Bạn đang đọc Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Ngày Nào Cũng Ghen – Chương 23: Hắn Sẽ Ghi Nhớ Mọi Sở Thích Của Cô
Tiệm bánh dưới lầu của Phó Thị rất đông khách, dù đã qua giờ nghỉ trưa nhưng vẫn đông người đến xếp hàng.
Vì nơi này trực thuộc Phó Thị nên các nhân viên đều biết mặt Phó Thần, vừa nhìn thấy hắn, quản lý đã tiến lên cười nói ninh nọt:
“Phó tổng, cơn gió nào đưa cậu đến đây vậy? Cậu muốn gì, tôi có thể giảm giá.”
“Tôi không có tiền à?”
Phó Thần lạnh nhạt, hắn cần nhận đồ giảm giá từ cửa hàng nhỏ bé này hay sao? Nếu không phải để dỗ dành Lâm Ngọc Yên còn lâu hắn mới đến.
“Có chứ, có chứ, Phó tổng rất có tiền, là tôi nói sai, là cái miệng này ăn nói bậy bạ.”
Quản lý cười hề hề.
Bộ dạng lấy lòng của hắn khiến Phó Thần chán ghét.
“Không cần ở đây nịnh nọt, nói tôi nghe, trong cửa hàng này loại bánh nào được các cô gái yêu thích nhất?”
“Phó tổng muốn mua bánh cho bạn gái à? Đây đây, loại này, loại này và loại này nữa là những thứ gần đây các cô gái rất ưa chuộng.”
Quản lý cửa hàng vội vã chỉ vào ba loại bánh ngọt bán chạy của tiệm, gồm bánh trái cây được phủ sô cô la và bên trong có mứt hoa quả, bánh phô mai và bánh một trăm phần trăm sô cô la.
Ba loại bánh này được dùng các loại nguyên liệu cao cấp nhất để làm, giá cả hiển nhiên vô cùng đắc đỏ.
Phó Thần nhìn qua ba loại bánh đó.
Lâm Ngọc Yên muốn hắn đoán xem cô thích ăn bánh ngọt nào nên hắn sẽ không hỏi Lưu Tùng hay mẹ hắn, hắn có thể mua cả ba nhưng như vậy không có thành ý, qua một hồi suy xét, Phó Thần quyết định chọn loại có mứt hoa quả, theo lời nhân viên bán hàng nó có vị chua chua ngọt ngọt, ăn sẽ không ngán bằng hai loại kia, Lâm Ngọc Yên không hoàn toàn thích ngọt, hắn để ý chuyện này khi cô tự pha cà phê cho mình.
Hắn không rõ liệu bản thân có đoán đúng không nhưng cứ thử quyết định.
Hắn chọn bánh trái cây sô cô la to nhất của cửa hàng, để nhân viên gói lại sau đó đi thanh toán.
Từ đầu đến cuối Phó Thần nhận được rất nhiều ánh mắt hâm mộ từ các cô gái lẫn nhân viên trong tiệm, cộng thêm thái độ nịnh bợ của quản lý, mọi người đã biết địa vị hắn không tầm thường, khi thanh toán còn dùng thẻ đen khiến người ta chói mắt.
Giá tiền của cái bánh so với giá trị của thẻ đen không bằng một phần ngàn nên Phó Thần ký tên vào biên lai mà không thèm nhìn giá.
Hắn cầm bánh cẩn thận sau đó về lại Phó Thị.
Cánh cửa thang máy mở ra hắn đã thấy Lôi Vân đứng trước phòng tổng giám đốc bất mãn.
“Anh có biết mình đang làm gì không?”
Lôi Vân bực dọc hỏi.
Nhìn hộp bánh được Phó Thần nâng niu càng khiến cô ta thêm ghen ghét.
Khi nghe Lương Tuấn nói lại lời của Phó Thần, cô ta đã chạy đến đây còn muốn xông vào phòng xem hồ ly tinh phương nào có thể khiến Phó Thần mặc kệ công việc, bỏ thời gian chạy đi mua bánh, nhưng thư ký đã ngăn cản không để cô ta vào.
Đây là lần đầu tiên cô ta bị cản lại không được vào phòng tổng giám đốc.
“Không phải chuyện của cô, lo làm tốt chuyện của mình đi!”
Phó Thần không rảnh quan tâm Lôi Vân tâm trạng ra sau, hắn lách qua người cô ta rồi đi thẳng vào phòng.
Lôi Vân muốn đi theo nhưng một lần nữa bị thư ký cản lại.
