gái ở nhà chồng bị ủy khuất nên tâm tình không tốt. Chứ bình thường giọng nói và ánh mắt của Ninh Hương cực kỳ ấm áp và dịu dàng, mềm mại như nước đầu mùa xuân. Có lẽ chị ấy đã bị ủy khuất không nhỏ nên mới giống như bây giờ.
Ninh Lan hít một hơi, không có hỏi thêm mà cùng Ninh Hương đi về nhà.
Dọc đường chào hỏi các cô các bác cùng quê nhà cho đến tận cửa nhà, hai em trai Ninh Ba và Ninh Dương đang chơi đập bao diêm ở trước cửa.
Thời này, trẻ con không có đồ chơi nên thường nhặt giấy gói kẹo, hộp diêm hoặc vỏ thuốc lá gom lại làm đồ chơi. Bao diêm có thể thổi bằng miệng hoặc vỗ bằng tay, ai thổi hay vỗ khiến chúng lật ngược thì sẽ thuộc về người đó.
Ninh Ba và Ninh Dương sắp đánh nhau vì một hộp bao diêm. Đang lúc tranh cãi lại nghe thấy giọng Ninh Lan: “Ninh Ba, Ninh Dương, chị cả về rồi!”.
Nghe Ninh Hương về, Ninh Ba Ninh Dương không tranh nhau hộp bao diêm nữa. Cả hai nhảy lên như con khỉ chạy đến trước mặt Ninh Hương cười hì hì hỏi: “Chị cả đã về rồi, chị có mang đồ ăn ngon về không?”.
Trước kia mỗi lần Ninh Hương về nhà ngoại đều sẽ ghé qua công xã mua một ít bánh xốp, mứt lê hoặc bánh ngọt trứng gà trở lại. Ba mẹ sẽ không tham ăn cái này, mà Ninh Lan đã là cô gái lớn nên chỉ nếm thử một chút, còn hầu hết đều vào trong bụng của hai đứa em trai này.
Lần này Ninh Hương không mang theo thứ gì về, cũng mất đi sự cưng chiều và yêu thương như ở kiếp trước đối với hai em trai song bào thai, cô chỉ đáp: “Hôm nay về không có đi qua công xã, nên không mang theo đồ ăn ngon”.
Nghe vậy, sắc mặt Ninh Ba Ninh Dương lập tức xụ xuống.
Ninh Ba không tin, cậu tiến lên kéo khóa túi xách màu vàng của Ninh Hương ra. Sau khi mò tay vào lật mấy lần thấy không tìm được thứ mình muốn, bèn thất vọng nói: “Đúng là không mang gì về thật”.
Ninh Dương thấy không có đồ ăn ngon để ăn, sự chú ý lập tức quay trở lại hộp diêm. Cậu xoay người lao tới đoạt bao diêm trên mặt đất, nhưng ngón tay chưa kịp đụng vào đã bị Ninh Ba cũng đã nhào tới, cả hai lại tiếp tục tranh nhau.
Ninh Hương không quan tâm hai đứa nó ầm ĩ thế nào, cô xách theo cái túi đi vào nhà.
Mẹ cô là Hồ Tú Liên đang nấu bữa tối dưới bếp, bà dò đầu ra liền thấy Ninh Hương thì có chút tò mò hỏi: “Sao lại trở về vào giờ này?”.
Bình thường Ninh Hương về nhà ngoại số lần không nhiều, mỗi lần về đều vào buổi sáng, sau khi ăn cơm trưa thì quay trở về nhà chồng. Cô chưa từng trở về vào buổi tối, càng không có chuyện lúc về còn mang theo một bao hành lý lớn như vậy.
Ninh Hương đi vào phòng Ninh Lan cất túi xách, ngoài miệng qua loa nói: “Trở về ở mấy ngày”.
Hồ Tú Liên cảm thấy kinh ngạc, dùng khẩu hình hỏi Ninh Lan đang cho thêm củi vào bếp lò: “Có chuyện gì vậy?”.
Ninh Lan xách cái rổ tre đến bếp nấu thức ăn cho lợn, lắc đầu với Hồ Tú Liên không nói tiếng nào.
Sau khi Ninh Hương vào phòng đặt túi xách xuống, cô cũng không đi ra ngay mà ngồi ở trên giường nghỉ ngơi một lúc. Cho đến khi Hồ Tú Liên hấp cơm và Ninh Lan nấu thức ăn cho lợn và cho lợn ăn xong, cô mới từ từ đi ra khỏi phòng.
Hồ Tú Liên đang cắt cải cúc trên thớt gỗ, bà cầm dao phay chặt mấy cái rồi nhìn về phía Ninh Hương nói: “A Hương, con xào rau ngon nên qua xào đi. Xào xong ba con cũng sắp về rồi, vừa lúc ăn cơm”.
Ninh Hương vẫn không nói nhiều, đi qua chờ chảo nóng.
Ninh Lan ngồi sau bếp lò nhóm lửa, Hồ Tú Liên vừa bóc tỏi vừa thử hỏi: “Con đánh nhau với mẹ chồng à?”.
Ninh Hương lấy ít mỡ heo bỏ vào chảo, nhìn mỡ heo từ từ tan ra, đơn giản đáp: “Giang Ngạn đẩy”.
Hồ Tú Liên ngẩng đầu lên nhìn cô, một lúc lâu sau liền cười thoải mái, nói: “Ôi dào, mẹ còn tưởng mẹ chồng con khiến con ủy khuất. Con chấp nhặt với đứa nhỏ Giang Ngạn kia làm gì? Con là mẹ, nên kiên nhẫn chút, bọn trẻ con đều như vậy mà”.
Ninh Hương đập tỏi ném vào chảo dầu nóng, đợi khi mỡ lợn phi tỏi ra lại cho toàn bộ cải cúc vào chảo lật xào mấy lần, cô mở miệng nói: “Con không phải mẹ nó”.