Lôi Vân nhìn cửa phòng đóng kín, cô ta bực bội dẫm mạnh giày cao gót xuống nền gạch, tiếng giày vang vọng cả tầng lầu, nhóm thư ký bắt đầu tụm lại bàn tán.
Bên trong phòng, Lâm Ngọc Yên cũng nghe thấy tiếng giày cao gót, không rõ là ai nhưng có vẻ đó không phải là một người lịch sự khi đi giày cao gót tạo ra tiếng ồn lớn như vậy.
Mà đó có là ai thì cũng đâu liên quan gì đến cô đâu nhỉ?
“Mất tập trung gì vậy? Em nhìn xem bánh tôi mua có hợp ý em không?”
Phó Thần vừa nói vừa mở hộp bánh, bắn còn cẩn thận giúp Lâm Ngọc Yên cắt bánh rồi để vào trong đĩa.
“Đây không phải là loại bánh gần đây rất được ưa chuộng à? Nghe nói chỉ có thể mua từng miếng, làm sao anh có thể mua cả cái bánh vậy?”
Lâm Ngọc Yên nhìn chiếc bánh kinh ngạc, càng kinh ngạc hơn khi đây đúng là bánh cô đang muốn ăn.
Lúc đi qua tiệm bánh cô định bụng sẽ mua ăn thử sau khi đưa cơm trưa cho Phó Thần.
Nhưng mà chuyện này cô sẽ không nói ra đâu.
“Tiệm bánh trực thuộc Phó Thị, tôi muốn mua thế nào mà không được.”
Phó Thần ngạo mạn nói.
“Có ai nói với anh bộ dạng kiêu ngạo này của anh rất đáng ghét không?”
“Rất nhiều người nói sau lưng tôi có tính không?”
“Đều tính hết.”
Lâm Ngọc Yên bắt đầu ăn bánh, ngay muỗng đầu tiên cô đã muốn thốt lên “ngon quá” nhưng cô lại không muốn cho Phó Thần mặt mũi.
“Thế nào? Có ngon không? Quản lý nói với tôi bánh này rất được ưa thích.”
“Cũng tàm tạm.” Lâm Ngọc Yên nói: “Anh không ăn sao?”
Như nhớ ra điều gì đó, Lâm Ngọc Yên lập tức ngậm miệng, nếu cô không nhớ sai thì hôm qua cô cũng nói câu tương tự lúc uống canh gà kết quả bị Phó Thần thừa cơ trục lợi.
“Tôi nói rồi, tôi không thích ăn đồ ngọt.”
Đây không phải là cố ý làm khó Lâm Ngọc Yên, hắn quả thật rất ghét mấy món ngọt.
“Ồ, là thật à.” Lâm Ngọc Yên lẩm bẩm: “Vậy tôi sẽ ăn một mình.”
“Bây giờ không tức giận nữa rồi chứ?”
“Tôi không rảnh để giận dỗi với anh! Không phải anh còn việc phải làm sao? Mau đi đi, ăn xong tôi sẽ về nhà.”
Lâm Ngọc Yên xua đuổi.
“Không cần gấp vậy đâu, dù sao tôi cũng nói tối nay sẽ đưa em đi dạo đúng không? Em có thể ở đây chờ tôi cùng về, căn phòng này em cứ thoải mái làm chủ.”
“Anh quyết định là được rồi, dù sao tôi cũng không thể phản bác, tôi còn dựa vào tâm trạng của anh để cứu anh trai tôi mà.”
“Biết vậy thì tốt.” Phó Thần đi đến giá treo lấy áo vest mặc vào, sau đó lại cởi ra để lại trên giá: “Tôi để lại áo khoác, nếu máy lạnh làm em không chịu nổi có thể mặc nó, phòng của tôi không tiện mở cửa nên không mở máy lạnh sẽ rất nóng.”
Phó Thần lại nói tiếp: “Được rồi, tôi đi đây.”
“Tạm biệt.”
Lâm Ngọc Yên vừa ăn vừa vẫy tay đáp.
Nhìn cô ăn ngon miệng như vậy, Phó Thần cảm thấy rất tự hào vì đã đoán đúng món bánh cô yêu thích.
Hắn sẽ ghi nhớ từng sờ thích của cô để sau này cô có muốn gì hắn cũng có thể đáp ứng đúng ý thích của cô.
Vốn dĩ cô nên là người chiều theo hắn nhưng bất tri bất giác hắn lại là người chiều theo cô..